[Hp][Tomdra] Chúa Tể Hắc Ám, Xin Hãy Tha Cho

Chương 90: Chương 89






Giáo sư Kirke híp mắt nhìn Draco một lúc lâu rồi mới đứng dậy khỏi ghế, vuốt lại phần bị gấp lại trên áo chùng một cách duyên dáng và xoay người đi đến một cánh cửa khác trong phòng làm việc.
"Đuổi theo, Draco." Giọng nói lười nhác mang theo tiếng khàn khàn do vừa mới ngủ dậy.
Draco mím môi, mất kiên nhẫn chậc một cái rồi vội sang đi theo.
Đó là một phòng ngủ tràn ngập màu xanh lá cây đạm và màu bạc mà Draco vô cùng quen thuộc, cả căn phòng đều mang đậm phong cách phòng ngủ Slytherin.
"......!Giáo sư, chỗ này chỉ có một cái giường." Draco liếc qua cái gường lớn quá cỡ nằm trong góc phòng, dùng vẻ mặt u ám nhắc nhở giáo sư Kirke.
"Cảm ơn lời nhắc nhở của trò Draco, đây là phòng của thầy, thầy biết rất rõ là chỗ này chỉ có một cái giường ngủ." Giáo sư Kirke cởi áo chùng ra rồi treo nó lên bằng cách quơ đũa phép.
"Mau chóng sửa soạn lại chính mình đi Draco, đã khuya rồi, trò sẽ không muốn bỏ lỡ chương trình học vào ngày mai đâu----" Giáo sư Kirke ẩn ý nhìn Draco, "Còn nhớ rõ chứ? Ngày mai là lớp học Bay đầu tiên của các trò."
Nói thật thì ở thời khắc loạn cào cào này, lực chú ý của Draco đã không tài nào bị dời đi bởi lớp Bay, nghĩ tới việc Chúa tể Hắc Ám đáng lẽ đã thất bại bây giờ vẫn còn sống nhăn răng, Draco liền cảm thấy thứ khác đã không còn quan trọng nữa.
Nếu không phải nhờ giáo sư Kirke nhắc nhở, Draco đã quên mất luôn là ngày mai cậu còn có một tiết học Bay.

"Vậy em nên ngủ ở đâu đây, thưa giáo sư?" Draco mím chặt môi, chăm chú nhìn cái giường duy nhất ở trong phòng, giống như chỉ cần nhìn như vậy là có thể biến ra thêm cái giường thứ hai.
"Nếu trò không ngại, trò có thể ngủ cùng thầy Draco----" Giáo sư Kirke thản nhiên nhún vai, "---- tất nhiên, nếu trò để ý thì cứ chọn đại thứ gì đó trong phòng, trò có thể dùng phép biến hình để biến nó thành cái giường để mà qua đêm."
Rất tốt, Draco rốt cuộc cũng yên tâm, cậu không đời nào ngủ chung một cái giường với một vị giáo sư mới gặp nhau có vài lần, đồng thời còn có gương mặt giống như Tom.
Lấy đũa phép từ trong túi ra, Draco chọn một cái ghế dựa trông có vẻ thoải mái, song trước khi cậu chuẩn bị quơ đũa thì lại thấy giáo sư Kirke nhìn mình không chớp mắt.
"......!Có chuyện gì sao, thưa giáo sư?"
"Thiên phú của trò thật làm người khác phải giật mình Draco." Kirke cười một cách khó hiểu, "Mới năm nhất lại có thể sử dụng phép biến hình bậc cao như vậy, thầy nghĩ McGonnagal sẽ rất đỗi vui mừng."
"......" Draco nghiến răng, không thể không thừa nhận rằng lời của giáo sư Kirke là chính xác, năm nhất sẽ không thể nào dùng được phép biến hình bậc cao tới như vậy, huống chi bên ngoài Draco chỉ mới nhập học chưa được bao lâu, nếu bây giờ cậu thật sự biến cái ghế dựa thành giường thì đó là một chuyện rất là kinh dị.
