Hơp Thể Song Tu

Chương 36: Thất Mai Lâu Thuyền, Cất Bước Chinh Đồ!




Thất Mai thành, bên ngoài trăm dặm, một tòa lâu thuyền huy hoàng hoa lệ đang độn hành trong không trung. Trên lâu thuyền, Ninh Phàm đứng ở mũi thuyền, trường phong kinh thiên, nhưng y nhiên bất động. 
Ba ngày trước, Lão ma đòi lại《 Thất Mai bút lục 》, giao cho Ninh Phàm một cái trữ vật đại. 
Ba ngày sau, Lão ma một cước, đem Ninh Phàm đá ra khỏi Thất Mai thành, giao trách nhiệm hắn nhanh chóng đi đến Quỷ Tước tông, hoàn thành cái gọi là Nhập tông khảo hạch. 
Ba ngày, quá mức vội vàng, Ninh Phàm chỉ kịp lấy các loại đan dược, ổn định thương thế trên thân thể. Kinh mạch hư hại, gảy xương, mặt đầy máu ứ đọng, ngực thật ra thì còn bó đầy băng vải. 
Hắn còn không kịp luyện chế Ngọc hoàng đan, liền bị Lão ma một cước đạp ra cửa. Mà việc rời khỏi Thất Mai này, không biết bao nhiêu năm sau, không về được rồi. 
- Đi Quỷ Tước tông, giúp Lão tử vấn an Quỷ tước tử, về phần khuê nữ của hắn... Có cưới hay không, ngươi tự xem xét mà làm...
- Vào trong tông, chân phải đạp đất mà tiến! Bớt nói, giết nhiều người, làm chuyện thật, mới là ma đầu tốt!
- Phơi nắnng nhiều, như vậy không dễ dàng sinh ra tâm ma!
- Bên trong trữ vật đại, Lão tử giữ lại cho ngươi chút đồ tốt, chờ ngươi lên ‘Thất Mai lâu thuyền’, mới có thể mở ra xem.
... 
Lão ma lải nhải một tràng dài, xem ra có không ít lời quan tâm. Nửa năm sống chung, Ninh Phàm chưa bao giờ nghĩ tới, sẽ lấy loại phương thức này từ giả. 
Thất Mai lâu thuyền, thượng phẩm pháp bảo, là Phi Thiên thần chu có thể chứa vạn người! Lão ma năm đó thích đá diệt tông, thường thích cưỡi lâu thuyền, chở Hắc Ma Tam Thần quân, từ trên trời hạ xuống, đột kích chánh đạo tông môn. 
Dường như đây là thiểm điện chiến án lệ nhanh nhất, sớm nhất của Vũ chi Tiên giới. Người sáng lập ra, dĩ nhiên là Lão ma rồi. 
Lâu thuyền này, thanh thế kinh người, không chỉ có phi độn cực nhanh, hơn nữa còn trang bị 20 cái ‘Linh súng pháo’, lấy tiên ngọc làm năng lượng, một pháo ngay cả Kim Đan lão quái cũng có thể đả thương. 
Chỉ có điều nó thật phí tiền, một pháo phải tốn 2000 tiên ngọc, không phải tình huống đặc biệt, Ninh Phàm không nỡ bỏ cái giá đắt như vậy vận dụng đại pháo này. Trong trữ vật đại của hắn, bởi vì phải bày thiết đại trận, tấn công Thiên Ly tông, tiên ngọc tiêu hao không còn một mống, còn sót lại không tới 5 vạn tiên ngọc. 
5 vạn tiên ngọc, đủ phủ kín mấy cái Thất Mai thành rồi. Ninh Phàm tuyệt đối không tính là người nghèo, bất quá so với trước đó có mấy trăm ngàn tiên ngọc, chẳng qua là cửu ngưu nhất mao. 
Hắc Ma Tam Thần quân, Băng vệ, Kiếm vệ, Mai vệ, bị Ninh Phàm mang đi. Pháp bảo trong kho, lấy đi một nửa, phát cho Tam Thần quân đổi mới một chút trang bị. Mai trang linh dược, cũng lấy đi một nửa. 
Thất Mai thành, còn lại tứ đại gia tộc trấn thủ, Ninh Phàm kiên quyết không mang đi, để lại cho Lão ma phòng thân. 
Lão ma hôm nay, mất hết tu vi, mặc dù người biết không nhiều, nhưng không có người ở bên cạnh bảo vệ, Ninh Phàm không yên tâm. 
