HP Đồng Nhân Chi Ngọ Hậu

Chương 82: Kim bôi – Nghĩa địa




Khi Harry đi dọc theo con đường nhỏ thẳng tắp dài dằng dặc, hắn phát hiện cách đó không xa có một vật gì đó chuyển động – hắn lập tức nhớ đến đó là gì – đó là, nhân sư.
Nhân sư này có thân mình như sư tử: những móng vuốt cực đại, cái đuôi dài màu vàng nhạt, đầu là của một nữ nhân – nói thật, là cái đầu của một nữ nhân xinh đẹp. Khi Harry đi đến gần nàng ta hơn một chút, nhân sư đảo đôi mắt hạnh nhân xinh đẹp nhìn chằm chằm hắn, nhưng nàng ta không tránh qua một bên, mà không ngừng đi qua đi lại, ngăn cản Harry bước lên.
“Ta phải làm sao mới có thể đi qua, quý phu nhân tôn kính?” Harry thực hiện một cái chào theo nghi lễ quý tộc cổ xưa – hắn học được cái này từ Salazar. Salazar từng nói với hắn: “Đối với những sinh vật cao quý mà cổ xưa, ngươi nhất định phải duy trì sự lễ phép với họ, luôn tỏ ra tôn trọng bọn họ.”
Nhân sư hơi hơi giật mình, sau đó lên tiếng, thanh âm trầm thấp mà khàn khàn, “Ngươi cách mục tiêu rất gần, mà cách duy nhất là phải qua ải của ta, nguyên bản ngươi phải giải được câu đố của ta mới có thể bước qua, bất quá hiện tại…” Nàng tự động tránh đường, “Xin mời, bây giờ còn rất ít người biết những lễ nghi xa xưa như vậy. Tuy rằng không biết người là người thừa kế của gia tộc cổ đại nào, nhưng… Sphinx (tên nhân sư Ai Cập) đối với người tôn trọng mình cũng luôn biết tôn trọng.”
Đối với sự đãi ngộ khác thường này, Harry cũng có chút ngạc nhiên, nhưng hắn vẫn cúi chào cáo biệt lễ phép với nhân sư, đi về phía trung tâm mê cung.
Trước mặt lại xuất hiện mấy con đường nhỏ, “Point me!” Harry ra lệnh cho ma trượng của hắn, ma trượng xoay một vòng rồi dừng lại chỉ qua con đường nhỏ bên phải. Harry liền chạy theo con đường bên phải, chỉ một lúc sau, hắn liền thấy phía trước có ánh sáng le lói – cách hắn khoảng một trăm mét, Kim Bôi của cuộc thi Tam Pháp Thuật được đặt trên cái đài nhỏ đang sáng lập lòe. Hảo! Harry bước nhanh hơn, vừa chạy vừa vung ma trượng, ếm mấy bùa Choáng cực mạnh lên con nhện tám mắt đang xông về phía mình cho nó nằm lăn ra đất.
Hiện tại, Harry đang đứng trước Kim Bôi, chung quanh không có một ai. Hắn thở hổn hển nặng nhọc – kế tiếp là phần chính của vở kịch. Hắn lấy chiếc lọ thủy tinh nhỏ màu đỏ từ trong túi trường bào ra, đem độc dược đỏ như máu kia nuốt hết.
Cảm giác nóng rát như ngọn lửa đang cháy trôi qua cổ họng, sau đó từ trong dạ dày dâng lên một cổ rét lạnh, giống như có hàng trăm khối băng đang đảo lộn trong dạ dày mình. Cảm giác lạnh lẽo này từ từ lan tràn trong cơ thể hắn, chạy dọc theo từng mạch máu của hắn… Harry có cảm giác mình sắp chết cóng… Ý thức dần dần trở nên mơ hồ, cố gắng lắm cũng chỉ thấy được một chút ánh sáng. Harry gắng gượng lấy lại tinh thần, ra lệnh cho lý trí của mình, vươn tay ra bắt lấy chiếc Kim Bôi đang tỏa ra sắc vàng nhàn nhạt…
Trong tích tắc, Harry một lần nữa có cảm giác rất quen thuộc – giống như có một cái móc từ rốn mình kéo đi – một lực kéo rất lớn mạnh mẽ kéo thân thể hắn đi, sau đó hắn thấy hai chân mình cách xa khỏi mặt đất, thân mình như bị một vật gì lôi về phía trước, cuồng phong xung quanh bắt đầu rít gào…
***** Ta là đến nghĩa địa phân cách tuyến *****
Harry cảm thấy chân mình nặng nề đập xuống đất, hắn cố gắng đứng vững để mình không bị té xuống, sau đó, hắn buông cúp Tam Pháp Thuật ra, gian nan ngẩng đầu.
