[Hp] [Drahar] Tàn Khuyết Chữ Cái

Chương 12: Nợ Ân Tình





Sách giao khoa Lịch sử Pháp thuật, dùng nguyên hai chương lớn để nói về Vu sư đại chiến lần 2.
Tóm tắt về cuộc đời Tom Riddle, tường tận về hắn khi là Voldemort làm đủ việc ác, từ nguyên nhân gây ra chiến tranh đến các anh hùng vĩ đại, độ dài bốn mươi mấy trang, văn tự tràn đầy, hoặc là ảnh chụp nhìn thấy ghê người hoặc là ảnh tĩnh làm người rơi lệ, đồng thời ở trang cuối cùng liệt kê một loạt tên các anh hùng tiêu biểu, vẫn đang tồn tại hoặc đã hy sinh, cùng một chương giới thiệu Hội phượng hoàng & Đoàn quân Dumbledore.
Bộ Pháp Thuật suy nghĩ cặn kẽ mà xóa giảm tăng thêm, mục đích là muốn cảnh tỉnh các nhóm Phù thuỷ đời sau không nên dẫm vào vết xe đổ, nên trân ái hoà bình, quan trọng nhất chính là nhớ chuyện xưa để làm tấm gương về sau, khiển trách Voldemort cùng Thực Tử đồ bạo hành chồng chất, đồng thời kêu gọi toàn thể Vu sư ngừng lại những thành kiến đối với học sinh Slytherin, cũng không cần nhân lần thứ hai Vu sư đại chiến mà cho rằng Slytherin học viện là đại biểu cho phe tà ác mà cự tuyệt nhập học.
Đương nhiệm hiệu trưởng Minerva McGonagall đối với Hogwarts tân sinh nhập học, báo chí đưa tin, trên hội nghị luôn công bằng công khai nói rõ: nhà trường cùng toàn thể giáo sư đối với bốn học viện luôn giữ vững lập trường đối xử bình đẳng công minh, vĩnh viễn không thay đổi, hy vọng Bộ pháp thuật có thể hữu hảo hỗ trợ, kiến tạo nên một thế giới phù thuỷ ngày càng tốt đẹp.
Đoạn diễn thuyết ngắn gọn của bà cũng được sử dụng biên sách ở Chương 2 Lịch sử pháp thuật "Hogwarts - các đại hiệu trưởng".
Giữa mặt bìa cứng bằng da đen nhánh, lấp lánh có khắc một cái tuyên ngôn màu vàng, từ bốn cây Đũa phép giao nhau với một chút, được cuốn nhẹ nhàng với nhau bằng một dải lụa, trên dải lụa viết "Magic in Great Britain" - Pháp thuật trong Anh Quốc vĩ đại, khi học sinh mở ra sẽ thấy trang lót có một hàng chữ nhỏ, đây là do Dumbledore khi sinh thời viết: It is the unknown we fear when we look upon death and darkness, nothing more.
"Khi đứng trước tử vong cùng hắc ám, chúng ta sợ hãi chỉ vì không biết cái sẽ phải đối mặt là thứ gì, không hơn."
Sau chiến đấu thương vong vô số, Hogwarts gần như tan nát, tiêu diệt Chúa tể hắc ám Voldemort, chiến tranh Phù thuỷ lần thứ hai kết thúc.
(Truyện được edit và đăng tải duy nhất chính chủ tại Wattpad Mieomieo91)
Hồi tưởng thời gian, lặng yên nhớ đến cái chạng vạng tối tăm đầy mây khi bắt đầu bước chân vào Hogwarts.
Harry không biết như thế nào miêu tả tâm tình của mình, khi cậu được các bạn học Gryffindor đặc biệt đứng lên vỗ tay mỉm cười chào đón sau khi phân Nhà, Harry trừ việc kích động khi thấy bạn cũ, còn có một tia cảm xúc hỗn tạp khác ở trong lòng.
Khi vừa mới biết được chính mình không phải một quái thai, mà là một Phù thuỷ, cậu đã mừng rỡ như điên.
Tiếp theo mọi người bắt đầu nói cậu là Kẻ được chọn, là đại nạn không chết nam hài, là ánh sáng của giới Phù thuỷ, là Chúa cứu thế được định ra sẽ giết chết Chúa tế hắc ám, cậu lại bắt đầu có điểm không dễ phát hiện dào dạt đắc ý cùng đắc chí.
"Chúa cứu thế" danh hào này nghe rất vang dội, tựa như cậu đã từng nhìn lén trong truyện tranh siêu nhân của Dudley - những người có các kỹ năng không gì sánh kịp cùng gánh vác trách nhiệm hoà bình thế giới.

