[Hp] Người Thủ Hộ

Chương 70: Lòng Nghi Ngờ Và Nguy Cơ





Ngày hôm sau là ngày vận chuyển pháp lực cho Hòn đá phù thuỷ, Snape đúng hẹn tới.
Chỉ là...!vào lần thứ ba Sirius gõ cửa, Snape nghi hoặc liếc nhìn Harry một cái.
"Em...!hôm qua chú Sirius hỏi chuyện của tụi mình, em không tính giấu giếm nên đã nói với chú.
Thầy, thầy giận hả?" Harry thật cẩn thận nhìn anh, chỉ sợ Snape trách cậu tự tiện quyết định.
Snape khiếp sợ há miệng thở dốc, hít sâu một hơi, hất đầu về phía cửa, ý bảo Harry đi giải quyết con cẩu đần trước cửa đã.
Harry vội vàng kéo ba đỡ đầu lo tới xoắn đuôi ra ngoài an ủi, cũng nhiều lần bảo đảm sẽ không làm cái gì vượt giới hạn, lúc này Sirius mới héo queo lủi thủi đi.
Lúc Harry quay lại phòng Luyện Kim, Snape đang đứng trước cửa sổ, đăm đăm nhìn vào một điểm vô định.
Harry mang theo tâm trạng căng thẳng cẩn thận đến gần anh, thử ôm eo đối phương, Snape không đẩy cậu ra.
Harry e dè hỏi: "Thầy giận hả?" Cậu bắt đầu lo tới chuyện vì cậu công khai tình cảm mà Snape không muốn tiếp nhận cậu nữa.
"Không...!Ta..." Snape tạm dừng một chút, tiếp tục nói "Chỉ là ta kinh ngạc thôi."
"Sao cơ?" Harry nghi hoặc hỏi.
"Kinh ngạc vì trò nói ra...!điều này." Snape nhẹ giọng đáp.
Người Harry đờ đẫn, bất ngờ cậu xoay vai người đàn ông qua, nhìn thẳng vào mắt anh, cậu muốn biết đối phương nghĩ như thế nào: "...!Thầy nghi ngờ tình cảm của em sao?"
"Không...!Ta, ta biết.
Ta có thể cảm giác được, chỉ là..." Snape không biết phải biểu đạt cảm xúc của mình thế nào, cho dù anh nhìn thấy hình bóng của mình trong đôi mắt Harry, chỉ là...!Anh cảm thấy đó phần nhiều là cảm giác không muốn xa rời của thằng bé với trưởng bối.
Chẳng thà anh đặt lòng tin rằng đó chỉ là những cảm giác mê man lúc mới chớm yêu, sau này thằng bé lớn hơn rồi, hiểu chuyện rồi, sẽ từ bỏ cảm xúc không muốn xa rời này...!thằng bé sẽ rời đi, tìm được người càng thích hợp hơn.
Cảm xúc của Snape chưa bao giờ được anh đặt lên trên, anh đã chôn vùi nó quá lâu, tới nỗi khi trái tim đập lại, anh cũng không đủ sức đào nó lên, chân chính cảm nhận rung động và đắm đuối một cách thoả thuê là gì.
Lí trí và kí ức trở thành gông xiềng giam cầm anh, cho dù lồng giam ấy có hé mở một khe để Harry đưa tay vào, Snape cũng không có nổi can đảm nắm lấy nó.
"Em hiểu rồi..." Harry thở dài: "Thầy luôn nghĩ rằng em sẽ rời đi, thầy luôn nghĩ rằng em lớn hơn rồi sẽ quên thầy, đúng không?"
"Trò còn trẻ, trò không có đủ kiến thức.
Chờ trò rời trường học, trò sẽ phát hiện mình có càng nhiều lựa chọn tốt hơn, có càng nhiều chàng trai cô gái xinh đẹp để trò chìm đắm, tuổi trẻ nhiệt tình ấy mới là bạn lữ thích hợp với trò.
Không phải...!loại như ta."
Snape giơ đôi tay mình lên, vốn đã không mấy đẹp đẽ, gầy xo, nhợt nhạt, đầu móng tay vẫn còn dính chút cặn bùn do vừa nấu một nồi Độc dược.
Trên khung cửa sổ thuỷ tinh, anh nhìn thấy chính mình, đã già nua, đầy nếp nhăn, mảnh khảnh như một cái cây trồng trong bóng tối.
Anh chưa bao giờ thích hợp với ánh sáng, mà thằng bé thì còn quá trẻ, quá tươi đẹp, nó với anh vốn khác nhau, rất khác nhau.
Trông Harry như muốn nổ tung tại chỗ, cậu không ngừng nhắc nhở bản thân phải bình tĩnh, cậu biết Snape đang chờ một cuộc cãi vả, như vậy càng chứng minh bọn họ có bao nhiêu không hợp.
"Em..." Harry rất muốn nói với anh cậu không phải một thằng nhóc vô tri, chưa trưởng thành, cậu có năng lực tự quyết định tình cảm của mình, nhưng cuối cùng cậu cũng nghẹn chúng lại.
Harry hít sâu, kiên quyết nói: "Thầy biết không, Severus? Em cũng sợ hãi thầy sẽ rời đi."
