Hp Đồng Nhân - Snarry Huyết Thống Chiến Tranh

Chương 148: Bạch Kì Mã






EDITOR: Park Hoonwoo
BETA: Ellen
- o0o-
"Tớ có cảm giác thứ trong đó có thể giúp tớ thức tỉnh hoàn toàn." "Cậu chắc chắn?!" Harry vội vàng hỏi, do đời trước bọn họ ép thức tỉnh, trí nhớ truyền thừa cũng không hoàn toàn, cho nên, rõ ràng là tinh linh có thể đấu với cả rồng lớn, Draco cũng có thể đánh tầm xa.
"Khả năng rất lớn!" Thử thách tổng cộng ba tầng, cậu có thể miễn cưỡng hoàn thành đến tầng hai, đơn thuần chỉ là đứng ở xa thôi mà máu cậu đã sôi trào đến thế.
"......" Harry im lặng, y đột nhiên nhớ đến giấc mơ kỳ quái kia, hồi năm nhất vẫn luôn không nghĩ ra ẩn ý của giấc mộng.

"Ron, nếu như vậy trước hết cậu cứ nghĩ cách xông qua thí luyện, nếu thật sự có thể thức tỉnh huyết thống hoàn toàn, sau này sẽ không gian nan như thế nữa." Harry nhìn thời gian, "Tớ đi trước, cậu còn không định tỏ tình với Hermione sao? Có nhiều Gryffindor say nắng cậu ấy lắm rồi á."
"Chờ thêm một khoảng thời gian nữa đi....!" Nói đến vấn đề này Ron lập tức héo xuống, cậu muốn giải quyết chuyện này trước.
Harry tỏ vẻ đã hiểu, sau đó rời đi, đứng trước cửa hàng kẹo Công Tước Mật, bên trong vẫn náo nhiệt như cũ, Hermione tay cầm sách đi về phía này "Harry, cậu không cần mua chút mực nước hay giấy sao?"
"Không cần, chú Sirius chuẩn bị cho tớ nhiều lắm." Dưới gầm giường torng ký túc xá của y có hai chiếc rương, một rương là mực nước, còn lại là giấy, đến cả bút lông chim....Chú Sirius còn chuẩn bị tới tận ba cái ba lô.
"Tớ quên, chú Sirius rất quan tâm cậu." Tin đi, tuyệt đối không phải là cô đang hâm mộ đâu, buổi sáng học kỳ trước thời điểm Harry bị một bầy cú bao vây, nào là áo lông, chăn bông, quần áo, chỉ thiếu điều dọn nhà vô thôi, rõ ràng lúc ấy chỉ mới vào thu! Cũng vì như thế mà Moni đã cười nhạo Harry tận hai ngày.
" Hermione!" Harry bất đắc dĩ đỡ trán, quả thật bình thường chú Sirius khá thông minh nhưng đôi khi cũng thật là.....!Tuy rằng nói thế này không tốt, nhưng bản thân y cũng thấy xưng hô mà giáo sư Snape dành cho chú Sirius không sai.
"Ha, này không phải là Cậu Bé Vàng sao?" Giọng nói mang theo khiêu khích, Harry tò mò nhìn sang.
Phải biết rằng, từ khi Draco cùng Moni trong tối ngoài sáng ở bên nhau, cũng đã lâu rồi Slytherin không ai kiếm chuyện với y.
Vị soái ca nước da socola Slytherin vẻ mặt khinh bỉ bước ra khỏi cửa hàng, theo sau là Pansy Parkinson còn có hai người Crabbe, Goyle: "Có vẻ Cậu Bé Vàng rảnh rỗi lắm, vậy nói vài câu được không?"
Harry nghi ngờ nhướng mày, tuy rằng mặt mày mấy người này rất kiêu ngạo, nhưng sao cậu lại thấy bọn họ đang rất gấp vậy?
"Các cậu muốn làm gì!" Hermione bước nhanh về phía Harry, nhưng điều làm y buồn là, Hermione cao hơn cậu quá nhiều, che cậu mất tiêu rồi.
"Không phải chuyện của mày, Granger!" Pansy tay cầm quạt, một bộ dáng từ trên cao nhìn xuống, "Cậu Bé Vàng chỉ dám trốn sau lưng con gái thôi sao?" Vốn định khinh bỉ liếc nhìn Potter, kết quả Potter lại bị Granger che mất, khóe miệng sau quạt của Pansy run run.

