Hư Lộ

Chương 6: Lão tử muốn ăn bào ngư a




"Ợ....."
Nguyên Hạo cảm giác mình không thể nuốt nổi nữa, ngày nào cũng được thưởng thức mỹ vị như vậy thì thật là tốt biết bao nhiêu. Tất cả là nhờ vào tài năng quảng cáo của mình a, ca đây không đi làm kinh doanh thì thật là một tổn thất to lớn cho kinh tế đất nước mà hắc hắc. Thằng nhóc Khương Thiên kia cũng không tệ, phải biết gia tộc họ Triệu giàu có như vậy mà vẫn không tìm được ai chữa khỏi bệnh cho lão gia thì chứng tỏ tài năng thằng nhóc này thật kinh diễm. Nghĩ đến đây, Nguyên Hạo quyết định phải giữ thật chặt con gà đẻ trứng vàng này cho mình.
Lúc này bên cạnh gã, nữ tữ tên Liên Hoa được ông cháu họ Triệu giao lại để phục vụ Nguyên Hạo mặt mày trắng bệch, trong lòng cười khổ không thôi. Đường đường là quản lí phòng nhân viên chi nhánh dược Tư Á Lợi mà sao giờ lại giống như nha hoàn thế này.
- Này, Ta no rồi, vui lòng cho ta 1 chén tổ yến xúc miệng đi.
Nguyên Hạo híp mắt phè phỡn nói, hắn cảm giác phủ phê muốn ngủ một giấc rồi. Lại còn tổ yến nữa chứ, xúc miệng con mẹ ngươi, trong lòng Liên Hoa đã hỏi thăm mười tám đời tổ tông của Nguyên Hạo không biết bao nhiêu lần rồi nhưng vẫn giả bộ tươi cười đáp:
- Xin cậu đợi tí, tôi sẽ mang đến ngay.
Vừa dứt lời, Liên Hoa bước nhanh ra khỏi phòng, miệng lẩm bẩm gầm gừ:
- Ở đó mà đợi đến sáng đi, ta giờ này chưa được ăn sáng nữa này hừ.
Ả bực bội bỏ đi thẳng ra khu vực nhân viên, còn Hạo ca chúng ta thì lúc này đã ngáy đều đung đưa như dàn giao hưởng rồi, không biết gã mơ thấy gì nhưng nụ cười lại vô cùng thỏa mãn và bỉ ổi. Trong lúc đó tại phòng điều chế thuốc sâu bên trong chi nhánh Tư Á Lợi, Khương Thiên sau ba canh giờ miệt mài điều chế đã hoàn thành xong nồi thuốc của mình, tuy mồ hôi nhễ nhại nhưng cậu mỉm cưởi rất thõa mãn. Lần đầu tiên cậu điều chế loại thuốc này vậy mà đã thành công a. Vội vàng mở cửa bước ra, Khương Thiến thấy Triệu lão và Triệu Khánh Tuyết đã đợi sẵn ở ngoài.
- Thuốc xong rồi à tiểu Thiên, có thành công không?
Triệu Khánh Tuyết vội vàng nắm lấy tay áo cậu hỏi, nhìn cô không hề giống tiểu thư đài cát mà cứ như cô bé chờ kẹo đến phát sầu a.
- Tỷ tỷ cứ yên tâm đi. Trước tiên, Triệu gia gia vui lòng cởi áo để cháu châm cứu dẫn nguyệt đạo đưa thuốc vào nhé, nếu không thuốc sẽ không phát tán đúng kinh mạch bị nhiễm độc rất dễ phản tác dụng.
Từ trong túi đeo trên người, Khương Thiên lấy bộ châm cứu ra, phối hợp với thuốc dẫn bắt đầu thực hiện quá trình dẫn thuốc. Đứng một bên qun sát, sắc mặt Triệu Khánh Tuyết lo lắng đến cực điểm, cô lần đầu nghe đến phương pháp châm cứu để dẫn thuốc nhưng biết chắc tính nguy hiểm không hề thấp. Sau vài phút, Triệu lão mồ hôi như tắm, rên hừ hừ, cảm giác cơ thể lúc như băng hàn, lúc như ngâm trong núi lửa. Đôi tay vẫn điều kim châm thoăn thoắt, Khương Thiên hết sức tập trung để dẫn thuốc triệt tiêu từng nơi chứa độc trong cơ thể. Đến 12 giờ đêm thì cũng kết thúc trị liệu, Khương Thiên thở hắt ra, ngồi phịch xuống, khóe miệng mỉm cười. Triệu khánh Tuyết vội vào lao đến bên ông mình lau chùi mồ hôi.
- Ông thấy thế nào rồi, ông có không ổn chỗ nào không
- Ông không sao... Ông....
