Hp Đồng Nhân - Snarry Huyết Thống Chiến Tranh

Chương 169: Khủng Hoảng






EDITOR: Park Hoonwoo
BETA: Ellen
- o0o-
Harry nằm sấp trên giường, từ khi bước bước chân đầu tiên vào thế giới phép thuật đời trước, y đã bắt đầu làm Cậu Bé Vàng của mọi người, mọi người cần một Cậu Bé Vàng dũng cảm, cho nên mới năm đầu tiên y đã đụng độ Chúa Tể Hắc Ám.
Rồi lại có lúc sợ hãi, khi ấy mấy ai có thể nhớ rằng y là Cậu Bé Vàng, chỉ vì y là xà khẩu mà coi y là hung thủ, rồi đến khi y xông vào phòng chứa bí mật giết chết tử xà, mọi người lập tức quên mất chuyện y là xà khẩu, và y lại trở thành Cậu Bé Vàng của mọi người.
Bởi vì y là cái tên thứ tư mà cái Chiếc Cốc Lửa kia phun ra, cho nên y thành kẻ gian lận, sau khi thắng được cửa ải đầu tiên, biến ngay thành Gryffindor gan dạ.
Y mới giành được mạng nhỏ của mình từ miệng của một con rồng, y muốn đi nghỉ ngơi, chứ không phải nghe mấy người vài tiếng trước còn khinh bỉ y tung hô.

Cái gọi là Cậu Bé Vàng cũng chỉ là một đức tin mà thôi, chỉ sợ là một người mở miệng ra là xạo sự như Lockhart, cũng chẳng có ai vạch trần sự thật ấy, mọi người chỉ biết tin tưởng hy vọng của mình, chứ không phải là tin Cậu Bé Vàng cũng rất đau đớn.
Khi mọi người phát hiện đã đến lúc không thể trốn tránh nữa, bọn họ sẽ tự khắc quên đi giễu cợt của mình, lần nữa đứng sau lưng Cậu Bé Vàng, chờ Cậu Bé Vàng lần nữa giải quyết tất cả vấn đề, lựa chọn xem nhẹ sợ hãi và bất lực của Cậu Bé Vàng.
"Làm tốt lắm! Harry!" Năm mươi phút trước ai vừa mới trách chỉ vì y dạ du mà nhà bị trừ điểm?
"Cậu đang làm cái quái gì thế!" Tôi đang cứu mạng cậu.
"Qúa tuyệt! Harry!" Sao lúc nguyền rủa tôi chết đi, cậu không dùng cái giọng ấy.
"Nhìn, thằng điên kiêu căng ngạo mạn!" Trước sau gì chẳng phải làm quen với mất thứ chỉ chỉ chõ chõ này, không tốt, thì chính là xấu thôi.
"Harry, bọn tôi muốn cậu kèm cặp cho bọn tôi." Không, y không có nhu cầu dạy, bởi vì y là thằng điên.
"Merlin! Chúa Tể Hắc Ám!" Y đã từng nói rồi, không ai tin, bây giờ dùng tiếng hét sập trời sập đất kia và quay đầu lại nhìn y làm cái gì? Chờ y đi quyết đấu với Chúa Tể Hắc Ám hả?
Đời trước sau khi chiến thắng Chúa Tể Hắc Ám, vết thương nghiêm trọng nhất trên người y không phải vết thương do thần chú hắc ám gây ra, mà là tổn thương tâm hồn, mà là chứng khủng hoảng giao tiếp, y bắt đầu ghét tiếp xúc với mọi người, ghét nhất là phải nhìn thấy mấy gương mặt sùng bái nhìn y kia, y luôn nhớ đến thái độ ghét bỏ Bộ Phép Thuật cũng như toàn bộ thế giới phép thuật từng dành cho bản thân mình.
Đến khi y muốn từ chức thần sáng rời xa tất cả mọi gười, lại có người gõ cửa nhà y, hoảng sợ lớn tiếng nói với y rằng, Chúa Tể Hắc Ám trở lại.
Chúa Tể Hắc Ám mới này rất mạnh, y đã xém chết nhiều lần trong tay hắn ta.
Nhưng Chúa Tể Hắc Ám rất rộng lượng, hắn chỉ yêu cầu Bộ Phép Thuật giao vài người ra, một vài hậu duệ quý tộc, sau đó hắn không ngại rút quân.
Trong dự liệu của y, chính giữa đám người mà bọn họ đã từng dạy dỗ, phần lớn lựa chọn giao Cậu Bé Vàng và tất cả hậu duệ nhà Weasley.