"Không sao, Hermione." Harry chui từ sau lưng Hermione ra, ôi bi ai cho cái thân thể không cao to của bản thân, "Bọn họ sẽ không dám làm gì đâu, giáo sư McGonagall cũng đang ở đây." Quay đầu nhìn về hướng dòng người đang vội vàng, "Các cậu định mang tôi đi đâu nói chuyện?"
"Hừ, cũng coi như đáng mặt đàn ông." Pansy gập quạt dẫn đường, "Có bản lĩnh thì theo!" Quay đầu khiêu khích Harry.
"....." Này, rốt cuộc đang xảy ra chuyện gì? Cả cái thủ đoạn trẻ trâu vậy cũng xài?! "Hermione, cậu mua giúp tớ vài thanh socola, tớ lát tớ trở về không còn." Hermione muốn từ chối, Harry vỗ vai an ủi: "Không sao đâu."
Đi theo Slytherin chốc lát đã tiếp cận ranh giới giáp Rừng Cấm và làng Hogsmeade.
Bọn họ không có ý dừng lại, ngược lại càng ngày càng vội.
"Mấy cậu rốt cuộc muốn đi đâu?" Harry dừng lại, hỏi.
"Potter, không có thời gian giải thích!" Zabini nôn nóng nhìn Harry đã dừng chân, nói: " Nếu không phải Draco kêu bọn tôi tìm cậu, bọn tôi đã...."
"ong" Một trận dao động nhẹ, Harry có cảm giác như ai đó đang gõ đầu mình, tuy rằng không mạnh tay, nhưng lại khiến y không thoải mái.
" Potter đáng chết! Nhanh lên!" Zabini chuẩn bị túm Harry kéo đi, Harry lúc này sắc mặt so với Zabini càng thêm không tốt.
Harry một tay túm lấy cổ áo Zabini, tay còn lại kéo lấy Pansy, bảo Crabbe và Goyle nhanh lên.
Chạy vội về phía rừng Cấm, Harry làm như trên tay cậu không có bất kỳ vật cản nào, nhẹ nhàng xuyên qua rừng cây.
Càng tới gần, cảm nhận dao động càng rõ ràng, Harry có thể nghe rõ tiếng hí vang dài của bạch kỳ mã.

Tăng tốc, quả nhiên Moni và Draco đang bị bao vây bởi đàn bạch kỳ mã, từng con từng con dùng chiếc sừng chĩa về phía bọn Draco.
Bạch kỳ mã cao lớn nâng móng trước lên làm ra tư thế chuẩn bị công kích, Harry ném người trên tay xuống, nếu mắt y không nhìn sai Moni đã bị thương.
Trực tiếp ngăn chặn hướng tân công của bạch kỳ mã, bạch kỳ mã đứng bên cạnh bào bào mặt đất, trên người người này có hơi thở hắc ám.
Bạch kỳ mã bị đánh ngã cũng không có tổn thương gì chỉ là trầy chút, chúng nó lập tức đứng lên một gia nhập vòng tấn công lần nữa.
"Có chuyện gì?" Harry đứng cạnh Moni, phòng ngừa ngựa nào đó tấn công, Moni hiện tại không đứng lên được.
"Ai con mẹ nó biết cái đám lừa này đang phát điên cái gì!" Draco phẫn nộ rống giận, cậu cùng Moni chỉ là tiện đường nghỉ chân ăn trưa tại đây, sẵn tiện cho Moni xem những nơi cậu từng ở, kết quả tự nhiên mấy con bạch kỳ mã này lao ra tấn công, khiến cậu và Moni không kịp né tránh, cũng tại thế Moni mới bị thương.
Giống như nghe hiểu lời nói của Draco, bọn chúng lập tức hí vang chạy về phía Draco.
HẾT CHƯƠNG 150.



Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.