Hư Lộ

Chương 195: Đứng lại...con heo đen




- Cục tác.
Tiếng gà gáy vang lên cùng với ánh ban mai bắt đầu một ngày mới tươi đẹp bên trong hạp cốc Vân Liên Sơn Vụ. Linh khí dồi dào hòa cùng sương sớm vẽ nên một khung cảnh nên thơ, tràn đầy hơi thở đầy sức sống của mẹ thiên nhiên.
Bên ngoài một động phủ được che đậy kỹ lưỡng ở một góc khuất, có hai con vật đang rù rì như trao đổi gì đó với nhau. Một con là tiểu lang quý phái, thuần khiết và một con gà mái với cặp cánh như tiên vũ đầy màu sắc. Nếu như Nguyên Hạo ở đây trông thấy nhất định sẽ giật mình đến rớt cả hàm răng ra ngoài, bởi vì hình ảnh đang diễn ra quá sức tưởng tượng của hắn. Con quái kê hung hăng càn quấy lúc này đang rất lễ phép đứng khép nép lắng nghe truyền đạt gì đó từ con tiểu lang nhỏ, giống như vương giả tiếp kiến quần thần vậy.
"Yêu vương, vì sao ngài lại phải ra tay giúp đỡ cái tên nhân loại hèn mọn kia?"
"Vì sao à? Một phần ta thấy hắn khá thú vị, ngoài ra nguyên nhân chính là do ta cảm nhận được một khí tức rất quen thuộc, rất dễ chịu, nó thôi thúc ta muốn tiếp xúc với hắn."
(Đây là tiếng yêu thú phiên dịch, hai con quái này vẫn chưa nói được ngôn ngữ của nhân loại)
Tiểu lang lười nhác đáp lại, con ngươi màu xanh thẳm vô cùng huyền hoắc của nó liếc nhìn về phía cửa động phủ không xa mang theo tâm tình phức tạp. Nó đường đường là bá chủ một cõi, huyết thống vương giả, vậy mà lại bị khí tức của một con người tầm thường hấp dẫn, nghe ra giống như chuyện viễn tưởng vậy.
"Cục tác, thần cũng cảm nhận được một chút, nhưng không rõ ràng lắm."
Con gà mái vẫn cúi thấp tư thái để trả lời, nó cũng cảm giác được đôi chút khí tức kỳ diệu kia nhưng không nhiều như vương tử. Có lẽ do tu vi của ngài ấy cao cường này cảm quan cao cấp hơn chăng, con gà khó hiểu suy nghĩ như thế.
"Chuyện đó tạm gác qua một bên đi. Mỹ Kê, ta thấy thời cơ rời khỏi nơi này sắp đến rồi. Có lẽ tên thiếu niên kia chính là chìa khóa giải thoát cho chúng ta."
"Hắn? Yêu vương, người muốn nói tên nhân loại đó sao? Hắn ta làm sao có thể, thực lực hắn còn thua xa hạ thần nữa mà."
Mỹ Kê tựa như nghe phải điều gì khó tin, ngẩng đầu lên thất thố kêu to.
"Ngươi có thấy nhân loại nào có thể dùng đan dược như ăn trái cây vậy không? Nếu còn ở thời yêu thú cấp hai, ngươi có thể làm giống như hắn?"
Ánh mắt tiểu lang lộ vẻ khinh thường nhìn con gà mái đáp.
"Hạ thần...tuy thân thể yêu thú nhưng một lần sử dụng nhiều đan dược như vậy... cũng có chút ăn không tiêu."
Gà mái có vẻ đuối lý, ủ rũ trả lời.
"Đúng thế, tuy ta chưa từng tiếp xúc qua nhân loại nhưng đám yêu thú cấp thấp bên ngoài cũng rỉ rả truyền nhau thông tin lọt đến tai ta. Con người là động vật có trí khôn tuyệt đỉnh, nhưng cũng tán ác,lòng dạ hiểm độc hơn xa yêu thú. Đặc biệt nhân loại có điểm yếu cố hữu là cơ thể vật lý yếu đuối, thua chúng ta rất xa. Bọn họ không thể ăn các loại thảo dược mà phải điều chế thành đan dược để phục dụng. Tuy vậy, số lượng đan dược bọn họ có thể sử dụng một lần rất ít, không thể biến thái như tên thiếu niên này."
Ngừng một chút, ánh mắt tiểu lang mơ hồ nhìn về nơi xa xăm mang theo hoài niệm.
