Hp Đồng Nhân - Snarry Huyết Thống Chiến Tranh

Chương 190: Liên Lạc






EDITOR: Park Hoonwoo
BETA: Ellen
- o0o-
Snape sải bước, vừa nhìn đường vừa nghiên cứu cái khế ước chết tiệt.
Trừ tác dụng giữ linh hồn Potter nói ra, cái khế ước này còn có thể cảm nhận được tình huống của đối phương như an toàn với lại...Snape mặt đen cảm nhận buồn phiền truyền đến từ bên kia, nhưng có lẽ vì linh hồn Potter không hoàn hảo, cho nên chỉ có mỗi hắn cảm nhận được, nếu không thì dù có phải đến trước mộ Lily để tạ tội thì hắn cũng phải thịt thằng nhãi này!
Nhưng mà, dù vậy thì Snape vẫn rất đau đầu, bởi vì hắn tự cảm nhận được chuyện này đã vượt ngoài tầm khống chế của mình, nói cách khác là dù Potter tối ngủ gặp ác mộng nên buồn phiền cũng sẽ ảnh hưởng đến hắn! Không ấy xơi tái thằng oắt này đi!
Harry hoàn toàn không biết ý tưởng trong lòng Snape, nơm nớp lo sợ theo sau, rất sợ Snape đột nhiên phát điên quay người tặng cho mình một bùa Avada.

Mặc dù đã khôi phục huyết thống cũng như có thể biến về dạng griffin một lúc, nhưng Harry hoàn toàn không vui nổi! Sao không nói là hôn khế ngay từ đầu đi! Y tình nguyện để linh hồn bị xói mòn cũng không muốn mạo phạm xà vương đâu!
Harry đang rên rỉ trong lòng đột nhiên vấp chân một cái, thiếu chút nữa mặt hôn đất, y đột nhiên nhớ đến một chuyện, Ufiebell đã từng nói y và Snape tương lai...kết hôn?!
Cơn sốc của Harry truyền đến đầu Snape thông qua khế ước, Snape nghiêng đầu nhìn Harry sụp đổ sau lưng, cái gì cũng không nói tiếp tục đi về phía lâu đài.
Hắn không muốn nói chuyện liên quan đến cảm giác này cho Potter, tuy sự tồn tại của cái khế ước này khiến hắn rất phiền, nhưng ít nhất hắn sẽ biết được thằng oắt này khi nào đi tìm chết.
Harry phát điên tại chỗ không thấy Snape quay đầu, mới tỉnh hồn lại, đã phát hiện hắn đi đến đâu luôn rồi, vội vàng nhấc chân chạy theo.
Hogwarts lúc này cũng đang trong giờ học, may mắn là chiều nay không có bất kì năm nào học bay, cho nên không ai thấy hai người vừa mới đi ra khỏi rừng cấm.
Mặc dù không có làm việc gì tiêu hao thể lực, nhưng Harry sau khi thấy tháp Gryffindor lại cảm thấy mệt mỏi vô cùng, thành ra y đang muốn trở về phòng ngủ làm một giấc "Giáo sư, con về...."
"Harry Potter bởi vì uống bậy độc dược cho nên đang tiến hành điều trị trong Bệnh Thất, mà ta là người chịu trách nhiệm nấu độc dược cho mi." Đối mặt với Harry mặt đầy nghi ngờ Snape ngay cả đầu cũng không thèm quay mà đi thẳng "Nếu không muốn người khác thấy cái tên ngày mai mới có thể ra về nằm ngáy ro ro trên giường trong ký túc xá, thì nhấc cái chân lên!"
Harry sững sờ theo sau, một lát mới phản ứng được đó là cớ Snape dùng để xin nghỉ.
Uống bậy độc dược....Harry đen mặt, y có ngu đến mức uống lộn độc dược để phải vào Bệnh Thất đâu, cái cớ này khiến Harry cảm thấy trí thông minh của mình trong mắt Snape không bằng trùng nước mũi nửa.
"Potter, sắp đến giờ tan học rồi, chân mi không chống nổi nửa người trên của mi nữa hay gì!" Harry vội vàng tăng tốc đuổi theo, lúc này mới phát hiện hướng đi của Snape không phải là văn phòng độc dược mà là văn phòng môn phòng chống nghệ thuật hắc ám.

