Hơp Thể Song Tu

Chương 96: Không biết thì thôi, luyện chữ tu tâm




Lam Mi mơ một giấc mộng rất đáng mắc cở.
Trong mộng, mình không mảnh vải che thân, cùng Ninh Phàm ôm nhau. Còn Ninh Phàm thì đùa bỡn nàng ở một chỗ khá bẩn.
Loại cảm giác đó quá mức kích thích, thậm chí mạnh hơn vạn bội lần so với nữ tử tự độc.
- Đây cũng là sự vui vẻ của nữ tử sao... Thật tuyệt...
...
Vào lúc Lam Mi đang hôn mê Ninh Phàm đã tách ra hai chân của nàng, chữa hết hạ thân của nàng.
Thạch nữ có thật nhiều loại, tương tự như Lam Mi thì vẫn có kinh nguyệt, có thể thấy thân thể vẫn bình thường, chỉ cần thông một trận.
Một kiếm thấy máu... Dưới Sinh Cơ đan bồi bổ, vết thương kia nhanh chóng khép lại.
Duy nhất thiếu sót là chỗ bị chém hơi có chút vết sẹo, vẻ đẹp vẫn chưa đủ bên trong chỗ mủm mỉm đó.
Ninh Phàm lấy một ra cây ngàn năm linh sam, đặt ở trong miệng nhai bể, dùng đầu lưỡi, đem chất lỏng xức ở hạ thân của Lam Mi.
Cho dù Lam Mi hôn mê, sự kích thích này đối với nàng không trải qua nhân sự, cũng không phải là so với tầm thường, thỉnh thoảng anh ninh một tiếng...
Dùng miệng... Ninh Phàm chỉ từng có đãi ngộ này đối với Chỉ Hạc, mà Lam Mi là người thứ hai. Hắn chỉ biết hạ thấp thân phận với thê tử. Còn Lam Mi trong tâm khảm của hắn, đã được xem là một người dứt bỏ không được.
- Nếu sau khi huynh chết, chôn ở Minh Nguyệt đàm... Ta sẽ theo huynh... chết ở đầm nước này!
Lời nói của Lam Mi loáng thoáng bay lượn trong đầu của Ninh Phàm, hóa thành một tiếng thở dài.
Vốn dĩ đây là người vợ mà lão ma lựa chọn cho hắn, nhưng hiện tại, cũng do bản thân Ninh Phàm quyết định cưới nàng.
Lam Mi đang lúc mê mang sâu kín hồi tỉnh lại, đầu tiên nàng nhìn liền thấy Ninh Phàm đang cúi đầu ở giữa đùi của nàng, dùng lưỡi liếm liếm thật kỹ...
Một chớp mắt, Lam Mi thẹn thùng không dám mở mắt... 
Tối nay, nàng một cô gái chưa bao giờ trải qua nhân sự, bị Ninh Phàm cướp đi thuần khiết.
Thủ cung sa trên cánh tay ngó sen vẫn ở đấy... Nhưng chỗ đó của mình, đã bị công hãm một lần... Thêm vào đó ngọc môn của mình vừa mới chữa khỏi, liền bị Ninh Phàm lấy đầu lưỡi công hãm...
Thanh tuyền tràn ra, chăn nệm dính ướt, một phòng xuân hương...
Lam Mi lúc này mới phát hiện, sau khi nàng hôn mê, Ninh Phàm đã đưa mình về phòng ngủ của Nữ Tử điện.
Nhưng đột nhiên Lam Mi liền phát hiện một chuyện cực kỳ bết bát. Vào lúc Ninh Phàm liếm liếm mình, bên cạnh đang có một tiểu tỳ mười hai mười ba tuổi, chải đôi bím tóc, bưng chậu nước rửa mặt cùng nước nóng, chờ ở một bên, chuẩn bị rửa sạch một chút vết máu ở hạ thân của Lam Mi.
Tiểu tỳ đó chính là thiếp thân thị tỳ của Lam Mi, tên gọi Khả Nhi!
- Ninh Phàm xấu xa, làm sao chữa bệnh cho ta lại để cho Khả Nhi ở một bên nhìn như vậy... Không biết xấu hổ!
Nàng càng không dám mở mắt, giờ phút này mở mắt ra, mình phải đối mặt Khả Nhi như thế nào.
Hạ thân của mình bị Ninh Phàm đùa bỡn như vậy... Mặc dù Ninh Phàm là vị hôn phu của mình, nhưng... Đây là chuyện vợ chồng, há có thể để cho tiểu tỳ thấy...
