[Hp] Người Thủ Hộ

Chương 40: Làm Bộ Dễ Thương Hả Có Thấy Xấu Hổ Hôngchưa Edit






Tác giả: Đan Thanh Thành Sam
Edit: BĐ
Vào buổi tối đó, Harry (đủng đỉnh ăn lót dạ trước rồi mới tham gia với lũ bạn), Ron, Seamus, Dean, và Neville thay lễ phục trong phòng ngủ nam sinh, tất cả tụi trẻ đều có vẻ rất ý thức về bản thân, tuy rằng Ron thì không hẳn là hài lòng lắm.
Nó cứ đứng nghiên cứu nó trước tấm gương dài ở góc phòng với một vẻ mặt thất kinh hồn vía.
Thiệt tình là cũng không có cách nào chối bỏ sự thật là cái bộ lễ phục của Ron giống một cái áo đầm hơn bất cứ cái gì khác.
Trong cố gắng tuyệt vọng làm cho bộ lễ phục có thêm tính đàn ông, Ron đã ếm bùa Đứng đắn lên mấy nếp tua ren đăng ten viền quanh áo.
Cũng không đến nỗi nào, ít nhất thì bây giờ Ron cũng thoát được mấy giải đăng ten, mặc dù do Ron làm cái công việc sửa sang lễ phục không được khéo léo lắm, nên mấy đường lai vẫn còn có vẻ sờn rách.
Thế là Harry đành giúp nó bằng một hai thần chú biến hình, giúp nó rút ngắn bộ đồ lên cho vừa vặn, dùng bùa Tẩy Sạch để lớp vải tinh tươm như mới.
Thế là Ron rực rỡ hẳn lên, ra dáng một anh chàng bảnh tỏn.
Ron xoay vòng trước tấm kính, hai tai nó đỏ hồng rống to với Harry: "Cảm ơn bồ! Harry!" Rồi nó lại mân mê dáng vẻ mình trong kính, lẩm bẩm: "Chà, sao mình không nhận ra là bộ đồ nát này sửa sang lại cũng được phết nhỉ!"
Harry vừa ra cửa vừa nói vọng vô: "Mình đi trước đây, không thể để bạn nhảy chờ mình." Nhìn Ron vẫn đang mải mê khoe bộ đồ với Neville, Harry hô lên: "Đừng có lâu lắc quá nha, mấy ông tướng."
Lúc cậu rời tháp Gryffindor đi Sảnh Đường, cả đoạn đường đều bị các cô gái nhìn chằm chằm.
Hôm nay Harry không cột tóc nhưng lại dùng bùa chú ép mớ tóc rối hoang dại vô nề nếp, chúng nhẹ nhàng buông xuống vai làm cậu thêm nét dịu dàng, không có mang mắt kính để lộ đôi mắt xanh sáng ngời.
Cậu mặc bộ lễ phục đen tay áo có hoa văn màu xanh, giống hệt màu mắt cậu, với bộ lễ phục, Harry trông càng điển trai và lịch sự hơn bao giờ hết, khiến bao nhiêu ánh mắt của tụi con gái dán dính vô người cậu không dứt nổi.
"Này! Luna ơi!" Harry hô lên khi thấy mái tóc vàng dài lượt thược quen thuộc.
Trước cửa Đại Sảnh đường bu đầy nhóc học trò với quần áo đủ loại màu sắc, Luna đang đứng chen ở một góc.
Bộ váy màu màu bạc mặt trăng lấp lánh làm con bé nổi bật lạ lùng hơn bao giờ hết, đương nhiên là theo cách xinh xắn khôn tả.
Không biết ai đó đã giúp con bé trang điểm làm đôi mắt bớt lồi hẳn ra, mái tóc vàng được uốn thành những lọn xoăn lộng lẫy và cổ tay đeo trang sức bạc trang nhã.
Thấy Harry, con bé mơ màng nói: "Chào anh, Harry."
Một nhóm học sinh nhà Slytherin đang đi lên cầu thang từ phòng sinh hoạt chung của họ dưới tầng hầm.
Malfoy dẫn đầu; nó mặc một bộ lễ phục bằng nhung đen với cổ cao.
Đầu tiên nó nhìn thấy Harry, sau đó là Luna bên cạnh cậu, vẻ mặt nó biến thành vẻ khó tả như mới nhai trúng một trăm con ruồi, miệng nó há hốc nhìn hai đứa.
