HP Đồng Nhân Chi Ngọ Hậu

Chương 103: Luyện tập – Giấc mơ




“Buổi tối tốt lành, giáo sư Snape.” Tám giờ tối, Harry đập cửa hầm, Medusa trên cánh cửa bật cười ha ha. Snape bước ra mở cửa, trừng mắt với nàng một cái, Medusa sợ đến mức rụt cổ lại, chạy qua bức tranh khác.
Snape giả cười bảo Harry ngồi xuống ghế, còn y ngồi xuống đối diện hắn, chống hai tay trước mặt thành hình chiếc tháp: “Ân, vậy… Potter tiên sinh, chúng ta bắt đầu từ chỗ nào thì tốt a?”
“Chỉ cần không phải bắt đầu từ trên giường là được rồi.” Harry thấp giọng nói, hắn thật sự chịu không nổi sự cấm dục của Snape, gần đây hắn luôn suy nghĩ: chẳng lẽ y cấm dục quá lâu, nên tích tụ lại rất nhiều? (Mo tích tụ???)
Snape nhướn mày: “Nga? Kỳ thật… Bắt đầu từ bàn học ta cũng… rất thích…” Y có chút ái muội nói.
“Hắc!” Harry sợ đến mức nhảy dựng lên, “Sev… Ngươi… ngươi… không phải nói thật đi?” Mấy buổi tối nay hắn đều trải qua trong hầm, lần nào cũng bị y ăn hết không còn một chút gì thừa lại. Đối với chuyện đề nghị ‘đổi’ địa điểm… hắn tạm thời bảo trì sự cự tuyệt là tốt nhất…
“Đương nhiên… nói đùa thôi…” Snape nhướn mày, y biết tiểu ái nhân của y mặc dù hành động thường ngày có bao nhiêu can đảm, trong lòng vẫn hay mắc cỡ, y sẽ không ngay lập tức trói chặt hắn lại. Về phần ‘huấn luyện’ của y như thế nào… không cần gấp, y rất kiên nhẫn…
“Thiết ” Harry bất mãn trề môi, bước đến trước mặt y, “Ngươi lúc nào cũng ức hiếp ta…”
“Nói thật, ngươi có muốn luyện Bế quan bí thuật một chút không?” Snape giả vờ như không nghe hắn nói, “Ân?”
“Không cần, ta…” Harry nói còn chưa dứt câu, liền nhận lấy một cỗ lực bắt đầu quấy nhiễu trí não của hắn – Sev cư nhiên đánh lén hắn! Hắn vội vàng sử dụng ‘Bế quan bí thuật’ đóng kín trí óc của mình, ngăn cản y lại.
“Vẫn có thể.” Snape thản nhiên nói, “Bất quá ban đầu vẫn còn lơi lỏng.”
“Ta đối với ngươi đương nhiên không đề phòng.” Harry bất mãn nói.
Snape cười khẽ, vươn tay kéo hắn trong lòng y, hôn lên cánh môi hồng nhạt của hắn. Harry ngốc lăng, lập tức ôm cổ y, đón nhận nụ hôn của y. Đó là một nụ hôn rất dài và mạnh mẽ, khiến người ta nghẹt thở…
“Sev… A…” Harry bị y hôn đến mê mê hồ hồ, một chút không phát hiện tay y đã không thành thật trượt vào bên trong trường bào, những ngón tay bắt đầu lộng khỏa thù du của hắn, nhạ đến nỗi hắn phải co người lại.
Thừa lúc đầu óc Harry còn đang choáng váng, Snape thuần thục kéo trường bào hắn xuống, lộ ra áo sơ mi. Đến khi Harry phát hiện được, thì đã quá muộn: “Ngươi… Hỗn đản… A ”
Snape chỉ ác liệt cười khẽ, cúi đầu, nhẹ nhàng gặm cắn một bên nhũ thủ, ngón tay lộng bên kia, đầu ngón tay xoa nắn, móng tay cào cào nhũ tiêm hồng nhạt. Nhạ đến khi Harry khó chịu đế cực điểm, muốn tránh né, nhưng thân thể đã bị Snape kìm hãm đến gắt gao trong tay y.
“Sev, đau…” Harry thấp giọng rên, nhũ tiêm bị y đùa đến vừa đau lại vừa ngứa, “Khó chịu… đừng…”
“Đừng?” Snape không dễ dàng mà bỏ qua cho hắn như vậy, ngón tay lúc nặng lúc nhẹ nhéo nhũ tiêm của hắn, Harry khẽ kêu một tiếng: “Ngươi…”
“A…” Snape ôm lấy hắn, đặt hắn lên bàn học, thuận tiện kéo quần dài hắn ra, lộ ra đôi chân tinh tế trắng nõn.