Tỳ nữ Khả Nhi, tuổi còn quá nhỏ, cũng không biết chuyện nam nữ. Quá trình Ninh Phàm chữa bệnh cho Lam Mi, đối với tiểu cô nương này mà nói có chút quá mức hương diễm.
Khuôn mặt nhỏ nhắn của nàng đỏ bừng, con mắt mở thật to, tò mò nhìn hạ thân của Lam Mi, khí tức hơi có chút dồn dập không tự nhiên.
May là Ninh Phàm cũng không kéo dài quá lâu, sau khi lau hết nước thuốc, liền rời đi giữa đùi của Lam Mi, đối với Khả Nhi phân phó nói:
- Ngươi hãy rửa sạch cho tiểu thư của ngươi một chút đi. Nếu nàng tỉnh lại nói với nàng, trong vòng nửa tháng chớ có xuống giường, chớ có dính nước...
- Khả Nhi tuân lệnh... Cái đó, cô gia... Ngài không ở nơi này bồi tiểu thư sao...
- Không được... Chuyện này nếu truyền ra, cuối cùng không tốt lắm. Mặc dù ta cũng không để bụng danh tiếng, nhưng mà... “Tiểu Lam” có lẽ sẽ rất quan tâm.
Nói xong, Ninh Phàm đẩy cửa đi ra ngoài, còn Khả Nhi lập tức bắt đầu lau chùi thân thể cho Lam Mi.
- Ai chính xác huynh gọi ta là Tiểu Lam...
Trong lòng của Lam Mi hơi chợt thẹn thùng, đây là nhũ danh của nàng, ngoại trừ mẹ của nàng thì không còn người gọi qua nàng như vậy.
Hạ thân truyền tới cảm giác mát mẻ, khiến cho trong đầu Lam Mi buông lỏng một chút.
Nàng kinh ngạc phát hiện, bởi vì hạ thân kinh mạch khai thông, tu vi của nàng lại đột phá đến Dung linh trung kỳ!
Nếu không có Ninh Phàm, có lẽ nàng sẽ làm bộ kiêu ngạo, cô độc một đời... Mà sự xuất hiện của Ninh Phàm chẳng những mang đến cho nàng ấm áp, càng cho nàng sự hạnh phúc mà một người nữ tử hẳn có được...
- Cám ơn huynh...
Nàng cười một tiếng điềm đạm, mà nụ cười này rơi vào trong mắt Khả Nhi, so với thấy quỷ đều giật mình.
- Nha, tiểu thư lần đầu tiên cười ra nhìn đẹp như vậy...
...
Một đêm trôi qua, Ninh Phàm trở lại Song Tu điện, lập tức đóng cửa không ra. Hắn đã trị hết bệnh cho Lam Mi, chuyện trước khi bế quan đã giải quyết xong một món.
Huyền Âm Khí ở Minh tước mộ phần tầng thứ năm, chỗ đó Ninh Phàm vẫn chưa đi qua.
Hắn cũng không cho rằng Toái hư lão quái cũng không tìm được Huyền Âm Khí, mình có thể tìm được. Như vậy, muốn thu lấy Huyền Âm Khí, đặt ở ngày sau tiến hành đi.
Đan dược cũng đưa về Ninh thành, xem ra bế quan khoảng thời gian này, thực lực của Hắc Ma Tam Thần quân sẽ gặp có sự bay vọt không nhỏ.
Như vậy, trước khi bế quan chỉ cần giải quyết một chuyện cuối cùng.
- Cốt hoàng...
Trong mắt Ninh Phàm hàn mang lấp lóe, sát ý khó dằn. Hắn đang đợi, hắn chờ Cốt hoàng lên đường, rời đi Quỷ Tước tông, đi ngoại giới giết hại! Đến lúc đó, Ninh Phàm theo sau đuôi y, chém chết y!
Hắn vung chưởng lên, lấy một ra cuốn sách cổ xưa, chính là Vô Tự thiên thư trước đó đã đổi được.
Vô Tự thiên thư này không ghi lại bất kỳ thứ gì, tựa hồ không hữu dụng chút nào, giá trị duy nhất, chỉ là bốn chữ trên phong bì.
“Đưa quân vừa chết”!
Bốn chữ này, sát ý mạnh hơn so với Ninh Phàm đâu chỉ vạn bội lần, nhưng nội liễm đến cực hạn.
Ánh mắt của Ninh Phàm rơi vào trên bốn chữ của phong bì, sát ý trong lòng, phảng phất tìm tới một điểm khơi thông, phân ngoại an ninh.