"Mẫu thân ta khi trốn tránh kẻ thù đã giấu ta ở nơi này. Người dặn dò ta sẽ có một ngày, một tên nhân loại sẽ đến giải thoát ta và giúp ta tìm lại mẫu thân. Ta đã chờ đợi mấy trăm năm rồi, rốt cuộc kẻ đó cũng đã xuất hiện"
Những lời của tiểu lang như thổn thức, cả trái tim nó quặn lại, nhói lên từng cơn. Khi vừa mới sinh ra, nó đã bị bỏ rơi, không nhớ rõ mình là ai. Nó chỉ kịp lưu giữ những lời của mẹ mình trước khi bà rời đi. Suốt một thời gian dài, nó đã cố gắng tìm cách ra khỏi không gian tịch mịch này nhưng vô vọng. Phiến không gian thiên địa này dường như có một năng lực đối kháng yêu thú vô cùng mạnh mẽ. Dù cho nó tập hợp hết sức mạnh toàn bộ yêu thú trong Vân Liên Sơn Vụ này lại thì kết cục vẫn là thất bại.
Lần này, Nguyên Hạo xuất hiện chính là hi vọng nhen nhóm cho tiểu lang. Tuy nhiên, nó cũng không vội vàng tin tưởng mà muốn lặng lẽ kiểm chứng khả năng của tên kia. Nếu hắn ta chỉ là phế vật thì nó không ngại một tát đập hắn chết tươi. Còn ngược lại, nó sẽ coi như nợ tên kia một ân tình, sẽ trả đại lễ lại sau.
"Thật không biết tên kia là người hay yêu thú, ăn nhiều đan dược như vậy cả mười ngày rồi mà vẫn không có dấu hiệu tăng cấp. Thật là quái thai mà"
Mỹ Kê buồn chán nói. Yêu thú không tu luyện điên cuồng như con người. Tuổi thọ của chúng dài đằng đẳng, chủ yếu ăn các kỳ trân dị thảo mà tăng trưởng. Còn hấp thụ linh khí ư? Hiệu quả kiểu tu luyện truyền thống này đối với yêu thú chả khác nào lấy muối bỏ biển. Thiết nghĩ điều này cũng hợp lí, yêu thú mà có thể tu luyện vù vù thì chắc nhân loại đã sớm bị chúng diệt vong từ lâu rồi.
"Quá trình tu luyện của gã sắp xong rồi. Mỹ Kê, ngươi gọi Tiểu Bạch đến đây đi. Sắp có việc làm cho hắn rồi đấy."
"Thần tuân lệnh."
Gà mái làm ra bộ dáng trang nghiêm kính cẩn, sau đó phẩy đuôi gà phóng đi như bay. Để lại tiểu lang nằm dài trên thảm cỏ, hai mắt lim dim như ngủ gục.
Lại một ngày một đêm trôi qua trong yên bình, bên ngoài động phủ của Nguyên Hạo cỏ dại cũng đã mọc cao lên đến đầu gối. Lúc này, bất chợt một tiếng hét có phần hưng phấn, lại tràn đầy uy lực từ bên trong vọng ra.
- Haha, cuối cùng cũng đạt đến Trúc Cơ viên mãn rồi.
Giọng cười lớn chính là của Nguyên Hạo, sau hơn mười ngày điên cuồng tu luyện hắn cũng đại công cáo thành. Dưới ánh nắng chan hòa chiếu rọi, một bóng thiếu niên cao gầy, thần sắc tươi tỉnh bước ra.
- Haiz, ở nơi này thật tốt, nếu như không có số lượng thảo dược kinh người thì ta cũng khó lòng thăng cấp. Còn phải nhờ đến linh khí nồng đậm ở nơi này nữa, chắc chắn gần đây có một cái linh mạch. Đây đúng là thiên đường mà.
Nếu như không phải vẫn lo lắng việc có thể thoát ra khỏi bí cảnh này không, Nguyên Hạo có xúc động muốn định cư lâu dài ở đây nữa là.
- Thư giãn gân cốt một chút thôi. Đại kê bản, mày đâu rồi?
Duỗi cái lưng một cái, bẻ từ ngón tay rôn rốp, Nguyên Hạo chiến ý bừng bừng muốn tìm con yêu gà kia thử sức. Có một đối thủ mạnh hơn một đại cấp bậc để tập luyện miễn phí thì còn gì tốt hơn. Hắn đi quanh quẩn hô lớn mấy lần nhưng vẫn không thấy con quái kê kia đâu cả. Cảm thấy mất hứng, hắn đành chưng hửng đi về phía động phủ, định tìm tiểu lang đáng yêu để vui đùa một chút. Bất chợt, một thứ gì đó tròn như trái banh chắn giữa đường, lại kêu một âm thanh rất ngô nghĩnh quen tai.
