Hp Đồng Nhân - Snarry Huyết Thống Chiến Tranh

Chương 70: Uy Lực Của Việc Lảm Nhảm






EDITOR: PARK HOONWOO
BETA: BĂNG
- o0o-
Đó là Dumbledore, mày không được đánh cụ.
Đó là Dumbledore, mày không được đánh cụ....!lặp lại mười lần câu trên, Harry cuối cùng cũng áp xuống được xúc động muốn tặng cho Dumbledore một quyền vào mặt "Hiệu trưởng Dumbledore, nếu Chúa tể Hắc ám đây có việc tìm thầy, vậy tụi con về trước."
Harry lịch sự gật đầu chào hai người, sau đó một tay kéo Ron một tay kéo James còn đang muốn nói gì đó rời khỏi phòng.
Ngoài cửa phòng hiệu trưởng, Lucius mang theo nụ cười giả dối đậm chất quý tộc của mình đứng bên cạnh pho tượng, mà Snape lại sắc mặt âm trầm đứng bên cạnh pho tượng khác.
"Chào hai người, bọn họ có việc nên muốn bọn tôi ra ngoài trước.

Mọi người đang đợi bọn tôi sao? Cảm ơn nhiều nhé, nhưng trễ vậy rồi, nên về ngủ thôi, mai gặp lại." Harry cười tượng trưng một cái rồi kéo James, chuẩn bị đi ngang qua Lucius và Snape, Ron theo sát Harry, trong tay còn lặng lẽ siết chặt đũa phép.
"Không cần gấp như vậy, vị này....tạm gọi là bạn học đi...." Lucius vượt lên chắn trước Harry "Xét thấy phương thức xuất hiện độc đáo của cậu, tôi nghĩ hiệu trưởng vẫn chưa sắp xếp cho cậu, hoặc là hai cậu...." Lucius Nhìn Ron đầy ẩn ý "Một căn phòng, là huynh trưởng nên tôi có quyền chỉ đạo gia tinh của Hogwarts thu dọn phòng cho bạn học....cho dù đến từ bất cứ đâu."
"Cảm ơn rất nhiều." Ron nói trước, vẻ mặt vô tâm vô phế tiêu chuẩn của Gryffindor, tựa như hoàn toàn không chú ý đến Lucius lấy thân phận đặc thù của hai người bọn họ ra đe dọa "Tôi không ngờ Slytherin lại có người nhiệt tình như vậy nhưng nếu anh có thể chỉ đạo gia tinh, vậy có thể đổi từ phòng bốn người thành hai người được chứ?" Ron học theo James nhào đến khoác vai Lucius, hoàn toàn không thèm chú ý đến sự chênh lệch về chiều cao giữa năm hai và năm sáu, cũng như biểu cảm khó coi của Lucius "Lai lịch của chúng tôi có chút đặc biệt, vừa rồi hiệu trưởng Dumbledore cũng nói rằng chúng tôi không nên tiết lộ quá nhiều.
Mặc dù là Ravenclaw nhưng tôi cũng không ngại trải nghiệm cách sống của Gryffindor đâu, cho nên hai người một phòng cũng thuận tiện, đúng không người anh em."
*Vô tâm vô phế: Người vô tâm, suy nghĩ đơn giản.
"Đương, đương nhiên có thể." Dùng sức vứt cánh tay của Ron ra, sửa sang lại hình tượng của mình, nụ cười giả dối đậm chất quý tộc của Lucius không còn tự nhiên như khi nãy nữa.
"Đúng rồi người anh em, nghe nói Slytherin mọi người đều là hai người một phòng?" Ron hoàn toàn không để ý Lucius đang giữ khoảng cách với mình, một tiếng anh một câu em gọi vô cùng vui vẻ.
"Đúng vậy." Đối với mấy chuyện lục đục, Slytherin không đánh mà thắng vô cùng mưu mô, cho dù khi gặp kẻ thù cũng có thể khiến cho người ta cảm thấy mình là bạn tốt nhiều năm không gặp, nhưng đối với biểu hiện vô tâm vô phế quen thuộc của Ron....Lucius chỉ muốn nói ai là anh em với mi!
"Uầy, mọi người đã thế.
Tuy rằng phòng ngủ của Ravenclaw cũng là hai người một phòng, nhưng tháp Ravenclaw hơi nhỏ, hầm của mọi người lớn như vậy, thế phòng ngủ chắc cũng lớn lắm nhỉ.
Nhưng mà như thế tối muốn hàn huyên bất tiện muốn chết.
Slytherin mấy người thích bàn luận chuyện gì nhất thế? Ravenclaw bọn tôi toàn là nghiên cứu thôi.
Nói đến mới nhớ, bạn cùng phòng của tôi rất thích nghiên cứu cải tiến tương ớt, tuy rằng hơi cay, nhưng hương vị rất ngon.

