Hơp Thể Song Tu

Chương 275: Ta nguyện thay hắn (1+2)




Chờ đợi, vẫn là chờ đợi, sự chờ đợi này kéo dài luôn cả ba ngày, nhưng Ninh Phàm vẫn chưa đến.
Trong mắt Lục Đạo Trần, rốt cuộc cho thấy một chút lo âu. Với sự hiểu biết của ông ta đối với Ninh Phàm, đối phương nói sẽ đến, nhất định sẽ không đến trễ.
Nhưng đã đợi ba ngày dài, Ninh Phàm vẫn chưa tới, sợ là hắn đã bị chuyện gì ngăn cản bước chân.
- Chẳng lẽ, người này vừa khéo đang đến gần trước lôi chiến, tiếp cận bình cảnh, chính thức tiến vào hóa thần?
Lục Đạo Trần cười khổ, khả năng này tuyệt không thể là không có.
Không có Thiên kiếp xuất hiện, dĩ nhiên ông ta không biết Ninh Phàm đã hóa thần thành công. Nhưng ông ta dự đoán, điều có thể khiên cho Ninh Phàm không cách gì phân thân tham gia vòng tuyển chọn thứ nhất, chỉ sợ là đã xảy ra biến cố gì.
Tử phi cùng Khuất Thuấn thái tử đều không còn kiên nhẫn nữa.
Bọn họ giữ thể diện cho Lục Đạo Trần đã đủ, chờ đợi ba ngày qua, nếu Lục Bắc không xuất hiện, đợi thêm không có ý nghĩa gì.
- Lục Đạo Trần, nếu không khai mở lôi chiến, thì hủy bỏ luôn lôi chiến này, bổn cung muốn quét sạch La Vân bằng võ lực, đoạt giới đồ vậy!
Đôi mắt phượng của Tử phi trầm xuống, lời nói mang vẻ uy hiếp.
- Không sai! Chỉ là một con kiến nguyên anh nhỏ nhoi, mà làm trễ nãi quá nhiều thời gian...
Lời nói của Khuất Thuấn cũng có chút lạnh như băng.
Hai vị hóa thần điên phong hùng cứ La Vân này lên tiếng, lập tức nhận được tiếng hô đáp ứng của không ít cao thủ trong tràng.
Lục Đạo Trần cắn răng, tình thế bức bách, quyết định lập tức tuyên bố vòng thứ nhất bắt đầu là sáng suốt, hóa giải mâu thuẫn giữa các phe.
Nhưng nếu Ninh Phàm không tham dự, người này nhất định mất đi vị trí, sự chuẩn bị bao năm củamình rơi vào con số không, hết thảy các thứ này đâu có ý nghĩa gì...
Lục Đạo Trần không chịu nhượng bộ!
Trong lúc nhất thời, trên vân đài, bầu không khí tràn đầy khói lửa.
Vào lúc quan trọng này, lại có một tiếng lạnh lùng vang lên:
- Bản tướng có một phương pháp điều hòa, không biết chư vị có thể nguyện nghe không!
Người nói chuyện, thanh âm không lớn, nhưng thời khắc thanh âm vang lên, làm cho hóa thần trung kỳ tu sĩ trở xuống ở chỗ này, thức hải đồng loạt rung một cái, hai lỗ tai ông ông chấn động, tiếng vang thật lâu chưa dứt.
Vô số yêu tu biến đổi sắc mặt, đồng loạt nhìn về phía người lên tiếng. Có thể có thủ đoạn như vậy, há là người thường!
Cái hướng đó là chỗ ngồi của Tịnh Hỏa bộ.
Một tên ngân bào yêu tướng tóc trắng, đứng ngạo nghễ, khí thế hóa thần hậu kỳ ngang dọc quanh thân, lạnh lùng lên tiếng.
- Bản tướng Băng Kiêu tộc yêu tướng —— Vương Kiêu! Có đề nghị, hi vọng mọi người nghe lấy!
