Hp Đồng Nhân - Snarry Huyết Thống Chiến Tranh

Chương 31: Cha Đỡ Đầu






EDITOR: PARK HOONWOO
BETA-ER: AKKI
- o0o-
Sau khi lão thử bại lộ thân phận và bị đưa vào bộ phép thuật, Harry mỗi ngày đều treo nụ cười sáng lạn dọa cho một nhà Dursley kinh hồn táng đảm.
Bất quá cái nụ cười sáng lạn chỉ duy trì đến khi Snape đến gõ cửa, dù sao thì hắn cũng là loại người mà con nít chẳng bao giờ ưa thích được, cho dù là mặt vô cảm hay tươi cười sáng lạn cũng y hệt như nhau.
"Wow, xem ra quý ngài Potter đây không hy vọng nhìn thấy ta, tin tưởng ta, vì ta cũng giống vậy, vì thế cho nên để không làm trễ nãi vị giáo sư độc dược của mình nữa, cảm phiền quý ngài thu thập chính mình cho tốt nhanh lên!" Snape chán ghét, sau khi Harry thu thập mọi thứ ổn thỏa liền túm lấy cổ áo y độn thổ.
Sau khi đến nơi, như là đụng phải cái gì đó rất ghê tởm, Snape nhanh chóng buông cổ áo Harry ra, móc từ đâu đó ra một cái khăn tay, lau lau, sau đó đốt luôn cái khăn.

"........" Harry mới thoát khỏi choáng váng nhìn thấy Snape đốt cái khăn.
Không biết bây giờ giả vờ bất tỉnh túm lấy quần áo hắn, thì hắn có đốt luôn bộ đồ đó hay không.
Harry lòng tràn ngập ác ý nghĩ.
"Potter, mi đứng đó chờ ta bế mi đi sao!" Snape hùng hổ đi trước, Harry chạy chậm theo sau.
Người cao thật là đáng chết! Harry âm thầm cắn răng, mang theo ghen ghét nhìn chiều cao của Snape, y sau khi thành niên nói cho dễ nghe thì được 170 cm, nói khó nghe là 169.5 cm, dù có so cách mấy cũng tuyệt đối không cao bằng cái con người chắc chắn trên mét tám phía trước.
"Ngô!" Không biết có phải vì oán niệm của Harry quá mạnh hay không, Snape đột nhiên ngừng lại, Harry không kịp phản ứng nghiễm nhiên đập vào lưng hắn.
Thầy là cục đá sao! Harry che mũi, đau đến mức chảy cả nước mắt.
"Ngu xuẩn." Snape nhếch miệng mắng, tiến lên gõ cửa.
Harry lúc này mới phát hiện chỗ bọn họ đến là -- số 12 quảng trường Grimmauld, nhà cũ của Black, nhà của cha đỡ đầu y.
Trong lòng âm thầm kích động, nhưng trên mặt vẫn trưng ra biểu cảm nghi hoặc.
Hai tiếng gõ vang lên, ấy thế nhưng cửa lớn vẫn không mở ra.

"Sách!" Snape không kiên nhẫn lại gõ lần nữa, lúc này tiếng đập cửa so với lần đầu nghe thấy lớn hơn nhiều.
Âm thanh kẽo kẹt vang lên, cửa lớn mở ra hai bên, nhưng nghênh đón bọn họ lại là mớ ánh sáng nhiều màu.
"Ai!" Snape cười trào phúng, túm Harry quẳng về phía ánh sáng nhiều màu đó.
Tuy rằng mấy thần chú này chả có chút lực sát thương nào, thế nhưng không có nghĩa Harry muốn hứng hết.
"Harry!?" Một nam nhân kinh hô, sau đó vội vàng rút đũa phép ếm cho y một bùa bảo vệ,
"Dừng tay, Sirius! Đó là Harry!"
"Harry?" Nam nhân gầy ốm tái nhợt nhìn chằm chằm mặt Harry, sau đó ôm y khóc lớn lên "Harry!..........Đều là ta sai........Harry......."
Harry nhìn nam nhân có chút vô thố ôm mình bật khóc y như con nít, sau đó lại phóng ánh mắt cầu cứu nhìn mọi người xung quanh.
"Được rồi, chó đần.
Con đỡ đầu của mi sắp chết chìm trong mớ nước mắt của mi rồi." Cuối cùng vẫn là Snape đáng ghét giải vây cho Harry.
"Snivellus! Ngươi vừa rồi là cố ý!" Sirius hung tợn trừng mắt với Snape, giống như muốn xé xác hắn ra.
"Hừ! Nghi thức hoan nghênh độc đáo của mi, không lẽ không nên cho con đỡ đầu của mi thử một chút sao?" Snape khinh thường trào phúng, "Được rồi, ta cũng không có thời gian để lãng phí với một con chó đần, đừng quên ta còn cần phải nấu lang dược cho cái người bạn lông lá kia của mi." Nói xong, liền vung áo choàng rời khỏi.

"Harry, con không sao chứ, ta không nghĩ con sẽ theo Snivellus đến, ta không phải cố ý, con không bị thương chứ....." Sirius kiểm tra từ đầu đến chân Harry một lần, hên nhờ có bùa bảo hộ do Lupin ếm, cho nên Harry chỉ trầy có một chút da.
"Con không sao, không cần xin lỗi." Có xin lỗi thì cũng là cái lão dơi chết tiệt kia.
"Cái kia, nơi này là chỗ nào thế, mọi người làm sao lại biết con."
"Chúng ta đương nhiên biết con! Bọn ta là bạn của ba mẹ con." Sirius lớn tiếng nói.
"Mọi người biết ba mẹ con." Harry giả vờ ngốc nghếch đánh giá hai người trước mặt, "Các người là ai?"
"Ta là Sirius Black, con có thể gọi ta là Sirius, đó là Lupin, Remus Lupin." Sirius kéo Harry đến trên ghế sofa, sau đó có chút co quắp mà xoa xoa tay "Ba con năm đó đã mời ta làm cha đỡ đầu của con, không biết con có để ý không......!Đương nhiên, con không có khả năng chấp nhận một người thân tự nhiên xuất hiện, cho nên nếu con không đồng ý dọn đến đây cũng không sao...!Ta là nói, cái kia........!con có muốn dọn đến đây không."
"......Người là cha đỡ đầu của con." Nghi vấn của Harry thoát ra khỏi miệng, lầu bà lầu bầu nói "Người muốn con dọn đến đây với người."
"Đương nhiên, nếu con không muốn ta cũng hiểu...." Sirius thật cẩn thận nhìn biểu cảm trên mặt Harry.
"Con đương nhiên nguyện ý!" Harry cẩn thận ôm Sirius, con đương nhiên muốn, cha đỡ đầu.
Sirius cao hứng tuyên bố hôm nay hắn xuống bếp, Lupin dở khóc dở cười ngăn cản hắn, Harry tuy rằng vẫn quạnh quẽ như thế, nhưng bởi vì có người thân ở nhà cũ Black, cho nên cười phi thường sáng lạn.
HẾT CHƯƠNG 31.



Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.