Hư Lộ

Chương 27: Ván cờ thiên địa (Thượng) - Kẻ được lựa chọn




- Tiểu Thiên
Nguyên Hạo nén đau cố gắng trở thân mình dậy. Thiên Thư một bên ánh mắt lóe lên, hơi cử động ngón tay thì viên ngọc liền bay thẳng vào tay của Nguyên Hạo. Xiết chặt lấy viên ngọc vào lòng, nước mắt hắn chảy ra. Cám ơn lão thiên, cuối cùng cũng không sao rồi.
- Ta rất lo đệ có chuyện gì... Giờ nghe được tiếng đệ thì tốt quá rồi rồi.
Quay người sang phía Thiên Thư và lão quái, Nguyên Hạo cố làm một động tác khom người:
- Cảm ơn các người, ân tình cứu giúp này anh em sẽ khắc ghi trong lòng.
- Hì hì chuyện nhỏ mà thôi. Mặc dù tính ta thương người nhưng ngươi cũng không nên quá cảm kích như vậy.
Vạn thần toán lập tức giơ tay ngăn cản, điệu bộ tri ân không cần hồi báo, hết sức cao cả á. Quá bỉ ổi! Lão quái kế bên trợn trắng nhìn hắn. Thảo dược là ta ra, người là ta cứu, ngươi chỉ chém gió vài câu thôi mà giành hết công lao là sao.
- Ca, sao đệ bị nhốt không thể ra ngoài được vậy? Cái căn phòng trắng xóa này nơi nào vậy?
Nghe tiếng Khương Thiên, Nguyên Hạo mới nhớ ra em mình chỉ mới cứu được thần hồn, còn thể xác mất tiêu rồi. Hắn lo lắng quay sang Vạn Thiên Thư với ánh mắt cầu xin. Tên thần toán tử này lại ho khan nhìn lão quái nhưng lão ta làm như không nhìn thấy chỉ cầm lấy cây chổi quét quét bụi trong phòng, miệng thì ê a:
- Bụi thật nhiều nha. Bụi nhiều thế này không tốt sức khỏe, sẽ bệnh á.
Vạn Thiên Thư khóe miệng co giật liên tục, trong lòng thầm chửi không ngớt.
"Lão chết bầm này cũng trơ trẽn thật. Ta mới nghe lần đầu trong đời tiên nhân mà cũng bị bệnh đấy. Chẳng những vậy còn bệnh vì hít bụi nữa chứ, thật là sáng tạo nha"
- Thật ra thì không phải không có cách, nhưng mà.....
Thần toán tử quay đầu lại cười xòa với Nguyên Hạo.
- Nhưng mà sao vậy Thư ca? Chỉ cần ta có thể giúp được gì ngươi cứ nói. Dù khó khăn cách mấy ta cũng không từ nan
Nguyên Hạo khẳng khái nói, Khương Thiên bên trong viên ngọc đang xúc động đến rơi lệ. Nó đã hiểu rằng mình chỉ còn lại linh hồn, chính ca ca nó đã cố gắng giúp nó tồn tại được. Bây giờ ca ca đang van xin những người kia chỉ để tìm lại thân xác cho nó. Ca thật vĩ đại a.
- Hì hì chuyện này đúng là chỉ có ngươi giúp được thôi, bọn ta không thể làm gì được cả.
Thấy Nguyên Hạo đã mắc câu, Vạn thần côn cười giảo hoạt đáp.
- Ta ư? Thư ca có thể giải thích rõ ràng giúp tiểu đệ không? Ta phải làm như thế nào để giúp tiểu Thiên đây?
Khỏe rồi, lão quái và Thiên Thư đưa mắt nhìn nhau một cái. Giơ cây quạt lên phe phẩy, Vạn Thiên Thư vui vẻ giải đáp:
- Được rồi, ta sẽ giải thích mọi chuyện rõ ràng cho ngươi. Ta tên Vạn Thiên thư, còn lão già xấu xí này là Huyết Thần Sư. Hì hì đừng thấy lão ta lọm khọm vậy chứ lão vốn là một trong những luyện dược sư nổi tiếng nhất tiên giới đấy. Đặc biệt tên tuổi của lão vang dội không phải về tài năng luyện dược đơn thuần mà do lão đã tự sáng tạo ra một con đường riêng cho mình gọi là huyết dược. Xin lỗi... Những điều này nói với các ngươi hơi xa vời tí. Tất nhiên lão dù đáng gờm vậy nhưng so với thần toán thông thiên triệt địa, quỷ khóc thần sâu, không gì không biết, cổ kim khó tìm được người thứ hai như ta đây thì cũng giống như đom đóm so với mặt trăng thôi. Ta vốn đến từ thần giới, vị diện cao nhất trong tất cả rất nhiều vị diện, mà ở thần giới danh tiếng của ta không phải bàn cãi hì hì.