Đôi mắt Snape thể hiện rõ sự kinh ngạc: "Gì cơ?" Cứ như nghe phải một chuyện hài hước lắm, anh hỏi lại: "Ta ấy à?"
"Bộ thầy chưa từng nghĩ tới thầy đang ở vị trí nào sao...?" Harry nhìn anh một cái sâu sắc, nói tiếp: "Viện trưởng trẻ tuổi nhất Hogwarts, Phó hội trưởng Hiệp hội Độc dược quốc tế.
Chúng đều là thành tựu người khác cả đời chưa chắc đạt được."
"Cho nên...!trò cảm thấy..." Snape có chút mờ mịt "Nhưng trò không giống, trò là..."
Harry cắt ngang: "Thầy cũng biết biệt hiệu Cứu thế chủ chỉ là hư danh!"
"Ta biết trò ưu tú thế nào, Potter" Snape nói, hiếm khi anh ca ngợi người nào đó như thế này.
"Sau này...!Có lẽ thành tựu của trò còn lớn lao hơn cả cụ Dumbledore."
Khoé môi Harry cong cong, bước lên hôn vào má Snape: "Cảm ơn thầy đã khích lệ em."
Đối với thằng nhóc chú ý trật lất trọng điểm, Snape bất đắc dĩ thở dài: "Thôi...!Ta không trông cậy vào bộ não trật đường ray của đồ ngốc Gryffindor, làm chuyện chính trước đi."
Harry cười tủm tỉm thè lưỡi, đứng cạnh Trận Pháp xem Snape chuyển vận ma lực.
Lão dơi già thật sự thực rất giỏi, lần thứ hai anh đã học được cách tách sức ảnh hưởng của giao hoà phép thuật ra ngoài.
Harry tiếc nuối liếm môi, thật đáng tiếc, nếu không cậu lại có một nụ hôn triền miên với thầy nữa rồi.
Sau khi tách sợi ma lực ra, Snape có chút mệt mỏi, ma lực của Harry quá mức khổng lồ, cho dù anh đã tách khoái cảm dung hợp phép thuật ra cơ thể vẫn có gánh nặng, đứng một hồi liền thấy khó chịu.
Harry hỏi: "Thầy có muốn ngủ một lúc không?
Snape lắc đầu từ chối: "Ta phải về điều chỉnh lửa cho cái vạc ở nhà."
"Mang em theo với nha? Giống hôm bữa đó, em muốn ở lại nhà thầy." Harry chờ mong nói.
Snape trừng mắt nhìn Harry, cậu năn nỉ: "Đi mà Severus, không lẽ thầy hết thương em rồi sao, thầy tính bỏ rơi em sao..."

"Ngưng cái trò nhõng nhẽo nít ranh này ngay! Trò đâu phải thằng nhỏ ba tuổi!" Snape nổi khùng quát, đồ quỷ khổng lồ chết tiệt mỗi ngày chỉ biết nũng nịu, nó tính lấy cái gì đối đầu với Chúa Tể Hắc Ám, lăn ra đất nhõng nhẽo ư?
Đôi mắt xanh của Harry tràn ngập tủi thân: "Thầy đừng giận, em chỉ là không muốn xa thầy thôi..."
Snape rầy la: "Trò là cái đồ đầu óc quỷ khổng lồ!" Sau đó anh không cam lòng giơ tay ra: "Còn đứng đực ra đó làm gì, lại đây."
Nhận được tín hiệu của Snape, Harry mừng rỡ nhảy bổ vào lòng anh.
Mặt Snape đen thui khi nhận được một cái hôn ngay chóc môi, thề với Merlin, anh chỉ muốn nó biến thành hươu tuyết thôi!
Cuối cùng người đàn ông tóc đen vẫn hầm hừ chở theo một con hươu ranh ma Độn thổ về Đường Bàn Xoay, đương nhiên con hươu trốn trong túi xách của anh mới qua cửa trót lọt.
Cơ mà coi mòi khoảng 2 phút sau, con chó bự nào đó sẽ lật tung cả biệt thự lên cho xem.
***
Trưa hôm đó ở căn nhà tít góc phố trên con đường tệ lậu, ổ chuột nhất Cokeworth - Đường Bàn Xoay, Snape đang tiến hành bước pha chế cuối cùng.
Một chất lỏng hơi sánh có màu hơi ngà sôi lục sục trong vạc, Snape tắt lửa, chờ năm phút mười giây, nhỏ vào một giọt nước quay thuận chiều kim đồng hồ ba vòng, sau đó là chờ Độc dược nguội đi.
Anh mở cửa xuống lầu, từ trên cầu thang đã nghe được mùi thịt chiên thơm phức và mùi bánh mì nướng.
Lúc Snape vừa bước vào bếp Harry đã bưng dĩa bít tết ra, tặng kèm là nụ cười tươi rói.
Sau khi dùng bữa trưa xong thì Độc dược cũng nguội, hai người đến phòng Độc dược, đem Cúp Vàng Hufflepuff ra.
Trên bàn, Harry đã chuẩn bị sẵn một Pháp Trận phòng vệ, cậu nhận cái bình chứa đầy chất lỏng sáng rực như ánh trăng lỏng từ tay Snape, thận trọng đổ lên chiếc cúp.
