[Hp] Người Thủ Hộ

Chương 78:




Tác giả: Đan Thanh Thành Sam
Edit: Bạch Đường
Giống như lời Harry nói, Voldemort biến mất nhiều ngày vào hôm khai giảng lại đột ngột tới "thăm" Hogwarts, nhưng tình huống thực tế có hơi khác một tí so với hình dung. Voldermort không đến vì riêng Vương Miện mà còn do Snape mật báo: cặp anh em Carrow vì tấn công học sinh mà làm con sư thứu kia tức giận, dẫn tới Alecto bị gϊếŧ tại chỗ, Amycus sợ tới nỗi té xuống đất, mất khả năng hành động.
Vì thế, khi Voldemort hạ cánh xuống cạnh lồng phòng ngực của Hogwarts thì gặp được Amycus bị Snape kéo tới, người đàn bà này hoàn toàn không còn khí phách kiêu ngạo như ngày xưa, cô ta nằm sóng soài như một vũng bùn dưới đất, run lập cập và lẩm bà lẩm bẩm. Người đàn ông áo đen nắm một góc áo chùng, xốc cô ta lên liên tục khi Amycus cứ rơi rớt xuống đất, tê liệt vì sợ hãi.
Đằng xa xa, tựa vào những vách tường cổ kính của Hogwarts đúng là một con sư tử to lớn, đôi cánh khổng lồ cụp vô hai bên sườn. Đôi mắt vàng rực của nó nhìn đăm đăm vô ba người trước mặt, có vẻ rất nguy hiểm. Amycus thụp đầu xuống để không phải nhìn thấy Kreaver, mồ hôi tuôn như tắm.
Snape rời khỏi lớp màng phép thuật, cúi đầu cung kính báo lại đầu đuôi sự tình cho Voldemort. Hoá ra là cặp anh em Carrow muốn ra oai phủ đầu ở tiệc khai giảng, lại không ngờ thần chú Tra Tấn của chúng còn chưa đánh vô người học trò, Kreaver liền xuyên tường mà đến. Nó tát một cái, Alecto liền mất mạng tại chỗ. Đám học trò sợ hãi la to rồi chạy hết, chẳng mấy chốc mà Sảnh Đường trống trơn, Amycus sợ hãi té rạp xuống đất, sợ con sư thứu sẽ mần thịt luôn cô ta. Đến lúc Snape tới, Kreaver còn đang nhàn nhã liếm móng vuốt, nhác thấy anh nó mới khinh khỉnh bỏ đi, để lại một đống thảm hại dưới đất gọi là Amycus.
"Đồ ngu! Mi huỷ hoại kế hoạch của ta rồi! Crucio!" Nghe xong chuyện, Voldemort giận dữ phóng thần chú vào người đàn bà, tiếng kêu thảm thiết của cô ta vang vọng khắp khoảng đất, lắp bắp van xin chủ nhân tha thứ.
"Thưa chúa tể," Snape khó xử nói: "Bây giờ con sư tử này cứ đi theo tôi miết, chỉ sợ tôi có động tác gì, nó liền ra tay với tôi."
Cách đó chục thước Anh, Kreaver lười biếng nằm kế lớp màng phép thuật, cái đuôi nhàm chán vung qua vung lại, nhưng hai mắt nó vẫn nhìn chòng chọc qua bên này, giống như lời Snape nói, chỉ cần phát hiện thấy gì đó bất thường, nó sẽ lập tức tấn công.
Snape nói: "Tôi nghe nói đấy là thú thủ hộ của Gryffindor để lại, sau khi Dumbledore chết, có người thấy con Phượng hoàng của lão và con sư tử này đi theo thằng bé kia. Giờ thằng bé đem con Phượng hoàng đi, còn con sư tử này ở lại trông coi Hogwarts. Tôi từng thử con vật này rồi, nó sẽ không rời khỏi địa bàn Hogwarts, hơn nữa nó bị ra lệnh không thể vô duyên vô cớ công kích người ta, trừ phi có người tấn công học sinh hoặc xâm nhập trường học."