Chưa nói dứt câu, Triệu lão bỗng phụt thổ huyết màu đen liên tục rồi gục xuống tại chỗ. Triệu Khánh Tuyết sững sờ chết lặng vài giây rồi gào lên như điên dại:
- Ông ơi, ông bị làm sao vậy ông ơi. Người đâu, mau đưa ông đi cấp cứu ngay... người đâu rồi...
Nhân viên trong chi nhánh dược nghe tiếng tiểu thư la lớn thì ùa vào vài chục người. Bọn họ vội vàng đưa Triệu lão lên xe vào bệnh viện ngay còn Triệu tiểu thư ánh mắt lăng lệ, tơ máu tràn ra. Trước khi rời đi theo xe cấp cứu cô chỉ vào Khương Thiên gào thét:
- Ngươi... Ngươi...quân giết người, ông ta có gì thì ta không để yên đâu... Người đâu, báo cảnh sát đến ngay... Hai tên này mưu sát ông của ta, ta phải bắt bọn chúng đền tội.
Khương Thiên giật bắn người khó hiểu, hắn mới cứu người xong sao giờ thành sát nhân rồi. Cậu vội lắp bắp giải thích:
- Không phải, tỷ tỷ... Đệ đã chữa xong cho Triệu gia gia thật mà...
Triệu Khánh Tuyết không buồn lắng nghe nữa mà đã quay chạy đi ngay còn vài tên nhân viên lực lưỡng thì lao vào trói Khương Thiên lại. Kết cục Nguyên Hạo đại gia chúng ta còn thảm hơn, Liên Hoa dẫn đầu chục người vào cột hắn như gói bánh tét. Thế nhưng do uống quá nhiều nên hắn vẫn ngủ say như chết, miệng còn vương nước dãi và cười vô cùng dâm tiện. Thậm chí khi mọi người chạm vào người thì hắn còn rên rỉ vô cùng cảm xúc a. Cực phẩm... tên này đúng là cực phẩm nhân gian rồi! Mười lăm phút sau cảnh sát đã có mặt, vì người báo án có liên quan đến mưu sát chủ tịch Tư Á Lợi nên cả đội đặc nhiệm cũng có mặt. Đạp tung cả cửa, mấy chục cảnh vụ và đặc nhiệm lao thẳng vào phòng, súng ống tận răng sẵn sàng tiêu diệt phản kháng. Ấn tượng đầu tiên của họ là một tiếng ngáy kèm theo tiếng rên đầy ma mị, cả đám đặc nhiệm trố mắt nhìn thấy cả đám nhân viên đang bu quanh cái gì đó mà sắc mặc của ai cũng hết sức cổ quái.
-
Ba giờ sáng tại nhà giam Nam Kinh.
Khương Thiên và Nguyên Hạo bị tống vào một phòng biệt giam loại một, chế độ ưu đãi này không phải ai cũng có được, chỉ có bọn khủng bố hoặc sát nhân liên hoàn khát máu mới được chăm sóc nghĩ dưỡng ở đây thôi. Từ việc này có thể thấy chính quyền, cảnh sát coi trọng vụ án chủ tịch họ Triệu như thế nào. Khương Thiên uất ức nắm chặt song sắt nghẹn ngào la lớn với hai tên cai ngục:
- Ta vô tội mà, mọi người hãy hỏi Triệu gia gia xem, ông ta khỏi bệnh rồi.. hãy thả ta ra đi.
- Triệu chủ tịch sống chết chưa rõ mà hỏi cái rắm. Mày nên giữ hơi đi, sáng mai khi phỏng vấn mày sẽ chẳng còn hơi để la nữa đâu.
Tên cai ngục bực mình quát tháo, hắn đang nhậu nhẹt thì được thông báo có phạm nhân mới, bình thường tội phạm đặc biệt không tiếp nhận thường xuyên. Xong hắn bỏ ra ngoài đển mặc Khương Thiên ở đó.
-
Ba giờ mười lăm sáng tại Bệnh Viện Nam Kinh.
Toàn bộ những bác sĩ giỏi nhất đã được triệu tập khẩn cấp để hội chuẩn cấp cứu cho Triệu lão, ngay cả viện trưởng cũng cấp tốc chạy vào để chủ trì. Cha mẹ Triệu Khánh Tuyết là Triệu Tử phi và Mạn Dao đang đi công tác khi hay tin liền vội đón máy bay trở về trong đêm.
Hai tiếng sau, xe của cha mẹ Khánh Tuyết lao đến bệnh viện. Vừa gặp, cô đã lao vào lòng mẹ khóc thảm thiết. Dỗ dành con gái, Triệu Tử Phi sắc mặt âm trầm đến đáng sợ. Xa xa Viện Trưởng bệnh viện Nam Kinh Điền Bá vội vàng chạy lại như con lật đật.