400 Mai vệ, 500 Kiếm vệ, 500 Băng vệ, dọc theo đường đi lâu thuyền thanh thế kinh người, đi ngang qua một ít nhỏ tông môn, tiểu gia tộc, thường thường đem tông môn người ta bị dọa sợ giống như gặp phải đại địch. 
Nếu Ninh Phàm nguyện ý, tùy tiện là tiêu diệt được mạt lưu tông môn, bất quá hắn hôm nay người bị thương nặng, không có tâm tư đi gây rắc rối. 
Hắn lấy ra một cái túi trữ vật màu đen. Trữ vật đại này là một món thượng phẩm pháp bảo, chứa không gian lớn hơn gấp trăm lần so với trữ vật đại trong dĩ vãng của Ninh Phàm. 
Trữ vật đại này, là Lão ma giao cho Ninh Phàm, có chút cũ kỹ, tựa hồ là Lão ma năm đó sử dụng. Chỉ tính một trữ vật đại này, đã là món đồ tốt rồi. Có cái trữ vật đại này, Ninh Phàm không cần lo lắng đồ không đủ chỗ chứa nữa. 
Bên hông của hắn, treo đầy loại túi trữ vật, đều từ các địa phương cướp được. Một thân đầy túi, người không biết còn tưởng rằng hắn là một tên ăn mày tiên môn —— trưởng lão tám túi của Khất thực phái. 
Trong trữ vật đại, không chứa quá nhiều đồ đạc, nhưng Ninh Phàm khai mở trữ vật đại ra nhìn một cái, trong lòng hơi có chút chua xót. 
Túi trữ vật có không gian lớn như vậy, trong đó chứa đựng, chỉ có ba món đồ. 
Một khối lệnh bài bằng đồng đỏ, minh khắc thập cái mặt trời. Đóng bức thư có chữ viết đầy vẻ ngông cuồng, dĩ nhiên là Lão ma viết. Cùng với, một cái tiểu đỉnh. 
Tiểu Đỉnh lục giác tám cạnh ba chân, nhìn rất quen mắt... Thượng phẩm pháp bảo, Toái Đan đỉnh, là pháp bảo trông nhà của Lão ma... 
Thật không ngờ, Lão ma đem pháp bảo trông nhà của bản thân, đều giao cho Ninh Phàm, mà khi Ninh Phàm dùng thần niệm đảo qua, trong Toái Đan đỉnh, còn phong ấn tám con Hắc Hỏa long sôi trào... 
Hắc Ma viêm, Lão ma mất hết tu vi, ngay cả Hắc Ma viêm cũng không giữ, tất cả đưa cho Ninh Phàm... 
Ninh Phàm trong lòng thở dài thương xót. Lão ma rõ ràng tu vi khôi phục, vốn có thể lần nữa ngang dọc thiên hạ, nhưng đời người thay đổi nhanh chóng, mừng rỡ đó rồi đau buồn đó, chúng tới quá nhanh, tới không kịp đề phòng. Mà Lão ma, vẫn có thể cười, vẫn có thể bình tĩnh đem một thân đầy thứ tốt, để lại cho mình... Lão ma rất khoát đạt, đem vinh nhục mặc kệ để ngoài suy tính, nhưng Ninh Phàm không làm được vẻ khoát đạt đó. Hắn mỗi nghĩ tới Lão ma bị Niết Hoàng phế bỏ tu vi, trong lòng liền lạnh như hàn băng. 
- Niết Hoàng... Trăm năm sau, ngươi nhất định sẽ hối hận không kịp!”
Ninh Phàm thu hồi Toái Đan đỉnh, đợi thương thế khỏi hẳn, liền hoàn toàn thôn phệ Hắc Ma viêm, cũng đem 《 Hắc Ma quyết 》 tu luyện lên. 
Hắn liếc nhìn lệnh bài trong trữ vật đại, vật này nhìn có vẻ bình thường không gì lạ, nhưng lấy nhãn lực ở cấp tiên đế của hắn, lại từ trong lệnh bài, nhìn ra một tia phá giới chi lực. 
Lệnh bài có phá giới chi lực, phần lớn đều là ‘Chìa khóa’ của một ít mật địa. Vật này, cũng không biết là chìa khóa của nơi nào. 