Harry bèn mỉm cười với nó, với một cú liếc mắt trừng ngược lại, Malfoy tức tối kéo bạn nhảy của nó - Pansy Parkinson trong bộ áo váy xếp nếp màu hồng nhạt bỏ đi một mạch, thằng nhỏ vẫn còn giận vụ Harry tặng nó một chai dầu gội trị Rụng Tóc Sớm sáng nay.
Cánh cửa chính bằng gỗ sồi mở ra, và mọi người quay lại nhìn đoàn học sinh trường Durmstrang đi vào cùng giáo sư Karkaroff.
Dẫn đầu đoàn khách này là Krum.
Nhìn qua phía trên đầu những học sinh Durmstrang đang tiến vào tiền sảnh, Harry có thể thấy bãi cỏ phía trước, bên phải lâu đài đã được biến thành một kiểu hang đá tràn đầy ánh sáng thần tiên – nghĩa là hàng trăm nàng tiên thực sự đang ngồi trong những bụi hoa hồng vừa mới được hóa phép hiện ra ở đó.
Các nàng tiên chấp chới vỗ cánh bay phía trên những bức tượng của cái gì đó giống như ông già Noel và cỗ xe hươu của ông.
Và rồi giọng nói của giáo sư McGonagall vang lên: "Xin mời các quán quân lên phía trên này."
Harry cúi xuống làm một tư thế mời với Luna: "Chúng ta đi thôi."
Luna cười khúc khích và đáp lại bằng cách đặt tay lên tay cậu, rồi đôi trai gái đi vào Sảnh Đường, để lại sau lưng tiếng hút khí và chắc lưỡi của các cô nàng.
Giả dụ Harry mà mời Hermione thì tụi nó cũng không đến nỗi tức tối như thế, vì ít nhất ai cũng biết cô nàng Biết Tuốt và Quán quân nhỏ tuổi nhứt là bạn thân; còn đằng này...!mời "Nhỏ khùng" á, í ẹ...!Dù nhiều đứa không chịu nhận là hôm nay Luna cũng xinh đẹp tuyệt vời.
Luna không hề để ý tới mọi ánh mắt bắn tới chỗ mình; nó kéo tay Harry để chỉ cậu vào cô gái cách đó không xa, con bé thốt: "Nhìn kìa, chị Hermione thật xinh!" Harry nhìn qua và trông thấy cô sư tử nhỏ đứng cạnh Krum.
Hôm nay Hermione trông chẳng giống Hermione chút nào hết.

Cô bé đã làm gì đó với mái tóc của mình, khiến nó không còn xù ra mà trở nên mượt mà óng ả và dợn sóng thành những nơ vòng rủ trên trán.
Cô đang mặc một bộ áo váy may bằng loại hàng gì đó có màu xanh lơ của hoa nhạn lai hồng và trông bồng bềnh như mây trời.
Và chẳng hiểu sao cô nàng cũng tự làm mình có vẻ khác lạ đi.
Hay có lẽ chẳng qua là nhờ thiếu đống sách trên dưới hai chục cuốn mà cô bé thường vác trên lưng.
Hermione cũng đang mỉm cười – đúng là có hơi căng thẳng – nhưng hàm răng được thu nhỏ vửa phải của cô bé quả thật là vô cùng đáng chú ý.
Khi cánh cửa vào Đại sảnh đường mở ra, câu lạc bộ người ái mộ Krum từ trong thư viện rần rần đi ngang qua đều ném cho Hermione một cái nhìn đố kỵ sâu sắc.
Nhưng cũng như Luna, cô bé không quan tâm chút nào hết.
Hermione cũng đã phát hiện Harry, cô vẫy tay chào: "Chào bồ, Harry." Rồi cô mất nửa phút để nhận ra Luna bên cạnh cậu, dù ngạc nhiên nhưng Hermione vẫn chào ngay: "Cả em nữa, Luna."
Khi mọi người đã yên vị trong Đại sảnh đường, giáo sư McGonagall bảo các quán quân và bạn nhảy của mình sắp thành hàng đôi và đi theo bà.
Tất cả làm theo và đám đông trong Đại sảnh đường vỗ tay hoan nghênh nhiệt liệt khi họ bước vào và bắt đầu đi về phía cái bàn tròn to đặt ngay ở phía đầu của Đại sảnh.
Các vị giám khảo đang ngồi ở đó.
Những bức tường của Đại sảnh hầu như được bao phủ hết bằng lớp sương giá màu bạc lóng lánh, với hàng trăm vòng hoa và bóng tròn trang trí giăng ngang trần nhà đã được phù phép thành một bầu trời đầy sao.