Đến văn phòng môn phòng chống nghệ thuật hắc ám, Harry vừa định đi lên gõ cửa — biểu cảm của Snape cứ như y đang tìm ngược vậy – kết quả là Snape trực tiếp dùng khẩu lệnh để mở, nhưng mà cái đó nó....!"Al Grin."
Cái quỷ này chắc do Grindelwald cài, nhưng gã thật sự không lo rằng hiệu trưởng sẽ tặng mình một cái Avada hả.
Đẩy cửa, bên trong không phải cảnh tượng vỗ bàn trợn mắt như xưa, mà là hai người đang viết viết vẽ vẽ cái gì đó, sàn nhà toàn là giấy, ngay cả chỗ đặt chân cũng không kiếm được.
Harry vừa định nhặt tờ giấy lên dọn đường cho mình đi, đã bị Nicholas dùng giọng nói nghiêm nghị cản lại "Dừng tay, đừng đụng vào mấy cái đó!"
Động tác của Harry cứng ngắc, chỉ có thể nhấc chân nhón vào giữa mấy kẻ hở, trong khi Snape giễu cợt trực tiếp dẫm lên tờ giấy đầy đất bước đi, Harry trợn mắt nhìn tờ giấy toàn dấu chân kia, còn Nicholas nổi giận đùng đùng quát "Khốn kiếp! Đây là..."
"Một mớ giấy vụn vô dụng, đừng nói với tôi rằng ông còn định đóng khung treo nó lên." Snape cười nhạo cái biểu cảm kinh ngạc của Harry "Mi ngay cả một hàng chữ to đùng đến thế mà còn không thấy sao!"
Harry ngốc lăng cúi đầu nhìn mớ giấy trên đất, chỉ thấy cuối tờ giấy chi chít công thức là một hàng chữ đỏ thẫm: Mộng tưởng!
Được rồi, công thức này chắc chắn là do Ron viết, nhìn sang tờ khác có dòng chữ màu đen ghi đè lên một trận pháp: Lỗi thời!
Khóe miệng Harry giật giật ngẩng đầu, vừa ngẩng đầu đã nhìn thấy Nicholas chậc một tiếng "Nhóc con đồ đen, cậu không thể cho lão già ta vui được một chút hay sao?"
"Cho nên ta mới đi sau Potter." Harry bi phẫn trợn mắt với Snape, sau lại không thể không ngoan ngoãn thu hồi biểu cảm kia dưới cái liếc mắt của Snape, cảm nhận được bực tức từ đầu bên kia khế ước, Snape thấy đầu mình chưa bao giờ đau như thế này.
Ron bên kia xem trò vui bỏ cây bút lông chim xuống, mấy ngày này ngày nào cũng ngâm mình ở đây viết công thức, cậu cũng sắp chán chết rồi.
Kết quả ngẩng đầu lên, cái biểu cảm cười trên sự đau khổ của người khác vẫn chưa kịp trưng lên, đã bị làm hết hồn, tự sặc nước miếng của mình luôn.
"Cậu, cậu cậu, cậu...." Ron chỉ vào Harry, ngay cả ánh mắt cũng không dám bay qua bên Snape, cậu cậu một hồi mới nói được hết câu "...Cậu khôi phục?"
Harry kì lạ nhìn về phía Ron, này cũng không giống giọng vui vẻ lắm.

Còn chưa kịp nói năng gì, kí ức truyền thừa lại hiện lên...Harry tỉnh táo gật đầu "Ừ, huyết thống khôi phục rồi, hơn nữa còn có thể biến thành griffin trong một khoảng thời gian, nhưng cậu và Nicholas vẫn phải tiếp tục, tại vấn đề của tớ vẫn chưa được giải quyết."
Cậu không phải là không giải quyết luôn ấy chứ? Cậu muốn chơi chết cái mạng nhỏ của mình luôn phải không! Ron thu dọn tâm tình của mình, tuyệt đối không được để Snape nhìn thấy bất kì đầu mối nào "Vừa vặn, tớ cũng có tin tốt nói cho cậu."
"Gì?" Harry nghiêm trang.
"Liên quan đến chuyện truyền thừa hoàn toàn, Draco và Moni hình như cũng nhận được vài thứ, Draco có vẻ đã giải quyết xong rồi, còn Moni đang tính xin nghỉ về nhà cũ Black một chuyến." Đơn giản mà nói thì hai tên kia sau khi thấy cậu cũng sẽ biết.
"Vậy thì tốt quá." Harry cố tỏ ra là mình ổn, nhưng sâu bên trong nước mắt là biển rộng.
Griffin là một loài sinh vật cực kì bao che, nhất là bạn lữ của mình, griffin kết hôn rồi trong mắt mấy sinh vật khác cứ như có cái thẻ trên đầu á.
Ron coi như có được gần hết truyền thừa chứ không bị trì hoãn như Harry, lúc Snape đi vào cậu cũng nhận ra trên người hắn ta nhiều ra cái gì đó, kết quả vừa mới ngẩng đầu đã bị cái thẻ bài trên đầu hắn dọa hú hồn, má ơi! Đó không phải hôn khế của griffin sao!
Snape không chú ý đến biểu cảm của Ron, cau mày nhìn về phía Harry, tại sao đầu kia của khế ước lại xuất hiện cảm xúc chột dạ?
HẾT CHƯƠNG 194.



Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.