Hư Lộ

Chương 118: Độc giác Thiềm Thừ




- Chết tiệt, mọi người mau tránh ra, đừng lại gần bông hoa.
Nguyên Hạo rống to cảnh báo khiến cho cả nhóm giật mình. Tuy tám người phản ứng không chậm nhưng một gã Ngưng Khí trung kỳ do vẫn không kịp thời rút lui. Ngay lập tức một cái lưỡi dài to dính như kẹo cao su tựa tia chớp lao đến quấn chặt lấy gã rồi lôi mạnh về phía bụi rậm. Thấy đội viên của mình bị phục kích, Hồ Bật Trung là người ra tay ngăn chăn đầu tiên, không hổ với danh xếp mười hai Địa bảng nội môn đệ tử. Lấy ra một cái kích thật dài màu trắng như làm từ xương yêu thú, gã lao đến đâm liên hoàn vào cái lưỡi to dày của con quái vật.
- Văn Cự, cái lưỡi này quá dày, ta không xuyên thủng được. Ngươi mau ra tay hỗ trợ với, những người còn lại hãy cùng ra tay đi.
- Được, ta đến đây. Hỗn đản, hãy lãnh một búa của Cự gia ta.
Lấy ra một cây rìu to tướng, Văn Cự dồn hết khí lực của mình lao đến chém thằng xuống. Bên cạnh hắn, những ngoại môn đệ tử kia cũng rốt rít lấy pháp khí của mình ra không ngừng đánh vào cái lưỡi ghê tởm màu đỏ như máu đang xiết chặt con mồi.
Ngay khi cú đánh tự mấy ngàn cân của Văn Cự bổ xuống thì cái lưỡi bỗng khựng lại một cái, nhưng nó chỉ rung rinh đàn hồn một chút rồi lại tiếp tục lôi tên Ngưng Khí Trung kỳ đi.
- Không ổn, lưỡi của con quái này không sợ công kích vật lý.
Nhận ra tình thế không ổn, Hồ Bật Trung lẫn Văn Cự đều biến sắc. Trong lúc mọi người bối rối không biết nên làm sao thì Nguyên Hạo đang âm thầm lao nhanh tiến sát bụi cây. Trong lòng hắn đang buồn bực vô cùng, không ngớt mắng mỏ tên Tiểu Vô độc ác.
- Ngươi không nói sớm cho ta biết, nếu lúc nãy ta phản ứng chậm thì có thể người đang bị quấn lấy chính là lão tử rồi. Ta mà có bề gì thì ngươi cũng không sống tốt đâu.
- Hừ, ngươi đúng là đồ vô ơn, không phải nhờ ta mà ngươi phát hiện ra nguy hiểm còn gì. Tinh Thảo Quả là thiên địa kỳ quả, xung quanh nó luôn có thiềm thử canh giữ. Ngươi biết một mà không biết mười nên ta mới rủ lòng mà nhắc nhở cho, còn ở đó mà trách cứ cái gì.
Tiểu Vô bè dỉu khinh thường đáp trả khiến cho Nguyên Hạo càng thêm sôi máu. Không nhịn được, hắn gầm lên chửi rủa:
- Nhắc con mẹ ngươi, không biết con quái này là yêu thú cấp mấy nữa. Vậy mà tên tiểu quỷ nhà ngươi còn khoác lác là ta gặp may mắn nữa chứ
- Hắc hắc, cái này thì ta nói đúng nha. Con quái này là Độc Giác Thiềm Thừ, một bảo vậ thật sự đó. Ta có thể cảm nhận được khí tức của nó, con này chỉ là ấu thú thôi. Nếu như ngươi có thể hàng phục được nó thì tương lai sẽ hữu dụng vô cùng.
- Độc Giác Thiềm Thừ? Ta chưa từng nghe nói đến.
Nghe cái tên kỳ lạ, Nguyên Hạo nhanh chóng lục lọi kiến thức trong đầu của mình nhưng không phát hiện ra chủng loại yêu thú này trong những thư tịch mà hắn từng đọc qua.
- Hắc hắc, tất nhiên là ngươi không biết rồi. Vì loại này sinh ra cũng khá phức tạp, do thiên địa tạo thành. Hiếm lắm mới đản sinh ra một con như vậy, vì thế không bao nhiêu nhiêu người biết lai lịch của nó. Thôi, những chuyện đó để sau hẵng nói, bây giờ phải tiếp cận để tìm cách áp chế nó đi.
Tiểu Vô hờ hững bỏ lại một câu rồi im bặt làm cho Nguyên Hạo cười khổ không thôi. Cả đống người bên kia ra tay còn không làm gì được con cóc ghẻ này thì hắn có thể làm nên trò trống gì được cơ chứ. Dù nghĩ vậy nhưng hắn vẫn không giảm tốc độ mà phóng nhanh vào bụi rậm phía trước.
- Hử?