Voldemort híp mắt đánh giá sư thứu, thật ra trong lòng hắn chẳng có chút sợ hãi nào với con vật này. Dù sao đi nữa hắn cũng từng điều khiển Tử Xà kia mà, cũng là thú cưng của Bốn Nhà Sáng lập như nhau, tuy rằng nhìn sư thứu cũng lợi hại đó, nhưng Voldemort vẫn không để nó vào mắt.
Voldemort phất tay, Snape liền hiểu ý mà lùi sang một bên. Gã mặt rắn rút đũa phép trong tay áo ra, đi từng bước chậm rãi lên phía trước. Đôi mắt như vàng lỏng của con sư tử nhìn chòng chọc vào Voldemort, thẳng đến khi hắn ta chạm vào lồng phòng ngự của Hogwarts - thì, ngay lập tức, Kreaver hành động, chỉ trong một tích tắc, nó xuất hiện ngay trước mặt Voldemort, đánh xuống một cú vồ, tiếng nó đánh vô lồng phòng ngự ầm ầm như sấm sét, toàn bộ Hogwarts đang say ngủ đều bừng tỉnh khỏi giấc mộng.
Voldemort thấy may là hắn lùi lại nhanh, trong nháy mắt bị tấn công kia hắn cảm nhận được hơi thở cái chết - sức mạnh của con vật này quá kinh khủng, mặc dù là lão Dumbledore hắn kiêng kỵ cả đời cũng chẳng làm Voldemort có cảm giác như thế. Vẻ mặt Voldemort xấu xí, từ chối Snape vươn tay, tự đỡ thân cây đứng lên. Hắn đứng dưới bóng sồi âm u nhìn chằm chằm vào con sư tử hồi lâu, tâm trạng vô cùng phức tạp.
"Ổn định Hogwarts, thằng nhãi đó sẽ tự quay lại." Voldemort do dự một lát, vẫn không sai Snape đi tìm Vương Miện. Bây giờ Snape là quân cờ quan trọng nhất của hắn, trước khi Harry Potter tự động dâng mình lên cửa, Chúa tể Hắc ám cần bảo đảm Snape an toàn.
"Vâng, thưa chúa tể." Snape cụp mắt đáp, mục đích đêm nay đã đạt thành, anh không cần quá lo lắng cho an toàn của học trò trong trường nữa.
"Đi đi." Voldemort sửa sang lại ống tay áo của mình, xoay người đi vào bóng tối.
Snape chậm rãi trở về Hogwarts, Kreaver một lần nữa đứng dậy, lững thững đi theo sau lưng người đàn ông.
Sáng sớm, ở nhà cũ Black, Sirius đang chia sẻ màn "đặc sắc" hôm qua với thành viên Hội Phượng Hoàng. Tuy rằng Harry dặn bọn họ không được hành động thiếu suy nghĩ nhưng mấy tên lớn gan này vẫn trà trộn tới Hogsmeade, ngày hôm qua có động tĩnh khá lớn nên bọn họ lần lượt chạy tới Hogwarts. Mà Sirius lại có lợi thế biến hình, chó bự dễ dàng đánh hơi ra mùi của Snape, vừa lúc thấy được khoảnh khắc Kreaver ra tay kia.
Sirius hào hứng tả lại như thật, cặp song sinh bên cạnh hưng phấn vỗ tay. Tonks cũng chăm chú lắng nghe, hôm nay tóc cô có màu trái quýt, cũng diễn tả tâm trạng phấn khởi của Tonks bây giờ. Regulus và Lupin lần lượt xoa cái trán, vẻ mặt cạn lời nhìn Sirius đang nước miếng tung bay.
Lucius không tham dự cuộc trò chuyện của họ. Ông khuấy hồng trà trong ly, vẻ mặt suy tư. Từ mấy lời kể đắc ý của Sirius, Lucius đã nhận ra vài điều.
