HP Đồng Nhân Chi Ngọ Hậu

Chương 68: Dự thi – An ủi




Phu nhân Maxime và Karkaroff đối với chuyện xuất hiện thêm dũng sĩ thứ tư rất bất mãn, nhưng, tựa như lời Dumbledore nói, khế ước ma pháp của Hỏa Diễm Bôi khiến Harry không thể không tham dự trận đấu, thân là Bộ trưởng Bộ thể dục thể thao Ludo Bagman cũng đồng ý như vậy. Thêm vào đó, những lời nói có căn cứ của Moody cho rằng có người muốn nhân cơ hội này giết Harry, Harry nhất định là vô tội vân vân, hai vị hiệu trưởng kia cũng không thể không thỏa hiệp.
“Nhưng, hiệu trưởng, Harry làm trái với quy định đem tên mình ném vào Hỏa Diễm Bôi, đây là trái nguyên tắc! Y nhất định phải bị xử phạt nho nhỏ, bằng không thanh danh của Hogwarts không phải sẽ vì hắn mà bị ảnh hưởng sao?” Cedric đột nhiên lên tiếng.
Harry đối với chuyện bị Cedric cứ nhắm vào mình nhận thức thập phần khác biệt: chỉ vì một Cho Chang, y sẽ không dùng cách đó đối địch với mình đi? Mình còn tưởng rằng y có bao nhiêu chính trực dũng cảm a! Hại mình ban đầu còn có chút áy náy với y – dù sao mình cũng gián tiếp hại chết y. Không nghĩ đến… hắn có chút tức giận mà quyết định: mặc kệ cái gì công bằng hay không công bằng, mình sẽ không đem nội dung trận đấu đầu tiên nói cho y, để cho y đứng thứ nhất từ dưới đếm lên đi!
“Ta không làm như vậy!” Harry phản đối, “Ta có lý do gì để phải làm như vậy a?”
“Hừ! Đây chính là một cơ hội tốt để nổi tiếng a!” Fleur Delacour hừ lạnh, đối với tuyển thủ ‘tiểu nam hài’ này, nàng đã sớm bất mãn.
“Danh tiếng? Còn danh tiếng nào có thể lớn hơn “Đại nạn không chết hoàng kim nam hài’ và “Cứu thế chủ thế giới ma pháp’?” Harry tao nhã nhướn mày, lễ phép đáp lại.
“Còn có một ngàn Galleon vàng a!” Fleur nói, “Tiền rất nhiều a!”
“Tiểu thư Delacour, thỉnh tiểu thư nhìn quần áo của ta trước, ta từ đầu đến chân có chỗ nào là người thiếu tiền không?” Harry thập phần quý phái mà trả lời, “Phần thừa kế cha mẹ đã mất để lại cho ta cũng đủ để ta chi tiêu hết quãng đời còn lại, ta nghĩ một ngàn đồng Galleon vàng kia cũng không đủ cho ta để vào mắt.” Mang hàm ý, hay là ngươi rất thiếu tiền? Nên mới coi trọng một ngàn đồng vàng kia?
Fleur Delacour tức giận đến nỗi khuôn mặt nhỏ nhắn trắng bệch, vốn định xô cửa bước ra ngoài, nhưng tốt xấu gì nàng cũng còn nhớ mình là dũng sĩ, phải đợi để nhận nhiệm vụ thứ nhất, đành thở phì phì bước đến bên cạnh phu nhân Maxime ngồi xuống. Sắc mặt Cedric cũng có chút không được tốt, Viktor Krum thực ra vẫn giữ vẻ mặt nhăn nhó, không nói được một lời.
Thấy những người khác không còn gì dị nghị nữa, Barty Crouch bắt đầu nêu nhiệm vụ thứ nhất. Dưới ánh lửa chiếu sáng, Harry để ý đến vẻ mặt tiều tụy của y, đôi mắt thâm quầng, làn da khô quắt – rất rõ ràng, là hậu quả tàn phá của bùa Độc đoán trường kỳ.