Trong nháy mắt, khói đen kịn ngùn ngụt bốc ra, phủ kín khoảng không gian mà Pháp Trận bao bọc lại.
Hai người lần lượt lui một bước, khí đen từng chút một tan đi như thể có một cái máy hút khói vừa được bật, chẳng mấy chốc cái Cúp đã lộ ra ngoài, vẫn giống hệt như trước, trừ làn khói đen quái đản kia.
Harry hỏi: "Thầy có sao không, có thấy đau đầu khó chịu gì không? Hay là thấy nóng nảy cáu kỉnh gì đó?" Trường Sinh Linh Giá của Chúa Tể Voldemort quá nguy hiểm, Harry sợ Snape bị nó ảnh hưởng tới.
Nhận được câu trả lời phủ định, Harry mới gỡ Pháp Trận ra, cái Cúp chơ vơ nằm đó, vì đã ố màu nên hình phản chiếu lại vô cùng mờ nhạt.
Snape nhanh hơn Harry một bước, anh tiến lên cầm lấy cái Cúp (hiển nhiên đã đeo bao tay da rồng), cẩn thận quan sát.
Chiếc cúp cũ xì có một vết cháy xém xấu xí ngay thành ly, điều này chứng minh Độc dược của bọn họ đã thất bại.
Snape trầm mặc không nói, nhưng vẫn nhìn ra được tâm trạng thất vọng của anh.
Anh bỏ cái Cúp vào hộp rồi lật đi lật lại giấy tờ trên bàn, không ngừng tìm kiếm vấn đề ở đâu.
Đối với một Đại Sư Độc dược mà nói, sau mỗi thất bại thì cổ vũ lớn nhất không nằm ở lời nói xuông.
Harry kéo cái ghế lại ngồi kế Snape, cùng anh sửa sang lại kết quả, phân tích số liệu.
Chung quy buổi sáng chuyển vận ma lực, dần dần Snape có dấu hiệu mệt rã rời.
Harry rút tấm giấy da trong tay anh ra, kéo người đàn ông về phòng ngủ.
Đẩy Snape lên giường đắp chăn, Harry nhẹ nhàng hôn lên trán anh, mi mắt Snape díu lại, rồi chìm vào giấc ngủ.
Harry ngồi ở mép giường tiện tay cầm một cuốn sách gần đó lên đọc, quả nhiên khi đọc được cỡ ba chục trang, Snape liền tỉnh lại.
"Muốn dậy hả?" Harry hỏi.
Snape ậm ừ một tiếng, đang tính giở chăn ra ngồi dậy, ai ngờ chưa kịp làm gì đã bị Harry ôm cả người lẫn chăn lên.
"Nằm thêm chút nữa đi, thầy mệt mà!"
Cậu trai trẻ hôn lên lỗ tai anh một cái, ban đầu Snape còn cứng ngắc, sau đó liền thả lỏng lại, cho phép bản thân lười biếng thêm năm phút, dựa mình vào bờ vai đã gọi là vững chãi của Harry.
Nói là năm phút, nhưng chờ khi Snape rời giường đã qua nửa tiếng đồng hồ sau, Snape lại âm thầm mắng bản thân không có nghị lực, chỉ cần đối diện đôi mắt xanh của thằng nhóc, anh liền quên mất chống cự.
Trời vẫn chưa quá muộn, cũng không muốn lãng phí buổi tối lười biếng trên giường, Snape và Harry lại tiếp tục vùi đầu vào nghiên cứu.
Lại cỡ nửa tiếng trôi qua, trên cánh tay Snape đột nhiên truyền đến cảm giác bỏng rát.
Harry rất nhạy cảm với biến đổi của Snape: "Sao vậy thầy?"
Snape lẳng lặng đáp: "Chúa tể Hắc ám gọi ta."
Vẻ mặt Harry biến đổi, hồi chiều động tới cái Cúp, bây giờ đã bị gọi đi, không lẽ Voldemort phát hiện ra gì đó?
"Đừng nghĩ nhiều." Thấy vẻ mặt nhăn nhó đó cũng đoán được suy nghĩ trong lòng Harry, Snape khuyên một câu.
Anh cau mày nghĩ ngợi, có lẽ không phải vấn đề của Cúp Vàng, nhưng để phòng ngừa Snape vẫn phải chuẩn bị đầy đủ, anh lập tức dặn: "Trò xử lí cái Cúp đi, rồi báo lại với cụ Dumbledore.
Sau đó trò hãy quay về, nhớ phải chú ý an toàn."
Harry lắc đầu: "Không, em muốn ở đây chờ thầy." Cậu thấy nóng ruột vô cùng, nhìn chằm chằm Snape: "Em không đi về được."
Snape thấy rõ nôn nóng và lo âu trong mắt cậu, cuối cùng chỉ có thể gật đầu: "Vậy không về."
"Thầy..."
Snape nói tiếp: "Báo với cụ Dumbledore đi.

Ta phải đi ngay đây."
"Phải cẩn thận đấy."
Nói rồi, Harry kéo Snape lại gần, hôn lên môi anh một cái, cố nén nóng nẩy trong lòng để tiễn Snape đi.
