Hp Đồng Nhân - Snarry Huyết Thống Chiến Tranh

Chương 136: Chìa Khóa Nhà






EDITOR: Park Hoonwoo
BETA: Ellen
- o0o-
Moni chỉ ở nhà cũ Black một ngày, ngày thứ hai đã rời khỏi, miệng thì nói về Đức, nhưng Harry nhếch môi nhìn cái con người cứ vuốt gương hai mặt miết.
"Được rồi, lăn nhanh lên, nếu không sẽ không kịp buổi trà chiều lãng mạn của cậu mất." Harry phất tay, đừng có đứng đây bắn tim bốn phía nữa.
"Hâm mộ sao? Thủ lĩnh thủ thân như ngọc ~" Là thủ lĩnh của quân phản loạn, người theo đuổi cũng như người hâm mộ thì Harry cũng có vài người, nhưng mà người ta có làm cách mấy Harry cũng chẳng có chút ý tưởng gì, thành ra bị mọi người đặt cho một cái biệt danh: Thủ lĩnh thủ thân như ngọc.
"A, theo như Nhật Ký nói, thì cả tối hôm qua cậu ngồi chơi trò kia không qua nổi một màn nhỉ." Cái bản mặt giễu cợt của Harry là học từ Snape đấy "Xem ra cậu cũng chỉ có thể dựa vào chỉ số IQ của người khác thôi." Dùng ánh mắt quét từ trên xuống "Không có cậu ấy thì làm sao giờ? Còn nhớ chìa khoá nhà ở đâu không đó?"

"...." Mấy thứ liên quan đến trí nhớ này, cậu không muốn nói nhiều với cái con người kia!
Hừ, này thì ỷ rằng lát nữa mình đi gặp Draco nên được nước lấn tới.
Harry cười chân thành "Trùng hợp tớ muốn đến đường Bàn Xoay, sao, cần tớ đưa đến cửa trang viên Malfoy không? Kẻo cậu ấn nhầm khoá cảng, về Đức thì toi."
"Cảm ơn! Không cần!" Moni nghiến răng nghiến lợi, nhấn khoá cảng biến mất.
Harry quay đầu nói với Sirius còn đang ngó dáo dác rằng Moni đã về, sau đó đút tay vào túi áo lắc lư trên đường, cho đến khi ngoắc được một chiếc taxi.
Đến nơi, Harry đếm tiền còn dư, thở dài.
Từ đường Bàn Xoay đến nhà cũ Black xa quá, đón xe không có lợi, không biết giáo sư có đồng ý cho y một cái khoá cảng hay không.
Gõ cửa nhà Snape, Snape mặt mày hầm hầm mở cửa, Harry bị quầng thâm đen thui của Snape doạ hoảng "Giáo sư, tối qua thầy ngủ không ngon?"
Hắn cơ bản là không có ngủ! Mượn một đống sách từ Hogwarts, thức cả đêm cũng không tìm được bất kì thông tin gì liên quan đến triệu chứng của Potter, sáng hôm sau mới vừa nằm xuống y đã gõ cửa.
Nếu không phải trình Bế Quan Bí Thuật của Potter không thấp hơn hắn, hắn tội gì phải lao lực như thế, một cái Chiết Tâm Trí Thuật, bí mật gì chẳng lòi chành té mứa ra!
Snape bất thiện nhìn Harry quen cửa quen nẻo ngồi lên sofa, chờ đến khi hắn tìm được nguyên nhân đi...Potter, tốt nhất là mi không nên tự giải quyết cái vấn đề đó của mình, nếu không, ha!
Harry cầm bình độc dược gây mê đậm đặc, nhìn cái bình xanh lá cây khác trên tay Snape, nhớ đến vị giác không bình thường của mình mấy ngày nay "Giáo sư, bình đó...." Chỉ chỉ tay Snape "Có thể đổi vị được không ạ? Ít nhất đổi vài vấn đề tồn dư của nó." Ví dụ là bỏ cái màn hương vị kinh khủng mỗi bửa ăn đi.
"Không thể! Mi cho rằng độc dược giống nước ép bí đỏ để có thể cho thêm mật ong vào hay sao!" Snape giễu cợt, hắn tuyệt không nói cho Potter biết hắn đã dành trọn hai tiếng của mình ra để điều chỉnh di chứng của nó.
Harry nhìn bình độc dược màu xanh xinh đẹp kia, hít sâu rồi uống bình độc dược trong tay.
Dù sao cũng là Snape rót vào mồm y, cùng lắm là ăn ít đi một chút trước khi điều chế xong loại độc dược kia thôi!
Harry bị bình độc dược quật ngã lần nữa, Snape rút nguyên bộ móng, sau đó đút cho Potter độc dược sinh trưởng, bình độc dược kia sẽ khiến người ta mê mang khoảng nửa tiếng, hết giờ tự khắc sẽ tỉnh.
Bây giờ thứ hắn cần là thử vài bùa chú hắn mới tìm được hôm qua lên người Potter trước khi y tỉnh lại.
Ghi lại mớ kết quả của bùa chú, Snape cất cuộn da dê, hắn cần phải so sánh kết quả với trong sách, đút hết mớ bình độc dược ổn định linh hồn, nhìn Potter dù cho đang ngủ cũng nhăn hết lông mày vì vị của độc dược, Snape hừ lạnh, xoay người cầm một quyển sách ngồi xuống.
Harry vừa mở mắt đã nhìn thấy Snape ngồi đọc một cuốn sách độc dược đối diện, không có nét giễu cợt trên mặt, Snape trông cũng không quá mức tối tăm, khoé miệng cong một chút như là đang cười, khí thế quanh thân cũng nhẹ nhàng hơn bình thường rất nhiều, trong lúc ngẩng đầu vô tình nhìn thấy Harry đã tỉnh, độ cung kia lập tức hạ xuống, chân mày nhướng lên, nụ cười giễu cợt lại xuất hiện "Potter, tỉnh thì cút."
Đối với cái mặt vừa nhìn thấy y đã thành ra thế này của Snape, Harry chỉ nhếch miệng, vươn vai, nằm có một tư thế duy nhất, tay phải bị gối tê rần rồi.
Ngáp một cái, Harry bất hạnh ngửi cái mùi trong miệng "Hẹn gặp lại, giáo sư." Harry mở cừa ra về, đột nhiên nhớ đến cái gì đó, quay đầu hỏi "Giáo sư, thầy cho con khoá cảng nhà thầy được không? Con không thể ban ngày ban mặt độn thổ hay dùng xe đò Hiệp Sĩ đến đây được, mà lần nào cũng đi taxi thì đắt quá."
"Không thể! Muốn tiết kiệm thì mi có thể đi xe buýt." Snape không thèm ngẩng đầu tiếp tục đọc sách của mình "Trạm xe buýt cách đường Bàn Xoay có ba con đường chứ mấy."
".." Ba con đường, nhẹ nhàng quá nhỉ!
"Còn nữa, ngày này tuần sau đến lần nữa." Tạm thời thì hắn cần dùng Basilisk làm cớ để cho Potter uống thuốc, Snape không hảo ý nhìn từ đầu đến chân y, khiến Harry thấy móng tay mình đau quá, vội vàng xoay người đẩy cửa ra về.
Harry từ sau khi ra khỏi nhà vẫn luôn ngậm mồm, vừa nhìn thấy cửa hàng tiện lợi đã vội vã đi vào, lại mua thêm một cây kẹo cao su và tống hết nó vào mồm.
Đi ngang qua một cái công viên nhỏ, Harry nhìn thấy xích đu bên trong không có ai.