Những dãy bàn của các nhà đã biến mất; thay vào đó là hàng trăm bàn nhỏ hơn, mỗi bàn có thể ngồi khoảng mười hai người, và bàn nào cũng được thắp lồng đèn.
Khi các quán quân đến gần cái bàn đầu tiên, cụ Dumbledore tươi cười hớn hở, nhưng ông Karkaroff thì đeo cái vẻ mặt đáng chú ý y chang vẻ mặt của Ron khi ông nhìn theo cặp Krum và Hermione đi đến gần.
Đêm nay ông Ludo Bagman mặc lễ phục màu tía rực rỡ có đính những ngôi sao vàng to tướng, và ông vô tay nhiệt liệt như bất cứ học sinh nào; Và bà Maxime đã thay đổi bộ đồng phục thường ngảy bằng sa tanh đen thành một tấm áo dài thướt tha bằng lụa màu hoa oải hương.
Bà cũng vỗ tay chào đón các quán quân một cách lịch sự.
Ông Crouch không có mặt trong số các vị giám khảo.
Ngồi ở cái ghế thứ năm trên bàn giám khảo giờ đây là Percy Weasley.
Harry gật đầu với anh, cậu cũng không tính nói chuyện với Percy, thay vào đó, Harry bắt đầu trò chuyện với Luna về buổi dạ vũ.
Tiệc tối bắt đầu, Harry dắt theo Luna đi dùng bữa.
Harry bưng món bò bít tết của mình và lắng nghe cuộc trò chuyện bốn phía.
Lão Karkaroff đang đẩy tới đẩy lui với cụ Dumbledore; Fleur đã đã biến Roger Davies thành một anh ngốc say sưa đờ đẫn, cô nàng nói gì cũng gật; Hermione thì đang dạy Krum đọc tên mình cho đúng, vì anh cứ gọi miết cô bé là "Hermyown"; Bác Hagrid thì đang vẫy tay với bà Maxime và bà vẫy lại...
Trong không khí ấm cúng, lúc mà ai nấy cũng đang trò chuyện bắt cặp với nhau, Harry thấy lão dơi già với bộ đồ đen thui quen thuộc đứng trong góc, hai tay thầy đan lại sau lưng và ngẩn người nhìn vào cái đốm đèn hỏng trong kẹt của Cây thông Giáng Sinh khổng lồ.
Như một kẻ cô đơn...! Harry cụp mắt, trong lòng tràn ngập bực bội, giữa ngực có cái gì đó uất nghẹn muốn phá tung phổi cậu, nhưng cậu lại chẳng thể bước lại gần và trò chuyện với thầy.
Voldermort sắp sửa sống lại, chuyện Cứu thế chủ thân thiết với Snape chẳng giúp được gì mấy cho thầy hơn là một cú trí mạng đối với một gián điệp hai mang.
Sau khi đồ ăn thức uống đã được thưởng thức, cụ Dumbledore đứng dậy và yêu cầu học sinh làm theo cụ.
Và rồi với một cái vẫy đũa phép, cụ khiến cho tất cả những cái bàn bay lui về dọc theo các bức tường, chừa lại sàn Đại sảnh đường trống trải, và rồi cụ phù phép cho hóa ra một cái sân khấu được nâng cao lên ở sát bức tường phía bên phải của Đại sảnh.
Trên sân khấu xuất hiện một bộ trống, nhiều cây đàn ghi-ta, một cây sáo, một cây đại hồ cầm, và một số kèn túi.
Ban nhạc Quái Tỷ Muội đang kéo cả đoàn đi lên sân khấu giữa tiếng vỗ tay chào đón nống nhiệt vang dội; các Quái Tỷ Muội đều tóc tai bờm xờm và mặc toàn những tấm áo chùng đen được xé cho te tua một cách nghệ thuật.
Harry duỗi tay làm động tác mời, theo âm nhạc, cậu và Luna bước vào sàn nhảy.

Harry không thích khiêu vũ cho lắm nhưng không có nghĩa là cậu không biết.
Cậu mỉm cười khi xoay vòng tròn với Luna, làn váy của con bé lấp lánh đến nổi Harry nghĩ có ánh sao rơi ra trong đấy (Luna quả là một cô phù thủy tài tình).
Khi chậm chạp di chuyển theo nhạc, Harry bắt đầu chìm vào suy nghĩ về người đàn ông áo đen và chuyện tương lai đến nỗi cậu không nhận thấy có cả trăm đôi mắt đang dính chặt vào cậu.
