Hơp Thể Song Tu

Chương 62: Thần niệm, Kim Đan trung kỳ




Các lão quái tới Quỷ Tước tông xem Công Đức bia nối liền không dứt. Càng về sau, người từ Dung linh kỳ trở xuống căn bản không có tư cách tiến vào Quỷ Tước tông Công Đức điện, bởi vì bên trong có quá nhiều người, quá chen lấn.
Ánh mắt của Yến Truy Vân đã cực kỳ phức tạp. Dựa theo Ninh Phàm tốc độ kiếm được cống hiến, xem ra sau một tháng, sẽ vượt qua hai trăm ngàn cống hiến điểm, vượt qua cả mình.
Mình tích lũy mấy chục năm công đức, so ra còn kém Ninh Phàm chỉ tốn một tháng khổ công, điều này làm cho Yến Truy Vân khó mà tiếp nhận, sự úy kỵ đối với Ninh Phàm trong mơ hồ trở nên sâu hơn.
- Ngày đó ở Thất Mai thành, nhờ kịp thời rời khỏi, không đem cái người này đắc tội quá đáng, quả thật là chuyện sáng suốt nhất mà Yến Truy Vân ta cả đời làm.
Mà từng Dung linh cao thủ nhìn công đức tăng vọt của Ninh Phàm, đều lộ ra vẻ sợ hãi.
Dung linh lão quái, ở Việt Quốc đã coi là cao thủ, nhưng trước mặt thiếu niên Ninh Phàm này, lại không chịu được một kích như vậy sao?
Ánh mắt phức tạp nhất, phải kể hai cha con Bạch Phi Đằng, Bạch Bích. Lão gia hỏa này, cùng lão ma không hợp được. Tiểu gia hỏa thì nhìn Ninh Phàm không vừa mắt. Đáng tiếc, già thắng không nổi lão ma, nhỏ thắng không nổi Ninh Phàm, đây là chuyện ván đã đóng thuyền.
Mà hôm nay, điều khiến cho Bạch Phi Đằng khó mà tiếp nhận nhất chính là trong nội tâm lão, lại đối với Ninh Phàm, sinh ra một tia kiêng kỵ.
Kim Đan trung kỳ lão quái mà lại đi kiêng kỵ Dung linh trung kỳ tiểu bối! Loại chuyện này quá không bình thường. Mà Bạch Phi Đằng cao ngạo, lại khó mà tiếp nhận loại chuyện này.
Mà trong Công Đức điện, người cao hứng nhất đối với việc Ninh Phàm thành danh, chỉ sợ chỉ có Lam Mi tiểu thư kia.
Nàng tuy không cười, nhưng ánh mắt, lại chưa bao giờ rời khỏi Công Đức bia một chút nào. Mỗi một lần Công Đức bia lập lòe, nàng đều biết, và hiểu rằng Ninh Phàm còn bình yên vô sự.
Nguyên bản nàng lo lắng Ninh Phàm tiến vào khu vực thứ hai, là hành động chịu chết, hôm nay xem ra, sự lo lắng này ngược lại là dư thừa rồi.
Mà trong Công Đức điện, còn có người của Cực Âm môn đang có mặt ở đó —— Tức Mặc lão quái!
Y ánh mắt chợt lóe, trong đôi mắt già đời đó, có chấn kinh, cũng có lãnh ý.
- Không ngờ Ninh Phàm này lại có thực lực như thế, chẳng lẽ chuyện lão tổ mất tích đỉnh lô, là do hắn gây nên? Nếu thật sự là như thế, sợ rằng Ninh thành Ninh Hắc Ma kia đã hận tới Cực Âm môn của ta rồi... Chuyện này, cần phải bẩm báo cho lão tổ!
...
Thanh danh nổi lên, dùng để hình dung Ninh Phàm, lại không quá thích hợp. Bất quá nếu Ninh Phàm biết, mình thu được danh tiếng ‘Dung linh sát thủ’, nhất định là thẹn mà không dám nhận.
Vì dù sao, hắn dầu gì cũng là Dung linh hậu kỳ tu vi, lại có Phần Hồn thần thông Trảm Ly kiếm, còn có thần bí tiểu điêu có tác dụng uy hiếp quỷ vật, làm cho quỷ vật không cách nào phát huy được thực lực.