“Nhiệm vụ thứ nhất dùng để đo lường khả năng của các ngươi, nhưng chúng ra sẽ không nói đó là nhiệm vụ gì. Đối mặt với nguy hiểm không biết trước, một pháp sư nhất định phải có đủ dũng khí và khả năng. Nhiệm vụ thứ nhất sẽ được thực hiện vào ngày hai mươi bốn tháng mười một dưới sự chứng kiến của toàn thể trọng tài và học trò. Trong quá trình thực hiện nhiệm vụ, các dũng sĩ không được nhờ sự giúp đỡ của các giáo sư, cũng không được sự giúp đỡ dưới bất kỳ hình thức nào của các giáo sư, các tuyển thủ chỉ được sử dụng đũa phép để thực hiện nhiệm vụ. Chỉ sau khi hoàn thành nhiệm vụ thứ nhất, các ngươi mới nhận được thông tin về nhiệm vụ thứ hai. Bên cạnh đó, xét thấy cuộc thi sẽ hao tâm tổn dức, các tuyển thủ sẽ được miễn kỳ thi cuối năm.” Barty Crouch dùng thanh âm khàn khàn nói.
Thật là một tin tốt, kỳ thi cuối năm được miễn – hắn có thể không cần mang quá nhiều sách vở. Harry tự an ủi mình.
Đợi đến khi tất cả mọi người đều đi hết, Harry lúc này mới quay trở lại tháp Gryffindor. Đã hơn chín giờ đêm. Bước vào đại sảnh, đại sảnh đã trống không trống lốc. Ngọn nến đã tàn hết, khiến mấy trái bí đỏ cháy lập lòe phát ra ánh sáng nhàn nhạt, hơn nữa dưới khuôn mặt được khắc như mặt quỷ, còn có vẻ âm trầm khủng khiếp. Đi dọc theo hành lang bằng đá cẩm thạc, Harry đột nhiên dừng lại – hắn không đi lên đó – hắn biết, chờ đợi mình chính là các học trò đang hân hoan chúc tụng cùng với những câu nghi vấn bất tận. Hắn đột nhiên cảm thấy có chút mệt mỏi, cước bộ nặng nề. Vì vậy, Harry ngồi xuống bậc thang đá, ngồi yên, ngẩn ngơ.
Dù rằng mình đã từng trải qua sự nghi ngờ của đám đồng học một lần, hơn nữa, lần này, ba hảo bằng hữu đều đứng bên cạnh mình, nhưng hắn vẫn cảm thấy trong lòng có chút thê lương như trước đây. Lòng người dễ đổi, nhân ngôn đáng sợ, âm hiểm quỷ kế… những chuyện này mình không muốn đối mặt lần nữa, nhưng mình lại không thể không đối mặt với nó.
Một chiếc áo choàng mang theo mùi thảo dược thoang thoảng hạ xuống vai Harry, sự ấm áp của thân nhiệt bao trùm toàn thân. Harry hơi sửng sốt, ngẩng đầu nhìn lên – là Snape, y vẫn như trước toàn thân hắc sắc, trong tay cầm theo một ngọn đèn sáng mờ nhạt, đôi môi mím chặt, sắc mặt nghiêm túc nhìn chằm chằm hắn.
“Se… Giáo sư.” Harry đứng lên.
“Ngươi muốn chết cóng sao?” Snape lạnh lùng nói, tuy rằng bây giờ đang là mùa thu, ban ngày có chút nóng, nhưng khi trời tối, sẽ lạnh đến chết. Snape nguyên bản ra ngoài tuần tra ban đêm, không nghĩ đi đến tháp Gryffindor, liền bắt gặp tiểu quỷ ngồi một mình cô độc trên thềm đá, hắn cũng không sợ sẽ chết cóng.
Harry lúc này mới có phản ứng, thì ra mình đã ngồi trên bậc thang gần cả giờ đồng hồ. Nghĩ có lẽ các đồng học đều đã đi ngủ, lúc này trở về, vừa lúc có thể tránh mặt được bọn họ.
Hắn cởi áo choàng ra, trả lại cho Snape: “Cám ơn ngài đã nhắc, giáo sư, đã đến lúc ta phải quay về ngủ.” Hắn siết chặt trường bào quanh người, đi lên lầu.