Y thích xích đu, dù là y đã hơn bốn mươi vẫn không thay đổi, ngồi lên ghế, trong miệng nhai kẹo cao su, này mới là chuyện một đứa nhỏ mười ba tuổi nên làm, mặc dù ngồi xích đu một mình có hơi cô đơn.
Lắc lư một lúc lâu, thở ra một hơi, chắc chắn trong miệng không còn mùi nữa, Harry đứng bên đường, nhìn chung quanh chờ taxi qua.
Snape lật trang sách độc dược, giương mắt nhìn bình độc dược trống rỗng trên bàn, suy nghĩ một chút vung tay rửa sạch độc dược còn sót, sau đó nhỏ giọng lầm bầm một câu thần chú, bình độc dược lập tức biến thành khoá cảng.
"Sev, Sev! Cậu nhìn nè, này là cách chế tạo khoá cảng đó." Thiếu nữ chỉ vào một nơi trong cuốn sách dày cui "Sev, cậu nghĩ xem nếu tớ có thể làm một cái đến hẻm Xéo, vậy không cần mùa tựu trường nào cũng bắt taxi đến Cái Vạc Lủng nữa, tiền taxi mắc quá đi."
"Cậu có thể ngồi xe buýt mà." Chàng trai viết luận văn, không thèm ngẩng đầu lên.
"Nhưng phải đi tận nửa con đường á, tớ lười, Sev, bọn mình làm cùng nhau nha?" Đôi mắt xanh lá của thiếu nữ phát sáng.
"Cậu còn tiếp tục lười như thế, thì sớm muộn gì cũng sở hữu body quỷ khổng lồ mà thôi." Chàng trai bỏ bút lông chim xuống, đôi tai giấu trong tóc hơi đỏ.
"Tốt quá, cậu đồng ý rồi." Thiếu nữ chuyển sang ngồi bên cạnh chàng trai, hào hứng thảo luận từng bước trong sách với chàng.
Chàng trai thi thoảng đáp vài tiếng, ánh mắt cứ nhìn chăm chăm gương mặt vui vẻ của cô nàng bên cạnh.
HẾT CHƯƠNG 138.



Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.