Thẳng đến khi phải trơ mắt nhìn một người lại một người thân yêu chết đi, sự tà ác không điểm dừng của Voldemort bắt đầu ở trước mặt lộ rõ, cậu rốt cuộc thấy rõ chính mình đang phải đối mặt với cái dạng gì ác ma, những chùm tia sáng phép thuật màu sắc rực rỡ, những lời đồn đãi mồm năm miệng mười, máu tươi, những tiếng thét chói tai khóc thút thít rên rỉ, những người đó, những sức mạnh hắc ám khiến người sợ hãi.
Làm anh hùng, không phải dễ dàng như vậy.
Dương dương tự đắc bí ẩn tâm tình rốt cuộc bị đánh tan, cơ hồ ở trong một đêm, ngày cha đỡ đầu Sirius qua đời, cậu hiểu rõ ràng chính mình cái gì đều không phải.
Yếu ớt trơ mắt mà nhìn người thân mất đi, cái danh hiệu chúa cứu thế tựa như một khối đã lớn xấu xí, hung tợn mà nện lên đầu cậu, dưới ánh đèn flash bị chiếu không chỗ nào che giấu.
Biểu tình cứng đờ lạnh nhạt trên mặt báo lại khiến cho mọi người nghi kỵ, nói cậu là Cậu bé nói dối, nói cậu khát cầu được chú ý, nói cậu điên rồi, choáng váng, bị thu mua.
Bọn họ có thể theo đuổi một người như si như say, cũng có thể ở chỉ sau một khoảnh khắc không cần suy nghĩ mà giẫm đạp lên cậu.
Đây là con người.
Hiện giờ, nhìn ánh mắt các bạn học tràn ngập mong đợi cùng chờ đợi, nhay cả những người đã từng dè bỉu trêu chọn khiến cậu có một thời kỳ gian nan, cũng giống ở trong đầm lầy lạc đường thấy một ánh đèn pha rồi mừng như điên, Harry Potter cái tên này đối với mọi người khi đó mà nói, là cứu rỗi, là một tia ánh sáng sinh cơ cuối cùng.
Bọn họ liên miên không dứt vỗ tay, Colin kích động đến run rẩy, thanh âm chụp ảnh "Flash flash" lặp đi lặp lại.
Làm chứng khủng hoảng không muốn người biết của Harry sắp phát tác.
"Cho nên, nhiệm vụ bây giờ của chúng ta là làm gì?"
Neville, một Gryffindor nam hài đã từng nhát gan thẹn thùng hiện tại nghiễm nhiên trưởng thành thành một đại nhân vật, nhất cử nhất động đều không hề ngượng ngùng sợ phiền phức, toát ra một cảm giác đặc biệt khiến người ta an tâm, trên phương diện nào đấy nói, cậu còn rất thích hợp trở thành một người lãnh đạo.
"Chúng ta cần tìm được một thứ, nó có thể trợ giúp chúng ta đánh bại kẻ thần bí."
Harry đem bất an đều ném đến sau đầu, kiên định nắm đũa phép trong tay, nó đã từng thuộc về Draco Malfoy, qua một hồi chiến đấu ở trang viên Malfoy lúc sau lại thuộc về chính mình, đũa phép nhận chủ.
Ngón tay cậu không tự giác vuốt ve phần mấu tròn nhô lên trên thân cây đũa.

Đũa phép từ gỗ sơn tra này ngạo mạn y như chủ cũ của nó, mặt trên còn loáng thoáng còn sót lại chút hơi thở của Draco, Harry có thể cảm nhận được, nắm cây đũa phép này giống như nắm tay Draco Malfoy.
"Được, là cái gì?"
"Chúng ta......!Không biết......"
"Ravenclaw......"
"Vương miện đã thất lạc rất lâu......!Không có ai biết sao?"
Harry nghe thấy Luna chậm rì rì nói, cái tiểu nữ hài tóc màu trắng bạc óng ánh này vẫn luôn điên điên khùng khùng trong mắt mọi người mà nói chuyện âm điệu không lên xuống, nhưng Harry biết, nàng không có nói một câu nào vô nghĩa.
Cậu lao ra khỏi phòng, đẩy ra tầng tầng đám người, đi ngược thẳng đi lên muốn tìm Quý bà Xám, nhưng đang lúc xuyên qua một cái chỗ rẽ, lại bị một đôi tay hữu lực bắt được cổ áo.
Harry phản xạ có điều kiện mà vứt ra một cái công kích, lại bị chặn lại, tiếp theo nghe thấy thanh âm của Draco Malfoy.