Ở dưới sự uy hiếp của tiểu điêu, cho dù là Dung linh đỉnh phong quỷ vật cũng bất quá chỉ phát huy Dung linh trung kỳ thực lực, chém chết căn bản dễ như trở bàn tay.
Chém chết 300 đầu quỷ vật từ Dung linh trở lên, nghe có vẻ kinh người, nhưng thực tế thao tác cũng không phải là việc khó gì.
Một thân y bào rách rưới, dính đầy máu đen, khiến cho Ninh Phàm nhìn giống như một tên ăn mày.
Năm ngày giết chóc, hắn uống sạch đan dược khôi phục pháp lực, rồi cẩn thận hơn, không truy kích quỷ vật nữa.
Trở lại đại trận bên suối, tắm một cái ở trong nước suối, ở trên bờ đã sớm có Nguyệt Linh vụng về làm bếp nhóm lửa, nướng cá tươi, cùng chờ đợi Ninh Phàm trở về.
Mà người chị của nàng - Băng Linh - thì cũng đã tỉnh lại, sau khi nghe nói về quá trình Ninh Phàm cứu mình, ánh mắt nhìn Ninh Phàm tuy nhiên vẫn lạnh như băng, nhưng mang một tia phức tạp.
- Tỷ tỷ, chúng ta sau này nên như thế nào...
Nguyệt Linh lại hỏi lại vấn đề ban đầu, chẳng qua là tâm thái đã không còn giống như lúc trước nữa.
- Ta cũng không biết...
Băng Linh tâm tư có chút loạn, đã không cách nào cho ra câu trả lời.
Trở lại trong trận, Ninh Phàm không để ý đến sự bất mãn của tiểu điêu, ôm tiểu điêu bắt nó tắm một màn tắm uyên ương.
- Tiểu miêu tiểu cẩu luôn luôn rất ghét tắm.
Nhìn tiểu điêu giãy giụa trong ngực, Ninh Phàm cười nói. Hắn cũng không biết rằng, tiểu điêu sở dĩ giãy giụa, cũng không phải là ghét tắm, mà là không muốn cùng một tên đàn ông trần truồng ở chung với nhau.
- Lão nương tuyệt đối sẽ không tha cho ngươi!
Tiểu điêu phát ra tiếng kêu to bất đắc dĩ, nhưng không người nào có thể nghe và hiểu sự uy hiếp của nàng.
Rửa sạch, thay đồ mới, ba người một điêu ngồi vây quang đống lửa, ăn cá nướng.
Trừ Ninh Phàm lòng không lo nghĩ gì, hai nữ một điêu, đều có vẻ mặt hết sức phức tạp.
- Các ngươi vào lúc nào trở lại Đỉnh Lô hoàn?
Ninh Phàm điềm đạm hỏi.
- Ngươi không muốn nhìn thấy hai tỷ muội ta nữa sao sao...
Băng Linh khẽ cắn răng, nếu lúc trước, nàng một khắc cũng không muốn ở cùng Ninh Phàm. Canh giờ phút này, lại có chút tình cảm và hành vi cổ quái không hiểu được.
- Không phải, bất quá ta quyết định sau khi bế quan, tiến vào khu vực thứ ba. Nơi đó sẽ có Kim đan quỷ vật. Đến lúc đó, ta sợ rằng tự thân sẽ khó bảo toàn, không cách nào phân thân ra chiếu cố các ngươi. Các ngươi sẽ làm vướng tay vướng chân...
- Ngươi không cần giải thích, ngươi là chủ nhân, ngươi nói gì, chúng ta cũng nghe theo.
Băng Linh ngoài miệng nói như vậy, nhưng trong lòng cũng cảm thấy ấm áp.
Ninh Phàm không phải là ghét bỏ hai người nàng, mà là quan tâm...
Chẳng qua là Ninh Phàm này, tựa hồ không biết dỗ dành nữ nhân như thế nào, quan tâm thì quan tâm đi, cần gì phải nói chị em mình ‘Vướng tay vướng chân’...