Thao thao bất tuyệt quảng cáo cho mình xong, Thiên Thư ngưng lại một tí. Gã nhìn xa xa ra ngoài cửa sổ căn phòng, giọng điệu bắt đầu trang trọng.
- Chỗ mà chúng ta đang đứng thuộc về Hư Lộ bí cảnh. Trong thiên địa này, nơi mà mọi người khiếp sợ nhất chính là ở đây, đồng thời nơi mà bao cường giả khao khát tìm đến nhất cũng lại là chốn này. Không ai biết Hư Lộ chính xác ở nơi đâu, nó tồn tại như một không gian riêng biệt không thuộc về bất kì vị diện nào cả. Muốn vào được Hư Lộ chỉ có cơ duyên thôi, bọn ta cũng được Hư Lộ lựa chọn mà vào được. Tuy nhiên, nói là cơ duyên cũng là tử lộ, ngươi có biết tại sao nơi này gọi là Hư Lộ không? Ta và Huyết lão ở đây cả ngàn năm rồi, không phải bọn ta không tìm đường ra. Chỉ là nơi đây có quá nhiều con đường, gần như là vô cùng vô tận. Mọi con đường đều hư hư thật thật, có thể có kỳ trân dị bảo, tuyệt thế công pháp vũ kỹ, linh thảo trong truyền thuyết và cả những thứ không ai biết đến nữa. Hì hì nhưng đồng thời cũng có rất nhiều con đường tràn đầy nguy hiểm, thập tử nhất sinh. Nói chung, bước vào Hư Lộ chẳng khác gì chơi trò may rủi, có điều tỉ lệ xui rất nhiều, may mắn lại cực kỳ ít. Bọn ta ở đây sinh sống, tìm đường ra cả ngàn năm, cũng suýt tử vong bao nhiêu lần.
Nói đến đây, cả Huyết lão và Vạn thần côn đều thở dài. Bọn họ ở ngoài là cường giả một phương, thế nhưng bên trong Hư Lộ lại lo giữ mạng từng ngày. Nghe ra chẳng khác nào chuyện cười cả.
- Khi bọn ta gần như tuyệt vọng thì bất ngờ Vạn Thiên Thư ta lại tìm ra được manh mối cực kỳ quan trọng. Trong một lần vô tình, ta đã tìm thấy một con đường dẫn đến một nơi bí ẩn. Nơi đó không có gì ngoài một bàn cờ, ta chưa từng thấy loại cờ này. Khi ta thử đặt quân cờ lên bàn thì có quân cờ khác hiện ra, cứ như đang chơi cờ với người vô hình vậy. Ta đã tốn nhiều năm tháng nghiên cứu, đánh không biết bao nhiêu ván nhưng đều thất bại thê thảm. Ta đã gieo một quẻ bói và đoán rằng nơi đó chính là "cánh cửa", chỉ có điều bọn ta không có "Chìa khóa" mà thôi.
Nói đến đây, Vạn Thiên Thư nhìn vào Nguyên Hạo với ánh mắt nóng rực:
- Nhưng trời không tuyệt đường bọn ta, hôm trước ta càm nhận được có người chạy hướng về con đường này. Ta đã thử bấm độn để xem quẻ không ngờ lại là điềm báo đại vận đến. Hì hì nên ta đã âm thầm quan sát ngươi và Huyết lão quái. Cái lão già này vốn chỉ ở Tiên giới, mà cho dù là người ở Thần giới cũng không phải ai cũng biết đến Vĩnh Hằng chi vật. Chính là ta đã kể cho lão nghe về bí mật này, vì chỉ có Vĩnh Hằng chi vật mới dẫn dắt người đi ra khỏi Hư Lộ một cách tự do được.
