Hư Lộ

Chương 57: Ta đến để kiểm tra linh căn




- Khôngggggg...Ta vẫn chưa được kiểm tra linh căn mà, làm ơn đừng đi.
Nguyên Hạo gào đến khản cổ nhưng chẳng ai quân hắn cả. Một đám trưởng môn các tông phái cũng nhao nhao bay về hướng chánh điện Hỏa Địa tông. Không ai muốn mình bị mất phần trong việc phân chia đệ tử hết sức quan trọng này. Đám chấp sự lúc này đã rảnh tay liền tản ra trấn áp đám đông mất trật tự lại. Tên trưởng lão quản lí việc trác khảo nhìn hết một lượt các thí sinh rồi nói lớn:
- Các ngươi hãy ngoan ngoãn ở yên nơi này. Các vị trưởng môn đang bận bàn bạc đại sự nên không thể làm lễ bế mạc buổi trắc khảo này được. Bây giờ ta sẽ dẫn những người thông qua kiểm tra linh căn rời đi. Mấy kẻ còn lại thì chờ đợi một chút sẽ có pháp khí phi hành đưa các ngươi trở về. Tên nào gây mất trật tự sẽ bị ném ra khỏi Hỏa Địa tông, tự sinh tự diệt. Tất cả hãy liệu hồn đi.
Nói rồi lão cũng phất tay áo mang theo đám thiếu niên thông qua kiểm tra linh căn lên một pháp khí to lớn bay về phía chánh điện. Phần lớn người không có linh căn hoặc chưa được kiểm tra như đám Nguyên Hạo thì bị bỏ ở lại quảng trường với mấy tên chấp sự. Một số tên được kiểm tra linh căn quá khích lao lên phân bua. Kết quả là từng tên một bị túm lấy trói ra một góc. Chờ đợi bọn chúng là bị quăng vào rừng sâu, làm bạn với thú dữ. Cách xử lí lạnh lùng của đám chấp sự khiến toàn bộ thí sinh còn lại rét run, không còn ai dám manh động hay ý kiến gì thêm nữa. Xem tình hình diễn tiến không như mong muốn, Khương Thượng ghé vào tai Nguyên Hạo hỏi nhỏ:
- Hạo nhi, bây giờ chúng ta phải làm gì đây? Mấy tên chấp sự này có vẻ không dễ nói chuyện đâu. Bọn chúng căn bản là khinh rẻ những thí sinh còn lại này. Nếu cứ làm liều e là...
Nguyên Hạo lập tức khoát tay chặn lời lão lại rồi nghiến răng đáp lại:
- Con hiểu tình huống của mình rồi. Nhưng mọi chuyện chưa chắc đã hết hi vọng. Vẫn còn một cách để lật ngược cục diện khó khăn này. Có điều mưu kế này hơi liều một tí, cầu phú quý trong hiểm nguy mà.
Sau đó hắn không giải thích gì thêm mà ngồi xuống nhắm mắt chờ đợi.
-------
Bên trong đại điện của Hỏa Địa tông giờ này đang chật ních người. Mặc dù những tông môn quá nhỏ và những người không phận sự đã được chỉ định đứng phía ngoài quan sát. Thế nhưng số lượng đại diện tông môn vừa và lớn cũng đã quá đông đảo rồi. Ngồi trên ghế chủ tọa, Khổng Tấn sắc mặt tươi rói, hồng quang mười phần. Với địa vị áp đảo của Hỏa Địa tông hiện tại, tên đệ tử thuần linh căn làm sao có thể chạy khỏi tầm tay lão được cơ chứ.
"Đàm phán nhẹ nhàng không được thì ta uy hiếp. Lũ các người dám tranh với Hỏa Địa tông sao.? Trong đại điện này còn ai tu vi cao hơn Khổng gia nữa khà khà."
Đứng chính giữa đại điện là Mặc Úy cùng một cô gái e thẹn và chín tên tam thuộc tính linh căn. Đám tứ và ngũ thuộc tính linh căn không được triệu kiến vì linh căn cỡ này thì quá bình thường. Nếu như là trước kia thì các tông môn còn để mắt đến bọn họ một chút. Thế nhưng hiện tại món hàng cao cấp song linh căn và tuyệt phẩm thuần linh căn đang đứng ở đó thì ai mà quan tâm mấy tên hàng dạt này nữa. Cô gái mang song linh căn này tên là Mỹ Ý, chỉ mới mười hai tuổi. Vốn chỉ là con gái của một quý tộc ở Mễ Hà quốc trong thập quốc Hành sơn, nhìn cô nhóc thật nhỏ bé giữa đại điện to lớn lấp đầy người. Thấy tất cả đã đến đông đủ, Khổng Tấn bèn đứng dậy mở lời:
- Buổi trắc khảo linh căn hôm nay đã hết sức thành công ngoài mong đợi. Ta nghĩ bây giờ chính là lúc mọi người quân tâm nhất. Chúng ta sẽ bàn bạc xem những mầm non này sẽ lựa chọn làm đệ tử tông môn nào.