Trong ánh lửa, nụ cười bình thản của Ninh Phàm, ánh vào trong mắt của Băng Linh khó mà ma diệt.
Hắn là địch nhân, và hắn còn chủ nhân...
...
Hai nữ trở lại Đỉnh Lô hoàn, cùng 15 tên dung linh nữ tu ở cùng một chỗ, đối với việc phải xử trí như thế nào đối với hai nữ, Ninh Phàm có phần do dự.
Sắc bổ, hắn đã không ngoan tâm làm thế được rồi. Nhưng khiến cho hai nữ thoát đi, tạm thời hắn sẽ không làm như vậy. Hắn còn không muốn bại lộ chuyện lùng bắt chúng nữ, tạm thời không muốn cùng Cực Âm môn hoàn toàn trở mặt thành thù.
Mặc dù hắn cũng biết, chuyện này, rốt cuộc không cách nào giấu giếm quá lâu.
- Nếu ta có Kim đan thực lực, có lẽ, liền không sợ Cực Âm môn...
Hắn ôm tiểu điêu trong ngực, ngồi xếp bằng, một kiếm bổ mặt đất ra, dẫn lên địa hỏa, bắt đầu luyện đan.
Từng món linh dược bị Ninh Phàm thông thạo ném vào Toái Đan đỉnh. Lần này, hắn quyết định đồng thời luyện chế 200 viên Dưỡng Hồn đan.
Kim Đan sơ kỳ thần niệm, đối với Ninh Phàm đích thuật luyện đan đề thăng cực lớn, hắn tin tưởng, mình có thể đồng thời luyện chế 200 viên nhị chuyển đan dược.
Cho dù là tứ chuyển đan dược ‘Hóa Anh đan’, Ninh Phàm cũng có phần nắm chắc đồng thời luyện chế hai viên, hơn nữa thành đan suất cực cao!
Thủ pháp luyện đan thành thạo của hắn, rơi vào trong mắt tiểu điêu ở trong ngực hắn, từ từ biến thành chấn kinh.
Trong vòng năm ngày Ninh Phàm chém liên tục 300 Dung linh quỷ vật, hình tượng “vô địch trong cùng cấp” đã in sâu vào vào trong lòng tiểu điêu. Nhưng tiểu điêu không thể ngờ rằng, Ninh Phàm trẻ tuổi như vậy, thuật luyện đan lại đến cảnh giới “tứ chuyển”.
Hơn nữa Ninh Phàm tiểu tử này, linh dược tựa hồ có rất nhiều a, cái túi trữ vật dầy cộm căng phồng kia, trong đó thậm chí truyền ra mùi thuốc của vô số ngàn năm linh dược.
Tiểu điêu [Chú thích: Con điêu tên khoa học là Martes – giống chồn, có nhiều hình dáng khác nhau. Phân chi nổi tiếng nhất theo truyền thuyết là con hồ ly, lông thường màu trắng hoặc xám. Trong truyện này tiểu điêu có màu đen. Người dịch] có nhiều loài sống chủ yếu theo bản năng liếm liếm đầu lưỡi, mắt lộ ra lửa nóng.
- Nếu ta dùng linh dược của hắn, giải trừ phong ấn, khôi phục tu vi, tuyệt không phải là việc khó!
Nàng thừa dịp Ninh Phàm đang lúc luyện đan, độn ra khỏi vòng ôm của Ninh Phàm, lặng lẽ bò hướng về túi trữ vật, không ngờ lại bị Ninh Phàm túm cổ, nhấc lên bắt trở lại.
- Tiểu Hắc, không nên quậy như vậy. Nếu mà quậy nữa, sẽ lập tức chủng ‘Niệm cấm’ lên người ngươi.
Ninh Phàm khẽ cau mày một cái.
- Cái gì, ngươi nếu mà dám chủng niệm cấm lên lão nương, lão nương, lão nương... Thật là sợ nha...
Tiểu điêu muốn trả lời câu nặng nề độc ác trở lại, ngặt một nỗi toàn thân đều bắt đầu phát run. Nàng không cách nào tưởng tượng, mình đường đường là Toái hư cao thủ, nếu bị Ninh Phàm trồng niệm cấm, sinh tử không nằm trong tay mình, thật là chuyện bi thảm như thế nào.