Xuất hiện trước mặt Nguyên Hạo là một con cóc có một sừng màu bạc, toàn thân nó thì vàng nhạt óng ánh, nhìn hết sức đẹp đẽ. Con cóc này không to như hắn tưởng tượng mà chỉ cỡ bằng nửa con người, khoảng tiểu hài tử bảy, tám tuổi mà thôi. Thấy có người xông vào, con ngươi của con cóc chuyển động, dồn sự tập trung vào kẻ lạ mặt. Trước cái nhìn soi mói của nó, Nguyên Hạo có cảm giác như con quỷ này đang đánh giá hắn như đánh giá thức ăn vậy.
- Hừ, chỉ là yêu thú cấp một đỉnh phong thôi, chưa tiến giai lên cấp hai. Như vậy ta vẫn còn cơ hội, chỉ là không biết điểm yếu của nó là gì?
Còn đang lẩm bẩm chưa biết nên tấn công thế nào thì con Độc Giác Thiềm Thừ đã ra tay trước. Từ trong họng nó phong ra một làn khói trắng như sương sớm, ồ ạt bắn thẳng về phía tên thiếu niên trước mặt.
- Má, đồ khốn nạn, thiếu quân tử, ta chưa nói gì mà ngươi đã ra tay rồi, chơi không đẹp tí nào cả.
Sắc mặt hốt hoảng, Nguyên Hạo vội vàng lui về sau tránh né điên cuồng, tư thế vô cùng chật vật. Thế nhưng con cóc không có ý định ngừng lại mà chuyển hướng liên tục để tấn công đối phương.
- Cẩn thận, loại độc tố của con cóc này độc ngang với yêu thú cấp hai, cơ thể ngươi mà chạm phải là sẽ bị rã ra thành nước đấy.
Tỏ ra quan tâm, Tiểu Vô cất tiếng dặn dò, nhưng trong đó lại ẩn ý trào phúng mãnh liệt. Hiếm khi thấy được Nguyên Hạo bị ăn vố đau khổ như thế nên trong trong lòng nó khoái trá vô cùng.
- Tiểu Vô, tiểu gia gia, làm ơn chỉ ta cách nào khống chế nó đi. Nếu như không có cách nào khác thì ta phải dùng đến Thạch Huyết để kết liễu nó đó.
Nghiến răng nghiến lợi, Nguyên Hạo la làng lên. Lúc này Tiểu Vô sau khi thấy tên chủ nhân của mình thảm hại hết sức thì mới thỏa mãn mỉm cười nói:
- Thôi được rồi, niệm tình ngươi cũng đáng thương. Để ta giúp ngươi một tay, bây giờ hãy làm theo hướng dẫn của ta.
- Được, được, ngươi mau nói đi
Nguyên Hạo mừng đến phát khóc, cuối cùng tên quỷ nhỏ kia cũng chịu hỗ trợ hắn rồi.
- Trước tiên hãy lấy Tăng Khí Đan ra, ném về phía con cóc đó đi, ném từ từ thôi.
- Được, chuyện nhỏ thôi. Ách, cái gì, ném... Tăng Khí Đan sao?
Nguyên Hạo đang hồ hởi phấn chấn tinh thần lại thì bỗng dưng khựng người như hóa đá. Hắn còn tưởng mình nghe nhầm nên buộc phải mở miệng hỏi lại.
- Đúng thế, cứ ném đi, nếu trễ đừng trách sao ăn thiệt thòi đấy.
- Lỡ rồi, ta có mệnh hệ gì thì ngươi chôn cùng đấy.
Lấy đan dược từ trong túi trữ vât ra, Nguyên Hạo ném từng viên Tăng Khí Đan về phía con cóc tựa như đang cầm mấy quả trái cây ném nhau giống trò chơi tụi trẻ con vậy. Giờ thì hắn sắp khóc thật rồi, lần đầu tiên trong đời hắn nghe nói đánh nhau bằng cách dùng đan dược để chọi đối phương như thế. Không lẽ Nguyên Hạo hắn lại khai sáng ra một con đường mà chưa ai từng đi và chắc sau này cũng không ai dám thực hiện theo. Quá ngưu rồi.
Thế nhưng kết quả hiển hiện ra lại khiến cho Nguyên Hạo suýt tí lòi cả hai mắt ra. Nhìn thấy những viên Tăng Khí Đan bay về phía mình, đầu tiên là con cóc ngửi ngửi vài cái rồi bỗng nhiên hai mắt nó lóe sáng. Tiếp theo là một màn không thể tin được, con Độc Giác Thiềm Thừ rút hết khói độc lại, thậm chí cả tên Ngưng Khí đang bị lôi đi cũng được thả ra. Một viên rồi lại một viên, con cóc dùng lưỡi đón lấy sau đó nhai nuốt hết sức khoái khẩu giống như đang ăn kẹo hồ lô vậy.
- Chuyện gì xảy ra thế này? Tại sao con yêu thú này trở nên hiền lành chẳng khác nào cún con đang được mớm mồi vậy.