Lời lão vừa nói xong, nhiều tên trưởng môn các môn phái nhỏ đứng phía ngoài đại điện trong lòng phỉ nhổ. Cái gì mà lựa chọn, bọn thiếu niên này có quyền lựa chọn sao? Nói trắng ra là các tông môn lớn các người phân chia nhân lực thì đúng hơn. Sau khi các người xâu xé xong mới còn chút cơm thừa canh cạn cho bọn ta thôi. Mặc dù vô cùng uất ức nhưng thực lực không bằng người nên những người này cũng đành ngậm ngùi thở dài. Chỉ thu nạp thêm vài tên tứ, ngũ linh căn như thế này thì tông môn ngày nào trở mình đây. Bỏ qua tâm tình của những kẻ ngoài đại điện, những trưởng môn tông môn lớn lúc này ánh mắt sáng rực nhìn mười một nam nữ với vẻ đầy tham lam. Cuối cùng cũng có người không nhịn được đừng dậy lên tiếng:
- Không biết việc phân chia các đệ tử này Khổng trưởng môn tính như thế nào đây?
Lời của gã cũng chính là tâm tư của hầu hết mọi người trong đại điện. Tất cả ánh mắt đều tập trung vào Khổng Tấn nhưng lão vẫn bình thản như không có chuyện gì. Cầm chén trà lên nhấm nháp một chút, lão mới nhìn sang tên vừa đặt câu hỏi xong nói:
- Ta vừa bảo là để cho những thiếu niên này lựa chọn tông môn theo ý họ. Tại sao bây giờ lại thành ra tông môn đòi bắt người rồi? Hỏa Địa tông ta luôn tôn trọng việc tự do nguyện vọng của đệ tử, không bao giờ uy hiếp hay bắt buộc họ làm điều gì mà bản thân họ không muốn cả.
"Cáo già!"
Các vị trưởng môn có mặt đều chửi thầm trong lòng. Vài người tinh ý hiểu ra vấn đề thì đều cảm thấy giật mình. Hóa ra lúc nãy lão bất tử này vội vàng lao xuống tiếp cận tên thuần linh căn đệ tử là có mưu tính. Chắc chắn trong khoảng thời gian lão đưa tên Mạc Úy về đại điện đã gạ gẫm hứa hẹn với gã rất nhiều thứ rồi. Bây giờ về lý hay về sức mạnh cũng đều đứng về phía lão cả rồi. Xem ra những ai muốn ôm mộng có được viên minh châu thuần linh căn kia phải bỏ cuộc thôi. Tương lai Hỏa Địa tông sẽ lại có thêm một cường giả tọa trấn, như vậy tông môn của họ lại càng vững vàng ở ngôi vị bá chủ Hành sơn thập quốc. Các vị trưởng môn của tông môn lớn vốn đều là những con hồ ly thành tinh. Hiểu được tình thế hiện tại, những kẻ này liền chuyển hướng sang cô nhóc song linh căn Mỹ Ý. Mùi thuốc súng bắt đầu dâng cao khi có vài người bắt đầu đưa ra những ưu đãi lợi ích để quyến rũ cô bé.
-------
Phía ngoài quảng trường lúc này đã nửa canh giờ trôi qua. Nguyên Hạo đang ngồi tĩnh tọa thì đột nhiên hai mắt mở ra, miệng mỉm cười lẩm bẩm:
- Con cá lớn đã đến.
Trên không trung đang yên tĩnh bỗng có tiếng gió thổi vù vù như cuồng phong. Hai bóng mờ một trắng một đen liền xuất hiện. Cả hai đang rượt đuổi nhau hết sức sít sao nhưng tốc độ của bóng đen có vẻ không đủ nhanh thể thu hẹp khoảng cách với bóng trắng kia.
- Tên âm hồn kia, đứng lại cho ta. Ta không tin mình không bắt được ngươi. Grừ.
