Hơp Thể Song Tu

Chương 231: Cuộc đời này, không thể Hóa thần (1)




Chương 231: Cuộc đời này, không thể Hóa thần. (3)
- Hắc Phật tông cũng đã đành, Nội hải Chu gia, Kiếm đảo, Phong Yêu điện... thất tôn thế lực, tới Tam gia. Lần đấu giá này, nếu chẳng qua là Toái Giới bí cảnh, thì không tu hóa thần thân chí. Nếu chẳng qua là hóa thần đỉnh lô, có thể hấp dẫn nhiều thất tôn hóa thần như vậy, có chút không nói được hay không? Dù sao, thế lực hóa thần nhỏ ở nội hải, trừ Hắc Phật tông, đều không có người đến. Đấy phảng phất đánh hơi được mùi nguy hiểm, mà không dám đến gần... Có lẽ Hứa Như Sơn không gạt ta, hóa thần đỉnh lô kia, thân phận có chút vấn đề. Ngay cả một chút lai lịch đều dò xét không ra sao...?
Ninh Phàm nhướng mày, hắn trước đó lệnh Dư Long làm tình báo điều tra buổi đấu giá, là vì hóa thần đỉnh lô.
Đỉnh lô này, nếu đạt được, hắn ít nhất có thêm 500 giáp pháp lực. Ninh Phàm biết rõ đỉnh lô này bối cảnh có vấn đề, nhưng hắn vẫn không cách nào không động tâm đối với hóa thần đỉnh lô.
Hắn thu bước chân, nữ thi cùng Dư Long đương nhiên cũng dừng lại.
Sau khi ánh mắt đảo qua trên người Dư Long, Ninh Phàm ánh mắt lạnh lẻo.
- Dư Long, ngươi bị người ám toán rồi... Quả nhiên, lấy ngươi nguyên anh sơ kỳ tu vi, đi tìm hiểu lai lịch của hóa thần lão quái vẫn quá miễn cưỡng...
- Cái, cái gì?!
Dư Long âm thầm kinh ngạc, lão cũng không cảm giác mình bị ám toán ở đâu.
Dư Long lại thấy Ninh Phàm cong ngón tay một chút, điểm mi tâm thức hải của lão, lập tức nguyên lực chấn động cả lên. Quanh thân Dư Long liền không cách nào nhúc nhích chút nào, âm thầm chấn kinh thủ đoạn của tôn chủ, không thể tưởng tượng nổi, chỉ thao túng thiên địa nguyên lực, thì có thể trấn áp mình.
Mà sau khi Dư Long nhìn thấy Ninh Phàm chỉ lực vừa kéo, từ thức hải của mình rút ra bốn đạo thần niệm lạc ấn, sắc mặt của lão đại biến!
Bốn đạo thần niệm lạc ấn, dĩ nhiên là bốn vị hóa thần lưu lại.
Bọn họ bị nguyên anh tiểu bối dò xét, bốn người không lưu chút gì, tất nhiên không thể nào. Mà không giết Dư Long, bất quá là thoáng kiêng kỵ đối với ‘Chu Minh’ sau lưng Dư Long, nên lưu lại lạc ấn, tỏ vẻ cảnh cáo.
Trong bốn đạo thần niệm, một đạo tựa như lôi, là Chu gia lưu lại. Một đạo tựa như kiếm, là Kiếm đảo lưu, một đạo tựa như yêu lực, đạo thần niệm này rất ác độc, một thoáng rút ra thức hải, có thể chấn vỡ thức hải của Dư Long, đánh chết lão.
Thần niệm này là Phong Yêu điện lưu lại, thoạt xem ra, Phong Yêu điện hóa thần, sự kiêng kỵ đối với ‘Chu Minh’ cũng không sâu. Thêm vào đó thần niệm này dẫn động một giọt khí tức màu tím trong Di Thiên xá lợi của Ninh Phàm.
Khí tức đó là lúc chém giết Ưng Hạc lưu lại, có thể đưa tới cảm ứng. Hơn phân nửa khí tức đó, chính là Phong Yêu điện hóa thần gieo xuống khi lần này tới ngoại hải.
Mà thần niệm lạc ấn tựa như phật tựa như ma, lại là Hắc Phật tông hóa thần lưu. Đạo thần niệm này không chút nào cất giữ, biểu đạt ra địch ý đối với Ninh Phàm.
Lúc gieo lạc ấn với thức hải của Dư Long, liền gieo kịch độc.
Hơn nữa, khi Ninh Phàm rút ra thần niệm ác độc đó, bên trong nó càng có một đạo tiếng cười lạnh.
- Bổn tọa Tà Quang, ngươi chết chắc rồi!
Địch ý như vậy, hơn phân nửa Tà Quang đã tra ra, năm ma tăng xấu xí nhà mình là Ninh Phàm tiêu diệt.
Chẳng qua là vô luận thần niệm ác độc của Phong Yêu điện, hay là thần niệm ác độc của Hắc Phật tông, tất cả bị Ninh Phàm dễ dàng bắt ra.
Hắn hôm nay đã có thực lực đánh một trận hóa thần, chút thủ đoạn này tất nhiên không khó.
Đầu ngón tay bốc lên bốn đạo lửa màu tro, cháy hết bốn thần niệm lạc ấn, Ninh Phàm mắt lộ ra lãnh quang.
