Hủ Nữ Xuyên Nam Phụ: Ta Không Biết Gì Cả! Là Nam Chính Tự Tìm Đến

Chương 12:




Siêu nhân là ai?
Nhắc đến siêu nhân chúng ta lập tức liên tưởng đến một nhóm năm người mặc các bộ đồ màu sắc khác nhau, đội mũ bảo hiểm hình thù độc đáo trùm kín đầu, dùng một cái điện thoại, vòng tay, đồng hồ, thắt lưng...v..v.. đọc một câu thần chú biến hình gì đó luôn đại diện cho chính nghĩa và công lý
Nhưng con mịa nó các người có thể nhìn nhận theo góc độ thực tế một chút không? Năm thằng xông vào đánh hội đồng một thằng ( yêu quái) thì ngon lắm sao? Chính nghĩa ở đâu hả? Công lý ở đâu hả? Rõ ràng chỉ có thể mang ra lừa con nít!
Được rồi! Trọng điểm ta muốn nói ở đây là tình cảnh như trên lại xuất hiện ở ngay đây! Hơn nữa không phải năm anh em siêu nhân mà là liên minh siêu nhân đó!
Lăng Vũ cắn miếng táo im lặng nhìn một màn đánh nhau màu sắc pháp khí nội công bay tứ tung trước mặt trong lòng gào thét
Vì cái gì a? Các vị lúc nãy không phải nói lên từng người sao? Bây giờ lại một đoàn xông lên cùng công kích một mình Lãnh Vô Hàn là sao? Ỷ đông hiếp yếu sao? Công lý chính nghĩa của Super Hentai à nhầm, Super Sentai đều bị chó ăn mất rồi!
Nhưng không thể phủ nhận đại boss quả nhiên là đại boss! Đơn thương độc mã chiến đối đầu cùng liên minh siêu nhân nhưng cả chân mày cũng không nhíu lại, bảo trì thật tốt hình tượng băng sơn mỹ nam! Anh là anh không phải dạng vừa đâu!
- Theo ngươi bên nào sẽ thắng nha?_ Cảnh Hoài đặt ngang cổ cầm, bóc một quả cam bỏ vào miệng quay qua hỏi Lăng Vũ
- Ta cũng không chắc, ngươi nghĩ nó sẽ diễn biến như thế nào a?_ Lăng Vũ hỏi ngược lại
- Có lẽ ngũ trưởng lão sẽ là người bay đầu tiên!
Sau đó, ngũ trưởng lão thật sự bị đánh bay rồi!?
Lăng Vũ ( cười khẩy): - Số 5 luôn là số xui xẻo!
Ngũ trưởng lão (gào thét): - Vì cái gì lúc nào cũng là ta?!
- Dựa theo cái đầu bóng loáng không cọng tóc của trưởng môn Huyền Nhai tông, tiếp theo có lẽ là ổng...
Sau đó, trưởng môn Huyền Nhai tông thật sự bị đạp hộc máu
Lăng Vũ ( vẫn cười): - Bị hói không phải là cái tội! Cái tội là người hói là ông a!
Trưởng môn Huyền Nhai tông ( đau khổ):
- Ta vì lo cho giang sơn xã tác không tiếc hi sinh nhan sắc bản thân! Các ngươi không cảm kích ta còn dám nói?
- Ta nghĩ tiếp theo đến lượt sư tôn nhà ngươi nha!
- Cái gì!?
Sau đó, Tu Vân chân nhân thật bị một chưởng lùi mấy bước
Lăng Vũ ( hai mắt sáng rực): - Bộ dáng hộc máu của sư tôn thật hoa lệ!
Tu Vân chân nhân: - Thằng nhóc bất hiếu!
Hai đứa nhóc thường ngày trấn tĩnh hiện tại lại bộc lộ hết khả năng bình luận tiên chi của mình, nói hươu nói vượn thong thả ăn uống mặc cho kiếm khí loạn xạ có thể đâm vào mình bất cứ lúc nào
Các đệ tử núp ở rừng trúc đằng xa đầu dải đầy hắc tuyến, cái này chính là “điếc không sợ súng” trong truyền thuyết sao?
- Đủ rồi, ta không rảnh tiếp tục dây dưa với cách các ngươi!
Lãnh Vô Hàn chán ghét nhìn đám người bị đánh đầy thương tích, phất tay áo một cái gió lại nổi nhưng lần này còn mang theo các tiếng động rất lớn như tiếng vỗ cánh sau đó bầu trời như bị che lấp, một con điêu tuyết khổng lồ đáp xuống võ đài, võ đài được tinh luyện cứng rắn nay lại bị nứt ra, vỡ đôi!
Hảo uy lực!
Lăng Vũ thầm tán dương nhưng cũng rất muốn giơ lên “bàn tay Nhĩ Khang”! Đại boss không phải theo kịch bản thì khi đánh tất cả các Super Sentai lăn đùng ra đất anh nên giơ hai tay lên trời cười lớn: “ Hiện tại ta chính là bá chủ thế giới “ sao? Tại sao lại cưỡi lên con điêu đó tiêu sái bỏ đi mất rồi!
- Lãnh Vô Hàn! Ngươi giỏi thì đừng chạy!
Ngũ sư nương tự tìm chết nhất định chết! Hắn quay lại thật giờ đó!
Âu Dương trưởng môn nhìn thân ảnh một người một điêu bay đi cũng không có cái gọi là bất mãn, cái y quan tâm lúc này...
- Sư thúc, lúc nãy bị thương nặng không?
Tu Vân chân nhân đang ngây ngẩn, nghe thấy hắn hỏi không tự chủ được giấu bàn tay ra đằng sau, bộ dáng trẻ con vừa làm chuyện xấu, bình thản:
- Ta không sao...
Âu Dương Vân nhíu mày nhìn chằm chằm người kia, Tu Vân bị nhìn đến chột dạ, vì sao hết đồ đệ lại đến tên này! Sau đó tay bỗng bị nắm lấy y cả kinh muốn rút tay lại nhưng trễ một bước, Âu Dương trưởng môn mặt đen thành đít nồi, nụ cười lại tươi tắn:
- Sư thúc, việc kinh mạch bị thương không thể một câu “không sao” là dễ dàng chữa khỏi nha!
Sau đó cũng không đợi vị chân nhân kia biện giải liền lập tức vác người ta lên vai thi triển ngự kiếm bay đi
Đám người chứng kiến “....”
Tứ sư thúc vuốt râu: “ Tuổi trẻ thật tốt!”
Sư tôn của ta không còn trẻ nữa a! Thắt lưng của người phải làm sao đây?!
______________
Ta đang tịt ý tưởng, lôi hết công phu ra mới viết được chương này, mọi người comment để ta có thêm động lực với!

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.