“Ha… Potter!” Snape đột nhiên gọi hắn lại.
Harry xoay người, nổi bật dưới ngọn đèn leo lét, khuôn mặt của thiếu niên u buồn, đôi mắt xanh biết mang theo một tia mê man. Một cơn gió từ phía sau hắn thổi đến, thổi bay vạt trường bào của hắn, vạt áo hắn phiêu phiêu trong gió. Ngọn đèn mờ nhạt trở nên chập chờn, dưới ánh nến lay lắt, thân ảnh thiếu niên mang theo một chút mơ hồ. Snape chỉ cảm thấy một trận ngẩn ngơ, hắn vừa rồi… giống như muốn tránh xa mình…
Snape lấy lại bình tĩnh, lúc này mới nói: “Cố lên.”
“Ta biết.” Harry hé môi cười khẽ, quay đầu bước về phía phòng ngủ.
***** Ta là ngày hôm sau phân cách tuyến *****
Ngày hôm sau là cuối tuần, trời vừa sáng thì Harry liền tỉnh, Ron cư nhiên cũng tỉnh, y nhỏ giọng hỏi: “Harry, ngươi tỉnh rồi sao?”
“Ân.” Harry hữu khí vô lực trả lời.
Ron nhìn qua hai người khác vẫn còn chưa tỉnh, liền lặng lẽ bước xuống giường, đi đến giường Harry, nằm xuống cạnh hắn, nói: “Hắc, bằng hữu, đừng ủ rũ như vậy.”
“Ta nghĩ cũng không ra.” Harry thở dài, “Tưởng tượng đến cảnh sẽ có rất nhiều người đến hỏi ta: ‘Harry, ngươi như thế nào ném tên mình vào Hỏa Diễm Bôi được?’ ta liền đau đầu. Vì cái gì không có ai tin ta a?”
“Có ba người chúng ta tin ngươi a! Còn có hiệu trưởng Dumbledore, Sirius, Hagrid… Chúng ta đều tin ngươi!” Ron an ủi hắn, “Ban đầu ta cũng có chút nghi ngờ ngươi, nhưng nhớ đến tính tình của ngươi, ngươi sẽ không tự chuốc khổ vào người! Ngươi rất lười, chúng ta ai cũng biết!” (Kirei: đang chê hay đang an ủi vậy trời)
“Có bằng hữu nào nói như vậy không?” Harry bất mãn thở dài.
“Cho nên, dần dần những người khác cũng sẽ từ từ thông suốt.” Ron nói, “Bọn họ chính là ghen tỵ, ghen tỵ vì ngươi có được cơ hội này – bọn họ không muốn nghĩ đến ngươi sẽ gặp bao nhiêu nguy hiểm.”
“Ta sao lại phát hiện ra Ron ngươi càng ngày càng dong dài, giống y như nữ hài tử.” Harry chế nhạo y.
Ron đánh hắn một quyền: “Ta đang an ủi ngươi, ngươi ngược lại, cười chê ta! Huống chi, những lời này cũng không phải do ta nghĩ ra được, ta đâu có tài ăn nói hảo như vậy. Là Hermione, nàng lo lắng ngươi sẽ cảm thấy khó chịu, mới nhờ ta an ủi ngươi!”
“Nói nửa ngày hóa ra là Hermione a!” Harry thở dài, khó trách những lời này nghe có chút quen, “Ron, ngươi xong rồi, ngươi về sau này a, trăm phần trăm sẽ bị thê tử quản nghiêm ngặt! Nghe lời Hermione như vậy…”
“Ngươi…” Ron lại đánh hắn một quyền nữa, “Đồ vong ân phụ nghĩa hảo, ngươi ngủ tiếp đi!” Y nở nụ cười, bò lại giường mình tiếp tục ngủ.