Trong cái vòng xoáy hỗn độn của Độn thổ, đợi anh biến mất rồi Harry mới đi đến lò sưởi liên lạc với cụ Dumbledore.
Người đàn ông tóc đen đến Thái Ấp Malfoy khi trời đổ cơn mưa đen kịt, trái với bầu trời tối om om bên ngoài, toà nhà sang trọng được thắp đèn đuốc sáng trưng, đêm đã khuya mà tới ngoài cửa vẫn còn nghe tiếng ồn ã bên trong, kiêu ngạo thể hiện sự trở lại của Chúa tể Hắc ám.
Vượt qua hành lang rộng, được chiếu sáng mờ mờ và trang trí lộng lẫy, với tấm thảm diễm lệ trải gần kín mặt sàn đá.
Âm thanh xôn xao của đám đông ngày một lớn hơn, hoà với tiếng đàn dương cầm dễ nghe thành một bản ca xa xỉ, nhộn nhịp của vũ hội quý tộc.
Ở ngoài Sảnh lớn, Snape bắt gặp một gã đàn ông thậm thọt, lưng khòm, gương mặt như chuột đang đứng.
Nỗi căm ghét và thù hận thoáng qua mắt Snape làm gã Peter càng thêm khúm núm hơn, nhưng gã lại thô lố con mắt ra nhìn lại Snape như tò mò...!và e dè, sợ hãi.
Giọng gã lí nhí: "Chủ nhân ở bên trong, anh vào nhanh lên."
Snape đáp lại bằng một cái hừ mũi, tiến lên gõ cửa.
Như có sẵn người canh bên trong, cánh cửa gỗ dày nặng từ từ mở ra, một người đàn bà xuất hiện trong chùm sáng lộng lẫy của cả ngàn ngọn nến.
Mụ có mái tóc đen và đôi mắt tùm hụp, vận một bộ đầm đen gọn gàng hiếm có.
Bella cười khinh khỉnh: "Quý báu thay, anh Snape đến rồi, anh để Chúa tể chờ lâu đấy!"
Trong lòng Snape reo lên hồi chuông nghi hoặc, anh đáp lại mụ ta bằng một cái gật đầu, rồi sải bước vào trong phòng.
"Severus, tới đây." Một giọng nói cao, rõ vang lên.
Voldemort ngồi ngay chánh giữa phòng, trên một cái ghế trạm trổ kiểu cọ, bên cạnh hắn ta là một đứa con trai mặt mũi trắng bệch như phấn - Draco, và bên cạnh đó nữa là mẹ nó, Narcissa, cũng nhợt nhạt y hệt thằng con.
Sau lưng Snape, Bella hớn hở đóng cánh cửa lại, rồi vượt qua Snape để đến gần gã Chúa Tể của mụ hơn.
"Chủ nhân." Snape kêu lên.
Thoạt đầu anh dừng chân ở cổng vòm, sau khi cúi đầu chào Voldermort mới bước lên tiếp, đứng ở chỗ xa mẹ con nhà Malfoy một chút.
Bella đã sáp vào cạnh Voldemort, đứng sau ghế dựa của hắn mà cười cợt nhìn Snape.
Voldemort giơ tay lên, và tiếng nhạc ngưng bặt, gian phòng chìm vào im lặng chết chóc.
Những kẻ đeo mặt nạ, váy quần là lượt đang khiêu vũ chợt câm như hến cả, một cách đồng loạt, chúng thu mình vào góc phòng, cố làm mờ nhạt đi sự tồn tại với Chúa tể Hắc ám.
Gã mặt rắn đứng dậy một cách chậm rãi, những bước chân dợm lên của hắn như một cây chuỳ gõ vào tim những kẻ đứng đây.
Đôi mắt đỏ nhìn chòng chọc vào Snape, Voldemort cất tiếng: "Ta vừa mới biết một số chuyện...!thú vị, nên muốn tìm mi để hiểu rõ hơn..."
"Xin chủ nhân hãy cho bầy tôi được tỏ."
Snape cụp mắt, cúi đầu cung kính chờ Voldemort đáp.
"Từ người bạn vừa gia nhập với chúng ta đây...!ta biết được một chuyện rất thú vị." Voldemort vẫy tay về bên trái, Draco - giờ đây đã xanh lè như cái xác run rẩy bước lên.
Voldemort êm ái nói: "Nghe nói mối quan hệ giữa mi và thằng nhỏ đó thân lắm...!Phải không?"
Nháy mắt đó tưởng đâu trái tim Snape đã ngưng nhịp, nhưng anh đã mạnh mẽ đè ép toàn bộ cảm xúc vào đáy lòng - như anh đã làm cả chục năm nay, anh để lộ ra vẻ mặt kinh ngạc dòm về phía Draco - thằng bé giờ đây đang cúi đầu thấp tới nỗi cằm nó đụng vào ngực.
"Thưa chủ nhân, tôi không rõ, nếu nói về việc dạy dỗ thằng bé thì tôi đã từng báo lại với ngài rồi, đó là yêu cầu của lão Dumbledore." Bất chấp cái nhìn tàn bạo của Voldemort, Snape bình tĩnh nhìn thẳng vào mắt hắn, trả lời hết sức thong dong, giống như anh hoàn toàn không biết vì sao lại có cuộc chất vấn này.