Còn Dư Long, thì thôi cơ hồ hù dọa co quắp trên đất. Mình trong lúc vô tình, bị hóa thần lão quái ám toán... Thật là đáng sợ...! Nếu không phải tôn chủ cứu giúp, mình hẳn phải chết...
- Đa tạ ân cứu mạng của tôn chủ!
Dư Long cảm kích rơi nước mắt.
- Chuyện nhỏ thôi. Ngươi vì ta làm việc, bổn tôn tự sẽ không nhìn ngươi chết không.
Trong lòng Ninh Phàm, từ chuyện này đoán được, Chu gia cùng Kiếm đảo, trước mắt mà nói, đối với mình cũng không có ý nhằm vào, cũng không trọng thị.
Còn Phong Yêu điện, dường như vẫn không phát hiện mình diệt đi Ưng Hạc, có lẽ họ căn bản không quan tâm với cái chết của Ưng Hạc.
Về phần Hắc Phật tông, tông này đã xác minh hướng mình biểu lộ địch ý.
Sở dĩ không ở trên đảo động thủ, hơn phân nửa là Tà Quang tăng nghe nói Hứa Như Sơn giao hảo mình, kiêng kỵ lực ảnh hường của Hứa Như Sơn.
Một khi mình rời khỏi Hoan Hợp đảo, Tà Quang tăng, sẽ giết mình!
Thế nhưng chút điều này đều là chuyện sau chuyến đi bí cảnh.
Huống chi Ninh Phàm, căn bản không sợ Tà Quang tăng. Nếu có cơ hội, hắn cũng muốn nhân cơ hội diệt trừ Tà Quang tăng, Tử Cổ đạo nhân.
Động Thiên lâu chia bốn tầng, tầng một dành cho kim đan ngồi. Tầng hai dành cho nguyên anh ngồi. Tầng ba đại tu sĩ, tầng bốn hóa thần.
Buổi đấu giá đan cấp đã kết thúc, một tầng đã trống. Vị trí của Ninh Phàm ở tầng thứ ba.
Mỗi đại tu sĩ đều ở đơn độc mái hiên, cũng ngăn cách ngoại giới thần niệm dò xét.
Vả lại cần cầm sương phòng ngọc lệnh, mới có thể đi vào mái hiên tương ứng.
Người ngoài không cách nào tiến vào.
Khiến Ninh Phàm hết ý là trong mái hiên của mình, lại có hai người đã liền ngồi.
Hứa Thu Linh cùng với một lão đầu bẩn thỉu.
Vừa thấy lại có người xông vào mái hiên của tôn chủ mình, Dư Long ánh mắt cả kinh.
Lúc lão ta đi đón Ninh Phàm, trong phòng rõ ràng không có người mới đúng.
- Ách. Tôn chủ, hai người này...
Dư Long có chút bận tâm, Ninh Phàm sẽ trách cứ mình làm việc bất lực.
- Không sao, là người quen...
Ninh Phàm khoát khoát tay, ý bảo không cần phải lo.
Con gái của Hứa Như Sơn có biện pháp tiến vào mái hiên của những tu sĩ khác, vốn không có gì kỳ quái.
- Hứa tiểu thư hôm nay tìm tại hạ có việc gì thế?
Ninh Phàm rỗi rãnh ngồi uống trà, sắc mặt không thay đổi, nhưng trong đầu cũng âm thầm chấn kinh.
Chấn kinh đương nhiên không phải là Hứa Thu Linh, mà là lão đầu bẩn thỉu bên cạnh nàng ấy.
Khí tức của người này biểu hiện là nguyên anh sơ kỳ, nhưng nếu Ninh Phàm không nhìn lầm... phải là hóa thần đỉnh phong!
Một trong Nội hải Thất tôn!
Chẳng lẽ là Cự Ma tộc Cự tôn?
Không đúng, trên người người này cũng không có dấu vết luyện thể, Cự tôn luyện thể mạnh, mọi người đều biết.
Điều khiến Ninh Phàm kinh ngạc nhất là ánh mắt của người này, càng thật giống như một tuyền qua u thâm, quyết không thể cùng ánh mắt của người này tiếp xúc, một khi tiếp xúc ánh mắt của ông ta, lập tức, tâm thần bị hút vào bên trong tuyền qua đó, bị nó tiêu diệt!
Hứa Thu Linh dẫn một cường giả như vậy tới tìm mình, làm gì chứ...?
- Chu công tử, vị này là sư phụ của Thu Linh. Viên nghệ của Thu Linh đều học được từ trong tay của sư phụ. Sư phụ nói muốn gặp Chu công tử một lần, Thu Linh liền cả gan, tự tiện chủ trương, dẫn sư phụ tới đây, hy vọng công tử đừng trách.
Ừ? Nhìn biểu lộ của Hứa Thu Linh, tựa hồ cũng không biết, sư phụ mình cũng không phải là nguyên anh sơ kỳ gì, cũng không phải là viên nghệ sư phụ gì, mà là một trong Nội hải Thất tôn...
Cũng phải, nếu nội hải thất tôn che giấu tu vi, trừ phi đều là hóa thần đỉnh phong, nếu không ai có thể khám phá...
Sợ là Hứa Như Sơn cũng không biết, trong sân của mình còn một nhân vật kinh khủng.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.