Lời hắn rất quyết đoán, căn bản không để cơ hội cho bất luận kẻ nào bác bỏ, nhưng thân phận của hắn, có tư cách nói ra lời này!
- Cái gì? Người này chính là kẻ đứng đầu trong mười tướng từ thượng giới hàng lâm lần này... Chân Linh Băng kiêu tộc nhân, Vương Kiêu Vương tướng quân!
- Không biết hắn có đề nghị gì...
Tiếng nghị luận nổi lên bốn phía, nhưng sau khi Lục Đạo Trần ho khan, từ từ an tĩnh.
Lục Đạo Trần cau mày nhìn Vương Kiêu. Âm thầm suy nghĩ, người này muốn chơi cái trò hoa hòe gì, trước hết hãy nghe thử.
- Không biết Vương tướng quân có đề nghị gì?
- Ha ha, sự tranh chấp của chư vị, Vương mỗ nhìn thu vào trong mắt hết tất cả. Mấu chốt của tranh chấp, bất quá chính là Lục Bắc mà thôi... Vân tướng muốn Lục Bắc tham gia lôi chiến. Điều này dễ hiểu, nhưng mười vạn yêu tộc chúng ta cũng không thể chỉ vì Lục Bắc chỉ có nguyên anh tu vi mà chờ khổ sở như vậy... Cho nên, Vương mỗ có một đề nghị, hi vọng Vân tướng nhất định phải nghe theo mới phải!
Giọng nói Vương Kiêu, hùng hổ dọa người, làm Lục Đạo Trần chau mày.
- Đề nghị gì?
- Lục Bắc vốn không thể tới, lại có thể nhường cho vợ hay con cái của hắn đại diện xuất chiến... Yêu tổ có di huấn. ‘Bổn yêu phạm pháp, vợ con có thể đền tội’, cùng một lý đó, nếu Lục Bắc vốn không cách nào đến đây, thân quyến hắn có thể thay thế tham gia so tài. Chờ hắn tự mình đến sau, lại thay thế thân quyến tiếp tục xuất chiến, như vậy là đỡ cho ta phải khổ sở chờ đợi!
Ý kiến của Vương Kiêu, khiến cho không ít yêu tộc âm thầm gật đầu. Trong yêu tộc, quả thật có truyền thống này.
Trong lúc nhất thời, tiếng đồng ý phụ họa đua nhau vang lên.
- Vương tướng quân nói không sai! Ta đợi Lục Bắc đã ba ngày như vậy, đã giữ thể diện cho La Vân rồi. Nếu Lục Bắc không đến, phải để cho thân quyến hắn xuất chiến thay thế!
- Mau bắt đầu vòng tuyển chọn thứ nhất, chớ có kéo dài thời gian! Ai là thân quyến của Lục Bắc, mau bước ra khỏi hàng, nếu không, tước vị trí tham gia bỉ thí của Lục Bắc!
Thậm chí không ít La Vân yêu tộc, cũng bày tỏ sự đồng ý đối với lời đề nghị này.
Chẳng qua là mãi lâu sau không ai đi ra thay thế Ninh Phàm tham gia bỉ thí.
Chỉ có số ít người biết gia tộc của Lục Bắc sa sút, mới hiểu, Bắc Mạc thành Lục Bắc này căn bản không có bất kỳ vợ con nào...
Lục Đạo Trần nhíu chân mày rất sâu, Vương Kiêu đột nhiên lên tiếng, ngoài sáng giống như điều hòa mâu thuẫn của song phương, nhưng trong tối thì dường như đang mưu tính cái gì...
Dù sao thì Lục Đạo Trần căn bản không có thời gian để nghĩ thấu mục đích của Vương Kiêu, bởi vì sau khi nói lên lời đề nghị này, chính Tử phi cũng bày tỏ đồng ý.