"Đúng vậy, đúng là ta đã biết điều đó, nhưng mà..." Ngón tay tái nhợt dài sọc của Voldemort bấu vào vai Draco, và kéo thằng nhỏ qua.
Cái mặt rắn ở quá gần làm cho thằng bé tuôn mồ hôi đầy mình.
Như không để ý thấy sự sợ sệt của Draco, Voldemort nói: "Malfoy bé nhỏ nói cho ta một vài chuyện đáng kinh ngạc thay -"
Draco run lẩy bẩy, cái đầu xụi lơ như đã ngất xỉu, nó không dám ngẩng lên nhìn bất kỳ người nào.
Sau lưng đó, hai mắt Narcissa đẫm lệ, bà nhìn Snape với vẻ van nài.
Nhưng Snape không rảnh rỗi để ý tới bà ta, khối óc anh đang tuôn trào với suy nghĩ...!Chúa tể Hắc ám đã biết, hắn ta đã đọc suy nghĩ của Draco!
Giọng Snape đều và bình tĩnh: "Xin chủ nhân giúp tôi tỏ tường."
Cái miệng không môi của Voldemort cong lên từa tựa nụ cười, hắn ta tuyên bố đầy nhạo báng: "Thằng nhỏ đó thích mi."
Đôi mắt đỏ với cái nhìn chiếu tướng rọi thẳng vào mắt Snape, tràn ngập xâm lược, tìm tòi; nhưng đôi mắt đen ấy hoàn toàn trống rỗng, vẻ mặt Snape ngạc nhiên.
Một vài tiếng xì xầm vang lên sau lưng Snape, anh có thể cảm nhận được tất cả những con mắt tò mò, khiếp hãi, hả hê ngó trân trân anh qua tấm mặt nạ trắng như bột.
Tiếng xì xào lắng lại ngay chỉ sau vài giây, toàn bộ chú mục vào cái bóng lưng thẳng tắp của người đàn ông tóc đen, chờ đợi câu trả lời của anh ta.
"Tôi không rõ sao cậu Malfoy lại đưa ra kết luận vớ vẩn này." Snape lạnh nhạt liếc Draco, khịt mũi đáp: "Tôi tuân theo lời chủ nhân đi điều tra thằng nhỏ đó, những việc này tôi đều làm vì chủ nhân.
Thái độ của tôi cậu Malfoy cũng thấy rồi, không biết cậu đào ý tưởng này ở đâu ra, à, không lẽ vì tôi không kịp cứu ba cậu ra à?"
Ký ức đọc được trong đầu người khác rất dễ thêm thắt vào tình cảm của chủ nhân, qua mấy lời đơn giản, Snape biến kí ức của Draco thành phán đoán của một thằng nhỏ chưa hiểu chuyện.
Draco run rẩy lập cập như có ai ném nó ra trời băng tuyết giá, nó nhớ lại chuyện Snape nhốt nó trong hầm, nó bất mãn vì người bạn mà ba nó giao lưu, cũng tức tối vì tình cảm của Harry bị phản bội.
Đầu một thằng nhóc mới mười lăm mười sáu như Draco không khác gì một cuốn sách ở tư viện, ai thích đọc thì đọc, không lạ gì khi Chúa tể Hắc ám lấy thông tin từ trong đầu nó ra như bỡn.
Dĩ nhiên, Snape cũng thoáng loáng cảm nhận qua một phần, sự giằng xé và đau đớn của Draco, sự căm ghét và nỗi sợ hãi như xé tan tim nó khi lướt nhìn qua thẳng bé.
Tự nhiên Voldemort đã biết những gì hắn muốn biết từ trong đầu Draco, hôm nay hắn gọi Snape đến hỏi vì Voldemort cũng biết, ký ức của Draco đã thấm quá nhiều cảm xúc của thằng bé.
Chúa tể Hắc ám phất tay, như đã chờ đợi lâu lắm, mụ Bella bước lên, kéo Draco và Narcissa tuồn tuột khỏi phòng và không kiềm được tiếng cười nắc nẻ.
Khi cửa phòng lại khép chặt lần nữa, Voldemort mới chậm rãi cất bước đi qua lại trong sảnh, tạo ra những tiếng bước chân cồm cộp trên mặt đá.
"Năm xưa mi từng cầu xin ta vì một đứa Máu Bùn, Severus, đầy tớ thân mến của ta...!Sao ta biết được bây giờ mi sẽ không cầu xin ta vì con trai của mụ đàn bà ấy?" Voldemort dừng bước chân, nhìn chòng chọc vào Snape như đang đánh giá.
"Không, không...!nếu không phải vì nó...!Huống chi tôi và ba nó là tử địch không chết không ngưng.
Chủ nhân, ngài biết tôi cam tâm tình nguyện vì ngài cống hiến, ngài biết tôi trung thành..." Lại lần nữa Snape nhìn thẳng lại Voldemort như đang chứng minh cho lòng trung tâm của mình.
"Đúng vậy, đúng vậy, mi luôn luôn là tay sai đắc lực của ta..." Voldemort gật đầu "Nhưng...!Severus à, có lẽ mi nên có một người vợ, so với Máu bùn bẩn thỉu, một tiểu thơ quý tộc thuần huyết sẽ xứng đôi với mi gấp bội phần."