Hiển nhiên là đêm nay trông Harry quá thân sĩ và điển trai, đôi mắt xanh mơ màng, bộ lễ phục cắt may vừa vặn ôm lấy thân mình thiếu niên cao dong dỏng.
Hai người họ bắt mắt tới nỗi các cô nàng và anh chàng trong bữa tiệc không thể dời mắt khỏi cặp bạn nhảy này cho được.
Chẳng mấy chốc nhiều người trong đám đó cũng dắt nhau ra sàn nhảy.
Có mấy cô nàng cố tình đụng phải Luna nhưng bị Harry dắt con bé tránh đi.
Sau khi kết thúc điệu nhảy đầu tiên, Harry dắt Luna rời sàn nhảy để tránh việc ngộ thương do quá nhiều đôi giày cao gót thi nhau chen tới để hất Luna đi.
Harry mời Luna ngồi xuống, xoa đầu mình: "Ngại quá, anh không nghĩ mấy cổ nhiệt tình đến thế.
Uống gì không? Để anh lấy cho."
Luna nhún vai, nói bằng một giọng rất huyền ảo: "Không sao hết, Harry à, em nghĩ nước trái cây rất ngon." Harry bèn lấy một ly nước cam đưa cho cô bé.
Ron và Parvati cũng đi tới, hiển nhiên là cả hai đứa nó đều không vui vẻ gì với nhau, rất nhanh Parvati đã bị một anh chàng khác mời đi.
Hermione đến ngồi xuống cái ghế bỏ trống của Parvati bên cạnh Harry.
Gương mặt cô bé hơi hồng lên do khiêu vũ.
Harry nói: "Nhảy vui không?"
"Cũng được." Cô bé hất tóc và Harry ngửi thấy mùi thảo dược mát lạnh.
(Hermione đã xài nước hoa Harry tặng)
Hermione phe phẩy tay để tự quạt mình.
Cô bé nói: "Nóng quá há? Anh Viktor vừa đi lấy thức uống."
Ron liếc nhìn Hermione một cách khinh miệt.
Nó nói: "Anh Viktor? Ảnh chưa kêu bồ gọi là cưng Vicky sao?" Harry hết hồn kéo tay thằng bạn thân nhưng bị Ron hất ra.
Hermione nhìn Ron ngạc nhiên.
Cô bé hỏi: "Có chuyện gì vậy Ron?"
Ron nói một cách gay gắt: "Nếu bồ không biết thì để tôi nói à biết."
Hermione trố mắt nhìn Ron rồi nhìn sang Harry, nhưng Harry nhún vai ra vẻ bất lực.
"Ron, cái gì...?"
Ron phun ra: "Hắn đến từ Durmstrang! Hắn đang đối chọi với Harry! Chống lại Hogwarts! Vậy mà bồ...!bồ..."
Rõ ràng là Ron đang loay hoay tìm lời đủ mạnh để miêu tả tội lỗi của Hermione: "...bồ...!bè đảng với kẻ thù.
Bồ đang làm vậy đó."
Miệng Hermione há hốc ra.
Một lát sau, Hermione nói: "Đừng có ngu dữ vậy! Kẻ thù! Thiệt tình mà nói...!ai là cái người háo hức phấn khởi khi anh ta mới đến đây? Ai là cái người muốn xin chữ ký của anh ta? Ai là cái người đã khư khư một bức tượng con của anh ta trong phòng ngủ, hở?"
Ron quyết định lờ tịt mấy cái đó đi.
"Chắc là anh ta đã rủ bồ khi hai người cùng ở trong thư viện chứ gì?"
Vệt màu hồng trên đôi má của Hermione càng ửng hồng hơn.
"Đúng vậy.

Thì sao?"
"Chuyện gì đã xảy ra...!bồ tính rủ anh ta gia nhập Mặt trận Giải phóng Gia tinh hả?"
"Không.
Nếu bồ thiệt tình muốn biết, thì tôi nói à nghe, anh ta...!anh ta nói anh ta đến thư viện mỗi ngảy là để tìm cách trò chuyện với tôi, nhưng anh ta không thể nào kiếm ra đủ can đảm!"
Hermione nói mấy lời đó rất nhanh, và mặt mày đỏ bừng lên đến nỗi gương mặt cô bé có màu y hệt màu áo váy của Parvati.
Ron khó chịu nói: "Chà, vậy ra...!đó là anh ta nói đó hả?"