Vốn ông đã không tin lắm là Snape lại phản bội Cứu thế chủ, hiện giờ lại càng thêm khẳng định ý nghĩ này. Chắc bọn người trong Hội đều không để ý là Kẻ được chọn chưa từng nói Snape phản bội, thái độ rất bình tĩnh, không hề giống cảm xúc nên có đối với người cậu ta từng theo đuổi. Lucius nhớ rõ Cứu thế chủ từng bảo cậu ta yêu thích Snape thế nào, Cứu thế chủ sẽ không nói giỡn vấn đề như vậy với ông. Hơn nữa Lucius tự nhận là tương đối hiểu rõ người đàn ông tóc đen kia, một chủ nhân rõ là đã phát điên, cùng một người ái mộ mạnh mẽ tương lai xán lạn, chỉ cần có chút trí khôn liền biết nên chọn gì, huống hồ... Snape cũng để ý Harry Potter.
Vậy mà cái tên em vợ ngu ngốc kia còn hưng phấn vì sư tử Gryffindor nhìn chằm chằm Snape, nếu con sư tử muốn thì Snape còn sống khoẻ tới hôm nay sao, cái này không phải bảo vệ một tấc không rời thì là gì?
Vậy thì việc cụ Dumbledore bị gϊếŧ là sao đây? Chẳng nhẽ là âm mưu của Kẻ được chọn và Snape? Đầu tiên gϊếŧ Phù thuỷ Trắng lãnh tụ tinh thần, Kẻ được chọn lại tiêu diệt Chúa tể Hắc ám... Rồi Harry Potter sẽ được vinh danh lừng lẫy, Chúa tể Hắc ám mới khoác lớp da Cứu thế chủ thống trị Giới Phép thuật, ai mà ngăn cản được!
Biết bao suy nghĩ chạy lung tung trong đầu Lucius, chủ yếu ở lần giao chiến ở Bộ Pháp Thuật kia, Harry để lại cho ông ta bóng ma quá lớn, Lucius vẫn tin chắc Kẻ được chọn có tiềm năng trở thành Chúa tể Hắc ám mới.
Lucius ngẫm nghĩ, vậy người mà Potter bảo cả Hội chờ là Snape sao? Ông cảm thấy mình nên nhắc nhở thằng quý tử ngu ngốc nhà mình tránh xa họ Potter một tí, dù sao thằng con ông cũng không phải đối thủ của hai kẻ này.
***
Đêm nay, Snape mới vừa kết thúc cuộc trò chuyện với khung ảnh lồng kính, Dumbledore đã trở về nước Anh, hết thảy sắp kết thúc, anh mỏi mệt nắn cái mũi, đi đến khung cửa sổ phòng Hiệu trưởng. Bày trí trong phòng vẫn giữ nguyên hệt như lúc ông lão râu bạc kia còn ở, với vô số đồ dùng bằng bạc kêu lách cách cả ngày lẫn đêm. Mà có lẽ chúng cũng biết chủ nhân hiện tại của văn phòng đang thấy không khoẻ lắm, tiếng vo ve vù vù nhỏ xíu hẳn lại, làm văn phòng hiếm khi chìm vào tĩnh lặng, ánh trăng bàng bạc nhuộm phai khung cửa sổ, phản chiếu cái bóng cao gầy, đen đen như muốn dung nhập vào màn đêm.
Đêm nay là một đêm trăng đẹp, Snape nghĩ, nghía lên cái quầng sáng màu lòng trắng trứng trên cao.
Mười mấy năm trù tính, hiện tại... trận chiến cuối cùng sắp buông xuống làm anh có cảm giác không chân thật. Nhìn lại nửa đời này của mình... Dã tâm không nhỏ, lại vì thời niên thiếu khinh cuồng đeo một lưng tội nghiệt, anh cho rằng linh hồn tội lỗi này sẽ theo anh tới khi vào hầm mộ, lại không ngờ, khi anh cũng suýt buông tha chính mình, thì một thằng nhóc quỷ khổng lồ lại khăng khăng nắm chặt tay anh, nói muốn ở bên anh... Khoé miệng Snape nhếch lên thành một nụ cười khẽ, ánh mắt vừa hạnh phúc vừa ôn nhu, anh nhớ thằng bé.