Cánh tay giấu trong ống tay áo của Snape bất giác run rẩy một chút, anh hít sâu một hơi, cụp mắt đáp: "Hết thảy nghe chủ nhân quyết định."
"Tốt lắm." Những ngón tay xương xẩu của Voldemort vỗ lên vai anh, hài lòng nói: "Con gái của Nhà Dowle, mi cũng biết đấy, ta tin là bọn mi sẽ có một cuộc hôn nhân hoàn hảo."
"Vâng, thưa chủ nhân." Snape nghe mình thốt lên bằng một giọng thần phục, không mang cảm xúc.
Có lẽ điều này làm Voldemort hơi không vui: "Ta ngửi thấy mùi xảo trá...!mi bất mãn à, Severus?"
Snape cúi đầu: "Bề tôi không biết phải bày tỏ niềm vui thế nào khi được chủ nhân coi trọng.
Chỉ là tôi có hơi bất ngờ mà thôi!" Snape quả quyết, giọng anh cao vút lên như đang kích động.
Cái giọng buôn buốt của Voldemort vang lên: "Vậy thì tốt, đi đi, đi tìm Peter, để hắn ta mang mi qua."
Rời khỏi căn Sảnh tĩnh lặng như tờ, Snape bắt gặp gã mặt chuột vẫn đứng lấm lét canh cửa.
Không biết Đuôi Trùn có nghe được những gì diễn ra sau cánh cửa đó nãy giờ không, nhưng có vẻ gã đã biết hết cả, vì một nụ cười đáng khinh choe choé trên môi gã.
Lấm lét nhìn Snape, gã nói: "Cô Dowle đang chờ trong phòng, mời anh đi theo tôi."
Đuôi Trùn di chuyển như một con chuột đang đi trộm thức ăn, thậm thụt giẫm lên tấm thảm dày nặng nề tiến vào hành lang âm u, trên tường treo đầy những bức tranh có khuôn mặt tái nhợt na ná nhau, những đôi mắt xám mờ nhìn chòng chọc vào bóng lưng khập khễnh của gã.
Snape vô cảm đi theo sau lưng Peter, đi sâu vào trong Thái Ấp Malfoy.
Đuôi Trùn dừng lại ở căn phòng đầu tiên ở lầu hai.
Gã gõ cửa ba tiếng, cửa phòng mở ra vừa đủ một khuôn mặt ló ra.
Đó là một cô gái trẻ có mái tóc vàng hoe và làn da xanh xao; vẻ mặt hơi rúm ró cẩn thận nhìn kẻ vừa đến.
Đuôi Trùn lè nhè kêu: "Tiểu thư Dowle, mở lớn cửa ra đi, chào đón hôn phu của cô đến đây.
Quả là phước phần lớn đó, cô Dowle xinh đẹp..."
Gương mặt cô gái trẻ hiện lên rõ ràng hơn khi cô mở lớn cánh cửa ra, cô nói: "Giáo sư Snape...!Đã lâu không gặp."
Henaliphia Dowle từng là học trò Slytherin, đã tốt nghiệp được khoảng sáu năm.
Dĩ nhiên, cô là học trò của của Snape, nhưng cũng lâu lắm rồi anh không gặp lại Henaliphia.
Snape đáp lại: "Chào cô Dowle."
"Chúc hai vị có một đêm vui sướng, tôi đi trước." Đôi mắt ti hí của Đuôi Trùn đảo qua đảo lại giữa hai người, rồi gã ta chui tọt vào bóng đêm, biến mất.
"Giáo sư...!Mời vào."
Henaliphia nói một cách khó nhọc, cánh cửa lại mở ra lớn hơn chút nữa, giống như cô chào đón Snape đến với sự không tình nguyện nhất trần đời.
Cửa phòng đóng lại, Snape đạp lên tấm thảm dày, đưa mắt liếc sơ căn phòng, rộng và hoa lệ; màn cửa sổ dày đậm bao phủ nửa mặt tường, ánh sáng duy nhất là từ ngọn nến ba chia trên đầu giường ngủ.
Snape nói: "Rất vui được gặp lại cô, ta nhớ điểm Độc dược Tận sức của cô là E nhỉ..."
Vừa nói, anh vừa liếc mắt ra hiệu cho Henaliphia.
Cô nàng lập tức gật đầu.
Snape rút đũa phép kiểm tra gian phòng...!có vẻ không bị ếm thần chú nghe lén.
Anh thuần thục ếm hai thần chú Chống Nghe trộm và Phản nguyền.
Sau đó để thêm chắc ăn, ếm thêm một Bùa Lú cạnh mép cửa.
Snape thấy may mắn là Nhà Lestrange không có cô gái nào đến tuổi; còn Nhà Dowle tuy ủng hộ lập luận máu thuần nhưng vẫn thuộc phe trung lập.
Toàn gia tộc chỉ có ba của Henaliphia đi theo Chúa tể Hắc ám, vợ và con ông ta cũng không vui vẻ gì lắm với kết quả này.