Phải rồi, người anh em thích ăn tương ớt không? Chờ khi nào tôi về lại lấy một ít cho anh nếm thử, đảm bảo sẽ cảm thấy đã như mới chơi Quidditch xong vậy.
Mà khoan đã, người anh em có thích Quidditch hem? Tôi rất thích á, nhưng tôi không cưỡi chổi, nên cũng không đăng ký tham gia đội Quidditch.
Lại nói đến chổi, người anh em biết cây nào có thể bay nhanh mà không ảnh hưởng đến phương hướng thậm chí tính ổn định cao hông? Tỷ như Nimbus 2000..." Thứ duy nhất Slytherin không thể xử lý được chính là ai đó nói quá nhiều.
Harry nhìn Lucius tuy sắc mặt đã vô cùng khó chịu nhưng vì lịch sự nên không ngắt lời Ron, trên mặt tuy vô cảm, nhưng trong lòng đã cười đến muốn lăn muốn bò.
"Được rồi, Ron.
Tớ nghĩ hiện tại quan trọng nhất là để huynh trưởng giúp thu dọn một phòng giúp bọn mình." Harry dưới ánh mắt cảm kích của Lucius, gật đầu tỏ vẻ xin lỗi, thực tế là biểu cảm trên mặt sắp không nhịn được rồi.
"Khụ khụ." Ron ngượng ngùng cười cười, sau đó nhìn Lucius như được giải thoát gọi gia tinh.
"Vừa rồi quên hỏi, xin hỏi xưng hô của học trưởng cùng vị bạn học đây là?" Harry nhìn gia tinh rời đi mới hỏi, như vô tình quên mất.
"Tôi là Lucius Malfoy, đây là Severus Snape." Lucius thà đối phó với vị Harry tiên sinh có vẻ khó đối phó này hơn là nói chuyện với tên tóc đỏ Ravenclaw kia.
"Tôi là Harry Levins, còn đây là Ron Oskley." Levins là một nhánh nhỏ ở Đức của gia tộc Potter, Chúa tể Hắc ám hiện tại không có năng lực tìm được một gia tộc đã sớm tuyệt tích bên Đức.
Mà Oskley là một cái họ chế đại, nghe như họ của Muggle.
"Như vậy trò Levins có quan hệ thân thích của trò Potter?" Lucius nhướng mày nhìn diện mạo giống nhau của Harry và James.

Như thế này nhìn giống trực hệ hơn.
"Ừm, tuy rằng có nhìn vào gia phả Potter cũng không cảm thấy bọn tôi có liên quan gì, nhưng mẹ tôi nói tôi rất giống trực hệ của gia tộc Potter." Có vài nét của giới quý tộc ở thế giới phù thuỷ được truyền thừa rất lâu, nhánh và trực hệ trông giống nhau cũng không quá hiếm lạ, điều này có liên quan đến ma lực phản tổ.
"Ồ, thì ra là thế." Lucius có tin hay không, ai mà biết?
"Rất xin lỗi vì đã làm gián đoạn cuộc trò chuyện vui vẻ của mọi người, nhưng tiền bối Malfoy, tôi muốn cho anh biết rằng học đệ nhà anh không giống mấy người có nhu cầu ở lại đây như hai bức tượng canh gác này." Snape ver trẻ tuổi vẫn độc mồm độc miệng như cũ.
"Rất xin lỗi, vậy trò Potter và Snape về trước đi, ta ở lại bồi trò Levins một chút, dù sao cũng cần một khoảng thời gian để sắp xếp phòng nghỉ."
"Tôi nghĩ thật sự có hơi muộn rồi, có gì mai lại nói, bọn tôi có thể đi từ từ về tháp Gryffindor, không làm phiền trò Malfoy và trò Snape nghỉ ngơi nữa." Harry sau khi tạm biệt hai Slytherin kia xong liền kéo tay James và Ron vội vàng rời khỏi chỗ này.
Vừa rời khỏi hầm Harry liền phá bỏ bùa Khóa lưỡi cho James.
"Uầy, cậu thật quá đáng quá đi mất, thế mà lại không cho tôi nói gì!" James lớn tiếng phản đối hành vi của Harry "Nhưng cậu thật sự là một nhánh của Potter hả? Nhìn cậu rất giống tôi, ngoại trừ đôi mắt."
"Không, vì ánh sáng mà thôi, thật ra tôi đẹp trai hơn cậu nhiều."
James không phục kéo Harry ra khỏi hành lang ra ngoài bãi cỏ, nương ánh trăng nhìn kỹ dung mạo y "Đúng là không quá giống nhau, nhưng cậu không đẹp trai bằng tôi!" James đắc ý cười to "Cậu nhìn nữ tính hơn tôi nhiều!"
"Há há!" Ron cười ra tiếng, sau khi Harry mặt đen như than nhìn qua mới vội vàng bụm miệng.
Thật ra Harry sau này cũng không nữ tính lắm, chỉ là so với James anh tuấn soái khí thì Harry lại di truyền nhiều nét tinh tế của Lily hơn mà thôi.
HẾT CHƯƠNG 70.



Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.