Ý thức mơ hồ mà ‘Trớ chú chi huyết’ mang đến đã dần dần biết mất, nhưng Harry rõ ràng có thể cảm thấy ma lực mãnh mẽ của mình từng chút từng chút giảm sút – rất rõ ràng, ma dược đã có tác dụng. Tầm mắt của Harry dần trở nên rõ ràng, hắn nhìn xung quanh, đúng vậy, là khu mộ của gia tộc Riddle mà mình phi thường quen thuộc.
Trong màn đêm, Harry nhìn thấy một bóng đen dần dần bước đến gần, đi dọc theo con đường nhỏ xuyên qua khu mộ hướng về phía mình. Thân hình y phi thường thấp bé, chiếc nón trùm lớn của trường bào che khuất gương mặt, dựa theo tướng đi cùng cánh tay đang ôm trong lòng, có thể đoán được bóng đen kia đang ôm thứ gì. Cuối cùng, bóng đen kia dừng lại trước một tấm bia lớn bằng đá cẩm thạch, y cách Harry chỉ khoảng mười thước.
Harry đột nhiên nhớ đến kiếp trước, phản ứng đầu tiên khi mình nhìn thấy cảnh tượng này chính là vết sẹo phát đau – bất quá hiện tại hắn không còn đau nữa – vết sẹo của Harry đã biến mất chỉ còn lưu lại một dấu nhỏ xíu. Cho nên hắn ghét nhìn bóng đen đó, cười lạnh: “Peter Pettigrew, ngươi không cần che mặt, ta biết chính là ngươi.”
Peter Pettigrew khiếp đảm rụt người lại, tằng hắng một tiếng lo sợ nói: “Ha… Harry?”
“Để chủ tử của ngươi nói chuyện với ta.” Ánh mắt Harry đừng lại trên ‘vật’ trong lòng y, “Ngươi không suy yếu đến mức khí lực để nói một câu cũng không có đi, Voldermort?”
Thanh âm của Peter Pettigrew càng run rẩy dữ dội hơn: “Ngươi… ngươi nói cái gì?”
Sau đó, Harry nghe được thanh âm ác độc, lạnh lẽo, trầm thấp mà hắn quen thuộc: “Pettigrew, để ta nói chuyện với y.”
“Nhưng… nhưng chủ nhân, thân thể Ngài…” Peter Pettigrew thấp giọng nói.
“Để ta nói chuyện với y!” Voldermort rõ ràng tức giận, “Ngươi không nghe theo mệnh lệnh của ta sao?”
“Không… Không! Chủ nhân…” Peter Pettigrew vội vàng giải thích, “Ta lập tức để Ngài nhìn y!” Y vội vội vàng vàng tháo bỏ lớp vải ngoài bọc y phục của y.
Một cái sọ xấu xí, hèn hạ, ngu ngốc và còn nhiều từ xấu xí nữa cũng không đủ, hơn nữa chỉ từ xấu xí thôi cũng chưa đủ để miêu tả hết. Vật kia có bộ dáng của một tiểu hài tử, đầu gối co lại. Nhưng Harry chưa từng thấy vật gì lại không giống tiểu hài tử như vậy – y (có lẽ mình nên dùng chữ ‘nó’) không có tóc, hơn nữa làn da còn toàn vảy. Lưng của y chỉ toàn màu đỏ. Tay và chân của y gầy, ốm yếu, ngoài ra gương mặt của y – tuyệt đối không có một chút gì giống như một khuôn mặt của tiểu hài tử – dẹp lép, giống như mặt rắn, nhưng lại mang một đôi mắt lóe lên giận dữ không ngừng.
Vật nhỏ kia nhìn qua rất yếu ớt, y giơ cánh tay nhỏ xíu lên, quấn lấy cổ Peter Pettigrew (khuôn mặt Peter Pettigrew đầy chán ghét), ra lệnh cho y để mình đối diện với Harry.
Ai Harry nhớ đến Draco, nếu y biết Tom Riddle có một khuôn mặt hoàn toàn không hợp với quan niệm về thẩm mỹ của gia tộc Malfoy, y còn tình nguyện để Tom Riddle hôn? Hắn có chút xấu xa nghĩ, nên hay không đem khuôn mặt cùng bộ dáng kia chụp lại, khi trở về sẽ cho y xem? (Kirei: Ây da, đây là lúc nào mà anh còn rảnh rỗi nghĩ ba cái chuyện này chứ? Thiệt tình!)
“Hừ, Harry Potter, hãy nhìn bộ dáng hiện tại của ta xem…” Voldermort khàn khàn nói, “Đây là đều là do ngươi mang đến!”
“Cáp, vậy ngươi hiện tại biến thành một thứ xấu xí như thế kia cũng là do ta làm hại?” Harry cười nhạo, “Nhìn xem bộ dáng bây giờ của ngươi…”
“Hừ, đợi một lúc nữa ngươi sẽ không còn cười nữa…” Voldermort không để ý đến lời chế giễu của hắn, “Pettigrew!”