Bình tĩnh cất đũa trên tay về lại áo chùng, Draco đàng hoàng nhếch mép cười với giáo sư Kirke, "Thưa giáo sư, nhận được lời khen như vậy quả thật là làm em mừng tới phát điên luôn, nhưng em sợ là sẽ phải làm thầy thất vọng rồi, phép biến hình bậc cao như vậy không phải là thứ em có thể thành thạo được."
Cũng hên là trong thời gian tiếp theo, cái tên giáo sư Kirke kì lạ này cũng không tiếp tục làm khó Draco nữa, hắn hào phóng biến ghế sô pha thành một cái giường bốn trụ nhìn không khác gì cái trong phòng ngủ Slytherin, sau đó hai người họ lịch sự nói lời chúc ngủ ngon.
Draco vốn đã kiệt sức lại không tài nào ngủ nổi, căn phòng vô cùng tĩnh lặng, cậu có thể nghe được tiếng hít thở nhẹ từ cái giường lớn ở bên cạnh, vị giáo sư trông rất giống Tom kia đang ngủ trên đó.
Draco có chút cáu kỉnh quay người lại, cậu đã quay trở lại năm 1991 được một thời gian, cậu cũng không biết cảm giác của mình như thế nào.
Rõ ràng cha mẹ cậu vẫn còn sống, Trang viên Malfoy vẫn xa hoa như xưa, nhưng Draco lại cảm thấy không hài lòng, cứ thấy trống rỗng ở bên trong, như thể nó không tài nào lấp đầy được, cậu biết đó là do Tom Riddle, nhưng hiện giờ Tom...
Cái tên khốn chết tiệt kia rốt cuộc đang ở đâu chứ? Nếu không bị Potter đánh bại thì hiện giờ cậu ta hẳn còn sống, dưới dạng thân thể chứ không phải là một cái linh hồn.
Còn cái tên giáo sư Kirke này rốt cuộc là ai nữa vậy chứ? Draco luôn cảm thấy rất là quen, nhưng cậu thật sự không có quen người nào như vậy cả.
Draco mơ màng đắm mình trong suy đoán của bản thân suốt cả buổi tối, mãi cho tới sáng hôm sau, cậu bị giáo sư Kirke gọi dậy.
"Chào buổi sáng, Draco." Giáo sư Kirke khúc khích nhìn Draco, vô cùng nhẹ nhàng đỡ cậu ngồi dậy khỏi giường và đẩy người về phía phòng tắm, "Trò cần đi rửa mặt, đừng có quên lớp Bay đầu tiên của trò."
Đợi khi Draco đứng ở trước bồn tắm, cậu mới hoàn hồn lại và nhớ ra rằng mình đang ở trong phòng ngủ của giáo sư Kirke, chứ không phải là hầm Slytherin.
Draco vừa đánh răng vừa hạ quyết tâm rằng hôm nay nhất định phải đi tìm Dumbledore để nói chuyện, dù sao nghe từ ý của cái nón rách kia thì hẳn là Dumbledore nhận ra mình.
Mấy bữa nay, thông tin mà Draco tìm ra được ngoại trừ làm cậu càng thêm hoang mang thêm ra thì không có một chút xíu tác dụng nào, trong đầu cậu bây giờ toàn là những câu hỏi cần có đáp án để giải đáp chúng.
"Hôm nay trò có thể trực tiếp lên sân cỏ để tham gia lớp Bay đầu tiên rồi." Giáo sư Kirke ngồi trên sô pha, trên bàn trà ở trước mặt đã chất đầy thức ăn, hắn vẫy tay với Draco vừa mới bước ra khỏi phòng tắm, ra hiệu cậu ngồi trên ghế sô pha.
"Thầy đã dặn gia tinh làm bữa sáng."