"Đem đũa phép trả lại cho ta! Potter!" Draco ghé vào bên tai cậu nghiến răng nghiến lợi nói, hai tay siết chặt cánh tay Harry.
"Buông ta ra! Malfoy!" Harry kịch liệt mà giãy giụa, cậu đang mất đi thời gian, nếu không thể tiêu diệt hồn khí liền vô pháp giết chết Voldemort, nhiều người hy sinh cùng nhiều năm cực khổ như vậy tất cả đều đốt quách cho rồi!
"Nghe!" Draco vội vàng rống lên một câu, "Harry Potter! Ta biết ngươi đang tìm cái gì! Cái vương miện kia chứ gì!"
Harry liều mạng muốn quay đầu lại xem một cái, nhưng Draco không có cho cậu được như mong muốn, "Ta nói cho ngươi cái vương miện kia ở đâu, lúc trước ta chữa trị Tủ biến mất, trong lúc vô tình nhìn thấy nó, lúc ấy ta không biết nó là thứ gì, nhưng hiện tại ta ít nhiều cũng đoán được ra, ngươi muốn tìm nó, đúng hay không?"
Tay Draco khoẻ như cây kìm sắt, Harry thậm chí có thể cảm thấy mạch đập chính mình đang thật mạnh nhảy lên.
Cậu ngửa đầu thấy ngoài cửa sổ lớp phòng ngự không ngừng mà rạn nứt rồi khép lại, còn có chú ngũ không ngừng bay lên, bên ngoài tràn ngập Tử thần thực tử, hiện tại cậu lại bị DracoMalfoy kìm kẹp.
"Ngươi muốn làm gì?!" Harry cấp bách quát.
"Ta mang ngươi đi tìm nó!"
"Ta dựa vào cái gì tin tưởng ngươi!"
Chung quanh không ngừng có đám người chạy qua, ồn ào tiếng bước chân cùng tiếng thét chói tai cơ hồ muốn che dấu âm lượng của bọn họ, nhưng tại đây trong hỗn loạn, bọn họ vây ở chỗ rẽ cùng cây cột, giống ngăn cách với thế gian.
"Ta lấy gia tộc vinh dự ra thề, ngươi có thể tin tưởng ta." Draco buông Harry, lui về phía sau một bước, ở giữa Draco cùng vách tường, Harry trầm mặc mà nhìn chằm chằm người thanh niên trước mặt.
Từ lần trước ở Malfoy trang viên, đây là bọn họ lần đầu tiên gặp lại, Draco ăn mặc một bộ tây trang không hợp thân, tóc cũng loạn thành một đoàn, vị tiểu thiếu gia luôn nổi bật trong quá khứ mới ngắn ngủn nửa năm đã thay đổi đến nhìn không ra.
"Ngươi lại vì cái gì muốn làm như vậy, ta nếu nhớ không lầm, ngươi còn là một Tử thần thực tử." Harry bình tĩnh mà nói, nhưng sâu trong nội tâm, cậu tin tưởng đối phương.
Cậu rất muốn như vậy.
"Đúng, ta cũng không tính toán phủ nhận, ta muốn ngươi thiếu ta một ân tình, Harry Potter, mà ân tình này, không phải là cây đũa phép."
Draco Malfoy nhìn chăm chú vào khuôn mặt lấm lem của Harry, ghét bỏ mà hơi cong môi, sâu trong đáy mắt hắn lại nhìn không ra tới, hắn chỉ là ngạo mạn ngửa đầu.
Cái quen thuộc tư thế này làm Harry muốn cười ra tiếng, nhưng cậu quá mệt mỏi, không có tâm tình cười, không có sức lực.
"Nếu ngươi gạt ta......"
"Ngươi rốt cuộc muốn hay không!"
Bọn họ cùng nhau đẩy ra đám người tứ tán, vọt vào Phòng hữu cầu tất ứng, Goyle mắt sắc thấy Draco bóng dáng chạy vào, hắn tròng mắt vừa chuyển bắt lấy Zabini cùng nhau cũng theo đi vào.
"Ở nơi nào?!" Harry hỏi, nâng lên đũa phép, "Hẳn là ở trên bàn này, một cái hộp gỗ." Draco nói, hắn tay ở một đống tạp vật bên trong đẩy tới đấy lui, Harry nhắm hai mắt lắng nghe hồn khí phát ra xà ngữ, cậu cảm nhận được cái Vương miện đúng là đang ở Phòng hữu cầu tất ứng, Draco không có lừa cậu.