Nhưng Ninh Phàm rất tin, Lão ma cho hắn vật này, tuyệt đối sẽ không phải là tự dưng làm vậy, mà tất phải có thâm ý. 
Hắn thu hồi lệnh bài, lấy ra một vật cuối cùng—— Thư của Lão ma. 
“Ninh tiểu tử, ngươi ta thầy trò một trận, ngươi đi, Lão tử cũng không có gì hay đưa cho ngươi. Toái Đan đỉnh cho ngươi mang đi, sau này thời điểm thích đá tông môn, thay Lão tử dùng sức đập. Hắc Ma viêm cũng cho ngươi... Chờ《 Hắc Ma quyết 》 của ngươi tu luyện tới tầng thứ ba, liền đem chín Hỏa Long dung hợp làm một, từ trong đó rút ra lấy ‘Hỏa tủy’, hoàn toàn luyện hóa vào trong cơ thể. Như vậy, mới tính là chân chính nắm giữ được một loại địa mạch yêu hỏa. Trăm năm sau, ngươi cùng Hàn Niết Thiên, có lẽ sẽ đánh một trận. Nhưng trăm năm quá ngắn, ngươi tư chất dù có nghịch thiên đi chăng nữa, cũng không cách nào toái hư, nhưng nếu như ngươi thu góp đủ ‘Thiên Sương hàn khí’ ‘Địa mạch yêu hỏa’, thì cho dù là Hàn Niết Thiên, cũng không dám chọc ngươi. Thậm chí Cửu đại Tiên giới, chín đại thần hoàng, đều không có kẻ nào là đối thủ của ngươi. Địa mạch yêu hỏa à, ngươi đã đoạt được ‘Hắc Ma viêm’, ‘Bạch Cốt viêm’, chỉ cần có cơ hội thích hợp thôn phệ là được. Về phần Thiên Sương hàn khí, trong mật địa của Quỷ Tước tông, vừa vặn có món này, được đặt tên là ‘Huyền Âm Khí’. Ngươi tự nghĩ biện pháp đi trộm đi, Lão tử không quản mấy cái việc vớ vẩn của ngươi... Về phần cái lệnh bài kia, được đặt tên là ‘Hư Thiên lệnh’, là chìa khóa tiến vào’ Cổ Thiên Đình’. Có cơ hội, chờ đến lúc Thiên Đình di chỉ khai mở, ngươi hãy chạy đi vào, thừa nước đục béo cò cho ta...
Thu thư, Ninh Phàm lộ ra ánh mắt trầm ngâm. Tựa hồ đang hấp thu tất cả mọi chuyện mà Lão ma giao phó. 
Ở sau lưng hắn, tiểu Chỉ Hạc an tĩnh nhìn, vẻ mặt ngoan ngoãn, khuôn mặt nhỏ nhắn mắc cở đỏ bừng, không biết đang suy nghĩ gì:
“Dáng vẻ Phàm ca ca ưu tư suy tính, thật là đẹp mắt, giống như một Trạng nguyên lang vậy.”
... 
Cùng lúc đó, trong Thất Mai thành, Lão ma một bộ hắc bào, tóc bạc hoa râm, pháp lực mất hết, khiến cho lão trở nên già nua, mặt đầy phong sương. 
Lão xuống Thất Mai thành, tiến vào nơi một mật địa địa cung. 
Thất Mai thành, vốn không phải là một tòa Băng Thành, mà là Lão ma vì một người, sanh sanh đem Việt Quốc bắc vực, biến thành tuyết vực. Nguyên nhân thì... 
Mật địa ở dưới mười vạn trượng u minh dưới Thất Mai thành, có một không gian to lớn do khai phá ra, ước chừng trăm dặm. Trong mật địa quay cuồng một biển lửa. Trung tâm của biển lửa, chứa một hỏa diễm quan tài. Trên thực tế, biển lửa vô cùng ở nơi đây, đều do từ trong quan tài biến ảo mà ra. 
Quan tài ấy, phẩm cấp thậm chí so với’ Hư bảo’ còn cao hơn, cực kỳ bất phàm, tuyệt không phải lại vật của Cửu đại Tiên giới. Trên Quan tài lưu chuyển một luồng lửa nóng, đủ để tùy tiện đốt diệt Kim Đan lão quái. Mơ hồ, trên quan tài có một ti lực lượng phô trương huyễn diệu, đủ để che giấu thiên đạo. 