“Đúng… đúng vậy, chủ nhân…” Peter Pettigrew giơ ma trượng lên, “Expelliarmus!”
Harry cũng không muốn kháng cự, hắn uể oải đánh rơi ma trượng. Peter Pettigrew thả Voldermort xuống, kéo Harry đi về phía tấm bia bằng đá cẩm thạch, sau đó đẩy người hắn xoay lại, đưa lưng về phía tấm bia. Harry cố ý cự tuyệt vài lần, Peter dùng hết sức đè hắn lại, dùng dây thừng cột hắn vào tấm bia đá. Peter Pettigrew không nói một lời, chỉ kiểm tra dây trói được cột chắc hay không. Ngón tay y không ngừng run rẩy, đụng vào nút thắt. Thẳng đến khi y xác định Harry đã được cột rất chặt vào tấm bia, một chút cũng không thể động, y mới xuất ra một vật gì đen thui từ trong trường bào cố gắng nhét vào miệng Harry (Harry trong lòng kháng nghị: mắc chi cứ phải ngay miệng ta? Ngươi dùng toàn mấy thứ dơ bẩn!). Sau đó, một câu cũng không nói, xoay người chạy đi.
Mười phút sau, Peter Pettigrew lại xuất hiện trong tầm mắt Harry lần nữa, y đang kéo một cái vạc cực lớn từ phía những ngôi mộ kia đi đến, cách hắn không xa thì dừng lại. Harry thở phào nhẹ nhõm trong lòng: cuối cùng cũng bắt đầu việc chính trong đêm nay.
Peter Pettigrew không ngừng lăng xăng bên dưới cái vạc, đốt lửa, ma dược trong vạc bắt đầu sủi bọt, thậm chí còn phát ra những tia lửa. Sau đó, y đem Voldermort bỏ vào trong chiếc vạc, Harry nghe được tiếng thân hình nhỏ bé yếu ớt kia chạm vào đáy vạc.
Miệng Peter Pettigrew lẩm bẩm, thanh âm y run rẩy, y giơ ma trượng lên, nhắm hai mắt lại, ngửa mặt lên trời hô: “Xương của phụ thân, hy sinh trong vô tình…” Ngôi mộ dưới chân Harry nứt ra, một đám bụi dưới tác dụng của bùa chú bay bay trong không khí, nhẹ nhàng tiếng vào trong vạc. Mặt nước giống như nạm kim cương tách ra, những tia lửa bắn tung tóe khắp nơi, màu sắc ma dược biến thành màu lam sáng chói.
Tiếp theo, Peter thấp giọng nức nở từ trong y phục của mình lôi ra một con dao bạc. Thanh âm của y đã trở nên thút thít đứt quãng: “Thịt… Thịt của đầy tớ, tự nguyện hiến dâng…” Y giơ tay phải ra – bàn tay bị thiếu mất một ngón. Tay trái y gắt gao cầm con dao bạc kia, vung mạnh về trước. Sau đó là một tiếng kêu sợ hãi phá tan bầu trời đêm, theo đó là một tiếng nhỏ giọt khiến người khác buồn nôn, mặt nước chuyển thành màu đỏ như lửa chói mắt. Miệng Peter thở phì phì, rên rỉ đau đớn, sau đó cầm con dao nhỏ bước đến trước mặt Harry.
“Máu… của kẻ… kẻ thù… bắt buộc dâng lên, sẽ làm… làm cho kẻ thù sống lại…” Harry ‘hoảng sợ’ nhìn con dao sáng bóng đâm vào tay phải mình, máu từ từ chảy ra. Peter Pettigrew lấy từ trong túi ra một lọ thủy tinh nhỏ, đưa đến vết thương của Harry, từ từ hứng vào lọ.
Cho đến khi chính mắt Harry thấy được cốt mình đã tráo đổi và máu của mình đã được bỏ vào trong vạc, tảng đá lớn trong lòng mới buông xuống thật mạnh – kế hoạch của mình đều đã thành công.
Ma dược trong vạc không ngừng cuộn xoáy, biến hóa, cuối cùng biến thành những cuộn khói màu trắng. Peter Pettigrew cạn kiệt sức lực quỳ rạp bên cạnh chiếc vạc nhìn những thay đổi trong đó, nhìn xong tất cả, cuối cùng nhẹ nhàng thở ra, sau đó mệt mỏi nghiêng qua một bên, ngã xuống nền đất, không ngừng thở hổn hển và nức nở, bàn tay gắt gao nắm chặt lấy nơi cánh tay y đang chảy máu.
Chiếc vạc kia lại lần nữa sôi lên sùng sục, một trận đốm lửa bắn ra bốn phía, cái đó lại biến hóa một lần nữa…

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.