Đến giữa trưa, Harry mới rời giường, mấy người bạn cùng phòng cũng không còn ở đó – đoán chừng đã bị Ron lôi đi. Hắn không muốn đến lễ đường ăn trưa, liền gọi Dobby chuẩn bị cho mình vài món ăn. Dobby rất hưng phấn vì hắn mà bày ra một bàn nhỏ thức ăn phong phú, sau đó quay lại nhà bếp, đề phòng đi quá lâu sẽ bị Dumbledore phát hiện có việc bất thường.
Ăn cơm trưa xong, Harry thông qua mật đạo đi đến văn phòng của Sirius. Sirius thập phần lo lắng cho tình trạng của hắn, vừa nhìn thấy hắn liền kéo ngay vào trong phòng, đặt lên sofa, thân thiết hỏi: “Harry, ngươi có khỏe không? Chết tiệt, nếu để ta biết là ai đem tên ngươi bỏ vào trong Hỏa Diễm Bôi, ta không thể không làm thịt nó.”
“Ta không sao, Sirius.” Harry nói, “Huống hồ, mặc kệ ra sao, ta cũng phải tham gia.”
“Nhưng rất nguy hiểm!” Sirius trầm ngâm một lúc, “Ta và Remus đã nói chuyện của ngươi, y cũng biết chuyện này rất nguy hiểm. Lịch sử của Tam Pháp Thuật là chết không ít người, cho dù hiện tại tăng cường phòng ngừa tai nạn trong thi đấu, nhưng…”
“Nói tóm lại… ngươi không cần quá lo lắng cho ta!” Harry an ủi y, “Tin ta, ta chính là con của James a!”
“Cũng đúng, con của James và Lily nhất định sẽ không thua cuộc!” Sirius nhớ đến hảo bằng hữu, lập tức khôi phục lại niềm tin.
*************************************
Ngày hôm sau, Harry không thể không xuất hiện trước công chúng – hắn vẫn phải ăn cơm, đi học a! Không ít người đều cho rằng Harry sử dụng thủ đoạn bất chính gì để đạt được tư cách tham gia trận đấu. Nhất là đám học trò Hufflepuff, bọn họ cảm thấy Harry đã tước đoạt vinh quang của tuyển thủ bọn họ, có thể vì bình thường bọn họ rất ít lấy được niềm vinh dự, lúc này thật vất vả mới xuất hiện được một Cedric, không nghĩ đến… Chuyện này khiến ánh mắt bọn họ nhìn Harry đầy lạnh lùng cùng bất mãn – Harry đoán chừng cũng nói xấu không ít về mình.
Mà học trò Gryffindor tuy rằng cũng rất cao hứng khi trong học viện của mình cũng xuất hiện một dũng sĩ, nhưng đối với cách hắn có được tư cách tham gia cũng có chung sự bất mãn cùng những người khác, thấy ghen tỵ với hắn.
Harry cả ngày đều bảo trì vẻ mặt ‘không để ý chuyện bên ngoài’, đối với mấy chuyện thì thầm về mình giả vờ như không nghe thấy, luôn bên cạnh những hảo bằng hữu của mình. Hoàn hảo, không ai dám đứng trước mặt hắn chỉ trích mình bằng mấy ‘lời nói chính nghĩa’. Draco trước sau đều giúp đỡ mình, nên cũng không có mấy thứ linh tinh ‘Potter phân thối’ xuất hiện, tối thiểu điều này cũng làm cho hắn thấy dễ chịu hơn rất nhiều.
Vào một buổi chiều có giờ Ma Dược, Snape trước sau vẫn chỉ đạo bọn họ chế tác ma dược, hơn nữa, nằm ngoài dự đoán của mọi người chính là, y cư nhiên không mượn cơ hội này để cười nhạo châm chọc Harry. Y vẫn thản nhiên, nhưng vẫn luôn trừ điểm những học trò khác. Qua nửa tiết học Colin lo lắng xuất hiện ở cửa lớp, y thay Barty Crouch chuyển lời, mời Harry và những dũng sĩ khác đi lên lầu.
Snape cư nhiên không hề tức giận, cũng không nói gì, chỉ hất cằm lên ý bảo Harry đi đi. Harry biết là chuyện kiểm tra ma trượng, hướng y gật gật đầu, chỉnh trang lại y phục thật hảo, bước theo Colin.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.