Mà trong hỏa quan, một nữ tử thánh khiết như mai, ung dung an tường ngủ say. Nữ tử này cùng Độc Cô có mấy phần tương tự, nhưng so với Độc Cô lạnh lùng, kẻ này mặt mũi nhu hòa, ôn uyển đa tình hơn. Cô gái này, chính là tỷ tỷ của Độc Cô. 
Tim của nàng, ngưng đập, không một tia khí tức, thậm chí thân thể cũng bởi vì trọng thương, tùy thời sẽ tan rã. 
Nếu không phải có hỏa diễm quan tài, thỉnh thoảng tản mát ra một luồng khi thiên chi lực, cô gái này một khi thân thể rời khỏi hỏa quan, nhất định tan thành mây khói, táng thân luân hồi. 
Còn nếu có thượng giới tiên thần ở chỗ này, nhìn thấy hỏa quan, nhất định sẽ khiếp sợ, chỉ vì hỏa quan này, chính là đường đường Thuần Dương giới bảo, Tị Thiên quan! 
Năm đó, Lão ma vì đoạt được quan tài gỗ này, từng một thân một mình, xông lên Tứ Thiên Tiên giới Thuần Dương tông... 
Lão ma từ từ đến gần biển lửa, cách khoảng cách vạn trượng, si ngốc nhìn nữ tử ngủ say trong hỏa quan. Hỏa lãng xa xa thổi lất phất, đem tóc mai của Lão ma già nua đốt nướng tiêu khô, nhưng mà hết thảy điều này, lão hồn nhiên không cảm giác gì cả. 
- Tiểu Mai... Tu vi của ta, rốt cuộc bị người ta phế sạch sẻ... Lại là tên nghiệt đồ kia gây nên... Ban đầu không nghe nàng khuyến cáo, hôm nay, mắc thêm lỗi lầm nữa, hết sai lầm này đến sai lầm khác.
- Ninh tiểu tử bị ta khu trục, hắn là một nhân tài, tu ma nhân tài. Hắn có lẽ có thể báo thù cho ta... Nhưng mà lần này thiếu chút nữa chết đi, lòng báo thù của ta cũng đã phai nhạt. Bây giờ suy nghĩ một chút, chỉ cần nàng có thể sống lại, báo thù, cũng không phải là gì cả nữa rồi...
- Chờ cho Ninh tiểu tử tu vi đủ rồi, ta sẽ khiến cho hắn, cứu nàng... Một ngàyấy, cũng không quá xa, không biết...
Thất Mai thành, khắp băng vực, cũng chẳng qua là Lão ma lấy pháp thuật tạo thành, mục đích, chỉ là vì khiến cho nữ tử ngủ saytrong biển lửa, thoáng cảm giác mát mẽ một chút. 
Lão ma đứng ở bên bờ biển lửa, phảng phất sát nghiệp cả đời, đều bị tẩy sạch sẻ vậy. 
Không có Lão ma, không có Ninh Phàm, Tư Phàm cung lộ ra vẻ lẻ loi. Hoặc là, Tam Thần quân đi khỏi, toàn bộ Thất Mai thành, đều có chút cảm giác trống trải. Dưới cây mai, một đạo hồn phách xinh đẹp bay ra khỏi mộ, phong tuyết dày hơn, mà nữ tử sâu kín nhìn về Thất Mai lâu thuyền mới rời đi xa xa. Lâu thuyền đã hóa thành nhỏ như con kiến, dần dần không thấy rõ nữa. 
- Hắn đi rồi... 
Độc Cô sâu kín thở dài, bỗng nhiên quay đầu, ánh mắt rơi vào bên cạnh mộ, trên đá xanh, một thoáng, mặt đẹp đỏ hồng, xấu hổ hết sức. 
Trên đá xanh, không ngờ chỉ còn dư lại một Đạo nguyên anh kiếm khí... Đạo Kim Đan kiếm khí thứ hai đã không biết tung tích đâu nữa. 
Trên tảng đá, lại lưu lại một câu nhắn lại của Ninh Phàm, tựa hồ tràn đầy giọng điệu trêu chọc. 
“Mỹ nhân có Kim Đan kiếm khí, lưu lại không không trên đá xanh, không người thưởng thức, hẳn là chuyện đáng tiếc lắm sao? Ninh Phàm đạp tuyết tới, cưỡi nguyệt mà đi, lấy đi kiếm khí, chờ năm nào nếu đạt đến nguyên anh, tất ssẽ trở lại lấy đi kiếm thứ ba. 