"Ụt ịt ụt ụt"
Giật mình, Nguyên Hạo mới nhận ra một chú heo tròn trĩnh đen mun đang quay lưng về phía mình. Hắn có chút dở khóc, dở cười nói:
- Đây là nông trại vui vẻ sao? Hết gà rồi đến heo, không chừng mai mốt có thêm bò sữa nữa không chừng.
Tâm tình đang rất tốt, Nguyên Hạo đưa tay định vuốt chú heo một cái nhưng tay hắn vừa chạm đến thì như chạm vào không khí.
- Ảo ảnh!!!
"Ụt ịt"
Tiếng con heo mun lại vang lên, nó xuất hiện ở cách hắn vài mét. Thần tình con heo trông tất... đáng đánh. Nó nhếch môi như khinh bỉ, cười nhạo pha sờ hụt vừa rồi của đối phương.
- Đúng là chú heo hư mà.
Nguyên Hạo lắc đầu cười nhẹ, dùng Di Ảnh Bộ như lưu tinh thoáng cái đã tới trước mặt heo nhỏ. Vung tay một cái, hắn chắc mẻm lần này thế nào con thú cũng không thoát khỏi mình. Đáng tiếc, một lần nữa hắn lại tay không chụp không khí. Ở bên cạnh, con heo đen đang ôm bụng cười lăn lộn bò càng.
- Con mẹ nó, lão tử không tin không tóm được mày.
Không kìm được giận dữ, Nguyên Hạo thi triển hết khả năng thân pháp của mình. Tuy nhiên, ngay khi hắn nghĩ mình sắp chạm được thì con heo lại quỷ dị biến mất. Một người một heo cứ thế chơi trò rượt bắt chạy mấy chục vòng hạp cốc.
- Hộc hộc, ta sẽ đem mày làm heo sữa quay... Hộc hộc.
Nguyên Hạo sau một hồi điên cuồng truy đuổi thì thở dốc, bất chợt sùi bọt mép ngã xuống, toàn thân cứng đờ. Con heo đen đang chơi đuổi bắt vui vẻ, thấy gã nhân loại gục xuống ngất xỉu thì nhíu mày. Nó cũng không vội vã mà từng bước chậm rãi tiến sát.
"Ụt ịt"
Nó đứng các Nguyên Hạo hai mét, kêu to vài tiếng nhưng đối phương hoàn toàn không trả lời. Bạo gan hơn, nó lại đến sát hơn nửa, thò cái chân nhỏ khiều khiều cánh tay của thiếu niên. Lần này, vẫn không có bất kỳ phản ứng gì cả.
"Ụt ụt"
Thấy tình trạng tên nhân loại có vẻ không ổn thật, con heo mới bước đến sát người hắn. Ngay lúc này, Nguyên Hạo bật dậy như một cái lò xo, hai tay dang rộng vồ lấy.
- Haha, mày bị lừa rồi con heo ngốc. Ơ....
Nụ cười vừa nở trên môi Nguyên Hạo chợt đông cứng lại. Hắn đang bị một cái chân nhỏ ba móng của con heo đạp thẳng một cái bay xa mấy vòng. Lần này, không còn là diễn xuất nữa, Nguyên Hạo chính thức mắt tròng trắng, tay chân xụi lơ, ngất xỉu thật sự.
"Ụt ịt, yêu vương, ta đã hoàn thành nhiệm vụ hôm nay"
Con heo đen nhỏ chạy đến bên tiểu lang cung kính kêu vài tiếng.
"Biểu hiện của ngươi rất khá. Ngoài trừ ăn ra, cái thiên phú chọc tức người khác đuổi bắt mình của ngươi đúng là độc đáo, không ai có thể cưỡng lại cảm giác muốn xé ngươi ra để nướng lụi haha"
Tiểu lang cười dài, con heo này đúng là thú vị. Có lần nó đi kiếm ăn dẫn động yêu thú cả một khu vực điên cuồng đuổi giết. Thiên phú gây thù chốc oán, dẫn dụ địch nhân này đúng là có một không hai.
Mười phút sau, Nguyên Hạo mới từ từ tỉnh lại. Một bên mặt của hắn còn in một dấu chân heo rất rõ. Như nhớ ra mọi chuyện vừa rồi, hắn nghiến răng nghiến lợi hét lớn:
- Con heo chết bầm. Bây giờ con quái nào xuất hiện trước mặt của lão ta, ta sẽ vặt lông, chụm nước sôi hết.
