Hư Lộ

Chương 170: Kim Đan lão quái chi uy




Từ phía xa một chấm đen tựa như cuồng phong vũ bão hướng vị trí của hắn vun vút lao đến. Nguyên Hạo cảm nhận được một nguy cơ mãnh liệt, hắn lập tức đạp lên phi kiếm tức tốc nhắm một hướng bỏ chạy. Đồng thời, hắn cũng truyền âm yêu cầu Liễu gia nhanh chóng rời đi theo lộ tuyến đã định, nhấn mạnh rằng bọn họ đứng nhúng tay vào chuyện này nếu không sẽ gặp đại hoa.
Sau khi nhận được chỉ thị, thần sắc Liễu Hoành có chút bất định, cuối cùng lão cũng đành thở dài ra sắc lệnh tối cao bắt tộc nhân phải tiếp tục lên đường. Bản thân lão cũng cảm nhận được uy áp của giọng nói vừa rồi, chí ít cũng phải Kim Đan chân nhân cấp bậc. Cho dù toàn Liễu gia có ở lại cũng chẳng có ích lợi gì, chênh lệch một cấp độ lớn chính là cách biệt giữa trời và đất. Người ta chỉ cần vung một ngón tay cũng đủ để tiêu diệt gia tộc lão mấy chục lần rồi. Liễu lão gia chủ chỉ có thể cầu nguyện cho vị ân nhân trẻ tuổi kia có thể vượt qua được kiếp nạn lần này.
- Đáng chết thật, không ngờ cẩn thận như vậy mà gần đến đích lại xuất hiện biến cố.
Nguyên Hạo lúc này tâm tư đang sầu muộn gần chết. Hắn đã tính đủ mọi tình huống trên đường đi nhưng trường hợp xấu nhất lại xảy ra với mình. Nếu nói đến tính uy hiếp mạnh nhất tất nhiên là cao tầng của Thiết Âm Môn, môn phái này chắc chắn có Kim Đan kỳ tọa trấn. Có điều mối nguy hiểm này là chuyện của sau này, hiện tại bọn họ chắc đang lo bỏ trốn như chó nhà tang rồi. Căn bản bọn chúng không có đủ can đảm lẫn thực lực để cường ngạnh với sức mạnh của Hắc Diện Tông. Nếu như đầu không bị vô nước hay não tàn quá mức thì Nguyên Hạo tin chắc bọn người Thiết Âm Môn nhất định sẽ lánh đi để tránh kiếp nạn. Chỉ là sau này, hắn và môn phái này đã trở thành tử địch, bọn chúng sẽ không bỏ qua cho kẻ đầu xỏ đã gây ra chuyện này sống tiêu dao một cách dễ dàng như thế.
Tuy nhiên, đợi đến sau này thì ai diệt ai còn chưa biết trước được. Chỉ cần có đủ tài nguyên, Nguyên Hạo tin chắc tu vi hắn sẽ nhảy vọt như tên bắn. Lúc đó, không đợi đối phương tìm đến hắn cũng sẽ chủ động đi dẹp trừ cái mối hậu hoạn này. Bỏ qua Thiết Âm Môn, kẻ đang truy đuổi đến chính là mối nguy hiểm tiềm tàng mà hắn lo lắng nhất. Sau khi diệt trừ hai tên ma đạo sĩ ở thôn trấn nhỏ, hắn đã cảm giác có gì đó không đúng. Sau này nhờ Tiểu Vô chỉ điểm, Nguyên Hạo mới phát hiện ra trong người hắn có một loại pháp thuật lưu lại. Nhưng với tu vi của hắn bây giờ lại vô phương thúc thủ có thể hóa giải được. Vì thế, hắn vẫn luôn đề phòng tên sự phụ của hai tên ma đạo sĩ kia tìm đến mình. Chỉ là không ngờ đối phương lại có thể phát hiện ra hắn nhanh như vậy, xem ra cái thứ lưu lại trên người hắn có thể truy tung được từ khoảng cách rất xa.
- Không kịp rồi, xem ra chỉ có thể liều mạng thôi.