Thì ra cái bóng trắng kia chính là Phong Ảnh, còn bóng đen kia không ai khác hơn là tên mặt đồ đen bịt mặt có quan hệ với Khổng Tấn. Nhìn vẻ điên tiết của gã có thể đoán được trò cúp bắt này gã đã bị Phong Ảnh dắt mũi thê thảm lắm rồi. Ánh mắt lóe lên, Nguyên Hạo đứng dậy chắp hai tay sau lưng tạo hình tượng xuất thần huyền thoại của mình.
- Đến vai diễn của ca rồi.
Hắn vừa cười quỷ dị nói nhỏ thì Phong Ảnh đang bay lung tung trên không bỗng đổi hướng. Nó nhanh chóng lao thẳng về phía chủ nhân của mình rồi dừng lại sau lưng hắn. Vài hơi thở sau, tên áo đen cũng đuổi kịp đến. Gã dừng lại trước mặt Nguyên Hạo rồi tỉ mỉ quan sát hắn.
- Cái âm hồn này là của ngươi?
Tên áo đen đột nhiên chỉ về phía Phong Ảnh hỏi.
- Đúng vậy. Âm hồn này là thuộc hạ của ta. Không biết nó đã đắc tội gì với ngươi mà phải truy đuổi nó như vậy?
Tỏ ra không dao động trước cử chỉ của đối phương, Nguyên Hạo hờ hững hỏi lại khiến cho gã áo đen cũng giật mình bất ngờ.
- Đắc tội thì không nhưng ta phát hiện nó ẩn nấp và nghe lén việc cơ mật của ta. Vì vậy ta phải bắt nó lại kiểm tra.
- Hahaha
Ngửa mặt lên trời, Nguyên Hạo cười một tràng dài làm tên áo đen đối diện chau mày khó hiểu.
- Ngươi cười gì đó tiểu tử?
- Haha ta cười ngươi thôi. Ngươi nói các ngươi có chuyện cơ mật thế mà âm hồn của ta chỉ đi dạo chơi ngang qua cũng xâm nhập vào được. Vậy nếu đổi lại là một nội gián phía địch thì các ngươi đã bị người ta khai thác sơ hở đến cỡ nào nữa chứ. Thật là chuyện nực cười quá.
- Ngươi...
Gã vừa định lên tiếng thì Nguyên Hạo khoát tay chặn lại nói tiếp:
- Ngươi cái gì mà ngươi? Đã là cường giả phải biết lắng nghe và cải biến khuyết điểm của mình. Các ngươi không chỉ sai sót ở mỗi chuyện đó thôi đâu. Ví dụ như là... À mà thôi, tại sao ta phải nói các người biết chứ. Ca đây không rảnh.
Móa, tên khủng khiếp này ở đâu chui ra vậy. Tên áo đen tức giận đến khuôn mặt co giật liên tục, hai mắt muốn lòi ra ngoài. Tự nhiên gã vừa xuất hiện lại bị người khác xài xể một trận. Đã vậy thằng nhóc này còn tỏ thái độ như ban ơn nữa chứ. Lão tử ta sống bao nhiêu năm cũng chưa thấy qua mặt hàng này nha. Nguyên Hạo vẫn tỏ ra lãnh đạm với phản ứng kỳ quái của đối phương. Hắn thu phong ảnh lại rồi ngồi xuồng tĩnh tâm thổ nạp linh khí tu luyện.
- Ồ, không ngờ tiểu tử ngươi nhìn vậy đã là Ngưng Khí hậu kỳ rồi. Không tệ! Ngươi là người của môn phái nào vậy? Hình như đây là khu vực của thí sinh dự thi kiểm tra linh căn mà?
Tên áo đen tỏ ra hiếu kỳ dò hỏi. Gã thấy tuổi của tên nhóc này không lớn, tầm mười sáu mười bảy. Ở độ tuổi này nếu vào tông môn tu luyện từ sớm thì đạt được tu vi này cũng thuộc dạng khá giỏi rồi. Nhất là ở nơi Hành sơn thập quốc này linh khí và tài nguyên thiếu thốn nữa. Suy đoán như vậy gã càng thêm tỏ ra tán thưởng với tên hậu bối này. Tư chất không tệ mặc dù thái độ có hơi quá đáng, cần rèn luyện nhiều hơn. Thế nhưng câu trả lời tiếp theo của Nguyên Hạo lại khiến gã suýt giật mình té ngã:
- Tông môn gì? Ta đến đây để kiểm tra linh căn.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.