Hp Đồng Nhân - Snarry Huyết Thống Chiến Tranh

Chương 116: Hư Hư Thực Thực Chia Tay






Harry cầm một cuốn nhật ký có chút cũ, ngồi trong toa xe lửa, ngón tay cứ miết miết hoa văn trên đó.
"Harry, cậu đang làm gì thế?" Moni mới trở về từ toa của Draco, kì lạ nhìn Harry.
Harry cứ như không nghe thấy Moni nói gì, vẫn tập trung sờ mó nhật ký.
Moni tò mò đưa đầu qua nhìn...một cái đồng hồ cát và một đống ô vuông được in trên sổ, Harry đụng phải ô nào thì nó sẽ lật ngược lại, nếu hai cái trùng hình, thì cả hai ô biến mất.
Harry nghiêm túc làm một đôi cuối cùng biến mất, sau đó ngẩng đầu nhìn Moni đang hứng thú dào dạt nhìn cuốn sổ trong tay mình "Moni? Cậu về khi nào thế?" Y còn tưởng Moni và Draco sẽ còn ngọt ngấy đến tận khi tàu vào trạm chứ,
"Một lúc rồi, cho tớ chơi một màn với." Moni chọc chọc cuốn sổ, nhìn rất vui nha.

"Được, cậu biết chơi không?" Harry đẩy quyển sổ qua cho Moni.
"Biết, yên tâm đi." Moni tự tin nói.
Sau đó...!"Ể! Sao hết giờ rồi!" Đây là màn thứ năm rồi, Moni không hoàn thành lấy một ván trong thời gian luôn ấy chứ.
"Hay để tớ đi, mấy trò dùng đầu óc thế này không phù hợp với cậu lắm." Harry lấy quyển sổ về, sau đó tiếc nuối nói với Moni đang xúc động.
Này là dùng trí nhớ mà, Harry cậu đừng có khinh bỉ IQ của Moni thế chứ!
"..." Tớ cảm thấy cậu đang móc mỉa tớ.
Gương mặt tê liệt của Moni nói thế, sau đó hừ lạnh, mở cửa toa đi kiếm Draco.
Harry nhún vai, sau đó yên lặng tiếp, đến tận khi tàu và trạm mới dừng.
Harry kéo rương hành lý, vừa mới xuống xe lửa đã nghe tiếng của Sirius: "Harry, bên này!" Không gặp nhau một học kì rồi, gương mặt của Sirius cũng bớt tiều tuỵ hơn so với lần đầu Harry thấy chú.
"Ở trường vui chứ?" Sirius cầm hành lý của Harry, ôm y một cái "Có muốn mời bạn về nhà chơi không?"
"Không được, Moni phải về Đức làm vài thứ." Biểu cảm của Sirius sau khi nghe thấy cái tên Moni này có chút kì quái "Harry, nhanh về nào, Remus đang nấu bữa tối."
Sirius cầm khoá cảng, trời đất quay mòng một cái, Harry đã đứng trước cái biển hình vuông ghi số 12.
"Harry, mừng con về." Remus bưng từng dĩa từng dĩa thức ăn ra ngoài.
"Chú Remus, chú làm bò nấu rượu vang hả?" Harry khó hiểu khi cảm thấy sau lưng Sirius xuất hiện cái đuôi.
"Ừ." Thái độ lãnh đạm của Remus khiến Harry thấy khó hiểu.
"Remus..." Sirius đi lại cố nắm vai bạn mình.
"Chú Remus, chú Sirius chọc chú giận sao?" Thái độ của hai người làm Harry thấy quai quái.
"Không có gì hết, ăn đi, Harry." Remus hiển nhiên không muốn bàn luận vấn đề này.
"Remus, cái đó..." Sirius còn chưa nói hết, Remus đã bỏ hết chén dĩa xuống "Chú hơi không thoải mái, Harry con ăn với ba đỡ đầu của con nhé, chú đi nghỉ ngơi trước."
Remus đi lên lầu dưới ánh mắt của Sirius, trở về phòng mình.
Harry cắn nĩa, do dự hỏi: "Chú Sirius, hai người có chuyện gì à?"
"..." Sirius hai tay ôm đầu nằm trên bàn "Harry, xin lỗi, con ăn trước đi."
"Chú Sirius, chú không sao chứ..." Giọng nói của Sirius có chút buồn.
"Không sao, Harry." Sirius lau mặt, lúc đứng lên thì thấy không sao đó, nhưng Harry vẫn thấy khoé mắt chú đỏ lên "Năm đó trẻ người hăng máu, bây giờ có chút bất ngờ nhỏ, không sao."
"Xin lỗi Harry, hôm nay con ăn một mình nhé." Sirius làm bộ không sao mà cười rạng rỡ, lần đầu tiên Harry nhìn thấy nụ cười cừng ngắc này của Sirius "Chú đi trước..."

Harry gật đầu, lúc Sirius đứng lên không cẩn thận vấp phải ghế, vỗi vã nâng cái ghế dậy, vọt về phòng, Harry chắc chắn phòng của Siirus không nằm hướng đó.
"..." Harry nhìn bàn tiệc chẳng ai động đến trước mặt, sau lại nhìn cái dĩa của mình, hay là...ăn trước đã.
Harry – không tim không phổi – Potter dưới tình huống ba đỡ đầu và ba đỡ đầu tương lai đang phát sinh gì đó không rõ ngoạn hết cả một bàn.
"Ợ ~" Harry ợ một cái, từ cái lần đập nhau với tử xà trong mật thất kia, thể lực không tài nào khôi phục được, nhưng không thể lúc nào cũng ăn thế này ở trường, cho nên đây là bữa Harry hài lòng nhất mấy tuần gần đây.
Đi lên tầng hai, đứng ở cầu thang ngó ngang ngó dọc.
Nếu phòng chú Remus không đổi, thỉ căn phòng có số của Sirius chắc chắn là cái xa nhất "Tình huống thật sự chẳng tốt chút nào."
Harry suy nghĩ một chút, cuối cùng vẫn quyết định để bọn họ tự giải quyết quan hệ của hai người bọn họ.
Trở về phòng, Harry do dự chút, lấy máy truyền tin "Moni, rảnh chứ?"
"Harry? Sao vậy?" Moni rất tò mò sao Harry lại liên lạc với mình muộn thế này. 
HẾT CHƯƠNG 115+ 116 + 117 + 118.



Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.