Cắn răng điều động linh lực đến mức tối đa, Nguyên Hạo liền tạo ra một vòng Thủy Lưu cực lớn bao lấy mình. Cùng lúc, hắn huy động Lôi Dẫn không ngừng đánh ào ạt về phía sau của mình. Thạch Huyết cũng được phóng ra và tiềm hành xung quanh để ra tay khi cần thiết, Nguyên Hạo còn tập trung tinh thần và sức lực về hai bàn tay của mình. Không khí như bị bóp méo, từng tiếng nổ trầm muộn từng đợt vang lên trong lúc quả cầu màu đen đầy uy lực dần dần hình thành. Lần này, kích thước của Hắc Huyền được khởi tạo to bằng thân người, uy lực vượt xa mấy lần sử dụng trước. Rõ ràng Nguyên Hạo đã chơi một ván tất tay, hắn không hề lưu giữ gì lại mà ngay từ đầu đã tung hết tuyệt kỹ của mình ra. Cũng khó trách, bởi kẻ địch hiện tại chính là Kim Đan kỳ hàng thật giá thật, không phải cùng một cấp bậc với hắn. Đối chiến kiểu này, nếu không ra tay toàn lực thì mạng nhỏ của ngươi sẽ nhanh chóng bị định đoạt mà thôi.
- Không tồi, bản lĩnh như vậy hèn chi có thể giết hại đồ nhi của ta. Đáng tiếc, chút bổn sự này lão phu vẫn chưa xem ra gì đâu hắc hắc.
Một giọng cười nghe léo nhéo như tiếng đàn bà nỉ non khiến người nghe sởn cả tóc gáy vang vọng khắp cả một vùng. Tiếp theo, bóng dáng của một người lùn từ trong màn lôi điện chậm rãi hiện ra. Thật đáng kinh ngạc, lão già này có thể mặc cho sấm sét công kích mà không hề có một chút dấu vết nào lưu lại được trên người. Nhưng Nguyên Hạo cũng không để tâm, hắn chỉ muốn dùng Lôi Dẫn để cầm chân địch nhân một lúc là được. Tu vi càng lên cao, vũ kỹ cấp bậc thấp đã không còn tác dụng nhiều nữa. Cũng may bản thân Nguyên Hạo có Hư Vô linh căn, có thể tu luyện như lôi linh căn tinh thuần nhất nên hắn mới có thể phát huy uy lực của vũ kỹ Lôi Dẫn đến mức này. Ngược lại nếu là kẻ khác, e là vũ kỹ này lên lên đến Trúc Cơ kỳ đã phải bỏ xó rồi.
- Chậc chậc, nếu vũ kỹ lôi hệ cường đại hơn thì lão phu sẽ e dè một chút. Đáng tiếc, một con kiến hôi thì dù có làm gì vẫn không thể lay chuyển được một đại tượng haha.
Lão già lùn thâm ý nhìn lại vũ kỹ lôi điện của Nguyên Hạo mà đánh giá. Ma đạo là một con đường tu hành quỷ dị khác người, uy lực chiến đấu biến ảo đáng sợ không lường. Tuy nhiên, phàm là cái gì cũng có khắc tinh của mình, và lôi điện của thiên địa chính là một trong số đó. Vì lẽ này mà Nguyên Hạo có thể đánh giết hai tên ma đạo sĩ một cách nhẹ nhàng như thế. Mặc dù hai tên kia bản lĩnh chiến đấu quá tệ hại nhưng dù sao muốn tiêu diệt hai ma đạo sĩ Trúc Cơ là chuyện cực khó so với người khác. Tu vi càng lên cao, muốn đánh bại kẻ địch là chuyện không khó, nhưng muốn giết chết đối phương lại là chuyện thiên nan vạn nan. Bởi thực lực càng cao thì ai cũng có những quân bài bảo mệnh riêng cho mình, không ai ngu ngốc đem cái mạng nhỏ tu hành mấy trăm, mấy ngàn năm ra để liều cả. Tu hành mỗi một cấp bậc vạn người mới có một kẻ cá chép vợt long môn thành công, nếu cứ đơn giản mà chết đi thì còn có mấy ai thành công truy cần tiên đạo nữa chứ. Đạo lí này kỳ thực rất đơn giản như vậy, nên những tu sĩ càng có vốn liếng giữ mạng cao thâm thì càng lợi hại.