"......!Cảm ơn, thưa giáo sư." Draco không hề chống cự và ngồi xuống ghế sô pha, cả đêm qua không được ngủ ngon nên hiện giờ Draco không có tinh thần gì cả.
Dùng xong bữa sáng một cách nhanh chóng, Draco chào tạm biệt giáo sư Kirke và đến sân cỏ để tham dự lớp Bay, phần lớn học sinh Slytherin và Gryffindor đã chờ sẵn ở đó, coi ra lớp Bay vẫn là lớp rất được mong chờ.
"Này, Draco thân yêu, đêm qua cậu đi đâu vậy? Tôi với Blaise rất lo cho cậu đấy." Thấy Draco đi đến từ đằng xa, Pansy lập tức ôm lấy cậu một cái.
"Đừng! Pansy, lo cho Draco chỉ có mỗi mình cậu, đừng có kéo tôi vào." Blaise lười nhác cũng như bực mình liếc Pansy, sau đó gật đầu với Draco, "Tuy tôi không có lo lắng gì, nhưng chuyện này không dính dáng gì tới việc cậu cho bọn tôi biết đáp án đâu, cậu đã đi cả một buổi tối không về đấy."
Không chỉ Pansy và Blaise tò mò về việc Draco đã ở đâu, ngay cả Crabbe và Goyle cũng đang dỏng tai lên để chờ đợi câu trả lời của Draco, phải biết là số lượng học sinh có thể không quay về phòng cả đêm sau khi khai giảng được vài ngày mà không bị Viện trưởng dạy dỗ không có được bao nhiêu người.
Vẻ mặt có chút ghen tị khiến Draco hài lòng, cậu ngước cằm lên, dài giọng và chậm rãi nói: "Hôm qua tôi đến gặp giáo sư Kirke để giúp thầy ấy chấm bài luận."
Nói xong, Draco thấy hai mắt của Pansy đột ngột sáng lên, điều này làm tâm trạng tốt của cậu bay đi một nửa.
"Cậu bảo là giáo sư Kirke? Cậu tới phòng làm việc của thầy ấy? Còn ở lại chỗ đó luôn hả, thân yêu?"
Rất tốt, nghe Pansy nói xong, phân nửa tâm trạng tốt còn lại cũng đã cuốn gói đi, cái cô nàng ngốc trước kia chỉ biết say mê mình sao có thể thay đổi tình cảm nhanh tới như vậy?
Draco nở một nụ cười lạnh, "Đúng vậy, à, giáo sư Kirke sẵn tiện nhờ tôi chuyển lời cho cậu----" Cậu dừng lại đúng chỗ, thấy được cặp mắt mong chờ nhìn cậu của Pansy như dự đoán, "Giáo sư nhờ tôi nói với cậu là, lần sau làm bài luận nhớ nghiêm túc vào, bây giờ cậu chỉ được một con A."
Blaise ở kế bên cười ha ha, Pansy đỏ mặt giẫm mạnh vào một bên chân của Blaise mới làm tên này ngừng cười.
Phu nhân Hooch rốt cuộc cũng tới, đây là tiết học Bay đầu tiên của các tân sinh, nhưng đối với Draco thì nó lại quá nhạt nhẽo, cậu làm theo hướng dẫn của phu nhân Hooch, làm cho chổi nhảy vào tay của mình.
Sau đó, Draco bắt đầu chờ Neville Longbottom rơi từ trên chổi xuống, thế thì tiết học bay đầu tiên của bọn họ sẽ lập tức kết thúc, có điều bây giờ cậu sẽ không đi giành lấy cái Quả cầu Gợi cmn nhớ kia, cậu sẽ không để Đầu Sẹo bước vào đội Quidditch vào năm nhất, tuyệt đối không!
Sau đó, Longbottom té khỏi chổi như dự đoán của Draco rồi được phu nhân Hooch dẫn tới Bệnh Thất, còn Quả cầu Gợi nhớ của Longbottom làm rơi vẫn nằm ở trên bãi cỏ.