Nàng ngoan ngoãn lè lưỡi, cố nén sự chán ghét, nhẹ nhàng liếm mu bàn tay Ninh Phàm, giống như rất nhiều yêu sủng vậy, lấy lòng Ninh Phàm.
Mà Ninh Phàm, thấy tiểu điêu nghe lời hơn như thế, lộ ra nụ cười nhu hòa.
- Như vậy mới ngoan. Đợi ta thần niệm đột phá Kim đan trung kỳ, liền dẫn ngươi tiến vào khu vực thứ ba, gặp thử những tên Kim đan quỷ vật kia!
Vừa nghe Ninh Phàm nói lời ấy, vẻ mặt của tiểu điêu nhất thời như sắp khóc lên.
- Không muốn nha! Lão nương tu vi mới Dung linh sơ kỳ, nếu như tiến vào đệ tam trận vực, sẽ bị Cốt hoàng thủ hạ băm thành thịt chưng lên ăn đó! Không thèm đi!
Đường đường là Mị Cơ có Toái hư tu vi, lại lo lắng sốt ruột đến độ muốn khóc.
Mà từng làn đan hương, từ trong Toái Đan đỉnh truyền ra, ngày thành đan không còn xa nữa!
...
Ba ngày sau, trong “Khê sơn hành lữ” đại trận, truyền ra một cổ thần niệm mạnh mẽ, càn quét trong 200 dặm trong rừng, phàm là quỷ vật bị thần niệm quét trúng, từng con đều lộ ra vẻ mặt sợ hãi.
Kim Đan trung kỳ!
Mà có Kim đan trung kỳ thần niệm, Ninh Phàm lần đầu tiên, đạt tới thần niệm cường độ có thể nhìn thấu được một chút manh mối của hắc ngọc.
- Đây là... • Đế Hồn Tàn Quyển •?!
Hắn lộ ra vẻ chấn kinh.
• Đế Hồn Tàn Quyển •, vào thời thượng cổ, là một trong Tứ Thiên tiên giới —— ‘Đế thiên’ truyền thừa cổ xưa nhất?!
Tứ Thiên tiên giới, có tứ đại truyền thừa lưu phái: Hỗn thiên, Hư Thiên, Phạm Thiên, Đế Thiên, tổng cộng có bốn Thiên giới. Mà • Đế Hồn Tàn Quyển • trước mắt đây chính là một trong Đế thiên truyền thừa.
Ninh Phàm thần niệm nhập vào trong hắc ngọc, nhất thời, một cổ âm lãnh chi hàn, như lưới cá phủ ra, nhập vào trong óc Ninh Phàm.
Bị âm hàn chi lực xâm nhập, Ninh Phàm sắc mặt đại biến, nhưng chợt trong lòng nhất định. Âm hàn vô hại, ngược lại, chính là Thần niệm chi lực gởi ở trong hắc ngọc, dùng để truyền thừa công pháp bí thuật.
- • Niệm Thần quyết •, thượng cổ Thần Đạo thuật, Thần Ma thần thông thất truyền?!
Ninh Phàm hơi kinh hãi, hắn ngược lại không ngờ rằng, hắc ngọc truyền thừa, sẽ là Thần Ma bí thuật.
Thần Ma chi thuật, có thứ cường hóa thể xác, có thứ thân hóa cự nhân, di sơn đảo hải. Còn có thứ cường hóa pháp lực, hủy thiên diệt địa, đạn chỉ che trời.
Nhưng mà Thần Ma chi thuật trước mắt, là một loại bí thuật dùng để cường hóa thần niệm.
Tu Chân Giới, thần niệm có thể dùng để cảm tri, có thể giúp luyện đan luyện khí, nhưng không thể trực tiếp sát thương. Mà • Niệm Thần quyết • này, một khi tu thành, chỉ dựa vào một cái ý niệm, sẽ có thể phiên thiên phúc địa, phá diệt bầu trời, trấn chết Tiên Phật, giết người không chút máu!
Một cọng cỏ có thể chém trời, một ý niệm có thể toái nhật già thiên!
Ninh Phàm thần sắc nghiêm lại, cẩn thận đem âm hàn chi lực dung nhập vào thức hải, đem công pháp tin tức hoàn toàn dung nhập vào trong đầu.