Chỉ có Khuất Thuấn, nhìn Vương Kiêu một cái thật sâu, không lộ ra vẻ vui hay giận, chỉ có sự khinh thường:
- Vương Kiêu, tâm cảnh phù táo, khó mà trở thành cường giả... Thân phận ta không bằng hắn, nhưng ngày sau khi phi thăng Thiên Yêu giới, lại có tư cách ganh đua cao thấp cùng thượng giới tuấn kiệt. Chẳng qua là trong số tuấn kiệt đó, không bao gồm cái thứ như Vương Kiêu...
Khuất Thuấn, có sự kiêu ngạo của kẻ ngàn chiến bất bại!
Hắn là con của hạ giới yêu hoàng, một đường đi tới, không ngừng khiêu chiến cường nhân, chân đạp hài cốt, hướng đến mục tiêu cao hơn mà leo tới.
Hắn kiêu ngạo, cường đại, không xem ai vào trong mắt, xem thường Vương Kiêu, Lục Bắc, thậm chí trong Trầm thụy chi địa này, kẻ khiến cho hắn thoáng ghé mắt nhìn không có một ai!
- Hoàng tử, Vương Kiêu tựa hồ có chút không an phận, đề nghị của hắn, không biết có mưu đồ gì, có nên cự tuyệt hắn hay không...?
Một tên yêu giới hóa thần thuộc hạ truyền âm hỏi.
- Không cần! Bất luận Vương Kiêu có mục đích gì, muốn nhằm vào ai, cũng không đáng để lo... Đề nghị này quả thật không tệ, để cho thân quyến của Lục Bắc chiến thay, cũng tiết kiệm thời gian cho ta!
- Nhưng thuộc hạ nghe nói, Lục Bắc không có thân quyến...
- Hắn không có thân quyến, có quan hệ gì với ta?
Khuất Thuấn đột nhiên đứng lên, khí thế phóng ra, rất vó vẻ không bắt đầu tuyển chọn, sẽ dùng sức mạnh cướp giới đồ.
Đây là uy hiếp, bức bách Lục Đạo Trần nhượng bộ!
Lục Đạo Trần thở một cái thật dài.
Phương pháp của Vương Kiêu tuy tốt, nhưng vừa khéo Lục Bắc không có người thân xuất chiến thay thế ...
- Lão sư chớ buồn, Lục Bắc, có vợ chứ...
Lục Uyển Nhi mặc một bộ quần áo màu tím, phinh phinh lượn lờ, đi về phía Lục Đạo Trần, dậy lên một làn gió thơm.
- Ách, ngươi nói là, hắn lưu lại hai kim đan yêu tỳ trong tướng phủ? Để cho các nàng ấy xuất chiến thay thế sao?
Lục Đạo Trần bất đắc dĩ lắc đầu, Phong nữ, Trà nữ ấy với trường hợp này bây giờ, tu vi không đủ, đi cũng phí công.
- Không, các nàng ấy tu vi chưa đủ, Lục Uyển Nhi con thì tu vi lại đủ... Con. Chính là vợ của Lục Bắc!
Lục Uyển Nhi cười một tiếng, liên tục đạp thiên bước lên, sau lưng dâng lên một đôi tử hỏa phượng dực động lòng người.
Bộ Bộ Sinh Liên, trận trận hương phong, Tử Viêm đằng đằng.
Nguyên bản dung mạo nàng đã khuynh thế xao động lòng người, sau khi thúc giục Phượng dực linh trang, trên người nàng càng nhiều thêm một cổ khí chất linh hoạt kỳ ảo thoát trần, làm cho bết kỳ yêu tu nào ở tại chỗ này khi nhìn thấy dung nhan của nàng đều đồng loạt phanh nhiên động tâm.
Thật là nữ nhân xinh đẹp! Như là Phượng Tiên trụy lạc phàm trần vậy!
Rõ ràng là cao quý, nhưng lại có vẻ thâm tình của hồ tiên!