Nguyên Hạo vừa ném đan dược, vừa há hốc như nhìn thấy một điều gì hết sức kinh dị, phi thực tế vô cùng.
- Hay lắm, tiếp theo hãy ném gần lại từ từ, dụ nó tiến lại gần ngươi đi.
Lúc này, tiếng Tiểu Vô lại vang lên ra lệnh cho hắn làm bước tiếp theo.
- Sặc, dụ nó lại gần ta? Lỡ nó phun cái chẳng phải ta sẽ tan thành bọt nước sao?
- Làm đi.
Nguyên Hạo hơi chần chừ lo lắng như Tiêu Vô chỉ nói ngắn gọn hai chữ rồi im lặng. Thôi thì nhắm mắt liều mạng vậy, hắn tiếp tục ném đan dược nhưng khoảng cách càng lúc càng rút ngắn lại. Thú vị là con cóc lại chẳng buồn tiến lên, nó chỉ đưa cái lưỡi dài ra là có thể lấy được đan dược để ăn. Điều này khiền Tiểu Vô cũng hơi lúng túng, nó đành cười xòa nói:
- Con cóc này cũng thông minh đấy. Vậy ngươi đừng ném nữa, cứ cầm Tăng Khí Đan trên tay để nó lại gần xin ăn thì thôi hắc hắc.
- Má
Nguyên Hạo chửi đổng một câu. Thấy con cóc không lại gần, hắn mừng rúm thế mà tên tiểu quỷ này lại nghĩ ra chiêu trò mới. Liệu không ném đan dược nữa có làm con cóc nổi điên tấn công ta không?
- Ộp ộp
Đang miên man suy nghĩ thì một tiếng cóc kêu vang lên, một cái lưỡi đỏ như máu mạnh mẽ giựt cả bình đan được trên tay của hắn.
- Con quỷ, ngươi dám cướp đồ của ta?
Giật mình một cái, Nguyên Hạo chỉ vào con cóc hung hăng quát. Nhưng khi thấy con quái ngước lên nhìn thì hắn thấy lạnh cả người.
- Haha, ta nói đùa đấy. Chú mày cứ ăn vui vẻ nhé, ta đi đây. Chúc một ngày tốt lành.
Xoay người lại, Nguyên Hạo tính đường chuồn êm. Hắn bây giờ không tin tên Tiểu Vô nữa, cái gì mà dụ dỗ yêu thú chứ. Nhìn cách nó ăn như thế thì đan dược bao nhiêu cho đủ, đến khi nó ăn hết thì tiếp đến là xơi cái thân ốm nhom của ta thì khổ. Nghĩ vậy, hắn càng nhanh hơn nhưng vừa đi được vài trượng thì một tiếng cóc kêu như từ địa ngục vọng đến.
- Ộp ộp
- Xong ta rồi.
Nước mắt rơi như mưa trong lòng, Nguyên Hạo đã chuẩn bị sẵn Thạch Huyết để liều mạng. Hắn từ từ xoay người lại, lần này cảnh tượng diễn ra lại khiến hắn xuýt tí té xỉu.
Con cóc đang vô cùng vui vẻ dùng cái lưỡi ghê tởm của mình liếm liếm bàn tay của hắn, giống như mấy con cún đòi chủ cho thêm đồ ăn vậy.
- Ta..ta..
Nghẹn lời trân trối, Nguyên Hạo cười khổ móc thêm Tăng Khí Đan ra quăng cho con cóc ăn khiến nó vui đến híp cả mắt, miệng thì không ngừng kêu ộp ộp. Lấy lại bình tĩnh, hắn thấy có lẽ mình vẫn còn cơ hội bèn hít một hơi thật sâu, dùng giọng điệu nhẹ nhàng nhất có thể nói:
- Cóc đại ca, ta đây không có tài năng gì nhưng đan dược thì nhiều lắm. Đừng nói Tăng Khí Đan, cho dù đan dược cao cấp hơn sau này ta cũng luyện chế ra được. Ngươi đi theo ca, ca sẽ cho ngươi an uống thỏa chí, không cần phải cực khổ chạy tới chạy lui trong khu rừng này kiếm rau củ dại lót dạ đâu.
Dường như nghe hiểu tiếng người, con thiềm thừ hai mắt nhìn tên thiếu niên trước mặt một cái thật sâu như đang xem xét lời của gã có thật lòng không. Vài chục hơi thở sau, nó xoay người sang hướng của Tinh Thảo Quả rồi liếm liếm tay Nguyên Hạo như ra dấu hiệu rồi không ngừng kêu ộp ộp. Lúc này, bông hoa màu đỏ kia tỏa hương thơm dữ dội, khiến cho xung quanh cả mấy chục dặm còn ngửi thấy. Tinh hoa của trời đất, hội tụ thành công, thiên địa kỳ quả sắp xuất thế.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.