Hơn nữa Snape còn biết hồi ở trường Henaliphia có một người yêu ở Ravenclaw, anh ta là một máu lai nên Nhà Dowle phản đối rất dữ, hai đứa vẫn chưa kết hôn được.

Có lẽ Chúa tể Hắc ám muốn kéo Nhà Dowle gia nhập Tử Thần Thực Tử, cũng vì ổn định Snape mới nghĩ ra trò ghép đôi này, nhưng chỉ sợ bản thân Henaliphia không vui vẻ gì mấy với cuộc hôn nhân "giữa đường xuất hiện".
Snape muốn đánh cược, cược Henaliphia không nghe lời ba sắp xếp, cược cô sẽ theo đuổi vận mệnh của bản thân.
Khoảng cách hai người tương đối gần, Snape nhẹ giọng nói: "Nếu cô không hài lòng với...!an bài này, thì nghe ta."
Hàng mày Henaliphia chau lại: "Tôi...!tôi lo là..."
Đương nhiên, nhìn vào thái độ dùng dằng nãy giờ là hiểu cô gái trẻ này không cam tâm bị gả cho một người đàn ông đứng tuổi, cay nghiệt như Snape, nhưng cô ta cũng sợ hãi Chúa tể Hắc ám sẽ biết nếu cô ta không nghe lời.
"Nếu bị phát hiện, ta sẽ chịu trách nhiệm việc này, cô chỉ cần trả lời ta, cô có bằng lòng mạo hiểm vì Anderson hay không?"
Kyle Anderson là người yêu Henaliphia; thời còn ở Hogwarts, hai người họ đẹp đôi tới nỗi biết bao người ngưỡng mộ, Snape không hay nghe ngóng tin lá cải cũng có nghe chun chút.
Cái tên này có tác động không nhỏ tới cô gái trẻ, Henaliphia run rẩy một hồi, mắt đong đầy nước, cuối cùng cũng gật đầu.
Snape nhẹ nhàng thở ra, có người chịu hợp tác chung quy vẫn đỡ hơn anh dùng Lời nguyền khống chế cô ta.
Snape hỏi: "Bây giờ chúng ta cần đi ra ngoài một chút, ra vườn hoa được không?"
Henaliphia gật đầu.
Snape vươn tay phải mời cô, hai người rời khỏi phòng, Henaliphia câu tay Snape đầy thân mật.
Hai người họ nhỏ giọng trò chuyện với nhau, chứng tỏ cho những kẻ quan sát trong bóng tối thấy cuộc hôn nhân này đã có hiệu quả.
Snape bưng hai ly champagne, đi qua dãy hành lang mù mờ ánh sáng, đạp lên con đường đá cuội nhỏ để rảo bước tới hoa viên.
Mưa đã tạnh từ lâu, mặt đất vẫn còn ẩm ướt và mùi hương ngai ngái của đất mùn.
Vườn hoa tràn đầy cỏ xốp và hoa hồng, hoa thạch thảo trộn lẫn lại với nhau vây lấy một nam một nữ đó thành một khung cảnh lãng mạn.
Cách đó chừng trăm foot, ẩn sau tấm màn nhung đỏ sậm cạnh cửa sổ, người đàn bà nói bằng một giọng chua cay the thé: "Chị không biết vì sao chủ nhân lại giới thiệu tiểu thơ Nhà Dowle cho hắn ta."
Người đàn bà tóc vàng đứng sau đáp: "Đó là quyết định của chủ nhân, chị ăn nói cẩn thận."
Bella há miệng cười khinh khỉnh trước câu trả lời của Narcissa, mụ lẩm bẩm: "Thằng máu lai đó, chị không tin hắn..."
Cách đó không xa, thằng bé tóc bạch kim vẻ mặt nhợt nhạt đứng đờ đẫn ra đó, tay nó nắm chặt ly rượu, càng thêm thấy không đáng cho Harry.
Nghĩ đến đây, lòng nó nghẹn ứ đắng chát.
Nếu không phải vì gia đình này, nó cũng không phải bị khắc lên dấu hiệu nhục nhã ấy...!cũng không phải chịu đựng thống khổ dường này...
***
Đêm dài, Harry biến thành hươu con ngồi nhìn chăm chú ra ngoài cửa sổ.
Sau mặt kiếng bám bụi là khung cảnh dơ dáy và lụp xụp của khu ổ chuột Cokeworth, mùi rác trộn với hoá chất từ những ống khói đen thui tạo thành một hỗn hợp gì đó đặc nghẹt trong không khí, càng làm tâm trạng Hươu Harry thêm bực bội bất an.
Đột nhiên đêm khuya an tĩnh xuất hiện hai nổ lốp bốp, đôi mắt xanh lục sáng rực của Harry phát hiện ra ngay hai bóng người vừa xuất hiện ở đầu đường, mộ cao một thấp, người cao có cái dáng dong dỏng mà dù có trùm áo khoác Harry cũng dễ dàng nhận ra, còn kẻ lùn...!Là Đuôi Trùn.
Đôi mắt xanh híp lại, không chần chừ thêm một giây nào, Harry quay đầu chạy thẳng lên lầu.
Snape vừa tra chìa khoá vào ổ, vừa lạnh lùng nói:
"Ngôi nhà nhỏ bé của ta không mong gì có người quấy rầy, ta cũng không hy vọng có tạp âm, không hy vọng có người lén phéng bước vào Phòng Độc dược.