"Và bồ cho điều đó có nghĩa là gì?"
"Quá rõ đi chứ lại? Hắn là đệ tử của lão Karkaroff, đúng không? Hắn biết bồ đang bồ bịch với...!hắn chỉ tìm cách tiếp cận Harry – tìm cách lấy thông tin của Harry, hay tìm cách đến đủ gần để trù ẻo bạn ấy..."
Hermione tỏ vẻ như thể Ron vừa mới tát cô bé một cái.
Khi cô bé mở miệng ra nói thì giọng nói cô bé run run: "Cho bồ biết, anh ấy chưa hề hỏi tôi một điều gì về Harry, không một điều gì cả..."
Ron thay đổi lý luận như chong chóng.
"Vậy thì anh ta đang hy vọng bồ sẽ giúp anh ta tìm ra ý nghĩa trong cái trứng của anh ta.
Tôi chắc là bồ với anh ta đã chụm đầu với nhau trong cái phòng thư viện bé nhỏ ấm cúng đó..."
Hermione tức giận không thể tả, nói to: "Tôi không hề giúp anh ta về chuyện cái trứng! không bao giờ.
Làm sao mà bồ có thể nói những lời như vậy chứ...!Tôi muốn Harry thắng cuộc Thi đấu Tam Pháp thuật này.
Harry biết rõ điều đó, có không Harry?"
Ron vẫn chế nhạo: "Vậy thì cái cách bày tỏ ý muốn đó của bồ khôi hài quá đi!"
Giọng Hermione càng nóng nảy: "Toàn bộ cuộc thi đấu này là nhằm tạo ra sự hiểu biết và tình hữu nghị với các phù thủy và pháp sư ngoại quốc!"
Ron hét: "Không phải! Thi đấu là để chiến thắng!"
Người chung quanh quay lại ngó tụi nó chằm chằm.
Harry nói nhỏ: "Ron, mình chẳng thấy có vấn đề gì khi Hermione giao thiệp với Krum cả."
Nhưng lờ cả Harry, Ron nói: "Tại sao bồ không đi tìm Vicky của bồ đi, chắc là anh ta đang thắc mắc bồ ở đâu ấy?"
"Đừng gọi anh ấy là Vicky!"
Hermione đứng bật dậy và đùng đùng đi băng qua sàn nhảy, biến mất trong đám đông.
Ron nhìn theo Hermione với một vẻ mặt vừa tức tối vừa hả hê.
Harry vỗ vai thằng bé, thở dài: "Ron, bình tĩnh lại đi." Cậu quay sang Luna: "Luna, ngại quá, nếu không thì anh đưa em về trước nha."
Luna gật đầu, con bé cũng không muốn ở lại khi mà sự khó xử tràn trề đến nỗi quanh tụi nó ba mét không có lấy một ai.
Một giọng nói chợt vang lên: "Có thấy Herm-own-ninny ở đâu khôn?"
Krum vừa đi đến bàn của tụi nó, tay cầm hai chai bia bơ.
Ron ngước nhìn anh ta, ngang bướng nói: "Không biết! Anh lạc mất cô ta rồi hả?"
Krum bèn lấy lại vẻ cáu kỉnh mọi khi.
Harry không để ý sự khó chịu của Ron, bảo: "Bạn ấy nói nóng quá nên đi ra ngoài cho mát rồi, anh đi lòng vòng kiếm thử xem."
Krum vui vẻ gật đầu cảm ơn Harry rồi đi ra ngoài tìm Hermione.
Harry nghiêm khắc nói: "Đã trễ thế này, Hermione lại là một cô gái, bồ còn để bạn ấy giận tới nỗi bỏ ra ngoài." Thời điểm này đúng là Ron cần một ít mắng mỏ, nhìn thằng nhóc tóc đỏ vẫn không phục, Harry không để ý tới nó nữa, dắt Luna ra ngoài.
Khi hai người đi lên cầu thang, Luna ngước đôi mắt mộng mơ của nó lên nhìn bầu trời qua khung cửa sổ.
Con bé nói bằng chất giọng huyền ảo lạ lùng trong đêm: "Con trai mấy anh thiệt kỳ khôi, rõ là để ý lại chọc người ta giận."
Harry bối rối gãi đầu: "Ừa...!Bạn ấy có hơi chậm hiểu." Luna dời mắt về phía Harry, gật đầu và ngân nga theo bài hát vừa nãy ban nhạc Quái Tỷ Muội vừa chơi.