- Ngài Triệu ủy viên, đường xa vất vả a. Xin mời ngài và phu nhân cùng tiểu thư vào phòng khách nghỉ ngơi.
Bản thân Triệu Tử Phi là giám đốc Tư Á Lợi, còn kiêm ủy viên thành phố Nam Kinh và rất có thể sẽ là thị Trưởng trong đợt bầu cử này nên uy vọng rất lớn. Sự việc lần này, nếu gã muốn làm lớn chuyện lên thì cái ghế viện trưởng của Điền Bá sẽ đổi tên ngay.
- Tôi hi vọng bệnh viện có thể cố gắng hết sức giúp cha tôi hồi phục. Viện Trưởng Bá, tôi nghĩ anh cũng hiểu nếu cha tôi có mệnh hệ gì thì bệnh viện Nam Kinh và anh sẽ phải gánh chịu hậu quả gì.
Âm thanh của Triệu Tử Phi vô cùng lạnh lẽo làm Triệu Bá run rẩy, sống lưng gã đầy mồ hôi lạnh. Ông trời ạ, hắn hận tên ám sát Triệu Quốc Hoàn đến tận xương, sao tên kia không cho một phát súng hay quả bom cho gọn lẹ. Tại sao lại chọn cách đầu độc cho thoi thóp rồi đưa vào đây chứ, mà dùng độc thì thiếu gì loại độc có thể diệt sát ngay. Nhắm mắt gã cũng có thể kể hơn trăm cách để ám sát tốt hơn, thậm chí còn có thể đưa ra vài trăm loại độc một hit là nạn nhân lên bàn thờ ngay tức khắc. Thật là vô dụng, gã cảm thấy tên sát thủ này quá nghiệp dư rồi. Nếu mấy tổ chức sát thủ quốc tế biết trong lòng viện trưởng đại nhân của bệnh viện danh tiếng cứu người vô số Nam Kinh có thể trong thời gian ngắn nghĩ ra được bằng ấy thủ pháp ám sát thì chắc chắn họ sẽ trố mắt kính phục a. Không những thế còn lập tức mời thủ hạ đến học tập nữa là khác, thật là quá lãng phí tài năng rồi.
Nhìn Điền Bá đi xa, Triệu Tử Phi lấy điện thoại ra bấm số gọi:
- A lô, chào Tiêu tổng trưởng, tôi là Triệu Bá Phi đây. Tôi nghĩ anh cũng biết vụ việc cha tôi bị đầu độc, tôi hi vọng anh có thể sớm nhất tìm ra kẻ đứng phía sau việc này. Dù phải lật ngược cái Nam Kinh này tôi cũng không để chúng yên đâu. Anh cứ yên tâm, nếu trung ương có nói gì, tôi sẽ giải thích giúp anh.
Bên Kia đầu dây, Tiêu Tổng Trưởng phòng cảnh sát Nam kinh sau khi cúp máy liền quay tiếp số nội bộ:
- Đại úy Phàm, lập tức đến nhà giam, tôi muốn hai tên đó phải khai ra kẻ chủ mưu. Anh làm cách gì cũng được, tôi muốn sáng mai phải có kết quả, rõ chưa?
------------
Năm giờ ba mươi sáng.
Hai chiếc xe đặc vụ dừng trước nhà giam, sáu người mặc cảnh phục tổ trọng án bước xuống đi vào, dẫn đầu là Phàm Đại úy mà Tiêu Tổng vừa giao phó. Sắc mặt gã vô cảm, khóe miệng hơi nhếch lên. Đây là cơ hội trời ban cho gã, nếu moi được tin tức thì gã sẽ lập công lớn, thăng quan tiến chức trong nay mai. Nghĩ vậy, Phàm đại úy cười nhẹ thâm hiểm rồi bước nhanh dẫn đầu đoàn người, hắn quyết dù lột da rút gân hai tên tội phạm kia thì cũng phải có được thông tin a.
"Rầm"
Phàm Đại úy dáng vẻ như sát thần mở cửa vào khoang giam đặc biệt, ánh mắt hung tợn quét một vòng rồi quát lên:
- Người đâu, lôi hai tên nghi phạm liên quan đến vụ án Triệu lão gia ra đây.
Hai tên cai ngục vâng dạ vội vào mở khóa, túm lấy Khương Thiên đang ủ rủ ra. Còn Nguyên Hạo đang ngáy ngủ o o thì một tên cai ngục nắm đầu lắc mạnh hét lớn vào lỗ tai hắn:
- Mau tỉnh lại mà ra thẩm tra đi tiểu tử thúi
Nguyên Hạo trong mơ màng cảm giác có ai gọi hắn, nhưng hắn vẫn ngủ chưa đã a.
- Phiền quá, biết ta đang ngủ không... Cút hết đi.. À mà các ngươi chuẩn bị chút, lát dậy lão tử muốn ăn bào ngư a.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.