Hp Đồng Nhân - Snarry Huyết Thống Chiến Tranh

Chương 127: Người Yêu Của Mặt Dây Chuyền 2






Harry và Ron ngồi trong một cửa hàng thức ăn nhanh sắp đóng cửa, cứng ngắc gặm bữa tối của mình, đối diện là Snape mặt mày đen thui.
Harry chật vật nuốt đồ ăn, y cảm thấy đây là bữa cơm trước khi bị xử tử của mình, y ăn càng ngày càng chậm và miếng cắn càng ngày càng nhỏ, nếu không phải hamburger không tan, thì y tình nguyện xem nó là kem mà liếm đến tận khi hết bữa.
Nhìn Harry cắn từng miếng từng miếng, background ngày tận thế lâu rồi không gặp của Snape lại tăng lên "Potter, mi tính dùng một buổi tối để gặm hết nửa cái hamburger hay gì! Có cần ta gọi luôn cho mi ly nước không, cho mi uống hết nửa buổi sáng cho tròn một ngày!"
Ron nghe thấy âm thanh nghiến răng nghiến lợi của Snape, động tác ăn uống cứng ngắc cũng tăng tốc, sau đó cúi đầu xuống bàn, nhìn cậu há miệng to thế thôi chứ có cắn miếng nào đâu.
Nhân viên thu tiền rúc sau quầy nơm nớp lo sợ nhìn background ngày tận thế đến rồi của Snape, thật ra cửa hàng đã lật bảng CLOSE, nhưng khi nhìn thấy mặt mày chằm dằm của Snape khi gọi bữa tối cho bọn Harry, nhân viên đã phải nín họng, sau đó chầm chậm làm suất gà rán và hamburger cuối cùng của ngày, và cả một suất mì ý không hề có trong menu do nhân viên phóng sang cửa hàng tiện lợi bên cạnh mua, tính ra, cửa hàng kế bên là cửa hàng tiện lợi 24/7 mà!
"Giáo sư, thầy!.
không ăn hả?" Harry chỉ chỉ suất mì ý sắp đóng băng.

"Potter, nếu mi có thể nhanh cái mồm lên và giải quyết cho xong bữa tối của mi, sau đó thành thật nói cho ta biết hôm nay bọn mi đi làm cái gì, thì giáo sư của bọn mi sẽ có một bữa đầu tiên cũng như cuối cùng ngon lành!" Hẳn là sau giờ trưa đến nhà Black, sau đó dựa theo những gì biết về Potter mà đi tìm cả buổi chiều đến tận khi trời sập tối.
"! " Harry im miệng, sau đó học Ron há to miệng cạp bánh, trực giác của Harry nói cho y biết rằng nếu như nói cho Snape biết bọn họ làm gì, thì mớ tài liệu độc dược của Snape sẽ nhiều thêm hai chai dán nhãn là: từ griffin và từ hải yêu.
"Potter, đang được nghỉ, ta rất rảnh rổi để ngồi lãng phí sinh mạng với mi, dù sao thì cái bình độc dược rắc rối ấy (thuốc nhét linh hồn vào lại cơ thể sau khi nốc thuốc đá linh hồn ra khỏi cơ thể) đối với ta cũng không gấp lắm.
" Snape lấy ít mì ý lên ăn.
"! " Harry cứng ngắc hít sâu một hơi, nhìn Snape không thèm để ý, sau đó hai ba miếng giải quyết hamburger trên tay "Giáo sư, hôm nay bọn con! "
"Potter, mi không thấy ta đang ăn tối à?" Snape lấy thêm một nĩa mì nữa "Có chuyện gì chờ ta ăn xong rồi nói.
"
Harry nghẹn họng, Ron đã muốn đào luôn cái lỗ trên mặt bàn rồi, vị của miếng gà ban nãy không khác vị của cái bàn này là bao.
Có cần phải thế không! Bằng cả tấm lòng đó! Snape thầy nhờ cái tính nhỏ mọn mà lên chức giáo sư không được hoan nghênh nhất Hogwarts phải không!.
mà hình như thật vậy.
Harry nhìn Snape mỗi lần chỉ lấy một sợi mì, ung dung thưởng thức dĩa mì đã lạnh ngắt kia, hít sâu rồi thở ra thật nhiều lần mới nuốt xuống câu "Má nó!"
Sau khi Snape ăn xong dĩa mì, mặt của nhân viên phải nói là cuối cùng cũng thoát, miếng gà trên tay Ron không hề nhỏ đi.