Đến ngoài phòng sinh hoạt chung Nhà Ravenclaw, Harry bảo: "Hôm nay anh muốn cảm ơn vì em đã làm bạn nhảy của anh, hơn nữa còn để em bắt gặp cảnh tượng như vậy, thật ngại."
Luna cười tươi, nó bảo: "Em rất vui khi được tham dự buổi dạ vũ...!Anh nên nhân lúc này đi khuyên hai bọn họ đi.
Hẹn gặp lại, Harry, chúc anh ngủ ngon."
"Được, ngủ ngon, Luna." Harry vẫy tay với con bé, hai người tạm biệt nhau.
Nhưng Harry cũng không vội tìm Ron ngay, cậu cảm nhận vị trí của Snape một chút, thầy đang ở cạnh lão Karkaroff.
Không chừng đêm nay tâm trạng thầy tệ lắm, Harry nhắm mắt lại.
Mười giây sau, chỗ cậu thanh niên mắt xanh vừa đứng xuất hiện một con hươu trắng tinh như tuyết, Hươu Harry hít hà cái mũi rồi tung bốn chân ngắn chạy vụt đến hầm.
Nhưng xui cho hươu con là đợi lâu ơi là lâu mà lão dơi già cũng chưa về, thế là cậu lại biến thành người, vẫy tay dùng phép thuật khiến lò sưởi bùng lên tia lửa ấm áp.

Harry lại lần lượt biến cái ghế cứng đơ của mình thành ghế nằm, rồi Harry cởi lễ phục leo lên trên, lim dim ngủ.
Lúc Snape trở về đồng hồ đã điểm hai giờ sáng, vừa mới mở cửa đã thấy thằng nhãi con nào đó nằm co ro trên ghế, áo xống nó lộn xộn dưới đất.
Snape nhíu mày, trong bụng đang tính ném Potter chết tiệt xuống đất, nhưng khi thấy nó cuộn thành một cục thì lại không nỡ.
Ánh lửa từ lò sưởi hắt lên mặt Harry tạo thành những mảng sáng tối, vẻ mặt khi ngủ của cậu thật an bình.
Anh biến áo khoác lễ phục của thằng bé thành tấm chăn rồi đắp lên mình nó.
Harry trở mình mơ mơ màng màng mở bừng mắt, có lẽ là ánh lửa chiếu thẳng vào mắt có hơi chói, cậu lờ đờ kéo tấm mền – không biết từ đâu chui ra nhưng quá buồn ngủ để nghĩ ra – đắp lên đầu, chỉ để lộ đúng cái chỏm tóc đen đã rối bù lại như cũ, khò khò ngủ.
Snape chịu đựng không có động thủ đem hắn ném văng ra, ngồi trở lại chính mình ghế trên, đem trong ngăn kéo thư còn có chuẩn bị lâu ngày dược tề đem ra, tiếp tục ban ngày không thấy xong kia một mặt trang.
Sách này là tiểu cự quái đưa hắn, một quyển thu nhận sử dụng rất nhiều kỳ quái phối phương ma dược điển tịch.
Vì cái gì nói kỳ quái đâu? Bởi vì bên trong có độc dược, có giải dược, có nguyền rủa dược tề, thậm chí có một ít tùy tay sao chép cửa hông dược tề.
Đây là một quyển viết tay thư, tự thể hỗn độn, giống như ni văn, có cổ La Mã văn tự, có cổ Ai Cập văn tự, cùng với một ít liền hắn đều nhận không quá ra văn tự, nhưng tiếng Anh chiếm đại đa số, bất quá tự thể phục cổ, hiển nhiên này thư nguyên bản nhân nên không phải cận đại phù thuỷ viết.
Để cho Snape cảm thấy hứng thú chính là, cái này phù thuỷ có rất nhiều kinh nghiệm lời tuyên bố, tùy tay viết ở thư thượng, có thể cho hắn không ít linh cảm.
【 đừng công kích hắn, Nagini, đừng cắn hắn 】 một trận dồn dập tê tê thanh đem Snape từ thư trung bừng tỉnh, hắn ngẩng đầu vừa thấy, tiểu cự quái chính hô hấp dồn dập ngửa đầu mơ hồ không rõ kêu to, mồ hôi đầy đầu biểu tình thống khổ, hiển nhiên là lâm vào bóng đè.
【 Nagini, rời đi hắn, đừng chạm vào hắn, cút ngay 】 Harry lần này là chờ lão Biên Bức trở về không cẩn thận ngủ, hắn không có ấn thói quen quét sạch đại não.