Lúc này, Nguyên Hạo mới xoay người nhìn lại. Hắn hơi giật mình khi thấy một lão già lùn chưa đến một mét, râu tóc lồm xồm như người rừng, cầm một cây gậy có gắn một cái đầu lâu trắng hếu rất kinh dị. Hình như lão ta cũng đang hứng thú quan sát hắn, hàm răng màu đỏ như máu và nhọn hoắt như dã thú của lão kinh tởm không tả được. Thế nhưng uy áp lão tỏa lại phi thường tà dị, Nguyên Hạo cảm giác như máu huyết trong người mình nhộn nhạo cả lên, tinh thần cũng bị xao động khó hiểu.
- Không ổn, lão ta dùng pháp thuật thôi miên.
Phản ứng rất nhanh, Nguyên Hạo liền nhắm hai mắt lại, trạng thái tĩnh tâm nhanh chóng được phát động. Chỉ như vậy, sau vài hơi thở hắn đã thoát khỏi trạng thái kia, tốc độ ngưng tụ Hắc Huyền còn nhanh hơn vài phần.
- Ồ, không tệ. Có thể thoát khỏi Hóa Hồn Nhãn của ta. Dù rằng ta chỉ dùng một phần nhỏ lực đạo, nhưng không phải tu sĩ Trúc Cơ kỳ bình thường có thể chống cự được. Hắc hắc, tốt, tốt, tốt vô cùng.
Lão quỷ lùn thốt ra liên tiếp ba chữ tốt, ánh mắt rực lửa nhìn Nguyên Hạo như thể đang ngắm một tuyệt thế mỹ nữ vậy. Dù đang nhắm mắt, Nguyên Hạo vẫn cảm nhận được lão ta đang quan sát hắn hết sức chăm chú. Điều này hắn cũng không để tâm, vì nhờ vậy hắn có thể tranh thủ thêm thời gian.
- Đùa chơi đủ rồi. Nhóc con, đến đây với ta nào.
Giọng nói của lão đột nhiên thay đổi, nghe mềm mại như một thiếu nữ thanh xuân, có sức dụ hoặc ghê gớm. Dù đang ở trạng thái tĩnh tâm, Nguyên Hạo cũng cảm giác được ma lực bên trong thanh âm này. Lúc này hắn đã xúc tích Hắc Huyền nhỏ đến bằng quả đào, nằm gọn trong bàn tay mình. Ánh mắt chợt lóe, hắn giả bộ làm cơ thể mình lắc lư chấn động, tựa như đang giằng co với ma âm. Cuối cùng hắn mở to hai mắt ra, con ngươi vô thần, nhẹ nhàng phiêu diêu bay về phía lão lùn.
- Haha vậy mới là bé ngoan chứ.
Lão lùn cười vui vẻ, trong mắt đầy vẻ chờ mong nhìn thiếu niên đang phi hành về phía mình. Khi khoảng cách chỉ còn vài mét, bất thình hai mắt Nguyên Hạo hồi phục vẻ tinh tường, toàn thân bộc phát tốc độ như thiểm điện. Di Ảnh Bộ vận dụng đến tận cùng, hắn dùng bàn tay che giấu Hắc Huyền đánh thẳng vào lão lùn. Phải nói chiêu này của Nguyên Hạo thật sự là liều mạng, nhưng hắn cũng chẳng còn đường lùi nữa rồi. Bị mộy Kim Đan kỳ khóa chặt thì trừ những biện pháp như dùng phi hành pháp khi siêu cấp hay truyền tống phù ra chẳng còn thứ gì hữu hiệu cả. Mà mấy loại đồ chơi vạn kim khó cầu đó hắn ngay cả chiêm ngưỡng dáng vẻ còn chưa có cơ hội nói gì đến sở hữu. Nên cách làm của Nguyên Hạo bây giờ tuy là cửu tử nhất sinh, nhưng đó cũng là phương pháp hợp lí nhất. Thường những kẻ đối đầu với cường giả hơn mình một đại cấp bậc đều co giò chạy trốn, kết quả mười phần đều chết cả mười, không chút cơ may sống sót nào.
