Hơp Thể Song Tu

Chương 99: Chém chân hồn, kết tử thù!




Hư thần chi ý, cực cảnh!
Thần ý này thường thường cảm ngộ từ thiên kiếp, mà sát tính càng nặng, người lĩnh ngộ cực cảnh thường thường đều là sự tồn tại của cùng cấp vô địch!
Chỉ vì thần ý này là thiên kiếp bắt chước, uy lực đương nhiên kinh khủng phi phàm... Thiên kiếp! Là vật mà cho dù là thần phật, cũng phải sợ hãi!
Vương Diêu tổng cộng hai lần thi triển cực cảnh hồng lôi, hai lần cũng không giết chết Ninh Phàm, điều này thực ngoài ý liệu của y!
Lần đầu tiên, Ninh Phàm dựa vào Thế tử lệnh, mới nguy hiểm lại càng nguy hiểm chặn được hồng lôi. Thế tử lệnh là tử vật hết sức quý trọng, bảo vệ tính mạng một lần chẳng có gì lạ.
Nhưng lần thứ hai, Ninh Phàm vẫn ngăn trở cực cảnh hồng lôi. Hắn dựa vào lại là thủ đoạn kiếm niệm của kiếm thức!
Vương Diêu vạn vạn không ngờ, Ninh Phàm có thể vào lúc Dung linh liền sửa đổi thức hải, ngưng luyện ra kiếm thức thượng cổ cũng hiếm thấy. Nhưng cho dù là thủ đoạn kiếm niệm của kiếm thức, Vương Diêu cũng không cho rằng nó có thể xứng đôi cực cảnh hồng lôi của mình.
Cực cảnh không giống với những thứ Hư thần chi ý khác, không cách nào thông qua pháp bảo phòng ngự, đặc biệt công kích thức hải của đối phương, hơn nữa uy lực cực kỳ kinh khủng, càng có thể đồng thời tiêu diệt vô số cao thủ.
Yêu Quỷ lâm khu vực thứ bảy, Cốt hoàng dựa vào cực cảnh hồng lôi, từng giết mấy người Toái hư lão quái, càng lấy hồng lôi đó đánh bại Tiểu Điêu Mị Thần.
Nhưng hôm nay, cực cảnh hồng lôi này lại bị Ninh Phàm phá vỡ, cho dù hồng lôi chỉ là chân hồn cấp Kim đan của Cốt hoàng thả ra!
Vả lại thời khắc tối hậu, Ninh Phàm bụng dạ ác độc, một quyền tự tổn, cưỡng ép cực cảnh hồng lôi chém chết mình.
Trong đầu của Vương Diêu, lần đầu tiên dâng lên một tia sợ hãi đối với Ninh Phàm.
Bởi vì pháp thuật mạnh nhất của mình lại thua trong tay Ninh Phàm!
- Bổn hoàng pháp lực hao hết, cực cảnh bị hủy... Trong thời gian ngắn, không phải đối thủ của người này. Hôm nay, một mình bỏ chạy... Nếu bị người này chém tới chân hồn, bổn tôn trong Yêu Quỷ lâm của ta vô cùng có thể trọng thương, thậm chí vẫn lạc cảnh giới!
Vương Diêu sắc mặt như cũ liều lĩnh, nhưng trong lòng, thực tế thối ý đã khẳng định. Tuy nhiên y tin tưởng, mình muốn chạy trốn, không thể không thi triển chút thủ đoạn.
Y cong ngón tay bắn ra một cái, một đạo xương ngón tay bị y bắn ra. Y quát lạnh một tiếng, chặn xương ngón tay, lập tức biến thành từng cái bạch cốt quỷ tốt, một sanh hai, hai sinh bốn, bốn sinh tám, khoảnh khắc có gần ngàn quỷ tốt, đứng lơ lửng trên trời, cầm đao thương múa may, phát ra tiếng quỷ hống thê lương. Bọn nó đều có Dung linh tu vi!
Mà quỷ tốt một phía cho gọi ra lập tức tuân theo tâm ý của Vương Diêu, tấn công về phía Ninh Phàm. Về phần bản thân Vương Diêu thì rút người ra lập tức lui đi! Một chỉ điểm ra một chút vết rách trên hư không, vết rách đen nhánh nhất thời đua nhau bắt đầu tiêu tán, y thừa dịp lập tức trốn đi!
