HP Đồng Nhân Chi Ngọ Hậu

Chương 56:




“Draco!” Harry bước vào phòng ngủ, Draco đang ghé vào trên giường đọc sách, Tom Riddle ngồi bên cạnh, nhẹ nhàng vuốt mái tóc vàng mềm mại của Draco. Xem ra, tình cảm hai người này phát triển rất nhanh Harry thở dài, ta vẫn còn quá sớm!
“Harry, sao ngươi lại đến đây?” Draco bật dậy.
“Ta đến tìm Tom Riddle.” Harry nói, “Không làm phiền các ngươi chứ?”
“Không có, không có!” Draco đỏ mặt cố gắng lắc đầu.
“Ngươi định đi hôm nay?” Tom Riddle hỏi, “Ngươi xác định hôm nay y sẽ đến Ngôi nhà Riddle sao?”
“Ta có nguồn tin đáng tin!” Harry nhún nhún vai, “Người kia hôm nay sẽ đến.”
“Xem ra hôm nay chúng ta có một buổi tối bận rộn.” Tom Riddle sửa sang lại y phục, phủ thêm tấm trường bào hắc sắc.
“Riddle…” Draco có chút lo lắng, “Sẽ có nguy hiểm sao?”
“Tiểu Xà, ta là ai chứ?” Tom Riddle vuốt mặt y, “Trên đời này có có ai là địch thủ của ta, ân?”
“Vậy ngươi đi đi.” Draco gật gật đầu.
“Ta sẽ giúp ngươi mang một sủng vật về.” Tom Riddle cười nói.
“Hai người các ngươi thân thiết đủ rồi đó…” Harry thật sự không nhịn nữa, đáng thương cho hắn vẫn còn là người đàn ông độc thân a a a
“Tốt lắm, Potter!” Tom Riddle cười nói, “Đi thôi!”, hai người lập tức Ảo Ảnh di chuyển.
***** Ta là Ngôi nhà Riddle phân cách tuyến *****
Ngôi nhà Riddle đã sớm nhiều năm không có người ở, nơi này đã ầm thấp âm u, bức tường đổ tan hoang, hơn nữa, nửa thế kỷ xảy ra vụ án mạng ly kỳ kia, làm người ta mao cốt tủng nhiên (sởn tóc gáy).
Khi Frankie Bryce đến trông coi ngôi nhà cũ bỏ hoang này, mỗi ngày đều đấu tranh cùng mấy nam hài hay gây sự trong làng và cỏ dại. Vào một đêm tháng bảy, Frankie bởi vì cái chân què đau đớn kịch liệt mà thức giấc, y bước vào nhà bếp, muốn nấu một ấm nước nóng để trấn cơn đau. Lúc này, y thấy ánh đèn qua cửa sổ tầng trên của Ngôi nhà Riddle, trong lòng y ngờ rằng mấy nam hài phá phách lại đến, nói không chừng chúng nó còn đốt lửa. Y lập tức buông bình thủy, quay lại nhà bếp, lấy từ cái móc bằng sắt rỉ sét một chìa khóa cũ, sau đó cầm lấy cây gậy dựng sát vách tường, quay đầu bước vào bóng đêm.
Trước cửa ngôi nhà cũng không có dấu vết phá hoại, cửa sổ cũng không có vật gì bị hư hỏng. Frankie bước ra phía nhà sau, nơi đó có một cánh cửa hoàn toàn bị dây trường xuân lấp kín. Y lấy chìa khóa ra, cắm vào trong ổ khóa rỉ sét, im lặng mở cửa.
Bên trong nhà bếp trống lốc, một mảnh tối đen, trong phòng đầy mùi hôi thối, Frankie đã rất lâu không bước vào đây, nhưng y vẫn lờ mờ nhớ rõ cánh cửa thông ra đại sảnh nằm ở đâu. Y vểnh tai cẩn thận lắng nghe nhhững tiếng động ở tầng trên, bước thật nhẹ đi vào đại sảnh. Ánh sáng từ trên hai cánh cửa sổ chiếu thẳng lên hành lang, y mò mẫm, bước từng bước cẩn thận đi lên, thềm đá đầy bụi, vọng lại tiếng bước chân cùng tiếng chống gậy của y.
