Hư Lộ

Chương 67: Thiên tài kinh doanh




"Thương nhân". Hai từ này ta có thể hiểu là người làm thương nghiệp nhưng cũng có hàm nghĩa khác chính là "hại người". Bởi lẽ trước lợi ích trước mắt, bao nhiêu người có thể tránh khỏi việc lòng tham che mắt. Rất nhiều người cho rằng thương trường như chiến trường, cá lớn nuốt cá bé. Sức mạnh của quyền lực và tiền tài sẽ giúp mình độc quyền trên thị trường, điều này là đúng hay sai?
- Nhã nhi chúng ta cần phải thay đổi chiến lược kinh doanh của Thái gia. Huynh có một vài ý tưởng để hàng hóa của chúng ta sẽ bán đắt như tôm tươi, muội có muốn nghe không?
Nguyên Hạo cười mỉm tỏ vẻ thần bí rồi thì thầm to nhỏ với Nhã Lệ. Cô bé lúc đầu còn không hiểu chuyện gì nhưng sau khi nghe xong sáng kiến của hắn thì hai mắt sáng rỡ, đôi môi chu lên tỏ vẻ hào hứng.
- Thật là ý tưởng quá độc đáo. Tuy muội không biết nó có thành công hay không nhưng muội tin tưởng Nguyên Hạo ca ca.
Quơ quơ nắm tay nhỏ xíu của mình lên, Nhã Lệ muốn thể hiện sự ủng hộ của mình đối với Nguyên Hạo khiến hắn cảm thấy xúc động. Cô bé nhìn ngây thơ này mỗi ngày phải lo lắng mưu toan cho sinh kế của gia tộc thay vì được vô tư chơi đùa như những đứa trẻ khác ở tuổi mình. Đột nhiên hắn cảm thấy một sự đồng cảm sâu sắc với bóng dáng bé nhỏ trước mặt. Đưa bàn tay lên vuốt nhẹ mái tóc Nhã Lệ, Nguyên Hạo trìu mến nói:
- Có huynh ở đây muội cứ yên tâm, kẻ nào dám ức hiếp Nhã nhi, huynh sẽ lột sạch quần áo của hắn treo trên bờ thành haha.
Hai bóng người một cao một thấp cứ như vậy cười nói vui vẻ trở về Thái phủ. Tiếp theo sau đó, một loạt thay đổi đã diễn ra ở các cửa hàng của gia tộc. Những quầy hàng của họ dán lên rất nhiều bố cáo mang nội dung mới lạ, chưa từng có ở Thạch thành, thậm chí là linh giới này.
"Giảm giá hai phần cho da thú thượng hạng trong vòng mười ngày"
"Mua hai tặng một, nhanh chân thì còn. Bình hoa thủ công tinh xảo đây, ưu đãi này chỉ có trong vòng ba ngày thôi"
"Đăng ký làm khách hàng thân thiết sẽ được giảm giá hai thành khi mua sản phấm dược liệu của chúng tôi."
"Mua số lượng trên một trăm cân rượu sẽ được giảm giá một thành, mua càng nhiều giảm càng cao đây."
"Giới thiệu bạn bè đến mua sẽ có hoa hồng, giới thiệu càng nhiều thì kiếm bạc càng nhiều đây."
Rất nhiều tờ rơi viết những dòng chữ tương tự như thế được phân phát trên khắp các nẻo đường phố. Ngoài ra, khi nhận tờ rơi người đọc còn được phát một phần quà nhỏ lưu niệm như bánh trái nữa. Tất nhiên khối lượng quà tặng rất nhỏ bé nhưng khiến vô số người dân hồ hởi lao đến để nhận tờ rơi. Sự kiện này khiến cho các cửa hàng của các gia tộc nhỏ và cả những thế lực lớn đàm tiếu cười nhạo, họ cho rằng đây là bí quá hóa liều, bày ra mấy trò kệch cỡm mua vui. Đã thế còn tăng quà nữa chứ, tiền chưa vào túi đã bỏ ra không công cho kẻ khác, trên đời này có kẻ nào ngu như thế chứ. Ngay chính bên trong Thái gia cũng có nhiều người tỏ ra bất bình trước những sự kiện này, Thái Phi và phụ thân của hắn là Thái Khiết cực lực đả kích những thay đổi do Nguyên Hạo và Nhã Lệ thực hiện.