"Ầm ầm"
Chưởng lực mang theo Hắc Huyền không ngờ lại dễ dàng đánh trúng đối thủ, uy lực quả cầu đen tản mát ra dữ dội. Thấy cảnh này, Nguyên Hạo không hề vui mừng, mà sắc mặt tái lại, lập tức dùng tốc độ nhanh nhất lui lại. Nhưng hắn chưa kịp rút lui thì lão lùn đã ma quái xuất hiện ngay sau lưng.
- Mưu trí đáng gờm, nếu ngươi là đối thủ đồng cấp thì chắc ta khó mà thắng được. Chỉ là hôm nay ngươi không thoát được đâu.
Lão cười nhạt giơ bàn tay khô ráp bắn ra một luồng tinh quang màu đen bao lấy Nguyên Hạo khiến hắn vô phương nhúc nhích, giống như bị đóng băng. Còn thân ảnh lão lùn vừa nãy bị Hắc Huyền đánh trúng đã tan rã ra thành một đống huyết tinh rồi nhanh chóng biến mất. Dùng ánh mắt tuyệt vọng nhìn lão lùn, Nguyên Hạo nghiến răng kèn kẹt.
- Tức lắm à? Ta nói rồi, trong tay ta ngươi chỉ là con kiến nhỏ bé không hơn không kém haha.
"Véo"
Lão lùn vừa nói vừa đắc ý cười to. Phía sau lão đột ngột một tia chớp đỏ lặng lẽ xuất hiện. Đó chính là Thạch Huyết mà Nguyên Hạo đã giấu kín. Hắn sớm biết mình không thể một kích đắc thủ được nên đã dùng mình làm mồi nhử để dụ lão lùn. Khi đối phương mất tập trung, Thạch Huyến sẽ bay đến ám toán mở ra cơ hội khác cho hắn.
Động thái tiếp theo của lão lùn khiến Nguyên Hạo há hốc. Lão chỉ nhe hàm răng đỏ như máu ra cười rồi đưa cây quyền trượng đầu lâu về sau. Từ hai hốc mắt đen ngòm của đầu lâu, hai tia sáng bắn ra trúng ngay Thạch Huyết khiến nó bị tê liệt, dừng hẳn lại. Cảm nhận được liên kết giữa mình và Thạch Huyết đang mất dần, Nguyên Hạo ánh mắt lướt qua một tia thất vọng. Quả như hắn đoán, linh bảo tuy mạnh như tu vi quá yếu sẽ không phát huy hết uy lực cũng như dễ dàng bị địch nhân cường đại khống chế.
- Ta phải có lời tán thưởng ngươi. Bố cục rất hoàn mỹ, nếu như không phải thần thức ta cường đại không chừng ta đã ăn chút quả đắng rồi.
Cất lời ngợi khen tên thiếu niên, lão lùn khẽ máy động ngón tay. Một quả cầu màu đen từ bàn tay trái của Nguyên Hạo bị cuốn bay ra. Thì ra khi nãy hắn ngưng tụ ra đến hai quả Hắc Huyền, quả đầu tiên nắm trong tay phải chỉ là nghi binh. Chân chính Hắc Huyền sát chiêu nằm trong cánh tay còn lại. Lão lùn quá cẩn thận, tâm tư không hề đơn giản, đối thủ như vậy Nguyên Hạo rất nhức đầu khi đụng phải.
- Thôi, kết thúc được rồi, tất cả các chiêu trò của ngươi không thể qua mắt lão phu được đâu. Chúc ngủ ngon nhé tiểu tử.
Lão lùn tựa như có chút tiếc nuối khi xuống tay nên ngữ khí thốt ra cũng nhẹ nhàng hơn. Từ trong miệng của đầu lâu trên quyền trượng phun ra một đám khói đen kỳ lạ. Nguyên Hạo còn nghe được tiếng rên rỉ của vô số sinh linh bên trong nó phát ra làm nội tâm hắn phát lạnh. Trước hoàn cảnh không còn tí cơ may nào nữa, Nguyên Hạo vẫn mỉm cười nhạt, đối diện với lão lùn khẽ nói một câu với phong thái tự tin vốn có:
- Chưa chắc.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.