Đó là một vẻ đẹp mâu thuẫn, dung nhan non nớt, lại có khí chất chín muồi như mật đào. Vẻ ngoài hàn băng lạnh lùng, lại cất giấu hỏa diễm si tình. Ánh mắt coi thường hết thảy đàn ông, vừa khéo trong lòng, và từ đầu đến cuối lại cất giấu một bóng người...
- Lục Bắc có vợ, Lục Uyển Nhi ta chính là vợ, nguyện thay hắn, tiến hành tỷ thí vòng thứ nhất!
Khí thế nguyên anh hậu kỳ của nàng từ từ tản ra, địa huyền điên phong phượng dực càng làm cho vô số ánh mắt của cao thủ nóng như lửa đốt. Cho dù là... Khuất Thuấn, Tử phi, cũng ngẩn ánh mắt ra!
Phẩm chất linh trang cao như vậy, cho dù là bọn họ cũng đều khó có được. Cô gái này có phượng dực trong người, sợ là hóa thần đều khó đả thương nàng...
Chỉ có thổ tướng của Liệt Thổ bộ giương ánh mắt hung hăng giận dữ nhìn nàng.
Hắn nhìn một cái là nhận ra phượng dực này là sở hữu của bộ tướng Từ Nhật của hắn... Từ Nhật bị Lục Bắc giết chết, tặng hai cánh cho ái thê làm linh trang sao... Ha ha, khen cho Lục Bắc thật phong lưu ... Hắn. Đáng chết!
Lục Uyển Nhi cũng không biết, giờ khắc này mình đã khiến cho bao nhiêu đàn ông nhìn chăm chú, hâm mộ. Và càng không biết có bao nhiêu người thèm thuồng phượng dực linh trang của mình, thèm thuồng thân thể mình. Nàng lại càng không biết, chỗ tối có người hận mình, có người muốn nghiên cứu mình hay không...
Lục Uyển Nhi cũng không biết, một tiếng “Ta là vợ Lục Bắc" của mình, đã làm vô số đàn ông hâm mộ diễm phúc của Ninh Phàm.
Có vợ như vậy, đàn ông còn cầu gì nữa!
Nàng không quan tâm, trong lòng nàng có một chút ngượng ngùng, dù sao cũng là lần đầu tiên ở ngay trước mặt mười vạn yêu tu, thừa nhận mình là vợ của Lục Bắc ...
Yêu tộc nữ nhân, luôn rất to gan, nhưng Lục Uyển Nhi tựa hồ quá lớn mật.
Lục Sinh bật cười lắc đầu, em gái mình nhất mực tình thâm đối với Lục Bắc như vậy, hắn tự nhiên sẽ không ngăn trở. Điều lo lắng duy nhất, chính là Lục Uyển Nhi thay thế Ninh Phàm xuất chiến, có thể bị nguy hiểm hay không?
Chỉ có 55 vị trí có thể dành cho nguyên anh tu sĩ tranh đoạt, nhưng đại tu sĩ ngồi ở đây thì có rất nhiều...
Có địa huyền điên phong phượng dực linh trang, độn tốc của Lục Uyển Nhi có thể so với hóa thần, sẽ không nguy hiểm sinh mạng gì. Chẳng qua nàng vẫn chỉ là nguyên anh hậu kỳ tu vi, chạy mau, không nghĩa là công kích mạnh, có thể đoạt vân thăng linh đài từ trong tay đại tu sĩ hay không, cũng còn chưa biết...
Ngược lại thì Lục Đạo Trần yên lòng.
Khi ánh mắt của ông ta nhìn vào trên phượng dực, lập tức lộ ra vui vẻ yên tâm, cảm thán, thần sắc xấu hổ.
- Một đôi phượng dực thật tốt, phượng dực rốt cuộc là công, phòng, độn hợp vào thành một thể, lão phu cũng luyện chế không ra... Có dực này, cho dù là hóa thần, Uyển Nhi cũng có thể chống lại, tự vệ có thừa... Cộng thêm sự tương trợ của bảy tên hóa thần khác của La Vân ta, Uyển Nhi linh đài thăng Tử phẩm, không khó...