Hắn cũng không có xâm nhập Voldemort tầm mắt, mà là mơ thấy nguyên lai, lão Biên Bức ở thét chói tai lều khi chết cảnh tượng.
Hắn tưởng huy động ma trượng, nhưng tay không nghe sai sử, hắn lớn tiếng triều Nagini mệnh lệnh, nhưng Nagini không nghe, hắn nôn nóng kêu to, một lần lại một lần nhìn lão Biên Bức bị Nagini cắn máu tươi đầm đìa.
Ai có thể cứu cứu hắn, hắn không nhân đáng chết, hắn không thể chết được.
"Potter" Harry không tự giác phát ra ma chú, cao cấp trị liệu chú, lắng nghe thần tích.
Nhưng hiển nhiên trong lúc ngủ mơ trị liệu chú không phải thực thành công, cường đại ma lực đem hắn bốn phía đồ vật đều treo ở giữa không trung, Snape cho rằng hắn ma lực bạo động, vội vàng lớn tiếng gọi tên của hắn.
"Cầu ngươi...!Không cần chết..." Harry mơ mơ màng màng xuôi tai đến lão Biên Bức thanh âm, tưởng đang dần dần mất đi độ ấm người phát ra, hắn cầu xin nói, ngươi không phải đáp ứng Dumbledore phải bảo vệ ta sao? Vì cái gì phải rời khỏi ta...
"Potter" Snape rút ra ma trượng đứng lên lại lớn tiếng hô một tiếng.
Harry lập tức từ ác mộng trung bừng tỉnh, bốn phía đồ vật sôi nổi rơi xuống đất, hắn đại thở hổn hển vội vàng quan vọng tìm kiếm, thẳng đến nhìn đến còn có mệnh cầm ma trượng chỉ vào hắn lão Biên Bức, hắn tựa hồ nhẹ nhàng thở ra bưng kín mặt tự giễu nở nụ cười.
"Ngượng ngùng" hắn nhẹ giọng nói.
"Ngươi luôn là như vậy?" Snape xem hắn tỉnh lại lần nữa ngồi trở về, hắn nhớ rõ tiểu cự quái nói qua mơ thấy một ít không tốt sự, cho rằng tiểu cự quái là mơ thấy hắn cha mẹ, ánh mắt ảm đạm rồi một chút.
"Không..." Harry lắc lắc đầu không nghĩ nói cái này đề tài, hắn bốn phía rơi rụng đồ vật, liền biết Snape vì cái gì lấy ma trượng đối với chính mình, hắn rút ra ma trượng đem đồ vật phục hồi như cũ, cúi đầu phát hiện chính mình lễ bào không thấy, cái ở trên người hắn chính là cái thảm, hắn nghiêng mặt ở tối tăm mạc danh cười cười.
"Tam điểm" vẫy vẫy tay xem xét thời gian, hắn đánh hà hơi đứng dậy đi tới lò sưởi trong tường biên, một kiện sơ mi trắng thêm một kiện áo khoác, vào mùa này có vẻ có chút đơn bạc, nhưng hắn vẫn là đem cổ tay áo vãn lên, bởi vì trên người hắn ướt đẫm cả người lạnh băng, quần áo đã dán ở trên lưng.
Hắn triều chính mình làm khô ráo chú cùng ấm áp chú, lại triều trên bàn chỉ chỉ biến ra một ly sữa bò, nhìn nhìn lão Biên Bức uống lên một nửa đã lạnh thấu hồng trà, Harry chỉ chỉ cái ly, thay đổi một ly tân, Snape liếc mắt nhìn hắn lại đem đầu thấp đi xuống.
"Uống lên trà, đi ngủ sớm một chút đi! Thư đều cho ngươi, còn sợ nó chạy không thành" hắn đứng ở lão Biên Bức trước mặt, nghịch ngợm chặn ánh lửa.
"Ngươi có thể đi rồi" lão Biên Bức ngẩng đầu trừng mắt nhìn hắn, hiển nhiên là không cao hứng có người quấy rầy chính mình đọc sách.
Harry liếm liếm nha, ở trước mặt hắn biến thành hồ ly, nhảy đến hắn trên đùi, đem thư cái kín mít, giảo hoạt hồ ly mắt tựa hồ ở cười trộm.