“Không được ” Harry biết y muốn làm gì, vội vàng muốn xuống khỏi bàn, Snape cũng mặc kệ, bàn tay chế trụ thắt lưng của hắn, kéo hai chân hắn ra, vật nhỏ hồng nhạt của Harry đã ngẩng đầu – khiêu khích vừa rồi rất có hiệu quả.
Snape thử chạm vào thanh nha của hắn, ngón tay vừa mới chạm đến linh khẩu của hắn, Harry liền phát ra một tiếng rên. Snape cười khẽ, lập tức cúi đầu, hé miệng ngậm lấy tính khí của hắn.
“Sev!” Harry la hoảng, “Đừng…” Hắn trừng trừng nhìn Snape đem tính khí của mình ngậm vào miệng mà lộng. Sev cư nhiên làm như vậy… đôi mắt không thể rời đi, chỉ có thể ngây ngẩn nhìn đầu lưỡi Snape lướt qua linh khẩu mình, những ngón tay linh hoạt đùa song cầu….
“Ô A…” Harry bất lực rên rỉ, cảm thấy khoái cảm từng đợt từng đợt kéo đến, hai tay hắn gắt gao bám lấy mặt bàn, móng tay lưu lại mười đạo hoa ngân rất sâu trên mặt bàn, “Đủ… đủ rồi! Sev… Không được… Không được như vậy!”, hắn liên tục lắc đầu, cố gắng lắc đầu, trong đôi mắt xanh biếc xinh đẹp đã đầy nước mắt trong suốt.
Snape nguyên bản không muốn cứ như vậy mà buông tha cho Harry, nhưng nhìn hắn bị mình đùa mà vặn vẹo trên bàn, khóc thút thít, biết hắn thật sự chịu không nổi, đành thôi. Y nhả thanh nha hắn ra, vỗ vỗ vai, ôm hắn vào lòng: “Hảo hảo, không tiếp tục… Ngoan…”
“Thật khó chịu…” Harry giãy giụa trong lòng y, “Ngươi ức hiếp ta…”
“Hảo hảo hảo.” Snape một bên dỗ dành hắn, một bên với tay lấy một chiếc lọ nhỏ, dính một chút chất lỏng bên trong, cẩn thận đem ngón tay tham nhập vào trong cơ thể Harry. (Anh đã nói là ‘Không tiếp tục mà)
“Sev…” Harry đỏ mặt van cầu, dị vật xâm nhập mang cảm giác không thoải mái nhưng lại khiến thân thể hắn bất giác bị kéo căng mà vặn vẹo giãy giụa.
“Hư, thả lỏng, không sao…” ngữ khí của Snape nhẹ nhàng dỗ dành hắn, trong mắt tràn đầy dục vọng cùng sủng nịch không thể diễn tả, ngón tay nhẹ nhàng khuếch trương. Sau đó, y rút ngón tay vừa làm càn trong cơ thể hắn ra, hai tay chế trụ thắt lưng mảnh khảnh của Harry. Harry gắt gao ôm lấy vai y, nửa sợ sệt nửa kỳ vọng cảm nhận được tính khí cực đại của y chầm chậm mà hữu lực xâm nhập vào tận nơi sâu nhất trong cơ thể mình.
Snape không chút do dự bắt đầu trừu động trong cơ thể hắn, áp đảo đến mức Harry khó có thể kháng cự, trừu động rất nhanh khiến hắn gần như nghẹt thở: “Sev… đủ rồi! Không cần! A!”
Động tác của Snape nhanh hơn mạnh hơn, tiếp nhập vào nơi sâu nhất cơ thể hắn, nội bích mềm yếu dưới sự kích thích hung hãn cường liệt như thế bất giác nhanh chóng co rút lại.
