HP Đồng Nhân Chi Ngọ Hậu

Chương 90: Mật đạo – Phát hiện




Đoán chừng phụ thân mình trong phút chốc sẽ không đi ra, Draco không khỏi cười thầm. Harry ngồi xuống cạnh Snape, một gia tinh mang café lên cho hai người.
Harry nhấp một ngụ, đặt ly xuống, hỏi Tom Riddle: “Ngươi tìm ta có chuyện gì?”
“Còn nhớ ta đã nói với ngươi, biến chứng sau khi hoán đổi cốt không?” Tom Riddle ôm Draco nói.
“Ngươi nói… chuyện xương cốt toàn thân của Voldermort sẽ dần dần thu nhỏ lại?” Harry hỏi, “Vậy y không phải thu nhỏ lại thành một… trái banh?” Trong đầu hắn hiện quái vật mặt rắn dần dần co rút lại thành hình dáng trái banh, không khỏi ác hàn.
“Có lẽ…” Sắc mặt Tom Riddle cũng trở nên cổ quái, y biết Harry đang nghĩ cái gì, “Cũng có thể… thành như vậy…”
“Cáp…” Harry cười gượng, “Y đã là quái vật, thêm mấy ngày nữa chẳng phải sẽ biến thành dị dạng quái vật sao… Đúng rồi, Draco, ngươi còn chưa thấy được bộ dáng sau khi sống lại của tên kia đi, là khuôn mặt rắn, phải cẩn thận nga Nói không chừng, một ngày nào đó, Tom Riddle sẽ biến thành bộ dạng kia…”
“Harry Potter! Tom Riddle quát, “Ngươi phải biết kiềm chế cho ta!”
“Ta chỉ nói chuyện, đưa ra đề nghị cho Draco mà thôi.” Harry nhún nhún vai.
“Mặt rắn?” Draco nhìn nhìn thân hình Tom Riddle, đem khuôn mặt anh tuấn tưởng tượng thành một cái đầu rắn (chú ý: là đầu rắn thật!), “….” Không nói gì, đoán chừng là quá sợ hãi.
Tom Riddle vội vàng thề thốt: “Tin ta, Tiểu Xà, ta sẽ không! Tuyệt đối sẽ không như vậy!”
“Phải không đó…” Vẻ mặt Draco bán tín bán nghi.
“Hiện tại quái vật mặt rắn kia đã bị chúng ta xử lý không tệ, bây giờ… chúng ta nên làm vài chuyện cho Dumbledore…” Harry chống cằm suy tư, “Ta nhớ…. Có một lần Dobby nói cho ta biết, nó phát hiện Dumbledore cứ năm ba bữa sẽ thông qua một cánh cửa được khóa kỹ đến một nơi, không bằng… chúng ta đi xem thử?”
“Hảo hảo!” Draco là người đầu tiên lên tiếng, “Ta muốn đi!”
“Không được!” Tom Riddle ngăn cản đầu tiên, “Ngươi không được phép đi!”
“Vậy tại sao Harry có thể đi?” Draco kháng nghị.
“Nếu ngươi có thể bảo toàn tính mạng trở về từ những thuộc hạ kia, vậy ngươi có thể đi được.” Tom Riddle nói sự thật, Tiểu Xà thất vọng cúi đầu.
“Dobby biết chìa khóa nằm ở đâu không?” Snape hỏi vào vấn đề chính, “Còn có… Ngươi có biện pháp tiến vào phòng Hiệu trưởng sao? Nơi ở của Dumbledore không chỉ bố trí bùa phòng hộ không thôi đâu.”
“Dobby dò xét rất kỹ, đúng lúc giờ là nghỉ hè, Dumbledore không ở trong trường.” Harry nói, “Nhưng, mặc dù ta biết mật đạo vào phòng Hiệu trưởng, bất quá… bùa phòng hộ không phải sở trường của ta, chỉ có thể dựa vào hai người các ngươi…”
“Được rồi, vậy… tối nay chúng ta đi xem thử.” Tom Riddle quyết định.
***** Ta là đến Hogwarts phân cách tuyến *****
“Chúng ta vào bằng mật đạo nào?” Đứng ở hồ đen của Hogwarts, Tom Riddle đạp lên tảng đá cạnh bờ hồ hỏi. Trời đêm mùa hè đầy sao, tinh quang lấp lánh, ánh lên trên mặt hồ. Cây sồi cao lớn và cây dẻ đan xen vào nhau, soi bóng xuống dưới, mấy con côn trùng kêu ra rả truyền từ trong những bụi cây. Tom Riddle có chút hoài niệm hít một hơi thật sâu – mình lại bước vào Hogwarts, tất cả đã không còn giống như trước, nhớ lại quãng đời học trò của mình, y bỗng nhiên có chút xúc động: Mình… thật đã sai lầm, hiện tại mục tiêu của ‘riêng mình’, cùng ý muốn ban đầu, đã thật càng ngày càng khác biệt…
Harry nhìn tòa lâu đài không cao, suy nghĩ một chút, nói: “Vẫn là theo đường từ trong hồ vào trong thôi.”