Một tiếng hót lanh lảnh đánh thức Harry từ trong mộng đẹp, Fawkes hót một bài ca phấn khích, bay lượn lòng vòng trên đầu cậu, cuối cùng ném một lá thư lên mền Harry.
Harry vội vàng bò dậy khỏi ổ chăn, bóc lá thư ra, bên trong chỉ có một câu: Thầy ở quán rượu Đầu Heo.
"Fawkes, nói cho cụ Dumbledore một hồi tao sẽ đến." Harry cười mỉm.
Fawkes kêu một tiếng to như trả lời cậu, nó đập cánh phành phạch, thoáng cái đã biến mất ngoài cửa sổ.
Harry đứng dậy thay áo ngủ, kiểm tra lại đũa phép của mình, cài huy hiệu liên lạc lên, báo cho thành viên Hội Phượng Hoàng trận chiến cuối cùng đã chuẩn bị thỏa đáng.
Xong xuôi hết thảy, Harry ra hành lang bức hoạ, vỗ tay gọi hai con gia tinh Potter ra. Đối diện với con gia tinh già, cậu nói: "Corey, nhớ rõ lời ta dặn đấy."
Corey vuốt đôi mắt to cộ, đáp: "Cậu Chủ yên tâm, Corey sẽ làm tốt!"
Tina lấy một cái khăn mù soa ra xuýt xoa nước mắt, nó kiềm chế tệ hơn Corey nên lúc này đã khóc tấm tức, vừa hít mũi vừa nói: "Tina chúc Cậu chủ bình an thuận lợi! Tina, Tina sẽ chăm sóc sản nghiệp, và, và... hic, Thái Ấp Potter!"
Harry cười: "Tốt lắm, ta đi đây."
Rồi như chợt nhớ tới cái gì, cậu lấy một cái hộp nhỏ nhất sau khung ảnh lồng kính ra, nắm thật chặt trên tay.
"Như vậy, ta nên chúc phúc con, đứa con của gia tộc ta, hết thảy thuận lợi con nhé." Giọng một ông cụ trầm trầm vang lên, Harry nhìn qua, không biết từ bao giờ ông Linfred đã xuất hiện trên khung ảnh, tầm mắt ông chuyên chú vào cái hộp trong tay cậu.
Quý phu nhân mặc đầm đen cũng xuất hiện: "Chúc con may mắn, cháu trai thân yêu." Bà Dorea gạt lệ, hiền lành bảo.
"Hừ! Đừng để giống thằng nhóc James thấy ghét kia... Khụ..." Ông Charlus bị bà Dorea nhéo một cái, vội đổi giọng: "... Mang cháu dâu của ông về với nhé!"
"Vâng, con sẽ." Harry cười tủm tỉm đồng ý, cậu cúi đầu chào các bức hoạ, lúc này đã tỉnh ngủ phần lớn và kéo nhau tới chỗ ông Linfred: "Con chào tất cả mọi người!"
Harry rời khỏi Thái Ấp Potter, chuyên chú nhìn nó dần biến mất khỏi tầm mắt, lần nữa tránh xa thế sự. Gió biển thổi lành lạnh, Harry xốc mũ trùm đội lên, đi dần vào bóng tối, chỉ thấy răng rắc một tiếng, người đã Độn thổ đâu mất tiêu.
Trong phòng Hiệu trưởng, Snape nhạy bén nhận thấy sau lưng có dao động Phép thuật, anh lập tức rút đũa phép ra phòng ngự, nhưng hơi thở quen thuộc đột nhiên ập đến làm động tác Snape ngưng lại, rồi cứ thế bị thằng nhóc quỷ khổng lồ chặn vô cửa kính.
"A..." Không đợi Snape thốt ra từ nào, Harry đã dùng một nụ hôn chặn ngang miệng anh, Snape có chút bất đắc dĩ và xiu xíu tức giận, nhưng chỉ trong chốc lát đã đắm chìm vào trong đó.