Lão Biên Bức nhìn chằm chằm hắn hai giây, dẫn theo hắn sau cổ đem hắn xách lên, sau đó đem hắn ném tới trên ghế nằm thảm, mao đoàn tử một chút rơi vào trong đó.
"Lăn trở về ngươi sư tử oa đi" lão Biên Bức bị hắn như vậy một tá nhiễu cũng vô tâm tình tiếp tục nhìn, hắn đem thư khép lại thu hảo, tự hành vào phòng ngủ.
Harry ra sức từ thảm bò ra tới, hắn lại biến trở về hình người, đem ghế dựa cùng quần áo hoàn nguyên hảo, mặc vào lễ bào đang chuẩn bị đi, đột nhiên nhớ tới cái gì.
"Lúc này đi ra ngoài, bất chính hảo cho hắn khấu phân lý do sao?" Hắn chuyển động một chút đôi mắt nảy ra ý hay, hắn lại lần nữa biến trở về hồ ly, điểm chân lặng lẽ vào phòng ngủ.
Snape rửa mặt xong, chuyển tiến văn phòng vừa thấy, đồ vật đã hoàn nguyên, liền đem ngọn đèn dầu lò sưởi trong tường toàn bộ tắt, vào phòng ngủ thay áo ngủ lên giường ngủ, nằm xuống tới sau ngoài ý muốn sờ đến một đống nóng hầm hập mao đoàn tử.
"Potter" Snape cắn răng đang chuẩn bị bắt lấy hồ ly đem hắn ném văng ra, ai ngờ kia hồ ly lúc này học thông minh, trước hạ cái đuôi đem hắn tay cấp triền lên.
"Còn không quay về, ngươi tưởng khấu phân đúng không? Gryffindor..." Đang ở hắn chuẩn bị khấu tiến hành cùng lúc, tiểu hồ ly sốt ruột liếm hắn miệng, Snape sửng sốt toàn bộ mặt đều âm trầm xuống dưới.
Hồ ly có đêm coi hắn rõ ràng biết chính mình gặp rắc rối, chi một tiếng chạy nhanh đem vùi đầu ở lão Biên Bức bên gáy, chín cái đuôi cuốn lấy hắn cả người, làm hắn không thể động đậy.
"Ngươi..." Đang lúc lão Biên Bức lại chuẩn bị phun nọc độc thời điểm, tiểu hồ ly sáng suốt liếm liếm lỗ tai hắn, nhẹ giọng đề kêu cọ cọ hắn cằm.
"Xuẩn đồ vật..." Hồ ly thanh âm trấn an cảm xúc phi thường thấy hiệu quả, lão Biên Bức lấy này chỉ hồ ly không thể nề hà "Buông ra, ngủ"
Hồ ly xác định hắn thần thái bình phục xuống dưới, hắn mới buông lỏng ra cái đuôi, ở lão Biên Bức lại một lần chuẩn bị nắm hắn thời điểm, chui vào trong chăn nhào vào trong lòng ngực hắn, cọ cánh tay hắn nhỏ giọng đề kêu, phảng phất làm nũng giống nhau.
"Đừng nhúc nhích, ngủ" lão Biên Bức cuối cùng vẫn là thỏa hiệp, hắn đem hồ ly ôm ở trước ngực, vỗ vỗ đầu của hắn ý bảo hắn an tĩnh, tiểu hồ ly lần này ngoan ngoãn từ trong chăn dò ra đầu, đem đầu gác ở hắn cằm phía dưới, an tĩnh lâm vào giấc ngủ.
Hôm sau sáng sớm, Snape là bị lãnh tỉnh, trong lòng ngực mao đoàn tử đã không thấy, độ ấm tiệm tán làm người tiếc nuối, quạnh quẽ không khí làm người một khắc đều không nghĩ đãi, đứng dậy thu thập sạch sẽ thay đổi hồi trường bào, mở ra phòng ngủ môn, liền phát hiện mỗ chỉ tiểu cự quái bá chiếm hắn lò sưởi trong tường một góc, đang ở ăn bữa sáng.
"Buổi sáng tốt lành, giáo thụ" hắn sáng sớm hồi phòng ngủ thay đổi quần áo, tóc cũng một lần nữa trát lên, này sẽ chính thích ý nhìn thư ăn bữa sáng.
"Ân" không khí đình trệ một lát, rốt cuộc ở Snape không có bất luận cái gì ngữ điệu trong thanh âm, khôi phục bình thường.
Bọn họ tường an không có việc gì dùng xong bữa sáng, các làm các sự, phảng phất hết thảy như cũ..



Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.