Vô Tự thiên thư này, nhìn như không một tia hữu dụng, tuy nhiên Ninh Phàm vẫn lợi dụng phế vật, phát hiện một chút giá trị.
Thu liễm sát khí!
Hắn đứng dậy, đi tới trước án thư của bệ cửa sổ, bày giấy lớn, huy động bút mực trên giấy, bắt chước bút tích của Vô Tự thiên thư, viết ra bốn chữ.
Tống quân nhất tử... Nghệch nghệch ngoạc ngoạc thật giống như con trùng bò.
Chữ của Ninh Phàm khó coi, khi còn bé nghèo khổ, có thể nhận được mấy chữ, đã hiếm thấy. Mà sau khi hắn thu hoạch được Loạn Cổ ký ức, học thức của Ninh Phàm, cơ hồ đạt tới một cảnh giới kinh khủng, chỉ có chữ này, vẫn viết cực kỳ khó coi.
Nhưng hắn cũng không để bụng chữ xấu đẹp, chỉ quan tâm thần vận giữa trong chữ.
Hắn bắt chước bút phong của tác giả thiên thư, tựa hồ đem năm tháng, cũng viết trên giấy lớn.
Cầm kỳ thư họa, vốn có thể đề thăng tâm cảnh. Mà trong lòng của Ninh Phàm, càng ngày càng yên lặng, tâm cảnh tu vi, lại mơ hồ đề thăng.
Hắn tựa hồ biết gì đó từ trong thư pháp.
Sát khí, cũng không phải là càng ngông cuồng càng tốt, có lúc sát khí ẩn mà không phát lại càng sắc bén.
Không biết thì thôi, bỗng nhiên nổi tiếng. Không bay thì thôi, chợt bay ngất trời. Có thu liễm, mới có thể bung ra. Có súc thế, mới có thể tăng thế!
Tiếc nuối duy nhất chính là Ninh Phàm vô luận như thế nào, bắt chước không ra một tia vận vị vạn cổ bất diệt trong bốn nguyên tự đó.
Nhưng mà đấy cũng không trở ngại Ninh Phàm ngưng luyện tâm cảnh từ trong thư pháp.
Ngày đầu tiên, Vương Diêu cũng không rời đi Chấp Sự điện, tựa hồ trước đó pháp lực tiêu hao không nhẹ.
Ngày thứ hai, Vương Diêu ra khỏi Chấp Sự điện một lần, chỉ là theo thông lệ tham kiến mấy trưởng lão, rồi sau đó trở lại.
Ngày thứ ba, Vương Diêu vẫn không động tĩnh.
Ninh Phàm không gấp, ba ngày, Vương Diêu bất động, hắn cũng không động.
Bạch Lộ vị nữ tử kiêu căng đó, chưa tới quấy rầy hắn, tựa hồ là bởi vì đêm hôm đó, biết được tu vi thật sự của Ninh Phàm, biết được sự thật nàng không thành công sắc bổ hắn... Bạch Lộ, đã giấu mình trong phòng chừng mấy ngày, tựa hồ tâm tình cực kỳ không tốt. Ai bảo nàng tự phụ, bị Ninh Phàm lừa trinh tiết, còn lừa mấy lần!
Chẳng qua là cô gái này không kêu đánh kêu giết, tới giết Ninh Phàm, đây cũng ngoài dự liệu của hắn.
Không người quấy rầy, Ninh Phàm một mực đợi... Ba ngày, hắn viết thật dầy một xấp giấy lớn, sát khí, đã thu liễm một cách dễ dàng. Tâm cảnh, lại có tiến cảnh không nhỏ so với ba ngày trước.
Đồng thời chữ cũng viết dễ nhìn rất nhiều... Kiểu chữ tùy tính mà nội liễm, nhưng có một đạo mũi nhọn, giấu giữa những chữ đó.
Hắn vẫn ở bệ cửa sổ, nhắm hai mắt, tùy ý sẽ động bút mực, viết bốn chữ.
Bóng đêm hạ xuống, nháy mắt, Ninh Phàm bỗng nhiên dừng lại bút, một cổ sát cơ sắc bén như kiếm chợt lóe trong mắt!
Ngay vào giờ khắc này, một thiếu niên quần áo màu tro hóa thành một đạo độn quang, che giấu tai mắt người, độn ra khỏi Quỷ Tước tông đại trận!
Vương Diêu, hành động rồi!
- Tối nay, ngươi hẳn phải chết!