Mi sẽ ở yên trong phòng mình cả ngày, ta không muốn có kẻ nào đó phát hiện tội phạm truy nã lẩn trốn trong nhà ta."
Đuôi Trùn cẩn thận đáp: "Nhưng chủ nhân bảo tôi trợ giúp cho anh!"
"Ồ, thế mi biết nấu Độc dược hay soạn luận văn?" Snape mở cửa ra, xoay người nhìn gã, đôi mắt đen lạnh như nước đá của anh làm Đuôi Trùn giật thót, và khoé môi Snape cong nhẹ: "Vào đi."
Phòng khách tối om om; lò sưởi đã tàn lụi từ lâu.
Snape thắp sáng chùm đèn cầy trên trần nhà để lộ cái bàn rỗng không, Đuôi Trùn e dè quan sát xung quanh một vòng - không có dấu hiệu của kẻ khác.
Bằng một giọng êm như tơ và đầy ác ý, Snape nói:
"Phòng trên lầu ta đều dùng cả, mi sẽ ở tạm phòng kho dưới lầu vậy, và mi phải thu dọn nó cho sạch sẽ vào, ta không thích chỗ của mình bẩn thỉu như cái ổ của loài gặm nhấm...!Còn nữa, tốt nhất là mi nên biết thân biết phận mà ém chặt cái phép Hoá thú vào bụng mình, không cần phải đi khắp nơi huênh hoang mình có thể biến thành một con chuột.
Mi biết đấy, phòng Độc dược của ta cần rất nhiều dược liệu, đương nhiên là có những con còn sống ngoe nguẩy, nếu lỡ đâu một ngày ta nhìn lầm, cắt mi ra làm đôi..."
Đuôi Trùn run lập cập tới nỗi sắp bổ kềnh xuống sàn: "Tôi...!tôi sẽ không làm thế đâu! Không có chuột! Không có con chuột nào hết!"
Snape vẫy đũa và một cánh cửa bí mật mở tung, bên trong tối om, anh cười nhạo: "Phòng của mi đấy, cứ tự nhiên nhé, ta lên lầu trước." Không chờ Đuôi Trùn kịp nói gì, Snape bước lên cầu thang ở mặt tường khác và đi thẳng lên lầu.
Cửa phòng ngủ vừa bật mở, hươu con nằm trên giường liền nhỏm dậy, kêu lên một tiếng nhỏ, vốn nó định bổ nhào vô ngực chủ nhân, nhưng đột nhiên nó ngửi thấy mùi gì đó.
Cái mũi hồng của hươu tuyết hít hít, đôi mắt xanh trợn tròn lên.
Snape đóng cửa thật nhanh, vội vàng ếm thần chú Chống Nghe trộm và thắp sáng đèn trong phòng, không để ý tới con hươu bất thường, anh nói nhanh: "Trò đi nhanh lên, về sau đừng đến nữa, truyền tin với Dumbledore là tình huống có biến..."
Nói đoạn, anh sốt ruột mở cửa sổ để con hươu đi.
Nhưng Hươu Harry không thèm đếm xỉa tới cửa sổ, nó tiến lại gần Snape, cái mũi khụt khịt liên tục...!Đây không phải mùi tình cờ dính vô, có ai đó đã tiếp xúc với thầy rất lâu...!Mùi trên tay phải là nặng nhất, Harry không biết Snape có quan hệ thân mật đến vậy với Tử thần Thực tử nào, cho dù là ở vũ hội Hogwarts, số lần tham dự của Snape suốt cả chục năm cũng đếm được trên một bàn tay, cho nên đừng nói tới việc Snape sẽ khoác tay nói chuyện thật vui với người phụ nữ nào hết.
Nhìn con hươu đần người ra ở kia, Snape nhíu mi: "Lại đây." Anh gọi nó, trong lòng có chút nôn nóng và lo lắng, nên nghe ra giọng điệu có vẻ cáu kỉnh.
Snape cũng nhận ra mình vừa dùng ngữ điệu không hay, lại bổ sung thêm một câu: "Ta không sao hết, bây giờ trò phải đi ngay, sau đó ta bớt thời gian qua tìm trò, được không?"
Snape chưa từng kiên nhẫn dỗ dành một ai như thế, khỏi phải nói trong lòng luống cuống thế nào; nhưng làm anh nhẹ nhàng thở phào là hình như hươu con đã tỉnh mơ, nhảy ào vô tay anh.
Snape không khỏi ôm chặt cái nắm trắng mềm mại kia vô ngực, vuốt lông cho nó, rồi lưu luyến dùng bùa Trôi nổi đưa con hươu ra ngoài.
Sau khi con hươu rớt xuống đất, nó ngước đôi mắt nhỏ xíu, trong veo lên nhìn Snape trên lầu, rồi nó quay lưng chạy đi.
Snape nhìn hoài nhìn mãi theo cái bóng trắng tí hon của nó đến khi con hươu khuất mất sau ngả rẽ.
Qua khung cửa sổ, nhìn lên bầu trời chỉ thấy mây đen cuồn cuộn, người đàn ông mệt mỏi thở dài.



Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.