Lục Đạo Trần âm thầm truyền lệnh cho bảy tên La Vân yêu tướng, lại cho phép lời đề nghị của Lục Uyển Nhi.
Nàng có dực này, có thể tranh vị trí!
Như vậy, tuy Ninh Phàm tới trễ, vị trí cũng được bảo vệ.
Trung tâm hội trường, 25600 tòa bạch phẩm linh đài trôi lơ lửng giữa trời, giống như Lưu Vân.
Từng yêu tu nôn nao muốn thử, vòng sàng lọc thứ nhất, rốt cuộc cũng bắt đầu!
Chỉ cần một tiếng bắt đầu của Lục Đạo Trần, tất cả yêu tu sẽ dùng tốc độ nhanh nhất, từ bên ngoài sân độn hướng trung tâm hội trường, leo lên chiếm một tòa bạch phẩm linh đài.
Sau khi bắt đầu, chỉ có 25600 tên yêu tu độn tốc nhanh nhất, mới có thể cướp được bạch phẩm linh đài, người còn lại, đào thải!
- Bắt đầu!
Lục Đạo Trần vừa nói một tiếng, truyền đi vạn dặm! Đồng thời tự thân, cũng hóa thành khói xanh bay về phía bầu trời của hội trường.
Vào canh giờ khắc này, mười vạn đạo lưu quang, xông về trung tâm hội trường, hóa thần tu sĩ, cơ hồ một người trong chốc lát liền na di vạn dặm, mỗi người chiếm cứ một phương hướng, đặt chân lên Linh đài.
Trong 145 đạo hóa thần độn quang, Lục Uyển Nhi hóa thành một đạo khói lửa màu tím, không kém gì ai, cũng cướp được một tòa bạch phẩm linh đài.
Trong lòng nàng âm thầm vui mừng, chỉ cần có phượng dực trong người, nhất định có thể giúp Ninh Phàm giữ được vị trí.
Chẳng qua là có một điều, nàng không nói cho bất kỳ người nào biết... Phượng dực linh trang này, quả thật cường đại, có thể nói là tác phẩm điên phong do Lục Uyển Nhi tạo ra. Nhưng cũng chính vì nó cường đại, nên bằng một mình nàng, căn bản không thể nào hoàn toàn luyện hóa đôi cánh này...
Nàng một mực đợi Ninh Phàm giúp nàng luyện hóa hai cánh, chẳng qua là không chờ đến Ninh Phàm xuất quan, lại không thể không dùng đội cánh này giúp Ninh Phàm duy trì vị trí.
Trong lòng nàng thoáng vặn đau, sắc mặt trắng nhợt, không người nào biết, cố thúc giục phượng dực này sẽ bị đau như thế nào...
Nàng không quan tâm, giờ phút này thân phận của nàng là vợ Ninh Phàm. Nàng không biết, Ninh Phàm một đường đi tới, loại đau đớn này đã phải chịu đựng bao nhiêu lần. Chẳng qua là nàng lại biết, nếu mình không chịu nổi những thứ đau đớn này, thì không xứng làm nữ nhân của Ninh Phàm ...
Một tức, hai tức... Đã qua mười tức, 25600 tòa linh đài, đều có yêu tu đứng trên đó.
Trong đó, hóa thần 145 người, đại tu sĩ có 1900 người, người còn lại đều nguyên anh hậu kỳ!
Sau khi có người bước lên linh đài, trung tâm hội trường, lập tức dâng lên một đạo quang mạc trùng điệp năm ngàn dặm, bao phủ vùng trung tâm này.
Thời khắc trận quang ở nơi này dâng lên, mọi yêu tu không có chỗ đứng trên linh đài trong trận quang này, đều bị truyền tống ra hội trường.
Từng tên yêu tu hôi đầu thổ kiểm bị truyền tống ra, nhìn trận quang này ám thầm chắt lưỡi.