- Hừ! Muốn chạy! Dựa vào đám Dung linh quỷ vật này chống đỡ được ta sao!
Trong mắt Ninh Phàm hàn mang lấp lóe, mình cùng Cốt hoàng đã không chết không thôi. Hôm nay mình mà để cho chạy mất một tia chân hồn của Cốt hoàng, ngày sau, mình nhất định phải đối mặt phiền toái lớn hơn nữa, tuyệt đối không thể thả y!
- Toái!
Chân hắn đạp băng hồng, đuổi thẳng tới Cốt hoàng, đồng thời kiếm niệm càn quét, dưới thương thiên toàn bộ bị kiếm khí của Ninh Phàm bao phủ!
Gần ngàn Dung linh quỷ vật, dưới kiếm niệm của Ninh Phàm càn quét một cái, đua nhau bạo thể mà chết! Bọn nó hóa thành tro cốt, tan thành mây khói. Còn Ninh Phàm, lần nữa phun ra một ngụm máu, thương thế lại tăng thêm một phần.
Một thức, kêu gọi ngàn tên Dung linh quỷ tốt!
Một thức, tiêu diệt ngàn tên Dung linh cao thủ!
Hồ gia tu sĩ rợn cả tóc gáy. Điều mà họ nhìn thấy tối nay tuyệt đối là chuyện bọn họ cả đời khó quên!
Vương Diêu cùng Ninh Phàm trên bầu trời đêm, nếu liên thủ sợ rằng đủ để tiêu diệt hết thảy cao thủ dưới Kim đan của Việt Quốc!
Vào lúc Vương Diêu chạy trốn, y cảm giác được Ninh Phàm đuổi theo, mặt lộ vẻ khiếp sợ.
Y triệu hồi ngàn tên quỷ tốt, đều là Dung linh, tuy không cho rằng có thể giết chết Ninh Phàm, nhưng dự đoán cản một hai, luôn là có thể làm được tới như vậy.
Nhưng ngoài dự liệu của y chính là Ninh Phàm mấy cái đối mặt, liền ỷ vào kiếm niệm mạnh mẽ hoành sát ngàn tên Dung linh!
Uy lực kiếm niệm của hắn cơ hồ không kém gì cổ cực cảnh thân thể này của mình!
- Không thể nào! Cho dù là kiếm thức kiếm niệm của thượng cổ tu sĩ cũng không phải có uy lực như vậy... Trong kiếm niệm của người này, kết quả dung hợp kiếm khí gì lại bá đạo như thế?
Vương Diêu với thanh âm cực thấp, nhưng Ninh Phàm tựa hồ nghe được thanh âm của y, hắn cười lạnh đáp.
- Đó là Tru Tiên kiếm khí!
- Cái gì? Không thể nào! Tru Tiên kiếm khí, chính là Cổ Thiên đình tru diệt tiên phật sử dụng, làm sao ngươi có thể khu sử nó?
Một câu nói của Ninh Phàm phải khiến cho Vương Diêu lần đầu tiên tâm thần loạn lên! Ninh Phàm trả lời câu hỏi của Vương Diêu, vốn cũng không phải là tốt bụng, mà là muốn mượn tên Tru Tiên, hù dọa loạn tâm thần của y.
Sau đó Ninh Phàm sẽ thi triển lá bài tẩy cuối cùng của mình!
Ninh Phàm vỗ một cái vào trữ vật đại, tế lên Toái Đan đỉnh, cực kỳ đập rơi tới Vương Diêu. Vương Diêu đang chạy trốn, thấy đánh lén mình chỉ là một món thượng phẩm sơ kỳ pháp bảo, đương nhiên không để trong lòng.
Nhưng bất ngờ Toái Đan đỉnh một trận u quang lập lòe, mà Vương Diêu sắc mặt cực kỳ khó coi, lại vô căn cứ bị u quang đó đứng yên ở thân hình!
- Định thân thần thông! Đáng ghét, vừa khéo vào lúc bổn hoàng muốn rút lui, gặp phải thần thông phiền toái như vậy.