Một loạt các bức chân dung sau lưng sôi nổi che mặt lại, chỉ có mình ông Phineas hừ lạnh một tiếng rồi mới nhắm mắt. Nghe được tiếng động này, Snape mới ý thức mình đang ở đâu, vội vàng thở hổn hển đẩy thằng nhóc ra, có chút xấu hổ và giận dữ trừng mắt nhìn Harry một cái.
"Trò... tự tới hả?" Hơi thở vẫn chưa bình thường lại, Snape nỗ lực hít từng hơi cho đều, làm như không có gì hỏi: "Cụ Dumbledore đâu?"
"Dạ, ở quán rượu Đầu Heo." Harry cười tủm tỉm vươn tay đòi ôm, đổi lấy một cái trừng giận dữ của Snape, Harry làm bộ không thấy, mè nheo: "Em nhớ thầy ~"
Snape thở dài một tiếng, bất đắc dĩ ôm thằng nhóc vô lòng, anh thật sự là hết thuốc chữa rồi.
"Một lát em đi quán rượu tìm thầy ấy rồi về liền, thầy... đừng qua bên kia được không?" Harry gác cằm lên bả vai gầy gò của Snape, buồn rầu nói. Cậu không yên lòng để Snape qua bên trận doanh kia, mặc dù Nagini đã "chết", cậu vẫn lo lắng cho an toàn của Snape.
"Tụi mình đã nói vấn đề này rồi." Snape vỗ vai cậu, Harry đã cao hơn anh một khúc mà lại bày tư thế nép vô ngực Snape làm cậu trai trẻ nhìn rất tức cười, Snape mím môi che giấu khoé miệng nhếch lên: "Ta phải truyền tin cho Chúa tể Hắc ám, bảo đảm hắn ta dẫn đội quân Tử thần Thực tử bước vào Hogwarts, sẽ không lâu lắm đâu. Ta sẽ không sao, đừng lo."
"Nhưng em lo lắm..." Snape còn muốn nói gì, Harry lanh lẹ cắt ngang: "Thầy chỉ nghe lời cụ Dumbledore thôi, không bao giờ nghe em!"
"Này!" Snape vừa buồn cười vừa bất đắc dĩ, anh đẩy thằng nhóc đang nũng nịu ra, hứng trí nhìn vẻ ghen tị trên mặt Harry: "Trò ăn cái gì mà chua dữ vậy hả?"
Harry ấm ức nhìn anh, thẳng đến khu Snape trấn an hôn hôn đôi mắt xanh biếc, cậu mới móc sợi dây chuyền trong túi ra, cẩn thận đeo lên cổ cho Snape.
"Hử?" Snape nghi hoặc nhìn một loạt động tác của thằng nhóc. Khi Harry buông ra, anh cúi xuống nhìn, một vật hết sức quen thuộc đang đong đưa ngang ngực anh; nhìn hơi cũ kỹ, bằng bạc đã được đánh bóng, vỏ ngoài màu xanh lục - Mề Đay Slytherin.
"Em khắc phép phòng ngự lên trên rồi." Harry xoay mặt trái của Mề Đay cho Snape xem, trên đó có một hàng chữ tượng hình Ai Cập cổ: "Chống được một lần công kích trí mạng, nếu có nguy hiểm kéo dài đủ thời gian cho thầy rời đi, đương nhiên em sẽ lập tức dịch chuyển tới cạnh thầy, lại ếm một Bùa Lú, như vậy... Chỉ có chúng ta biết."
"Cảm ơn." Snape có chút ngoài ý muốn và cảm động, chiếc Mề Đay xanh lục này là vật báu đối với mỗi Slytherin, món quà này có ý nghĩa rất trọng đại. Snape cúi đầu nhét cái Mề Đay vào trong áo, bỏ lỡ vẻ mặt muốn nói lại thôi của Harry, chờ anh ngẩng đầu lên, cậu trai trẻ đã khôi phục lại vẻ mặt quyến luyến không nỡ.
"Được rồi, trò cần phải đi, cụ Dumbledore còn đang chờ trò đó."