Sát khí của Ninh Phàm bay lên trong mắt, một bàn giấy lớn, bị khí thế thổi rối loạn đầy đất.
Hắn dõi theo ánh trăng, Trảm Ly một kiếm nhẹ nhàng phá vỡ trận quang của Quỷ tước đại trận, thi triển “Niệm Ngụy quyết” ẩn thân, lặng lẽ đuổi theo về phương hướng Vương Diêu bỏ chạy.
Cái hướng đó, tựa hồ là chỗ của Tây Việt Hồ gia, có lẽ, gia tộc này, chính là mục tiêu hạ thủ của Vương Diêu.
...
Trong Song Tu điện, một nữ tử quần áo lụa mỏng mỏng, ánh mắt phức tạp, nhìn ngoài cửa sổ, dõi theo ánh trăng Ninh Phàm rời đi.
Bạch Lộ...
Nàng không kêu la muốn sắc bổ Ninh Phàm nữa, cũng không kêu la muốn đánh đánh giết giết hắn nữa.
Vốn dĩ nàng hận Ninh Phàm, nhưng sau khi tự cho là mình sắc bổ tu vi của hắn, thu làm đỉnh lô, nàng đối đãi hắn, hận ý cũng giảm bớt chút.
Hôm nay, biết Ninh Phàm lừa mình, chiếm hết tiện nghi của mình... Bạch Lộ, tâm phiền ý loạn.
Nàng vẫn hận Ninh Phàm, chẳng qua là trong hận ý, tựa hồ xen lẫn chút điều gì háo hức khác...
Tâm loạn như ma.
- Nam nhân xấu xa này, không biết tối nay, lại muốn chạy đi gieo họa nữ tử nhà ai... Thôi, chỉ cần hắn không động thủ với tỷ muội của Song Tu điện thì không liên quan với ta... Hừ, hắn chết ở bên ngoài mới phải...
Bạch Lộ hậm hực mắng đôi câu, lại không tự chủ được ra khỏi phòng, đi tới trong sân của Ninh Phàm.
Bên trong nhà tán loạn đầy đất giấy lớn, đều là chữ mực. Bạch Lộ ngồi xổm người xuống, nhặt lên một tờ giấy lớn, sửa sang lại, để trên án thư của Ninh Phàm, nhìn trên tờ giấy, chữ viết rất có ngạo cốt, ánh mắt càng phức tạp.
- Chữ đâu rất đẹp...
...
Tây Việt Hồ gia, ở vào Hàn Nguyệt sơn của Việt Quốc tây vực.
Núi này có một ao linh tuyền phẩm chất không thấp, được đặt tên là “Nguyệt Hàn tuyền”. Sinh cơ dồi dào. Linh tuyền không chỉ có thể dùng tu luyện, cũng có thể dùng cho luyện khí, càng có thể dùng với luyện đan, linh thực, phanh chế linh trà linh hào.
Lấy linh tuyền tắm, sẽ dưỡng nhan ích thọ. Lấy linh tuyền chưng cất rượu, sẽ cất ra loại linh tửu đề thăng tu vi.
Một mạch linh tuyền này, bồi bổ Tây Việt Hồ gia, khiến cho Hồ gia lấy đây làm cuộc sống, chống đỡ một đại gia tộc ngàn người.
Hồ vệ phi ngựa! Chiến vệ hạng thứ mười lăm của Việt Quốc! Năm trăm Hồ vệ, đều có Ích mạch tầng ba tu vi, cũng cưỡi phi thú có Ích mạch tầng hai tu vi, phi độn trời cao, công kích Dung linh tu sĩ!
Chiến lực của Hồ vệ có lẽ không cao, nhưng thân cưỡi dị thú, bay lên trời độn xuống đất, ngay cả Dung linh tu sĩ, tùy tiện cũng không dám trêu chọc Hồ vệ.
Trừ Hồ vệ, chiến lực đỉnh cao của Hồ gia bao gồm 11 tên Dung linh cao thủ. Trong đó tu vi cao nhất, là Hồ gia gia tổ Hồ Trung Phong với Dung linh đỉnh phong tu vi.
Vả lại Hồ Trung Phong nghe nói khoảng cách đột phá Kim đan kỳ cũng không xa, thậm chí đã sắp chạm tới tâm ma bình cảnh.
Trong bóng đêm, một đội Hồ gia tu sĩ tuần thủ bên trong hai trăm dặm của Hàn Nguyệt sơn đều thờ ơ.