Thậm chí có người không phục, nhất thời khinh thường bị kẻ khác cướp đi linh đài, muốn công phá trận quang, xông vào hội trường đoạt đài lần nữa, nhưng bất kỳ công kích nào đánh vào trên trận quang, đều bị tùy tiện chặn lại.
Bất kỳ nguyên anh công kích nào đều không cách nào rung chuyển trận quang, cho dù là hóa thần hậu kỳ công kích cũng không cách nào đánh vỡ trận này.
- Phàm hư cấp trận pháp! Lục Đạo Trần không ngờ ở trong vân đài bày ra trận pháp kinh khủng như vậy!
Lần đầu tiên ánh mắt của Khuất Thuấn biến đổi, trở nên coi trọng Lục Đạo Trần. Tu vi của người này không đáng nhắc tới, nhưng mà trận đạo thuật vượt xa mình tưởng tượng.
Tin đồn người này bác học đa tài, trận, đan, bặc, phụ linh, luyện khí cùng rất nhiều phương diện khác đều tinh thông vô cùng. Hôm nay vừa thấy, quả nhiên không uổng, khó trách người này được Linh vương cung coi trọng... Mình trước đây, ngược lại là đã khinh thường người này.
Trận quang vừa thăng lên, chính là một tín hiệu khác... Tranh đoạt linh đài, bắt đầu!
Tiếp theo đó, 25600 vị tu sĩ phải hỗn chiến, tranh đoạt, cuối cùng chỉ có 200 người, có thể có Tử phẩm linh đài!
Cơ hồ một cái chớp mắt trận quang sáng lên, trung tâm hội trường, trên vân không, từng yêu tu chân đạp phù đài, hướng về đối thủ bên cạnh phát động thế công!
Bên ngoài Vân đài, một thân ảnh quần áo trắng, chợt lóe khói nhẹ, từ từ hiện thân, không làm kinh động bất kỳ người nào.
Nhìn một tràng hỗn chiến ở trung tâm vân đài, hắn cười khổ.
- Không ngờ lĩnh ngộ Ly Nhật thương, lại vượt ra ngoài ý liệu kích thích Chân dương chi lực, làm cho nửa viên Âm Dung thần tinh của ta dần dần có xu hướng viên mãn. Chính vì như vậy mà phải trì hoãn ba ngày, mới bị trễ vòng khảo hạch thứ nhất ... Xem tình hình trước mắt, thì dường như Uyển Nhi đã thay thế cho ta...
Thanh niên nhếch mép cười một tiếng, trong lòng ấm áp, Lục Uyển Nhi đối với mình, thật rất tốt.
Mà nhìn thấy thủ đoạn mạnh mẽ của Lục Uyển Nhi, hắn hơi yên lòng một chút.
Hỏa phượng linh trang ấy căn bản không phải chỉ dành để phi độn đơn giản như vậy, mà gộp cung công, phòng, độn vào một thể. Nó có thể dùng để phi độn nhanh, vừa kích thích bức tường hỏa diễm dùng để ngăn cản và phòng ngự, cũng có thể thúc giục biển lửa đả thương địch thủ.
Ở biển lửa kia, cho dù là đại tu sĩ, cũng có mấy vị bị thua...
- Mười một năm không gặp, thực lực của Uyển Nhi đã tiến bộ rồi.
Ninh Phàm cười một tiếng, nhưng ánh mắt bỗng nhiên ngưng trọng.
Gió nổi lên rồi, gió này, khiến cho người ta bất an...
Trong gió, một tên ngân giáp yêu tướng, đang theo dõi Lục Uyển Nhi.
Cái nhìn ấy chứa... Sát cơ! Nhưng một cái chớp mắt tiếp theo, ánh mắt lại bình đạm như lúc ban đầu.
- Người nọ tựa hồ là yêu tướng do Vương Kiêu mang theo từ thượng giới... Sát cơ ấy là cảm giác lầm sao...
Ninh Phàm cau mày nói.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.