Một tay Snape chạm khẽ lên mặt Harry, lại hôn nhẹ lên trán cậu, nhẹ giọng nói: "Good luck, my boy."
"Em yêu thầy, Severus." Mắt Harry sáng rực lên, màu xanh thẫm lóng lánh như đá quý, thời gian phảng phất vĩnh viễn dừng lại khoảnh khắc này. Snape chăm chú nhìn cậu bé thuộc về anh rời đi, tay phải bất chợt chạm vào ngực, nơi có chiếc Mề Đay bạc lạnh lẽo, một chút bất an quấy nhiễu trong anh, nhưng Snape lại không quá để tâm, có lẽ chỉ là chút căng thẳng khi chiến tranh sắp đến, anh tự an ủi mình - mọi thứ rồi sẽ qua, anh và Harry sẽ đón bình minh mới của hai người. Sẽ không xa cách nữa, Snape nhẹ nhàng cười.
Harry khoác Áo khoác Tàng hình gõ cánh cửa cũ mèm của quán rượu Đầu Heo. Hogsmeade lúc nửa đêm vắng vẻ không một bóng người, các khung cửa sổ của quán rượu bụi bặm kinh khiếp tới nỗi mà thắp đèn nến sáng rọi thì bên ngoài cũng chẳng biết được. Harry chờ khoảng một phút thì cánh cửa bật mở, một khuôn mặt già nua, cáu kỉnh nhô ra sau miếng gỗ mốc meo. Ông mang một vẻ gì rất quen mà Harry thường thấy ở chỗ thầy Hiệu trưởng, cũng phải thôi vì ông chủ quán rượu này là Abeforth Dumbledore - em ruột của cụ Dumbledore.
Abeforth không có vẻ hoan nghênh vị khách ghé thăm vào nửa đêm cho lắm, ông hừ lạnh một tiếng, nhanh chóng ngoắc Harry vô trong, rồi lại dẫn cậu đi thẳng xuống tầng hầm, suốt quá trình không rên một chữ.
Dưới hầm chỉ có một cánh cửa duy nhất màu rượu chát, trông như đã có hàng trăm năm tuổi, không khí bốc lên mùi rượu mạnh nồng nặc. Abeforth đẩy cửa hầm ra, Harry bước vào, ông ta đóng cửa cái ầm rồi bỏ đi.
"Giáo sư Dumbledore." Harry lên tiếng.
Dumbledore nhìn cánh cửa đóng chặt, thở dài não nề, cụ vẫy tay với Harry: "Chào con, Harry, lại đây ngồi đi."
Sau lưng cụ, dưới ánh nến chập chùng là một ông cụ khác với tóc màu bạc rối tung, ông ta cầm ly rượu vang theo cái cách mà người ta cầm trong những bữa tiệc sang trọng, một con mắt ông có màu ánh trăng nhạt, chăm chú nhìn Harry như thể đào sâu suy nghĩ trong lòng cậu.
"Chào ngài Grindelwald." Harry cười tủm tỉm, cũng không để ý ánh mắt lạnh lẽo của ông ta, cậu cởϊ áσ khoác Tàng hình ra treo trên tay, rồi ngồi xuống ghế, đối diện cụ Dumbledore.
"Severus vẫn ổn chứ?" Dumbledore cười hỏi, tính ra thì cụ vẫn còn quyền điều khiển với Hogwarts nên dư sức biết Harry đến trễ là do đi gặp Snape.
"Thầy còn nhắc Severus nữa chớ! Anh ấy luôn nghe lời mỗi mình thầy thôi!" Harry buồn bực nói, nhưng mà Grinderwall nhìn như bình tĩnh lập tức đề cao cảnh giác, tầm mắt đánh giá của ông ta lập tức chuyển từ Harry sang Dumbledore.
Tất nhiên, cụ Dumbledore nhanh chóng phát hiện tâm trạng ông bạn già biến đổi, trong lòng cụ cũng rất bất đắc dĩ, chỉ đành vờ như không có gì mà nói: "Nhưng thầy ấy đều vì trò cả mà."