Mà vẻ mặt của hắn, lập tức khi thì mỉm cười, khi thì cau mày, khi thì âm tình bất định, khi thì lo được lo mất, có thể nói phức tạp hết sức.
Hồi lâu, hắn mới lẩm bẩm nói.
- Niệm thần bát quyết, vào thời thái cổ, dưới trướng Đế thiên tôn có “Thái Thường tiên đế”, đây là thuật thành danh của ông ta, tổng cộng tám thức. Tu tập thuật này, thần hồn chi lực càng ngày càng tăng, có thể công có thể thủ, có thể sinh có thể sát... Nếu ta đạt được tám thức pháp thuật hoàn chỉnh, khổ tu vạn năm, Tứ Thiên Cửu giới này, không có người nào là ta không thể thắng! Nhưng đáng tiếc là, trong tàn quyển này, chỉ ghi lại có ba thức pháp thuật...
Hắn thở dài thật sâu, thu hồi hắc ngọc đã mất hết pháp lực, trong đầu hồi tưởng pháp thuật tin tức của Niệm Thần quyết.
Niệm thần thức thứ nhất —— ‘Niệm Ngụy quyết’, lấy Thần niệm chi lực ẩn thân, ẩn giấu tu vi, chuyển dịch dung nhan, trừ phi Thần niệm chi lực của đối phương cao hơn so với mình, nếu không không có người nào có thể nhìn thấu sự ngụy trang.
Thuật này dùng để giết người hoặc chạy thoát thân đều vô cùng thực dụng, nhưng tu luyện, lại cần phải phục dụng một loại ‘Luyện Thần thảo’ là thượng cổ Linh thảo vốn đã thất truyền. Sau đó mượn sức thuốc của nó, mới có thể làm cho thần niệm đạt được tới năng lực ngụy trang.
- Hay cho một cái ‘Niệm ngụy quyết’... Nếu ta tập được thuật này, cần gì phải nhờ Tư Tư đóng vai ‘Ninh Hắc Ma’! Một khi thần niệm đột phá kim đan điên phong, ai có thể đoán được ta là Ninh Phàm! Chỉ tiếc, trong Vũ giới, rất khó có Luyện Thần thảo...
Niệm thần thức thứ hai —— ‘Niệm thủ quyết’, lấy vô hình Thần niệm chi lực, hóa thành phòng ngự chi thuẫn hữu hình. Thần niệm mạnh bao nhiêu, thì đủ để phòng ngự công kích mạnh bấy nhiêu. Thuật này lúc thi triển ra để bảo vệ tánh mạng, lực phòng ngự cực kỳ kinh khủng, chỉ có một chút khuyết điểm, chính là đối với thần niệm đòi hỏi sự gánh chịu cực lớn, người có thần niệm không mạnh, thi triển một lần phòng ngự, sợ rằng phải hồi lâu mới có thể thi triển lần thứ hai.
Mà tu luyện thuật này, cần phải thôn phệ phòng ngự pháp bảo khí linh. Pháp bảo có khí linh, nguyên bản là rất hiếm hoi, lại không một cái nào không phải là tác phẩm khoáng thế, giá cả vô cùng đắt đỏ. Muốn học thuật này, thật không biết phải thôn phệ bao nhiêu khí linh. Dù sao thì, nhất định sẽ rất đốt tiền. Mà giờ khắc này Ninh Phàm thực tế là không hề có khí linh pháp bảo, không có cách nào tu luyện thuật này rồi.
- Niệm thủ quyết, thuật này nếu có thể tập thành, vừa vặn bổ xung cho thiếu sót của ta là phòng ngự chưa đủ.
Ninh Phàm tự lẩm bẩm. Hai thức pháp thuật trước, mặc dù cực kỳ không tầm thường, nhưng Ninh Phàm còn có thể tĩnh táo đối đãi. Nhưng trong đầu hắn nhớ lại tin tức của thức pháp thuật thứ ba, trong một thoáng hắn đột nhiên biến sắc, lộ ra một vẻ vui mừng, biểu tình phức tạp ra vẻ khó mà chọn lựa.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.