Cái gọi là tuần thủ, bất quá là dọn dẹp một ít tiểu miêu tiểu cẩu ăn trộm nước suối của Nguyệt Hàn tuyền mà thôi.
Ở Việt Quốc, căn bản không người nào không mắt, tới Hồ gia gia tộc gây chuyện.
Nhưng tối nay, bọn họ nhất nhất định phải run sợ kinh hãi. Bởi vì là một tên thiếu niên quần áo màu tro, lộ ra nụ cười sâm nhiên, dưới mây đen che khuất, đứng lơ lửng trên trời, xuất hiện bên trong phạm vi thế lực của Hồ gia.
Hồ gia tu sĩ tuần thủ đều sắc mặt đại biến, đứng lơ lửng trên trời, người tới không thể nghi ngờ là Dung linh cao thủ!
Vả lại Dung linh cao thủ tới Hồ gia, nếu có thiện ý, nhất định sẽ không thừa dịp tới vào ban đêm... Ánh mắt của người này lộ ra sát cơ, y tới Hồ gia, chắc chắn là sanh sự!
- Mau phóng “Linh tiễn”!
Trên mặt đất, trong tu sĩ tuần thủ, một người nam tử râu dài cầm đầu sắc mặt đại biến, chỉ nhìn một cái đã nhìn ra người đến bất thiện.
Hắn lập tức hạ lệnh, phóng linh tiễn, phát báo động.
Một tên tu sĩ mập mạp, móc ra một cái tử ngọc linh tiễn từ trong ngực, đánh ra một đạo pháp quyết. Linh tiễn nhất thời vỡ ra, một đạo lưu quang màu tím, bay ra từ trong ngọc, bắn thẳng đến bầu trời đêm, cũng phát ra tiếng ré dài như cú kêu.
Thiếu niên quần áo màu tro tựa hồ cũng không có ý ngăn cản tuần thủ tu sĩ phóng linh tiễn. Linh tiễn vừa vang lên, toàn bộ quỳnh lâu ngọc vũ phạm vi hai trăm dặm của Hàn Nguyệt sơn đua nhau sáng lên ánh lửa! Cũng lập tức có ba tên Dung linh lão quái, tay cầm pháp bảo, phi độn trời cao.
Trong ba người, hai người là Dung linh sơ kỳ, một là Dung linh trung kỳ. Dung linh trung kỳ lão giả đó vừa thấy người tới xâm phạm chỉ là một tên thiếu niên quần áo màu tro, nhất thời lộ ra vẻ khinh thị, cười lạnh nói:
- Con nít nhà nào nửa đêm canh ba không ngủ, tới Hồ gia ta có mưu đồ gì?
Thiếu niên quần áo màu tro có thể đạp thiên phá không, dĩ nhiên là Dung linh cao thủ không thể nghi ngờ. Chẳng qua là Dung linh thì đã sao, cho dù Kim đan sơ kỳ cao thủ, tùy tiện cũng không dám xâm chiếm Hồ gia.
Cho nên lão giả cũng không để trong lòng thiếu niên quần áo màu tro. Mà câu hỏi của ông ta tràn đầy giọng miệt thị.
Chẳng qua là thiếu niên quần áo màu tro cười lạnh không giảm, răng trắng tinh lộ ra dưới ánh trăng, có chút sấm nhân. Quanh thân bỗng nhiên hiện rõ ra tia chi quang trắng, với trong bóng đêm hóa thành một bạch cốt cự nhân cao trăm trượng!
Mà một tia khí thế của Kim đan sơ kỳ truyền ra từ trong cơ thể của cự nhân, kèm theo một tiếng cười lạnh.
- Hôm nay Tây Việt Hồ gia của ngươi đem hết huyết thực trong bụng của bổn hoàng! Chết!
Cự nhân nổi giận gầm lên một tiếng, tựa hồ thi triển sóng âm pháp thuật nào đó.
Mà ba tên Dung linh tu sĩ, bao gồm tuần thủ tu sĩ phía dưới đều thân thể nát bấy chết không toàn thây trong sóng âm đó!
- Kim, Kim đan lão quái! Còn có... Đây là pháp thuật gì?
Trong thạch quan của Hàn Nguyệt sơn sơn điện, Hồ gia gia tổ Hồ Trung Phong dùng thần niệm quét về phía bạch cốt cự nhân đó, chỉ cảm thấy da đầu tê dại.
Lấy sự lịch duyệt mấy trăm năm của ông ta, chưa từng thấy qua có tu sĩ có thể hóa thân cự nhân!

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.