Ký tên: Ninh công tử đạp nguyệt lưu hương...”
- Ninh tiểu ma, ngươi là một tên vô lại, ngươi là tên lường gạt, ngươi nói không ăn trộm kiếm khí! Tức chết, tức chết, đem kiếm khí của ta trả lại cho ta! 
Trong Tư Phàm cung, tiểu Độc Cô quyền nắm chặc, giậm chân tức giận. 
Hừ, lần sau Ninh tiểu ma trở lại, nhất định phải cho hắn biết mặt... Chẳng qua là, hắn lúc nào mới có thể trở lại đây, sẽ rất lâu sao... 
... 
Lâu thuyền đi được nửa ngày, Ninh Phàm mở ra một bộ bản đồ bằng ngọc giản, bên người có Nam Cung, Úy Trì cùng Tư Đồ. Dĩ nhiên, còn có Chỉ Hạc ngoan ngoãn, cùng với Tư Vô Tà không an phận. 
Không ngờ tự dung hắt hơi một cái, Ninh Phàm đưa tay sờ chóp mũi, tiện tay đem một cái ngọc chất vỏ kiếm thu vào túi trữ vật. Trên vỏ kiếm kia, đang có một đạo kim đan cấp kiếm khí, từ tảng đá xanh của Độc Cô trôm được, trong thời gian ngắn không cách nào cảm ngộ, ngày sau, cảm ngộ cũng không muộn. 
- Chẳng lẽ, là tiểu Độc Cô đang chửi ta? 
Ninh Phàm bật cười, lắc đầu một cái, hẳn không trùng hợp như vậy chứ. 
- Chủ nhân, đi thêm vạn dặm, chính là Quỷ Tước tông... Tư Tư muốn đi xuống chơi... 
Tư Vô Tà nhỏ giọng năn nỉ, cắt đứt nụ cười của Ninh Phàm. 
- Không được... 
Ninh Phàm ánh mắt khôi phục lạnh như băng, lần nữa tập trung lại ở trên bản đồ. 
Cử động không thèm chú ý này, khiến cho Tư Vô Tà tức giận, càng làm cho Mai vệ Tam thống lĩnh bên cạnh, người người vẻ mặt cổ quái. 
Tiểu cô nương đơn thuần mà thiếu thốn sự yêu thương này, thật sự là kẻ ma danh kinh thiên Thiên Ly tông chủ —— Tư Vô Tà? 
Đối mặt tiểu cô nương khả ái như vậy, Thiếu chủ lại còn có thể lạnh nhạt như vậy... 
- Vạn dặm sao, sắp đến Quỷ Tước tông rồi, Nam Cung, đến lúc đó tới Quỷ Tước tông, ngươi liền dẫn Tam vệ ở dãy núi này trú đóng, nếu có, xây một cái thành cũng không có gì... 
Hồi lâu sau khi, Ninh Phàm mới mở miệng nói. 
- Thuộc hạ lĩnh mệnh!
- Dãy núi này cách chủ tông không xa, chỉ mấy trăm dặm, ta có thời gian, sẽ gặp tới thúc giục các ngươi huấn luyện. Tam Thần quân, ngày uy danh trọng chấn, không xa!
Ninh Phàm mắt lộ tinh quang, huấn luyện Tam Thần quân, lấy trộm Huyền Âm Khí, khai rộng khoách trương thế lực, đề thăng tu vi, con đường tu ma của mình, lần đầu tiên, bước lên chinh đồ! 
Hết thảy, đều là vì trăm năm sau, đem Niết Hoàng cao cao tại thượng, hung hăng giẫm ở dưới chân, khiến cho cái tên lang tử dã tâm này, trả giá thật lớn! 
Quỷ Tước tông, đã rất gần, mà bởi vì duyên cớ Quỷ Tước tông tiến hành Nhập tông khảo hạch, trên mặt đất, rộn ràng rất nhiều tu sĩ, mang vãn bối con em nhà mình, đi tới Quỷ tước bái sư. 
Mà những ích mạch tu sĩ ấy, ngẩng đầu một cái, nhìn thấy hoa lệ lâu thuyền trên bầu trời, đều trợn mắt hốc mồm. 
- Ối trời, đây là đại nhân vật ở đâu, giá lâm Quỷ Tước tông... Chẳng lẽ là, Kim Đan!?

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.