- Đây đúng là trò cười cho thiên hạ mà, tại sao Thái gia gia người lại đồng ý cho Nhã Lệ và tên người lạ này lãng phí tiền tài của gia tộc như vậy? Chúng ta không phải là tam đại thế lực mà xem bạc trắng như cỏ rác được.
- Đúng vậy, theo cháu thì Nhã muội chỉ bị tên kia đầu độc dụ dỗ nên mới làm ra chuyện này. Cần phải đuổi hắn ra khỏi Thái gia ngay.
Hai phụ tử này kẻ xướng người bè không ngừng lên tiếng phản bác chiếc lược quảng bá của Nguyên Hạo đề ra. Có điều hai tên kia la lối thế nào thì hắn vẫn tỏ ra khá bình thản, giống như những lời kia chỉ là gió thổi qua tai mà thôi. Ngồi trên ghế gia chủ, Thái Hoàng vẫn im lặng nhìn một lượt khắp mọi người trong tộc rồi quay sang cười với Nhã Lệ ôn hòa hỏi:
- Nhã nhi, những việc hôm nay là như thế nào? Con có thể giải thích rõ cho gia gia nghe được không?
Nghe ông mình hỏi, cô bé liếc nhìn sang Nguyên Hạo đôi mắt cầu cứu. Thấy thế, hắn cười xòa một tiếng rồi bước ra ôm quyền với Thái lão rồi nói:
- Bẩm Thái lão gia, những hoạt động đặc biệt ngày hôm nay của các cửa hàng gia tộc là do chính tại hạ đề xướng và chủ trì. Nhã nhi chỉ là hỗ trợ cho tôi mà thôi.
- Do ngươi, ngươi có biết việc làm đó tốn kém bao nhiêu ngân lượng của Thái gia không? Chưa tính nhân lực buôn bán phải đi phát mấy tờ giấy gì đó của ngươi nữa khiến cho cửa hàng bỏ trống làm thiếu hụt nhân viên bán hàng nữa.
Lý lão gia chủ trầm giọng chất vấn. Lão không có thành kiến gì với thiếu niên này, thậm chí còn có một chút hảo cảm nữa. Thế nhưng sự việc hôm nay hắn đã đi quá xa rồi, ảnh hưởng về vật chất lẫn danh dự của gia tộc đều bị tác động cả.
- Tại hạ biết rõ. Xin Thái lão hãy cho ta và Nhã lệ bảy ngày, bảy ngày sau nếu như ta không thể khiến sinh ý của gia tộc tăng lên thì ta nguyện sẽ đền bù tất cả tổn thất và rời khỏi Thái gia này.
Ánh mắt nghiêm nghị, Nguyên Hạo kiên định tuyên bố. Đối phó với những tình huống này chỉ có kết quả thực tế mới chứng minh được giá trị của mình, cãi chày cãi cối cũng không được gì cả. Trông thấy khí thế và sự tự tin mãnh liệt của chàng trai trẻ, Thái Hoàng vuốt vuốt chòm râu bạc rồi gật gù đáp:
- Được, vì Nhã nhi ta sẽ tin ngươi một lần. Bảy ngày sau ta muốn có một câu trả lời.
- Được, một lời đã định, nhất ngôn cửu đỉnh, tứ mã nan truy haha.
Cúi đầu chào Thái lão xong, Nguyên Hạo phất tay áo bước từng bước đầy hào khí ra khỏi đại sảnh. Trên miệng hắn vẫn còn giữ nụ cười cợt thâm thúy, mọi người cười ta ngu muội, ta ngạo chúng sinh vô tri. Không cần chời đợi quá lâu, chỉ ba ngày sau kết quả lợi tức trên sổ sách đã khiến cho cả Thái gia giật mình.
- Mặc dù giá bán ra không như mong đợi, thậm chí là khá rẻ nhưng số lượng sản phẩm tiêu thụ rất nhanh chóng. Hiện tại các cửa hàng chúng ta luôn đông nghẹt khách hàng, thật sự là một kỳ tích.
Sau khi nghe vị lão giả chuyên thống kê giấy tờ sổ sách của các cửa hàng gia tộc thông báo kết quả buôn bán, điềm tĩnh như Thái Hoàng cũng đứng bật dậy và cầm lấy sổ sách xem tỉ mỉ lại một lượt.
- Haha, thiên tài. Nguyên Hạo, lão già ta thật quá xem nhẹ cậu rồi. Không ngờ tài nghệ kinh thương của cậu lại đáng gờm như vậy. Xem ra Thái gia có thể yên tâm sinh sống thời gian dài rồi.