Snape gật gật đầu, thoáng liếc qua Tom Riddle không chìm trong hồi ức quá khứ, Tom Riddle đương nhiên không có ý kiến.
[Nhân danh Slytherin, mở ra.] Harry sau khi cẩn thận tìm kiếm một trận, cuối cùng tìm được một tảng đá bên bờ hồ có khắc hình con rắn nho nhỏ, đọc mật khẩu.
Hồ nước lập tức sôi lên, tự động tách ra, một cửa vào xuất hiện trước mắt ba người. Ba người liếc mắt nhìn nhau một cái, rồi bước vào. Cửa vào là một con đường trong suốt, Tom Riddle có chút tò mò gõ vào vách thông đạo, đoán không ra làm bằng chất liệu gì, chỉ có đoán đó hẳn là sản phẩm từ thuật luyện kim. Cảnh tượng bốn phía trong lòng hồ có thể thấy rất rõ, nơi đáy hồ có rong đen, phiêu động theo dòng nước, một vài loại cá diện mạo kỳ quái bơi qua bơi lại. Một nhân ngư khuôn mặt xấu xí cầm một chĩa ba hung hăn đuổi giết một con cá lớn.
Tom Riddle hỏi: “Nó không thấy chúng ta sao?”
“Mât đạo này có ếm bùa không nhìn thấy, sẽ không bị phát hiện.” Harry giải thích, “Cho dù bị phát hiện, chất liệu của thông đạo này là bên trong có thể thấy được bên ngoài, nhưng bên ngoài không thấy gì được bên trong.”
“Ta nhớ trong hồ đen này còn có một con mực khổng lồ…” Tom Riddle còn chưa nói dứt câu, đã thấy một bóng đen cực lớn bơi về hướng này, thân hình khổng lồ, tám xúc tua vung vẩy loạn xạ, con mắt lóe sáng hung dữ – con mực thật sự rất lớn, “Nó… đến rồi!”
“Đông!” Một tiếng nổ lớn, đầu con mực vừa đụng vào thành thông đạo! Ba người kinh hãi, lập tức thấy con mực dùng một xúc tua rờ rờ đầu, tựa hồ đụng vào cái gì đó, nhưng lại không nhìn thấy được… Nó lại thử bơi về trước một chút, “Đông.” Đầu nó lại đụng một cái. Con mực khổng lồ xem ra có chút sợ hãi, dùng hai xúc tua xoa hai chỗ trên đầu, con mực khổng lồ dù sao cũng là sinh vật huyền bí, nên nghĩ có lẽ là pháp sư quậy phá gì đó. Cực kỳ tức giận phun một đống mực đen ngòm vào cái thứ không nhìn thấy trước mắt, sau đó nó thở phì phì bơi đi.
Cả ba người ngây ra… Vách thông đạo trước mặt một mảnh đen thui… Đây là sự trả thù của sinh vật huyền bí sao?
Tom Riddle cười khan: “Chắc là không có gì… Nước sẽ rửa sạch tất cả thôi…”
Snape tiếc rẻ: “Mực của con mực khổng lồ kia có thể làm Ma dược Hôn mê, xúc tua của mực khổng lồ nghiền thành bột có thể làm thuốc cầm máu, mực khổng lồ…”
Harry che trán: “Sev…”
***** Ta là tiến vào phòng Hiệu trưởng phân cách tuyến *****
Nếu hiện tại nói theo Dumbledore, hắn nhất định cảm thấy sợ hãi, bởi vì y sử dụng (thần chú) nhiều quá mức cần thiết, hơn nữa bày bố nhiều bùa chú phòng hộ và thăm dò lên tường phòng hiệu trưởng, rồi đột nhiên hiện ra cánh cửa! Đây chính là chuyện cực đại ngoài dự liệu của hắn, đương nhiên, nếu y thấy ba khuôn mặt quen thuộc hiện ra đằng sau cánh cửa kia, nói không chừng sẽ kinh hãi đến dựng đứng luôn bộ râu bạc trắng của y.
“Các ngươi ra ngoài trước.” Harry đứng ở lối ra mật đạo nói, ý bảo hai người ra ngoài giải quyết một đống thần chú phòng hộ và thăm dò ma thuật kia.