Ánh mắt sắc bén liền dời chỗ, Harry nhướng mày, thầm than Dumbledore cáo già xảo quyệt.
"Vấn đề nhỏ trên người trò thế nào rồi, Harry?"
"Bây giờ con chẳng cảm nhận được hắn ta nữa, thầy có thể kiểm tra một chút." Harry không nói chuyện mảnh hồn ảnh hưởng tới cảm xúc của cậu, tuy rằng cậu có thể khống chế, nhưng... sâu trong tâm cậu vẫn không muốn nói cho cụ Dumbledore biết.
"Gellert à," cụ Dumbledore kêu tên Chúa tể Hắc ám đời đầu, lại quay sang Harry, "để Gellert xem cho con, ông ấy giỏi Nghệ thuật Hắc ám hơn thầy."
Harry gật đầu, thả lỏng cơ thể để hai thần chú kiểm tra phóng trúng người cậu.
"Thế nào?" Rất nhanh hai người đồng thời dừng tay, Dumbledore quay qua hỏi Grindelwald.
Grindelwald vuốt nhẹ lên đũa phép cũ của Dumbledore trên tay mình, hỏi ngược lại: "Anh thấy sao?"
"Không có dị thường." Dumbledore bình tĩnh trả lời.
"Ta xác thật có hiểu biết về Trường Sinh Linh giá, nhưng ta cũng không hứng thú gì với thứ phép thuật tệ lậu này. Tình huống của cậu rất đặc biệt, nếu cậu nói không có vấn đề, thì là không có." Grindelwald nhếch miệng.
Harry chú ý tới ngụ ý trong lời Grinderwall, nhưng cậu vờ như không nhận ra.
"Như vậy chúng ta cần phải trở về, ôi! Thầy nhớ bánh kem nhỏ của thầy quá, không ở đâu ăn được hương vị lạ như ở Hogwarts!" Dumbledore bỏ cái bánh trên tay xuống, vuốt chòm râu nháy mắt với Harry.
"Con đã thông báo cho thành viên của Hội huynh đệ, giờ bọn họ đang chờ tín hiệu của con." Harry bật cười, cậu hết biết nói gì với tánh tình của cụ Dumbledore rồi.
"Tốt lắm, vậy đi thôi con."
"Dạ, con đi trước, tạm biệt hai người."
Harry đi rồi, trong phòng bất chợt yên tĩnh hẳn. Nhưng không bao lâu thì đằng xa lại truyền đến âm thanh ồn ào.
Lúc này Grindelwald mới chợt nói: "Anh cảm thấy thằng bé không có việc gì thật à?", mọi người đều biết sở dĩ Phép thuật Đen bị kêu là Phép thuật Đen vì nó không chỉ gây tổn thương diện rộng mà còn để lại hậu quả vĩnh viễn. Theo như ông ta thì thằng bé đó có vấn đề cái chắc.
Dumbledore trầm mặc một hồi mới trả lời: "Tôi hy vọng vào vận may của thằng bé", bây giờ, cụ chỉ có thể bám víu vào điều ấy thôi, rốt cuộc... "Tôi không nắm chắc... lần này có thể giữ thằng bé lại."
"Ồ... Phiền phức vậy à... ừ? Sao tôi không biết anh thích bánh kem nhỏ vậy, cái này không phải chỉ mấy cô bé nhỏ mới thích sao?"
Dumbledore trừng ông lão bên cạnh một cái, không muốn nói thêm chữ nào nữa. Grindelwald liếc mắt nhìn khung ảnh cũ kĩ treo trên tường, dưới ánh nến leo lét, một cô gái trẻ tóc thắt bím đang nhắm mắt say ngủ - đó là Ariana. Ông ta chợt nhớ thuở xưa em gái Dumbledore hay làm bánh kem nhỏ cho anh em nhà họ ăn, đấy là món ngọt mà cô gái ấy thích nhất, cũng từng là thứ ông ta khịt mũi coi thường, nhưng giờ khắc này Grinderwall lại không nói nổi nên lời, há hốc miệng thở dốc nhìn chằm chằm tấm chân dung cô gái.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.