Ngửa mặt lên trời cười lớn, Thái lão gia chủ hết sức hứng khởi. Đã lâu rồi lão không vui vẻ hào hứng như vậy, nếu mọi chuyện cứ tốt đẹp như thế thì tương lai gia tộc cũng có thể trụ vững ở Thạch thành này. Nguyên Hạo cũng không ý kiến gì mà chỉ cười nhạt cho qua, cuộc chiến chân chính vẫn còn ở phía sau.
Mười ngày trôi qua, cả thành rúng động vì hiệu quả của phương pháp quảng cáo tuyên truyền lẫn khuyến mãi của các quầy hàng của Thái gia. Cứ nhìn hàng đoàn người xếp hàng từ sáng sớm để mong mua được món hàng trước khi khuyến mãi kết thúc là mọi người có thể hiểu được sự lợi hại của phương pháp kinh doanh này. Lúc này, ngay cả những thế lực lớn cũng bắt đầu tục rịch. Bọn họ bắt chước những phương thức mà Nguyên Hạo bày ra, thậm chí còn khuyến mãi lợi ích nhiều hơn nữa. Chính vì điều này mà chỉ một, hai hôm sau, lượng khách hàng lại ùa về phường thị của ba đại thế lực kia.
Nhìn báo cảo sổ sách tài chính, Thái Hoàng như rơi từ trời cao xuống hố sâu vạn trượng. Niềm vui nho nhỏ cửa lão mới chớm nở đã vụt tàn, ông trời thích trêu người a. Tộc nhân Thái gia cũng thở dài ngao ngán, bọn họ cũng hiểu tài lực và uy quyền của ba thế lực kia quá lớn. Những kẻ đó nhất định sẽ không để cho những gia tộc nhỏ bé như Thái gia có cơ hội chuyển mình chen chân vào thị phần độc quyền của họ được. Nhã Lệ ngồi một bên an ủi ông của mình đồng thời cũng đưa mắt dáo dác tìm kiếm Nguyên Hạo nhưng gã đã biến đi đâu mất tăm. Mọi người cũng không ai còn chú ý đến hắn nữa, họ đều cho rằng giờ phút này hắn vì phương pháp kinh doanh phá sản mà trốn vào một xó nào rồi.
***
- Chà, mấy con sâu này to thật nhỉ!
Đứng dưới thân một cây cao lương mọc rất cao, bông khá to trông vô cùng trĩu nặng. Trong tay Nguyên Hạo là vài cành cây hắn vừa bứt xong, lộ ra bên trong thân cây rất nhiều sâu hại đang lúc nhúc. Nhìn về phía chân trời xa xa hoàng hôn đang buông xuống, hắn lặng lẽ một mình bước đi và suy tính cho những bước đi tiếp theo.
***
Âm thầm trở về Thái gia gặp Nhã lệ, Nguyên Hạo yêu cầu cần huy động số lượng lớn tiền bạc, của cải cho kế hoạch của mình. Tuy là chưởng quản công việc của gia tộc nhưng việc xuất ra vốn liến không phải là việc dễ dàng gì cho cô nhóc. Thế nhưng đã hứa là sẽ ủng hộ Nguyên Hạo hết mình nên Nhã Lệ đã đâm liều đem số vốn lưu động và dự trữ có thể đem cho hắn. Cầm cả một sấp ngân phiếu trong tay, Nguyên Hạo nhìn cô bé thật lâu rồi hỏi:
- Muội giao cho ta một lượng lớn tài lực và của cải gia tộc như vậy không sợ ta sẽ bỏ trốn sao? Hoặc giả ta thất bại thì muội sẽ gặp phiền phức rất lớn đó.
- Lần trước ở tửu lâu huynh đã đem ra nhiều vàng như thế thì cần gì phải lừa dối Nhã nhi. Với lại muội đã từng hứa sẽ ủng hộ huynh thì muội nhất định phải thực hiện đến cùng. Muội có niềm tin kỳ lạ là huynh nhất định sẽ không làm muội thất vọng đâu. Gia gia từng nói đôi lúc phải dùng cả trái tim để cảm nhận và đưa ra quyết định nên lần này muội đã lựa chọn theo cảm giác của mình. Thôi, huynh mau đi lo công việc sớm đi, muội chờ tin vui của huynh.
- Haha, nhân sinh không uổng kiếp người. Huynh sẽ trả lại muội gấp trăm lần số vốn này.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.