Toái Đan đỉnh, phụ linh có định thân thần thông, có lẽ đập không chết Vương Diêu, nhưng nhất định vẫn làm được chống đỡ y một nháy mắt.
Vương Diêu tự nhận là phá định thân này sẽ không rất khó. Nhưng y vừa mới tránh thoát định thân thần thông thì Ninh Phàm băng chỉ chợt lóe, đã đuổi gần đến chỉ còn khoảng cách mười trượng.
Giờ khắc này, Ninh Phàm ẩn giấu sát cơ trong lòng lần đầu tiên thả ra, như sóng dữ sóng cuồng, trực kích tim óc của Vương Diêu!
- Đây là sát khí cấp bậc gì?
Sắc mặt của y đại biến, nhưng chợt xuất hiện một chuyện càng làm cho y không ngờ.
Lại thấy Ninh Phàm vỗ một cái thiên linh, một đạo hư ảo hóa thân độc nhất vô nhị cùng bộ dáng của Ninh Phàm như một đạo hắc quang bắn ra!
Hóa thân này vẻ mặt lạnh lùng như băng, lúc xuất hiện càng mơ hồ có chút không ổn, tựa hồ tùy thời cũng bạo tán.
Nhưng trên hóa thân có một tia khí thế nửa bước Nguyên anh, lại khiến cho Vương Diêu hoàn toàn sợ hãi!
- Hóa thân của nửa bước Nguyên anh! Làm sao có thể! A!
Y ôm nghi vấn vô cùng, phát ra âm thanh hét thảm một tiếng, bởi vì niệm phách hóa thân của Ninh Phàm đã chộp một cái phá tới thân thể phòng ngự vô song của Vương Diêu, đem tiên mạch trong cơ thể, toàn bộ bóp vỡ, tu vi hủy hết!
Chẳng qua là sau khi Ninh Phàm phế thân thể của Vương Diêu hắn không chút một tia ung dung, ngược lại há mồm bắn một cái, phun ra một đạo tinh quang kiếm ảnh, chém thẳng tới một chỗ đất ẩn giấu khác.

Lại thấy chỗ không có thứ gì kia khi bị Trảm Ly kiếm chém qua, lập tức phát ra một đạo tiếng kêu phòng ngự thảm thiết. Một đạo u hồn nổi lên, lửa vô hình nóng rực thiêu hủy trên hồn phách của nó.
U hồn đó chính là một tia Cốt hoàng chân hồn chạy ra từ trong cơ thể của Vương Diêu trước khi hẳn phải chết, nhưng không tránh được Ninh Phàm cảm giác được.
Mất đi thân thể, chính là một tia chân hồn, dưới Trảm Ly kiếm phần hồn thần thông, giống như con dê đợi làm thịt.
Trên mặt của Cốt hoàng hư ảo thống khổ, bình sanh lần đầu tiên cầu xin tha thứ!
- Bỏ qua cho tia chân hồn này của bổn hoàng, sau khi bổn hoàng nhất thống dương giới, cùng ngươi chia đều thiên hạ!
Nhưng tiếng cầu xin tha thứ lại chỉ đổi lấy một câu cười lạnh của Ninh Phàm.
- Ta sẽ tin tưởng ngươi sao!
Trảm Ly kiếm một kiếm chém mạnh xuống! Một tia chân hồn của Cốt hoàng mang theo oán khí ngất trời chết tốt!
Ninh Phàm thu niệm phách hóa thân cùng Trảm Ly kiếm, hắn lập tức uống vào một viên đan dược, điều tức thương thế trong cơ thể, không nghỉ ngơi chốc lát, lập tức trở lại Hồ gia, Hàn Nguyệt sơn.
Từ khi hắn truy kích Cốt hoàng, đến lúc chém chết Cốt hoàng một tia chân hồn, bất quá thời gian chỉ mười mấy khí tức. Giờ phút này, hư không phong tỏa mà Cốt hoàng gieo xuống ở Hồ gia vẫn chưa hoàn toàn tiêu tán. Ninh Phàm nhất định phải xử lý một chút Hồ gia trước khi vết rách của hư không tiêu tán.