Khi tầng một hiện ra, Frankie lập tức quẹo phải, y thấy phía cuối hành lang, cửa phòng ngủ nửa đóng nửa mở, ánh sáng từ khe hở xuyên qua, hắt lên sàn nhà đen thui một dải sáng dài màu vàng nhạt. Frankie nắm chặt cây gậy trong tay, chậm rãi hướng cánh cửa bước lại gần… Ngay khi y cách cánh cửa còn khoảng mấy mét, y nghe phía sau vang lên một tiếng ‘đùng’ kỳ quái, ngay lập tức, trước mắt y tối sầm, hôn mê bất tỉnh.
Một bàn tay xuất hiện giữa khoảng không, đỡ được Frankie, sau đó kéo y vào trong, Frankie giống như được che giấu đi, từng chút từng chút một biến mất vào khoảng không, chỉ để lại hành lang trống không.
“Chính là người này?” Tom Riddle nhìn lão nhân trước mắt, có chút khinh thường hỏi.
Harry tận lực dùng áo tàng hình đem ba người che giấu thật hảo, nói: “Chúng ta hiện tại đã đến?”
Tom Riddle gật gật đầu, lại ném cho Frankie đang nằm trên đất một bùa Choáng, sau đó hai người tự ếm lên mình huyễn thân chú cùng tĩnh âm chú. Hai người xốc áo tàng hình ra, bước đến gần cửa.
“Chủ nhân a, nếu còn đói, trong chai vẫn còn một chút.” Peter Pettigrew khiếp sợ nói.
Harry ném cho Tom Riddle một ánh mắt chế giễu: Nhìn ngươi xem, lớn như vậy vẫn còn uống sữa.
Tom Riddle trừng mắt liếc hắn một cái: Người kia cũng không là ta.
“Đem ta đến gần lò sưởi một chút, Pettigrew!” Là thanh âm của Voldermort.
Hai người theo khe hở nhìn vào, Peter Pettigrew đang đẩy một ghế tới gần lò sưởi. Tiếp theo hai người sẽ bắt đầu thảo luận về việc làm thế nào để bắt được Harry, Peter sẽ nhịn không được mà cầu xin.
Nagini cũng không có trong phòng, mắt hai người giao nhau, lui về sau mấy bước. Đi dọc theo hành lang được vài bước, Harry nghe thấy một trận ‘tất tất so so’ thanh âm, giống như tiếng vảy rắn trườn trên mặt đất. Đến đây! Hai người liếc nhìn nhau một cái. Tom Riddle dẫn đầu hướng nơi phát ra thanh âm mà đi đến.
[Nagini, là ngươi phải không?] Tom Riddle ti ti nói.
[Là Tom sao?] Nagini nghi hoặc, [Giọng nói của ngươi sao có chút không giống với…]
Tiếng ‘tất tất so so’ dần đến gần, Harry lờ mờ thấy được thân ảnh của con rắn khổng lồ: dài ít nhất mười hai thước Anh, hai con mắt màu vàng mở to, thân mình như những cuộn sóng bập bềnh trườn đến, tạo thành những đường cong khúc khuỷu lớn trên mặt đất đầy bụi.
Tom Riddle bước đến trước mặt Nagini, vươn tay vuốt làn da của nó: [Nagini, đã lâu không gặp.]
Nagini phun phì phì, ngửi mùi trên người y: [Tom, mùi của ngươi đã thay đổi trở lại như cũ…Chính là…] Nó nhìn vào cánh cửa sáng đèn, [Nơi kia… còn có một Tom khác, y không thích ta gọi y như vậy… y muốn ta gọi y là Voldy].
[Kẻ kia cũng là ta… nhưng là một bộ phận không tốt trong cơ thể ta.] Tom Riddle nói, [Cho nên, ta không cần bộ phận này.]
[Voldy kia ngày càng xấu xa hơn] Nagini phì phì nói, [Sự khoái hoạt cũng không có Y chỉ lo cho mình, cũng không để ý đến ta ]
[Nagini… tiểu thư phải không?] Harry kiếm từ nói, đối với con rắn trong kiếp trước đã cắn chết Snape, hắn vẫn có chút không thích lắm.
[Ngươi là ai? Ngươi sao lại có thể nói chuyện với ta? Y là bằng hữu của ngươi sao, Tom?] Nagini liên tiếp hỏi mấy vấn đề.
[Ta là Harry, Harry Potter.] Harry nói, [Ta là bằng hữu của Tom.]
[Nhĩ hảo.] Nagini rất lịch sự trả lời.
Xem ra nó vẫn rất hiểu chuyện, Harry nghĩ, [Ta mang đến cho ngươi một bằng hữu.]
[Bằng hữu?] Nagini lắc lư đầu hỏi.