Mặc dù Weasley không được tất cả quý tộc thừa nhận, nhưng bọn họ vẫn là hậu duệ của gia tộc truyền thừa ngàn năm.
Cậu Bé Vàng phải bảo vệ thế giới phép thuật, đây là những gì bọn họ in trong đầu, cho nên bọn họ coi Cậu Bé Vàng là tế phẩm mà vứt bỏ.
Y trốn đến Hogwarts, cho đến khi Hermione phát hiện vũ xà giả mạo Chúa Tể Hắc Ám trước, thì tất cả gia tộc lớn của thế giới phép thuật anh quốc, ngoại trừ y và một nhà Weasley —- ngoại trừ Geogre và Ginny, bọn họ không chạy kịp —- những quý tộc khác toàn bộ tuyệt tự.
Vũ xà bị phát hiện thân phận bắt đầu xem phù thủy là thức ăn, trên thực tế, phù thủy là món ngon nhất trong thực đơn của nó.
Đến khi những người đó chạy đến trước cửa Hogwarts la lớn mấy chữ Cậu Bé Vàng, thật ra y không hề muốn mở cửa, nhưng quyền hạn của hiệu trưởng không nằm trong tay y, nếu không y thật sự tình nguyện nhìn mấy người đó bị vũ xà thịt.
Rồi khi y nhìn thấy mấy người đó mặt mày sám hối quỳ trước mặt mình, y nói rằng mình tha thứ cho bọn họ, sau đó trở về phòng chuẩn bị tất cả mọi thứ, y không tin mấy người đó.
Sự thật chứng minh, cho dù sinh vật huyền bí trong rừng Cấm tạo phản, thì lồng phòng hộ Hogwarts không thể mở ra nhanh như thế được, cho nên y chẳng hề ngoài ý muốn chút nào khi nhìn thấy mấy người kia quỳ xuống dưới chân vũ xà, mặt mày còn thành khẩn hơn so với khi tạ lỗi với y.
"Cút đi!" Harry không cảm xúc nói.
Đại khái ngay cả bọn Ron cũng không chú ý đến, sau khi Harry trở về, đều vô tình hay cố tình giảm bớt tiếp xúc với người khác.
Giống như nhìn thấy người hàng xóm của mình trên đường vậy, biết, nhưng không quen, đây là cảm giác của Harry khi nhìn tất cả mọi người trong Hogwarts.
Đối với người khác mà nói, bọn họ ai chẳng biết Cậu Bé Vàng, nhưng nói quen thân, thì không có, nhưng lạnh lùng thì, không hẳn, chỉ cần cậu bắt chuyện với Cậu Bé Vàng, y sẽ rất nhiệt tình nói lại, nhưng chỉ giới hạn trong cuộc trò chuyện mà thôi.

Harry cứ giả vờ như thể rất lo lắng vì sự xuất hiện của vũ xà, nhưng thật ra, chả có nhiều chuyện cần làm đến thế.
Đến nỗi mỗi khi rảnh quá, y lại tìm phòng trống nào đó ngổi ngẩn người, sau khi Snape lấy được bản đồ Đạo Tặc, y tình nguyện hết giờ chạy về ký túc xá, mà lúc này, trong ký túc xá cũng chẳng có ai.
Đối với chuyện huyết thống biến mất, Harry lo lắng, y lo rằng thiếu mất một phù thủy thức tỉnh huyết thống, bọn Ron có khi nào không sống sót nổi dưới tay vũ xà hay không? Còn chuyện vũ xà có giết những phù thủy khác hay không, ai quan tâm chứ! Giống như chuyện những người khác cũng chả quan tâm gì y vậy, ngoại trừ nhóm Ron, ai sẽ quan tâm Harry Potter! Người bọn họ quan tâm chỉ là Cậu Bé Vàng mà thôi.
Mặc dù y rất cảm ơn Snape, nhưng y chắc chắn, má Lily sẽ sống lại nếu để vũ xà giết chết y, Snape sẽ không chút do dự mà áp giải y đến trước mặt vũ xà.
Đồng thời, y cũng khủng hoảng, cảm giác bị vứt bỏ tận mấy lần khiến Harry không dám tin ai nữa, cho dù là nhóm Ron, không có ấm áp và sức mạnh do huyết thống griffin mang lại, y thật sự có cảm giác một lúc nào đó mình sẽ bị vứt bỏ.
Harry chật vật xoay người, Bệnh Thất trắng bóc, chẳng có ai, không có bất kì âm thanh nào, y ghét mọi người, nhưng không thể rời xa mọi người, hoàn cảnh quá yên tĩnh khiến khủng hoảng của y tăng lên, Harry rất muốn rúc vào một chỗ, nhưng xương của y không cho phép y làm vậy "Dada."
Tiếng đùng lớn cộng thêm tiếng hét chói tai đủ để khiến Harry tạm thời gừng khủng hoảng "Ngài Potter cần gì?"
"..." Y không cần giúp đỡ gì, chỉ cần có ai đó hay thứ gì đó tạo tiếng động mà thôi "Lấy dùm tôi hai bình độc dược dinh dưỡng, tôi hơi đói."
"Được, ngài Potter!" Ống hút lần nào dùng xong cũng được Dada mang đi rửa, Harry để Dada nâng mình lên, mặc dù ngực có hơi khó chịu, nhưng nằm uống dễ sặc lắm.
Uống từng ngụm từng ngụm chai độc dược kia, y không hề đói, mới uống hết độc dược cho bữa trưa không lâu, một chai độc dược đi xuống, khiến y có chút đau dạ dày, nhưng mà cái khủng hoảng trống rỗng ấy vơi đi không ít, từ từ uống hết hai bình, hy vọng đến giờ kiểm tra buổi tối y không phải uống thêm hai bình độc dược tiêu thực nữa.
HẾT CHƯƠNG 171.



Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.