Lúc này, xe buýt của Muggke đã không còn nữa, Ron tiếp tục ăn miếng gà ăn mãi không hết của mình trong lúc đi sau lưng Harry để hạ thấp hết mức cảm giác tồn tại của mình, mà Harry là chạy chậm theo sát Snape, lúc đi ngang qua một con hẻm không bóng người Snape túm cổ áo Harry quẹo vào, còn Ron là chạy theo sau.
Dưới ánh nhìn âm u của Snape, Ron nuốt miếng cuồi cùng, níu tay áo Harry, Snape túm cổ áo y độn thổ, ba người biến mất.
Harry chóng mặt cộng khó thở khi xuất hiện trước cửa nhà Snape ở đường Bàn Xoay, Snape hất đũa phép mở cửa, tiếng đập cửa khiến Ron run lên, còn Harry người đang bị Snape túm cổ áp thì vấp bệ cửa.
Harry và Ron tay đặt trên đầu gối ngoan ngoãn ngồi yên trên sofa, đối diện là Snape đang khoanh tay nhìn cả hai "Bây giờ, Potter, mi có gì muốn giải thích.
"
Trăn trối hả? Ron cúi đầu nhìn sàn nhà, mắt cậu không tốt, có nói được đâu.
Harry nuốt nước miếng "Giáo sư, bọn con chỉ đi một vòng xem thay đổi của bọn con có dẫn đến hiệu ứng cánh bướm nào không thôi.
"
"Cho nên?" Snape nhướng mày "Đừng nói với ta là các ngươi dùng gần như cả ngày để làm chuyện đó, đừng nói với ta bọn mi không biết độn thổ không cần đũa phép.
"
"Khụ, sự thật chứng minh lo lắng của bọn con không uổng, thật sự có vài thứ thay đổi.
" Ví dụ là một mảnh hồn không rõ vị trí, và một người yêu của trường sinh linh giá Regulus Black.
"Giáo sư, thầy biết Regulus Black không?" Harry xoắn xít một chút, cuối cùng cũng quyết định giấu nhẹm chuyện chiếc nhẫn, dẫu sao so với người yêu của Chúa Tể Hắc Ám thì, cái nhẫn của gia tộc Gaunt có vẻ sẽ dễ khiến Snape nổi khùng hơn.

"Biết.
" Snape vẫy đũa phép, một bộ trà cụ bay ra khỏi bếp, Snape bưng ly cà phê hớp một ngụm.
"Ừm, để con nói về kiếp trước con một chút! " Harry thuật lại hộp dây chuyền và mảnh giấy.
"Cho nên? Potter, ngưng nhảm nhí! Nói cho ta biết điểm khác nhanh!" Snape cảm nhận được Harry đang câu giờ.
"Điểm khác là, người yêu của chú Regulus Black đang giúp chú ấy áp chế âm binh trong hồ, bây giờ chú Regulus đang bị phong ấn trong cái hồ đó, và!.
" Harry nhìn biểu cảm nhướng mày của Snape, hắn đang cố tỏ vẻ kiên nhẫn, bèn vội vàng cúi đầu nói tiếp "Người yêu của Regulus chính là mảnh hồn của Chúa Tể Hắc Ám trong mặt dây chuyền, anh ta nói anh ta chỉ chống được âm binh nhiều nhất là hai tuần nữa thôi.
"
"Rắc!" Snape bẻ gãy tay cầm ly cà phê, cà phê đổ ra bàn, tí tách tí tách nhiễu xuống đất.
.



Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.