Chồng chất trong phòng là đồ vậy cũ của học sinh Hogwarts mấy trăm năm qua, chúng nó tản ra hơi thở thời đại cổ xưa, mà ở trong đó đang giấu kín cái mũ miện có thể cứu vớt thế giới đang nước sôi lửa bỏng, lại còn là do đối thủ một mất một còn của cậu dẫn tới tìm.
Harry không rảnh nghĩ lại, cậu nghiêng tai truy tìm tiếng rắn phát xà ngữ như có như không xung quanh, thật cẩn thận hoạt động bước chân, sau lưng là tiếng Draco tìm kiếm đồ vật đều cùng nhau rơi vào lỗ tai, rốt cuộc cậu mở bừng mắt, nhìn chăm chú bàn gỗ trước mặt.
"Cái này." Harry chậm rãi nói, mở ra hộp gỗ, quả nhiên vương miện Ravenclaw đang nằm trong hộp, mỹ lệ đá quý lóng lánh yêu dã, cậu nghe được tiếng xà ngữ như kim loại chạm vào nhau.

"Goyle!" Bỗng nhiên, Draco tức muốn hộc máu mà kêu lên, hai kẻ tới sau không biết rõ ràng trạng huống giơ lên đũa phép uy hiếp nhắm ngay Harry, Harry đột nhiên xoay người thủ thế.
Bọn họ ba người không tiếng động giằng co, thẳng đến khi Ron cùng Hermione tới đánh vỡ cục diện bế tắc, thấy hai đồng bạn, Harry thở dài nhẹ nhõm một hơi.
Ron đuổi theo hai người Slytherin đánh nhau, Zabini cùng Goyle chật vật mà khắp nơi chạy trốn.
Draco thật sâu nhìn thoáng qua Harry, một câu cũng chưa nói đã bị Zabini túm đi rồi, nhưng Harry biết cái tên khôn khéo giảo hoạt Malfoy suy nghĩ cái gì: Thiếu nợ hắn, đừng có quên.
Harry, Hermione cùng với Ron bị Goyle trong lúc vô tình phóng thích lửa quỷ đuổi tới khắp nơi chạy trốn, "Con mẹ nó hắn đến tột cùng như thế nào làm ra được cái thứ này!" Ron một bên hô lớn mắng to, một bên nắm tay Hermione chạy như điên, "Ngẫm lại biện pháp a! Bằng không chúng ta đều biến thành que nướng! "
Ngọn lửa biến ảo thành sói, hổ, diều hâu, tràn ngập xâm lược mà công kích tới bọn họ, cắn nuốt hết thảy đồ vật, Ron đời này cũng chưa cảm thấy cái chổi bay là lại thân thiết đáng quý như vậy, hắn nhanh chóng quăng hai cây chổi cho bạn mình, hô to một tiếng liền bay đến trên không.
Bọn họ bay qua Zabini cùng Malfoy đang đứng trên nóc ngăn tủ, giữa biển lửa hừng hực hai thân ảnh màu đen của họ có vẻ nhỏ yếu bất lực.
Goyle đã chết trong pháp thuật của chính mình, táng thân với ngọn lửa, Ron thật sự rất muốn làm bộ không nhìn thấy, nhưng hắn biết, bọn họ ba người không thể như vậy lãnh khốc thấy chết mà không cứu.
Cho nên, cứ việc Ron lẩm nhẩm lầm nhầm mắng lũ nhà rắn này, cũng vẫn là duỗi tay đem Zabini kéo lên chổi của mình.
Harry biết Draco đang sợ muốn chết, bởi vì hiện tại eo cậu cơ hồ bị người phía sau bóp gãy.
Tiếng Draco dồn dập thở dốc cùng theo gió nóng chen vào lỗ tai Harry, cây chổi quá cũ, cậu nắm chặt cán chổi, một cái quay cuồng, hai người cùng nhau ngã mạnh trên mặt đất.
Draco lập tức bò dậy, Harry thật nhanh mà giữ chặt hắn thấp giọng nói: "Trả hết rồi sao?"
Draco nhìn cậu, hơi thở đứt quãng mà đứng thẳng thân mình, "Không có!" Hắn kêu lên, ném tay Harry ra, cùng Zabini sóng vai chui vào trong đám người.
Harry không kịp tự hỏi, giành giật từng giây mà đem mũ miện ném cho Ron, Ron ăn ý mà tiếp được ném xuống dùng răng nanh độc xà phá hủy, cuồn cuộn khói đen bên trong hiện lên khuôn mặt vặn vẹo đáng sợ của Voldemort, Harry nhanh nhẹn mà bay lên một chân đem nó đá vào lửa lớn.
Cửa cũng bị nổ mạnh mà rơi ra.
Bọn họ ba người hư thoát mà quỳ trên mặt đất thở dốc..



Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.