Draco không thèm ngó ngàng gì tới và làm bộ như không nhìn thấy nó, mãi cho tới khi Potter không cẩn thận đá một cái và khiến Quả cầu Gợi nhớ lăn đến chỗ chân của Blaise.
"Cái thứ quỷ quái gì đây?" Blaise cúi người nhặt Quả cầu Gợi nhớ lên.
"Zabini, trả đồ của Neville lại đây!" Ron Weasley sau khi thấy Quả cầu Gợi nhớ trong tay Blaise liền gào lớn.
Từ sau trận gây gổ trên tàu Hogwarts, Blaise với Weasley đã không vừa mắt nhau, tới cái mức mà dù không có cãi vả vẫn muốn ném lời nguyền lên đối phương.
Draco xin thề rằng Blaise không hề có một chút xíu hứng thú gì với Quả cầu Gợi cmn nhớ kia, với điều kiện kiên quyết là Weasley ngậm miệng lại.

Và bây giờ, Blaise như quả pháo được châm ngòi, hắn cười nhạt tung hứng Quả cầu Gợi nhớ trong tay.
"Mày muốn cái này hả Weasley?" Hắn nhướng mày cười gian, "Thế thì tự mình lấy đi."
Dứt lời, Blaise đột ngột ném Quả cầu Gợi nhớ trên tay vào không trung.
Draco thật sự muốn ôm mặt, cậu thật sự không muốn nhìn Đầu Sẹo tỏa sáng bằng cách cưỡi chổi rách và bước vào đội Quidditch ngay năm nhất.
Bởi vì Draco biết, kể cả mình có bay tốt đi chăng nữa, Viện trưởng - giáo sư Snape của bọn họ sẽ không đời nào cho phép cậu vào đội khi mới có năm nhất, cái này thật sự ---- là một thảm họa.
Cho nên vì để phá hủy kế hoạch đưa học sinh năm nhất Potter vào đội, Draco leo lên chổi trước Potter một bước, và trước khi Quả cầu Gợi nhớ sắp sửa đập vào cửa sổ của tòa lâu đài, Draco đã giữ chặt nó trong tay.
Sau đó, cậu nhìn thấy ở phía bên kia cửa sổ là giáo sư Kirke đang nhếch mép cười với cậu.
"......!Buổi sáng tốt lành, thưa giáo sư Kirke."
"Buổi sáng tốt lành Draco." Giáo sư Kirke nhướng mày nhìn cây chổi rách nát mà Draco đang cưỡi ở dưới người, "Trò bay không tệ, nếu thầy là Viện trưởng Slytherin, e là bây giờ thầy đã cho trò vào đội rồi."
Đáng tiếc là nhà ngươi không phải......!Draco không khỏi đảo mắt.
"Trò nên về ngay bây giờ đi, phu nhân Hooch vừa mới rời khỏi Bệnh Thất, thầy nghĩ cô ấy sẽ không vui khi thấy trò bay ở trên trời đâu."
Nghe lời của giáo sư Kirke xong, Draco lập tức bay về, đợi khi cậu xuống khỏi chổi, cậu nhận được ánh mắt sùng bái của tân sinh Slytherin.
"Ôi thân yêu ơi, cậu bay giỏi quá, tôi dám cá cậu là người bay giỏi nhất trong năm nhất đấy!" Pansy cười khúc khích và nhiệt tình ôm lấy Draco.
"Tuy cậu bay không tệ Draco, nhưng tại sao cậu lại muốn chụp cái Quả cầu Gợi nhớ chết tiệt kia vậy?" Blaise dĩ nhiên bận tâm về mối xung đột giữa mình và Weasley, "Lẽ ra nên để Weasley tự mình đi làm, tôi đang chờ thằng đó rớt khỏi chổi đấy."
Tác giả có lời muốn nói: Có bug hãy cho tôi biết, tôi sẽ nhanh chóng sửa chữa..



Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.