- Thật ra ta cũng không biết thằng em ngươi là Vĩnh hằng chi vật, ta chỉ thấy máu của nó rơi xuống đất thì nơi đó lập tức phát ra ánh sáng kỳ lạ. Còn cây cỏ nào được huyết dịch rơi trúng thì đột nhiên phát triển vô cùng khủng bố. Lúc đó ta chợt nhớ lại những gì tên thần côn này kể về Vĩnh Hằng chi vật. Gã nói đó là một trong những thiên địa đệ nhất kỳ bảo, tinh huyết của Vĩnh Hằng có thể giúp người ta được thọ nguyên vô hạn, thoát thai hoán cốt. Ta đã thử lấy một giọt máu còn lại rơi ra đem về điều chế đan dược thử xem sao. Kết quả khiến ta vô cùng sửng sốt hắc hắc. Nên ta đoán đây chính là Vĩnh Hằng chi vật mà Thiên Thư đã nhắc đến. Đáng tiếc em ngươi lúc đó cơ thể bỗng nhiên thu nhỏ lại thành viên ngọc này, ta cũng không làm gì hơn được.
Huyết lão quái một bên nói chen vào, lão nhớ lại lúc đó chính lão đã kích động như thế nào, chỉ cần một giọt máu mà lão đã luyện thành Thiên Thọ đan a. Một ngàn năm tuổi thọ tăng thêm đó, nếu đặt ra đấu giá sẽ là con số gì cơ chứ. Mà đây là Khương Thiên còn nhỏ, chưa có tu vi gì, nếu phát triển lên thì thật không dám tưởng tượng. Hèn chi cà thần giới đều truy tìm Vĩnh Hằng chi vật bằng mọi cách.
- Nói cho các ngươi một thiên đại bí mật, chuyện này chỉ có ta và vài lão thần toán sống biết bao vạn năm ở Thần giới biết đến thôi hì hì. Bí mật về "kẻ được lựa chọn". Không sai, chính là ngươi, Nguyên Hạo. Lời sấm truyền của thiên địa, biết bao vị thần toán tử hi sinh thọ nguyên sinh mệnh để có thể mở ra lời giải này. Đã trải qua bao nhiêu năm tháng, không ai còn nhớ hay tin tưởng nữa, nhưng Thiên Thư ta vẫn luôn giữ vững tín niệm của mình. Lời sấm đó chính là "Thiên địa rung chuyển, kẻ phàm nhân được dẫn dắt bởi Vĩnh Hằng sẽ mở ra cánh cửa Hư Lộ. Hắn sẽ thay đổi vận mệnh của tất cả muôn loài, hắn sẽ chạm được vào vô thượng thiên đạo...".
Lời sấm vừa xong, Vạn Thiên thư bỗng trở nên phiêu dật. Toàn thân hắn tỏa ra một năng lượng thần bí, nhìn đúng dáng vẻ thần côn thật sự. Đôi mắt hắn phát sáng, ngón tay chỉ thẳng vào Nguyên Hạo:
- Ngươi chính là tên phàm nhân được Vĩnh Hằng dẫn dắt, được thiên địa lựa chọn. Sứ mạng của ngươi vô cùng to lớn, sẽ rất nhiều chông gai... Nhưng ngươi phải bước đi, vì đó là định mệnh của ngươi. Ta, Vạn Thiên Thư, "người bảo hộ cho bí mật muôn đời", ta sẽ đợi đến lúc ngươi có thể đủ sức giải mã được bí ẩn đó.
Rung động mãnh liệt, bản thân Nguyên Hạo cảm thấy quá thần thoại rồi. Hắn chỉ là đứa trẻ bị bỏ rơi ở địa cầu, khi đến Phong Linh tông thì lại bị vứt xó vì chỉ là phàm nhân. Không ngờ thoáng cái hắn lại trở thành "kẻ được lựa chọn" gì đó mà nghe có vẻ vô cùng khủng bố. Ông trời thật giỏi trêu người mà, thôi kệ đến bước nào hay bước đó vậy.
Thiên Thư lúc này đã bình thường trở lại, hắn chỉ nhàn nhạt nói một câu rồi biến mất:
- Ba ngày sau đợi ngươi khỏi hẳn, ta sẽ đến dắt ngươi đi phá giải bàn cờ.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.