"Cục tác"
Lời nói hào khí vừa ra, tiếng con gà mái đã vang lên như tát vào mặt Nguyên Hạo. Ánh mắt hắn kiêng dè nhìn thấy quái kê đang hiên ngang uy vũ đứng trước mặt mình.
- Khụ khụ, thật ra ta không có ý nói ngươi đâu, kê đại gia. Ta chỉ là...
"Cục tác...quác quác"
Con gà chả buồn nghe Nguyên Hạo trần tình. Tựa như hung thần hàng lâm, nó vung đôi cánh mạnh mẽ phóng tới, hai chân tựa như cây đinh ba đâm đến.
- Tổ sư mày gà, đừng tưởng tao sợ mày.
Thấy yêu gà không nói lí lẽ, Nguyên Hạo buộc phải ra tay đánh lại. Chỉ là có lòng mà không có sức, chưa đầy một hiệp hắn đã bị con gà hành hạ lên bờ xuống ruộng, miệng kêu la không ngừng.
******
"Uỳnh uỳnh"
- Ngươi rất mạnh nhưng không giết được ta đâu, cố gắng vô ích.
Khu vực vượt qua năm trăm dặm trong Vân Liên Sơn Vụ lúc này đang có một thanh niên và một tên mặc áo vải che diện mục. Phía sau bọn họ là rất nhiều thi thể của đệ tử Vạn Khô Trại và Quỷ Lâu Môn. Thanh niên phía Vạn Khô Trại nhìn không to lớn, ánh mắt sáng trong, cả người như lợi kiếm, khí thế tung hoành. Hắn chính là đệ nhất thiên tài trăm năm có một của môn phái, Bách Duẫn Khang.
- Hừ, ta vẫn chưa sử dụng đến sát chiêu của mình. Họ Bách ngươi đừng tự tin quá mức như vậy.
Hai tay đưa lên cao, tên quái nhân niệm pháp, toàn thân tỏa sáng như pha lê chiếu rọi. Một thanh kiếm như kết tinh từ ánh sáng đó hình thành trước mặt hắn, chỉ khí chất thôi cũng khiến người ta rung động. Năng lượng này chẳng khác gì chư thần hiển linh, chấn nhiếp chúng sinh.
- Dạ Thần Quang kiếm kỹ? Ngươi không phải người của Quỷ Lâu Môn, ngươi là đệ tử của Minh Kiếm Tông.
Sắc mặt của thanh niên Duẫn Khang trở nên nghiêm túc. Minh Kiếm Tông là một trong tứ đại môn của chính phái, lãnh đạo Quang Minh Hội ở Đông đại lục. Không nghĩ tới lần này bọn chúng dám xuất động người cải trang Quỷ Lâu Môn trà trộn vào trong bí cảnh. Nghĩ đến kẻ địch đã có bố trí, các môn phái ma đạo bên trong và ngoài Vân Liên Sơn Vụ có thể gặp phục kích, Duẫn Khang không thể thong dong được nữa. Hắn giơ tay ra, một cây kích màu đen co nạm một viên yêu thạch màu tím hiện ra.
- Hắc hắc, cuối cùng ngươi cũng ra tay rồi sao? Bọn ta cũng đến góp vui, muốn lĩnh giáo thần thông của thiên tài Bách Duẫn Khang của Vạn Khô Trại.
Tiếng cười trầm thấp vang lên, hai bóng người nữa xuất hiện vây lấy Duẫn Khang vào giữa. Một kẻ cũng mặc trang phục của Quỷ Lâu Môn và một thanh niên đệ tử của Độc Trùng Môn.
- Tại hạ Biệt Quý, người của Quỷ Lâu Môn chân chính. Còn đây là Đường Tôn Liệt, Độc Trùng Môn.
Nghe hai tên mới đến giới thiệu, ánh mắt Duẫn Khang băng lãnh, linh lực âm thầm chuyển động. Hắn biết rõ hau tên này, chính là thiên tài đứng đầu dưới Trúc Cơ của hai tông môn kia. Bình thường hắn sẽ không để hai tên này vào mắt, nhưng hôm nay có thêm tên Minh Kiếm Tông kia thì mọi chuyện trở nên khó khăn.
Thanh niên bên Minh Kiếm Tông hiện đã ngưng tụ xong kiếm quang của mình, hai mắt hắn âm lệ hét lớn:
- Ngươi muốn chạy cũng muộn rồi, chôn thây ở đây đi. Thần Kiếm Tung Hoành, Trảm yêu trừ ma.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.