Harry nức nở khóc, hai chân quấn chặt lấy thắt lưng y, đem đầu chôn trong lòng y: “Sev… Nhẹ… nhẹ một chút… Không cần! Quá… quá sâu! A…”
Vẻ mặt Snape sung sướng hôn lên mắt Harry, cúi đầu thở hổn hển bên tai hắn, ngậm lấy vành tai trắng nõn của hắn. Hơi thở cực nóng phà lên tai, cảm giác tê dại truyền đi khắp cơ thể, Harry trừ bỏ vô lực thừa nhận sự chiếm đoạt của y, thì không còn lựa chọn nào khác…
****** Ta là sau khi ăn súp thịt phân cách tuyến *****
Trong sơn động là một mảnh tối đen, không thấy được năm ngón tay. Một thân ảnh đang lui ở trong góc với một tư thế kỳ quái, Harry nhìn thẳng vào thân ảnh đó – hắn biết mình đang trong một giấc mơ, hơn nữa, lại liên quan đến giấc mơ của Voldermort. Hắn hướng thân ảnh đó từ từ bước đến…
Thân ảnh kia tựa như một khối cầu bằng thịt, thân hình bị co rút lại rất nhiều. Y, không, là nó, mang một tư thế cổ quái đang vặn vặn vẹo vẹo trên mặt đất, phát ra thanh âm kỳ quái, vừa giống như rên rỉ, lại giống như khóc – Harry cảm giác được, đó chính là Voldermort.
Voldermort không ngừng lăn qua lộn lại trên mặt đất, Harry có thể cảm nhận được ma lực của hắn suy yếu đi rất nhiều, đoán chừng… chỉ còn bằng hai phần ba lúc đầu.
“Harry Potter… Harry Potter!” Voldermort điên cuồng gào tên hắn, “Ta muốn giết ngươi! Giết ngươi!…”
Harry cười nhạt, hắn bỗng nhiên làm một động tác, chọt chọt vào thân thể Voldermort, thập phần mỉa mai nói: “Ngươi như thế nào càng ngày càng khó coi?”
Trên mặt đất, Voldermort mở bừng mắt, Harry thấy đôi mắt đỏ của y muốn lồi ra, hung dữ y như một con mãng xà trừng trừng nhìn hắn!
Harry đột ngột mở mắt – là mơ… bên cạnh truyền đến thân nhiệt của ái nhân, Snape đang ôm hắn, đem hắn ôm gắt gao trong lòng y. Harry lui vào trong lòng y, cười nhẹ: Voldermort đã phát hiện mối liên hệ giữa hắn và y… Bước kế tiếp, y định sẽ làm gì a? Harry cực kỳ hiểu y, sẽ giống như kiếp trước, y sẽ lợi dụng hắn lần nữa, đi vào Sở Thần bí, lấy Lời Tiên Tri kia. Bất quá… lúc này hắn sẽ không dễ dàng bị lừa như vậy…
Harry dựa sát vào lòng ái nhân, cảm thấy cả người rã rời mệt muốn chết, thắt lưng như muốn rời ra. Khuôn mặt Harry nhăn nhó, Sev là tên không biết tiết chế…
Cùng lúc đó, Bộ trưởng Ma Pháp bộ Fudge bị Dumbledore khiến cho sứt đầu mẻ trán, Umbridge bị y nhốt là ngục Azkaban. Hiện tại Hogwart đã không còn nằm trong sự điều khiển của y nữa, giờ phải làm sao đây a? Fudge nghĩ nghĩ, cuối cùng ra quyết định: Không được, y phải nhất định cài một người vào trong đó! Bằng không, như thế nào có thể tìm ra nhược điểm của Dumbledore đây!
“… Trong thời gian gần đây, bộ trưởng Ma Pháp bộ đối với những thay đổi ở Hogwart cảm thấy cực kỳ bất an, bộ trưởng đã bắt đầu có những những giải pháp trong vấn đề này. Pháp lệnh giáo dục thứ mười hai được ban hành vào ngày ba mươi tháng tám do bộ trưởng Fudge ký, chính là để đảm bảo vị hiệu trưởng đương nhiệm nếu không thể tìm được người thích hợp, thì chính bộ trưởng sẽ tự điều người đến đảm nhiệm. Vì hiệu trưởng Dumbledore không chọn được người thích hợp, nên bộ trưởng đã an bài tiên sinh Soprano Brian, vị tiên sinh này ngoài việc đảm nhiệm vị trí giáo sư Phòng ngự Hắc Ma pháp ra, sẽ báo cáo trực tiếp tình hình ở Hogwart cho Bộ trưởng. Đây là những quy định mới nhất trong Pháp lệnh giáo dục thứ mười ba, cũng bổ nhiệm thêm một chức vụ mới – Trưởng ban Kiểm soát trường Hogwart.”
Fudge chết tiệt, ngươi không thể để người khác sống yên ổn một chút sao! Harry hung hăng quăng tờ báo lên bàn. Một Umbridge đã bị tống khứ, lại thêm một Soprano Brian chạy tới! Ngươi nhất định sẽ không thể Hogwart yên tĩnh sao!

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.