Dù sao mình diệt Cốt hoàng, thi triển lá bài tẩy quá nhiều, nếu đối với Hồ gia để mặc cho bất kể, nhất định sẽ chọc rất nhiều phiền toái.
Giết có thể giết, mà thu cũng có thể. Làm sao đối đãi Hồ gia, còn cần phải nhìn một chút Hồ gia lão tổ là hạng người gì, có đáng giá thu phục hay không?
Ninh Phàm lập tức quay đầu, một đạo độn quang trở lại núi Hàn Nguyệt.
Mà sau khi hắn rời đi không lâu, chỗ cũ, một trung niên áo xanh phong độ bất phàm xuất hiện, ánh mắt tang thương, lại tràn đầy cảm thán.
Quỷ Tước tông tông chủ, Quỷ Tước tử!
- Vốn dĩ ta muốn tự mình diệt trừ tên “Vương Diêu” này, tuy nhiên xem ra bổn tông không phải là đối thủ của Vương Diêu a, ít nhất lôi đình màu đỏ kia bổn tông không ngăn được... Ninh Phàm tiểu tử này, ẩn giấu lại sâu như thế... Chẳng qua là không biết, Toái hư cao thủ mà hắn chém chết có lai lịch ra sao... Tựa hồ là quỷ vật, hơn phân nửa là cao thủ trong Yêu Quỷ lâm... Ai, tiểu tử này, kết quả ở Yêu Quỷ lâm đã làm gì có thể đưa đến Toái hư đuổi giết...
Nghe ngôn ngữ, Quỷ Tước tử tựa hồ đã sớm truy lùng Vương Diêu, cũng chuẩn bị tối nay tiêu diệt y.
Trong Yêu quỷ lâm, hành tung của Ninh Phàm cùng Vương Diêu là cổ quái nhất... Thân là tông chủ, Quỷ Tước tử không thể nào không điều tra. Ninh Phàm ư, hắn cổ quái một chút, ngược lại không kỳ quái... Dù sao sư phụ của Ninh Phàm là lão ma, là một ác nhân cấp Chân tiên, rất ít người của Vũ giới biết được. Mà Quỷ Tước tử, thân là bạn thân của lão ma, đương nhiên biết điều đó.
Quỷ Tước tử không nghi ngờ Ninh Phàm, nhưng hoài nghi Vương Diêu... Người này quật khởi quá mức quỷ dị. Ông ta đi đến Vương gia một lần, phát hiện tên Vương Diêu này trong gia tộc luôn luôn bình thường không gì lạ.
Ông ta mấy ngày đêm theo dõi Vương Diêu, thấy chuyện y tiêu diệt Việt Quốc tu chân tộc, đã kết luận, Vương Diêu ở Quỷ Tước tông manh tâm không thể dò được.
Vốn dĩ Quỷ Tước tử chuẩn bị tối nay tru diệt Vương Diêu, tuy nhiên xem ra dựa vào chính ông ta muốn giết Vương Diêu cũng khó khăn... Mà một khi giao thủ, thậm chí sẽ có một nửa cơ hội, chết dưới hồng lôi đánh lén của Vương Diêu.
May mà Ninh Phàm xuất thủ, nếu không... Quỷ Tước tử không dám còn muốn...
- Vốn ta còn nghĩ có phải giúp hắn xử lý sự mâu thuẫn giữa hắn cùng Bạch tôn hay không, giờ phút này xem ra... cần gì phải giúp hắn! Bạch Phi Đằng lão già kia, thuần túy là tự rước lấy...
Quỷ Tước tử khẽ mỉm cười, nghĩ đến Ninh Phàm loại yêu nghiệt tiểu tử này làm con rể của mình, làm tông môn đệ tử của mình, liền cảm thấy vui vẻ yên tâm.
- Hàn lão đầu, ánh mắt của ngươi cuối cùng coi như là được một lần... Đồ nhi này nói không chừng có thể vì ngươi báo được đại thù...
...
Yêu Quỷ lâm khu vực thứ bảy, Cốt hoàng đang bế quan, khôi phục một tia chân hồn bị chia lìa trước đó.
Hồn phách tổn thương, khó khăn nhất là khỏi hẳn. Chia lìa một tia chân hồn lặn ra Yêu Quỷ lâm, đối với Cốt hoàng mà nói, tuyệt đối tổn thất không nhỏ.
