Hp Đồng Nhân - Snarry Huyết Thống Chiến Tranh

Chương 144: Những Tiếng Thầm Thì Lộn Xộn






EDITOR: Park Hoonwoo
BETA: Ellen
- o0o-
Chắc chắc bề ngoài không có gì khác, Ron thời thở phào một hơi nhẹ nhõm, sau đó Ron vẫn dùng đũa phép viết chữ lên không khí "Tớ về trước, dạo rày nhóm George canh tớ kỹ lắm.
" Đơn giản là phòng thủ canh me tất cả những phần tử nguy hiểm xung quanh, bao gồm cả yêu tinh trong vườn hoa! Cậu không ngờ rằng Percy có thể dông dài đến thế!
"Chúc cậu may mắn ~" Giọng Draco đầy vui vẻ, lông đỏ hình như quên nói bọn họ quen biết nhau thì phải, cậu ta định giải thích cái trang sức luyện kim trên người thế nào đây.
"Không cần cậu lo!" Ron hằn học, xoay người rời đi.
Chỉ là gốc thôi mà! Ai chẳng bật vài lần!
"Như thế, tớ đi đây.

" Draco nghiêng người ôm Moni rồi hôn lên khóe miệng cậu một cái "Đi chung chứ?"
"Được.
" Moni vui vẻ đồng ý, ngay cả mặt cũng chả đỏ.
Harry nhìn hai con người không hề biết ngại là gì mang bùa ngó lơ ra khỏi cửa, tự hỏi xem mình có nên âm thầm phá bùa không.
Nhìn cơn mưa tí tách ngoài cửa sổ, y không nhớ rõ rằng ngày này đời trước có mưa hay không.
Đầu ngón tay gõ nhịp trên đầu gối, xem tình huống, bọn Ron hẳn đang thức tỉnh hoàn toàn huyết thống, mà y! nhìn tay mình một chút, Harry một tay che mặt, y đã từng không thể thức tỉnh huyết thống, sau khi xắt lát linh hồn thì làm được, còn bây giờ không thể thức tỉnh hoàn toàn cũng là do linh hồn, mà y vẫn chưa tìm được cách bổ túc linh hồn.
Harry thở dài, bỏ bàn tay đang che mặt xuống, mở quyển sổ ra chọt tiếp, lần này y không dùng nhiều lực như thế nữa.
Lúc xe lửa dừng lại, trời vẫn còn đang mưa, mặc áo mưa, theo mọi người lên xa vong mã, thảo luận với mọi người trên xe sao xe có thể chạy được.
Ngồi trên bàn dài, vừa nghe Hermione kể về kì nghỉ của mình, vừa nhìn Moni trao đổi bằng tần sóng với Draco, cộng thêm cả cái tiếng hát kinh khủng của nón phân loại, khiến y hơi đau đầu.
Mặc dù hôm nay là ngày tựu trường, nhưng ngày hôm nay cũng là ngày y phải uống độc dược, chờ đến khi hai người bạn cùng phòng — chỉ có hai mà thôi, cơ bản là Moni sau khi ăn xong đã bốc hơi – ngủ say, khoác thêm áo choàng tàng hình.
Bởi vì hôm nay là ngày tựu trường, cho nên tuần đêm cũng không gắt, Harry đi thẳng đến đích cũng không gặp Filch, Snape mở cửa "Gryffindor trừ! " Snape chưa nói hết câu đã thấy Harry vén áo choàng tàng hình lên, biểu cảm nghiêm túc hắn chưa nhìn thấy bao giờ "Wow, xem ra Cậu Bé Vàng vĩ đại gặp phiền phức.
"
Không để ý giọng của Snape, từ sau khi toàn bộ gốc gác của y đều bị Snape bật, thì thái độ của hắn ta vẫn cứ thế này "Là phiền phức rất lớn.

"
Harry ngồi trên ghế sofa, tự rót cho mình một ly nước "Năng lực của bọn Ron có chút mất khống chế, hơn nữa hoàn toàn không thể che dấu bề ngoài nửa thức tỉnh huyết thống của mình, nhưng mà, con không gặp phải vấn đề này.
" Harry không uống nước trong ly, chỉ cầm thế thôi "Ngày xưa bọn con ép phải thức tỉnh, giờ nhìn lại tình huống của bọn họ, đó mới hẳn là trình tự thức tỉnh bình thường.
"
"Xem ra trò Potter đây vì thứ hành vi ngu đần nào đó nên đã tách mình ra khỏi bạn bè rồi?" Snape co chân, chống khuỷu tay lên bàn.
"Khả năng rất lớn.
" Harry nhíu mày "Giáo sư, xem ra lần này phải làm phiền thầy nữa rồi, có thể tìm độc dược nào đó để chữa trị linh hồn được không.
" Bên Vương Miện mà không tìm được cách nữa, thì y lại xé linh hồn một lần nữa, làm sạch các nơi bị tạp chất vấy bẩn, nhưng mà như thế sẽ không gạt được nhóm Moni.
"Potter, loại chuyện ngu đần như thế vẫn muốn làm lần thứ hai, ta thật hoài nghi mi khi trở về thời đại này đã vứt não ven đường rồi hay không!" Snape đoán Harry nghĩ ra cách rồi, nhưng cái cách này là cái ý tưởng ngu đần hết cỡ kia.
"Phiền thầy rồi.
" Nếu Snape không trực tiếp ném y ra khỏi hầm, vậy Snape đã đồng ý.
"! " Snape im lặng, mặc dù ý tưởng ngu thật, nhưng nếu không tìm được cách tẩy sạch tạp chất trong linh hồn của Potter thì chỉ còn cách đó "Potter, uống độc dược xong thì cút nhanh!" Snape đặt một bình độc dược xuống trước mặt Harry.
Harry mở lọ uống một hớp — cái vị này, hình như lại được sửa rồi "Giáo sư, thầy có thể bỏ cái di chứng đi được không, gần đây con ăn không no!" Trừ dinh dưỡng cần thiết ra, Harry hoàn toàn không muốn ăn nhiều.

Snape hừ lạnh "Độc dược cũng không phải nước trái cây!" Chúa Tể Hắc Ám ngày xưa uống nhiều độc dược ổn định linh hồn đến thế cũng có cần sửa vị đâu.
Harry bất đắc dĩ nhún vai, ngáp một cái "Ngủ ngon, giáo sư.
"
Snape nhìn tay áo rộng thùng thình của Harry, ngồi thêm một lát sau khi y đi, cuối cùng vẫn đứng dậy bước vào trong phòng độc dược.
Coi như nể mặt Lily, cho thằng nhãi đó dùng phiên bản ban đầu.
Trở về ký túc xá, Moni vẫn không trở lại, xem ra hôm nay cậu ta lại ngủ chung với Draco trong Phòng Yêu Cầu rồi, không biết hai cơ thể chưa thành niên làm ăn được gì? Harry – ức chế vì FA – Potter nghĩ như vậy.
Màu đen, màu đen quen thuộc, Harry thử giật giật mấy cái, không nhúc nhích được hệt năm thứ nhất, bên tai vẫn là mấy tiếng thì thầm ấy, nhưng cho dù tập trung cách mấy, cũng chỉ nghe được âm thanh hỗn loạn.
Harry mơ hồ mở mắt ra, ngoài cửa sổ là bầu trời đen nhánh, cẩn thận nhớ lại thì thầm ban nãy, vẫn không phân biệt được.
Mơ mơ màng màng, Harry lại nhắm mắt.
HẾT CHƯƠNG 146



Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.