Snape trước tiên ếm một bùa Khiên, sau đó mới bước vào phòng Hiệu trưởng, Tom Riddle theo sát phía sau. Hai người họ ếm bùa ‘Đông cứng’ lên mấy dụng cụ kỳ quái bằng bạc, còn dùng rất nhiều thần chú khác mà Harry không biết, khoảng nửa giờ sau, Harry mới nghe được tiếng Snape: “Harry, vào đi.”
Harry lúc này mới an tâm bước vào phòng hiệu trưởng, nhìn bốn phía xung quanh, Snape và Tom Riddle hiển nhiên đã ngăn cản không ít dụng cụ dò xét ma thuật lên ba người.
“Cánh cửa nằm ở đâu?” Tom Riddle thu lại ma trượng trong tay – đương nhiên, đó không phải là ma trượng của y, là của Draco – ma trượng của hắn vẫn còn trong tay Voldermort.
Harry bước đến trước giá sách, cẩn thận tìm một chút, rút quyển sách ra: “Chính chỗ này.” Hắn giơ quyển ‘Lịch sử Ma pháp’ lên, “Mật khẩu là…” Hắn ý bảo hai người đặt tay lên quyển sách.
Ba người nắm chặt quyển sách, Harry đọc lên mấy từ cuối cùng: “… Vì lợi ích lớn hơn.”
Cảm giác quay cuồng một trận đến chóng mặt, một lần nữa lại cảm thấy như có một cái móc kéo lấy mình…
Khi Harry cuối cùng cũng chạm đất, hắn cảm thấy Snape đang ôm mình, cũng thấp giọng gọi mình: “Harry… Ngươi khỏe không…?”
Hắn mơ màng mở mắt ra, phát hiện mình đang dựa vào trong lòng ái nhân, hắn xoa xoa thái dương, nắm lấy Snape, cố gắng đứng vững: “Ta không sao…” Hắn cho đến bây giờ vẫn chưa trải qua chuyến đi dài như vậy bằng khóa cảng, nên có chút khó chịu.
Snape lấy một lọ thuốc từ trong trường bào ra cho hắn uống, Harry khôi phục lại một chút tinh lực, thần trí dần dần thanh tỉnh, có chút tò mò nhìn y: “Sev, trong trường bào của ngươi đến tột cùng là chứa cái gì trong đó? Sao cái gì ngươi cũng có thể lấy ra?”
“Đợi tối nay khi trở về sẽ biết.” Snape trả lời một cách ái muội.
“Severus Snape!” Harry thẹn quá hóa giận mà gào lên một tiếng, ngượng ngùng liếc nhìn Tom Riddle đang đứng nhìn hai người họ cười cười động viên.
“Ta chỉ nói về ma dược.” Snape nghiêm nghị giải thích.
Harry lười biếng đấu võ mồm với y (kỳ thật, mặc kệ mình nói như thế nào khẳng định cũng không qua y, vẫn là tiết kiệm sức lực đi), hỏi Tom Riddle: “Chúng ta hiện tại đang ở đâu?”
Tom Riddle cũng lắc đầu: “Không rõ lắm, nhưng có thể xác định được, nhất định chúng ta đã ra khỏi Anh Quốc.”
Ba người đánh giá xung quanh, đây là một tòa nhà bằng đá cũ kỹ tối thui, vách tường màu xám bao chung quanh, thập phần kín mít. Nhìn xuyên qua cửa sổ, có thể thấy mặt đất phía xa xa, vì vậy, ba người phỏng đoán chỗ này trên một tòa tháp cao.
Ba người đi dọc theo cầu thang màu đen hướng về phía trước, quẹo qua một khúc ngoặt, đằng trước là một cánh cửa gỗ hẹp té lại nặng nề, gỗ đã thập phần cũ kỹ xưa rích, thậm chí còn có mấy lỗ mục, lộ ra mấy chấn song bằng kim loại – rất rõ ràng, đây là một ngục giam. Xuyên qua khe hở của chấn song có lưới sắt nhìn vào bên trong, đó là một căn phòng nhỏ, bên trong trừ bỏ một chiếc giường thì không còn gì nữa hết, dơ bẩn nhưng cũng rất gọn gàng – giường được xếp đến chỉnh chỉnh tề tề.
Trên giường có một người đang ngồi, từ ánh sáng chiếu vào qua cửa sổ không đóng có thể thấy, y ước chừng khoảng hơn sáu mươi tuổi, gầy trơ xương, mái tóc dơ bẩn màu vàng rối tung. Người nọ tựa hồ cũng phát hiện bọn họ đến, chậm rãi quay đầu lại…
“Gellert Grindelwald!” Tom Riddle là người đầu tiên la lên hoảng sợ, “Ngươi là Gellert Grindelwald.”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.