Lão ta là Toái hư đệ ngũ trọng tu vi, bởi vì chia lìa chân hồn, cơ hồ vẫn lạc cảnh giới.
Nhưng mà xem ra chia lìa chân hồn, không chỉ có thể giết nhân loại tiểu tử, nói không chừng còn có thể ở dương gian hoành hành một phen, đem chân hồn thân thể tu luyện tới Toái hư.
Sau khi bổn tôn trở lại Yêu Quỷ lâm. Bổn tôn cùng chân hồn dung hợp, là đột phá Toái hư đệ lục trọng, dễ như trở bàn tay!
Tru diệt Ninh Phàm là mục đích, nhưng không phải mục đích lớn nhất. Cốt hoàng có dã tâm cực lớn. Vốn dĩ lão ta muốn tiêu diệt dương gian, sự xuất hiện của Ninh Phàm, chỉ là một cơ hội.
Cốt hoàng đang bế quan, tu luyện tới chỗ mấu chốt, bỗng nhiên hai mắt nộ tĩnh, một ngụm máu tươi chảy ra từ trong miệng!
Thần hồn của lão ta trong nháy mắt tổn hao nhiều, mà tu vi điên cuồng rơi xuống!
Toái hư đệ tứ trọng, toái hư đệ tam trọng! Chỉ kém một đường, cơ hồ sắp rơi xuống toái hư đệ nhị trọng!
- Đáng hận! Chân hồn của bổn hoàng, kết quả xảy ra chuyện gì!?
Lão ta nhắm mắt, tức giận! Mà trong đầu dần dần thả về từng màn ký ức do chân hồn truyền về, năng lực này nếu là phân thân sẽ không có được.
Từng màn một rơi vào trong mắt của Cốt hoàng, hóa thành một đạo sát cơ ác liệt!
Giết chân hồn của mình lại là tên tiểu tử loài người mình một mực không để vào trong mắt!
- Ninh Phàm, Ninh Phàm, Ninh Phàm! Có một ngày, bổn hoàng rời đi Yêu Quỷ lâm, nhất định đem ngươi bầm thây vạn đoạn!
Lão ta rống giận một tiếng, pháp lực mênh mông, thanh âm truyền khắp khu vực thứ sáu, thứ năm, thứ tư.
Thậm chí, ngay cả khu vực thứ ba cũng mơ hồ có chút nghe.
Tiểu Điêu Mị Thần đang cố gắng khôi phục thực lực, lười biếng nương nhờ Tử bộ, trong lòng thỉnh thoảng cho thấy một bóng người.
Thân ảnh kia từng vô số lần trêu đùa mình, nhưng hôm nay đã rời đi.
- Không, nhớ hắn làm chi, cái thứ vô tình vô nghĩa đó, cũng đối với lão nương như vậy, cũng không bày tỏ một chút...
Nàng oán thầm không dứt, trong đầu mắng Ninh Phàm ngàn lần.
Nhưng ngay vào lúc này, sự rống giận của Cốt hoàng truyền vào trong tai của nàng.
Sắc mặt nàng vui mừng, từ trong thanh âm nặng nề của Cốt hoàng nàng lại nghe ra một tia khí thế không yên.
Cốt hoàng bị thương nặng! Tu vi rớt xuống! Nếu lúc này mình dùng linh dược, khôi phục tu vi, đánh trở về khu vực thứ bảy, nói không chừng có thể chiến bại Cốt hoàng, lần nữa trở thành bá chủ của khu vực thứ bảy!
- Hừ! Cốt hoàng, ngươi cuối cùng gặp báo ứng rồi! Nhưng mà thật rất khó tưởng tượng, nhân vật lợi hại nào có thể đả thương ngươi...
Mị Thần cười cực kỳ sung sướng, nhưng sau khi nàng nghe đến Cốt hoàng từng lần một nhục mạ Ninh Phàm, nàng rốt cuộc mơ hồ biết cái gì.
- Không thể nào! Chẳng lẽ là Ninh Phàm đả thương Cốt hoàng, hắn làm sao làm được? Còn nữa, hắn vì mục đích gì, dường như hắn đối phó Cốt hoàng...

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.