[Nhĩ hảo, tiểu thư xinh đẹp] Heleba theo từ trong ngực Harry vươn đầu ra, nó đã sớm không kiềm chế được nữa, [Ta tên là Helaba.]
[Nhĩ hảo ] Nagini tiểu thư thực vui vẻ vì có thể cùng một đồng loại nói chuyện phiếm.
[Nagini, ngươi đồng ý đi với ta không? Rời bỏ… Ân, Voldy.] Tom Riddle nói.
[Tom sẽ không bỏ ta lại sao?] Nagini nước mắt lưng tròng hỏi, [Ta vẫn hảo nhớ Tom, nhưng ngươi lại không đến tìm ta…]
[Sẽ không, Nagini.] Tom Riddle vuốt đầu nó, [Ngươi sau này liền cùng một chỗ với ta, được không?].
[Hảo ] Nagini cọ vào trong lòng y.
“Nagini có thể thu nhỏ lại sao?” Harry hỏi, một con rắn lớn như vậy chung quy cũng không thể cứ như thế nghênh ngang mang ra ngoài đi.
“Nagini nguyên bản là một con rắn bình thường, nhưng nó được ta thường xuyên uy ma dược, đã thành một ma pháp xà.” Tom Riddle, [Nagini, nhỏ lại, ta mang ngươi ra ngoài.]
[Hảo.] Nagini thu nhỏ lại, trườn vào trong lòng Tom Riddle, [Chúng ta đi thôi.]
“Còn Muggle kia làm sao bây giờ?” Tom Riddle nhớ đến Frankie vẫn còn nằm trên đất, hỏi.
“Cho y thêm một bùa Choáng, mang đến cổng làng là được.” Harry ếm bùa bay lên Frankie vẫn mặc áo tàng hình, hai người bước xuống lầu.
Ngày hôm sau, làng Little Hangleton phát hiện Frankie cô độc nằm trên bãi cõ ở cổng làng, hôn mê bất tỉnh. Khi lay tỉnh y, y lại hoàn toàn không nhớ rõ mình sao lại xuất hiện ở đó, y chỉ nhớ được mình ngủ trong nhà, sao vừa giật mình dậy lại ngay cổng làng? Chuyện bất khả tư nghị về Ngôi nhà Riddle lại tăng thêm một tầng bóng ma thần bí.
***** Ta là trang viên Malfoy phân cách tuyến *****
Nagini vui ve lăn qua lăn lại trên tấm thảm lót xa hoa của trang viên Malfoy: [Tom,chỗ này thật thoải mái a, Voldy kia cứ mang ta chạy tới chạy lui khắp nơi, ăn cũng không được hảo.]
[Tiểu gia hỏa kia đối với ta tốt lắm, ta mỗi ngày đều có thể ăn thịt bò.] Heleba ghé vào bên cạnh nói.
“Ngươi ngày nào cũng uy nó ăn mấy món kia? Ngươi thật xa xỉ ” Tom Riddle quay qua Harry nói.
[Tom, ta cũng muốn ăn.] Nagini một bên kháng nghị.
“Nó đang nói cái gì?” Draco ngồi xuống cạnh Tom Riddle.
“Nagini nói nó muốn ăn thịt bò.” Harry nói.
“Vừa rồi ta đã sai gia tinh chuẩn bị mấy món ăn.” Draco nói, “Ta nghĩ các ngươi hôm nay bận rộn, nhất định sẽ đói bụng.”
“Giờ cũng không còn sớm, ta phải trở về.” Harry nhìn đồng hồ, nếu không trở về, Sirius và Remus sẽ thức dậy. May mắn bọn họ tối mới về nhà, mình cũng đã phân phó Kreacher, nói mình đi ngủ sớm hơn. Nếu không, hai người bọn họ đã sớm phát hiện mình cả một đêm không ở nhà. Harry xách Heleba lên, con rắn nhỏ lưu luyến ti ti cáo biệt với Nagini.
“Hảo, tái kiến, Harry.”
“Tái kiến.”
Khi Harry đi rồi, Draco vuốt ve Nagini, “Nó thật đáng yêu.”
[Tom, y là ai?] Nagini thực thích thiếu niên xinh đẹp này, [Y với Lucius… rất giống nhau…]
[Y tên là Draco, là con của Lucius, là… người yêu của ta.]
[Thật không?] Nagini ‘đằng’ một tiếng bật thẳng dậy, khiến Draco hoảng sợ.
“Ngươi đã nói gì vậy?” Draco hỏi.
“Không có gì.” Tom Riddle nhíu mày, đem y ôm vào trong lòng mình.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.