Hơp Thể Song Tu

Chương 144: Tình ý




Đồng tâm kiếm ấn là thề ước chi ấn của Kiếm giới, loại ấn nam nữ vĩnh kết đồng tâm, bất ly bất khí... Bị gieo ấn này, Ninh Phàm không có gì, bởi vì hắn lại không phát qua tâm ma đại thề gì hết, nhưng tiểu Độc Cô có thể gặp phiền toái. 
Cuộc đời này, nàng chỉ có thể cùng Ninh Phàm thành thân... Nếu cùng những nam tử khác kết hợp là sẽ hủy ấn mà chết... 
- Cái đó, ta nói... Độc Cô tiểu thư, chúng ta có phải nên nói một chút cho xong hay không... Đồng tâm kiếm ấn này nếu đã gieo, nàng tựa hồ... xem như là vợ của ta...
- Nói bậy! Ninh tiểu ma! Ai là vợ ngươi! Còn nữa, ta gọi là Độc Cô, nhưng không phải họ Độc Cô...
Trong mộ phần, truyền ra thanh âm xấu hổ của tiểu Độc Cô, nhưng nói đến họ, thanh âm của nàng bỗng nhiên dừng lại... 
Kiếm giới nữ nhân không có dòng họ, nếu gả làm vợ người thì ngày sau thừa kế họ của chồng. 
Tựa như tỷ tỷ của Độc Cô, tiểu Mai, tên thì chỉ cần một chữ ’Mai’, mà sau khi cùng lão ma tư định suốt đời, tiểu Mai liền tự xưng là... Hàn Mai... Hàn Mai ngạo tuyết, nàng thích danh tự này. 
Còn Độc Cô sao, nếu gả cho Ninh Phàm, sợ rằng ngày sau sẽ gọi là... Ninh Độc Cô ư? 
Kiếm giới nữ nhân, sau khi gả theo chồng, nếu không có phu quân, cả đời không có họ... Năm đó Kiếm giới chi tổ là một cô gái, cả đời cao ngạo, không cho phép có thâm tình, đến chết cũng không dòng họ... 
Bạch Cốt như sơn vong tính thị... Ý nói chính là một nữ tử đó. 
Đề tài vào giờ phút này lại vi diệu chuyển tới trên họ của Độc Cô, mà Ninh Phàm vẫn không tự chủ được cảm thấy hoàn toàn bất ngờ, nên cất tiếng hỏi. 
- Nàng không phải họ Độc Cô, vậy là họ gì...? Gia tộc nàng họ gì?
- Họ Lăng, nhưng ta không có họ Lăng... Cha không cho, đây là Kiếm giới truyền thống...
Độc Cô dường như rất bất mãn. 
- Như vậy a, ngày sau nàng gả cho ta, muốn họ gì, thì họ đó. Họ Lăng cũng được, họ Tiểu Trư Tiểu Cẩu cũng có thể, tùy nàng thích, vậy được không?
Ninh Phàm cười trêu hỏi. 
- Không! Ta tại sao phải gả cho ngươi! Ninh tiểu ma, ta nói cho ngươi, ngươi cách ta càng xa càng tốt!
- Như vậy a... Nói chánh sự đi...
Ninh Phàm thu vẻ trêu chọc, đồng tâm kiếm ấn rõ ràng là thủ đoạn để tiểu Độc Cô thoát khỏi Kiếm giới hôn ước. Ninh Phàm tự sẽ không vô sỉ đến mức dựa vào một cái kiếm ấn, lợi dụng điểm yếu uy hiếp Độc Cô gả cho mình. 
Sự trêu chọc của hắn bất quá là muốn hòa hoãn không khí lúng túng của hai người, quan trọng hơn cũng có chuyện muốn nhờ. 
- Ngươi có chánh sự gì muốn nói cùng ta…?
Trong mộ phần, Độc Cô hơi cảm thấy kinh ngạc. 
- Sư tôn theo nàng đi Kiếm giới... Nàng hãy giúp ta chiếu cố lão một chút, chớ có khiến cho lão bị người làm hại... Chuyện này coi như là thỉnh cầu của ta. Mà để báo đáp lại, liên quan tới chuyện thành thân của nàng, ngày sau nếu có phiền toái, nàng cứ báo cho ta biết, ta nhất định chạy tới Kiếm giới, giải tỏa nỗi lo cho nàng. Tuy nhiên cho dù hỗ trợ, có thể trăm năm sau mới có thể có thời gian...
Đây chỉ sợ là Ninh Phàm lần đầu tiên đối với Độc Cô trịnh trọng kỳ sự. Mà ánh mắt của hắn khiến cho trái tim của tiểu Độc Cô run lên, khuôn mặt đỏ lên, nói thầm. 
Ninh Phàm lại cầu nàng... Thật là ly kỳ... 
Nghe Ninh Phàm nguyện ý trợ giúp mình, đóng vai vị hôn phu, giải quyết chuyện hôn ước phiền toái, tiểu Độc Cô tất nhiên thở phào nhẹ nhõm. Nhưng đồng thời, ngay cả chính nàng cũng không nhận thấy, tự có một chút mất mác. 
Nếu không phải là vì hỗ trợ, mà là bởi vì thích mới cưới mình, thật là tốt biết bao... Phụ hoàng khó khăn nhất định không cho. 
Nàng một luồng hương hồn nhẹ nhàng bay ra mộ phần, đứng dưới tàng cây mai, ánh mắt xinh đẹp trong trẻo lạnh lùng hơi lộ ra nụ cười. 
- Ngươi giúp ta, ta tự sẽ giúp ngươi. Mặc dù ta không thích Hàn Nguyên Cực, nhưng lão đối với tỷ tỷ quả thật một hướng tình thâm, nếu tỷ ấy có một ngày có thể tỉnh lại, hơn phân nửa cũng không muốn thấy Hàn Nguyên Cực chết... Có ta ở đó, trong Kiếm giới không kẻ xấu dám động tới Hàn Nguyên Cực. Mà thôi, Hàn Nguyên Cực với thân phận “Tứ minh chấp sự”, cao thủ cấp Thần hoàng thì không ai dám tùy tiện động lão... Duy nhất phải chú ý, là sự ám sát của ma giới, chuyện này ta sẽ xin phụ hoàng để ý...
Tiểu Độc Cô cũng không giải thích cho Ninh Phàm như thế nào là “Tứ minh chấp sự”, nhưng mà lại không trở ngại Ninh Phàm hiểu, xem ra lão ma trên Tứ thiên, trừ Hắc Ma phái chưởng môn, tựa hồ còn có thân phận khác. Cái thân phận đó chính là Vũ giới Thần hoàng thấy đều phải dùng lễ... 
Chấp sự, địa vị của Tứ thiên có lẽ cũng không cao... Nhưng mà thân phận này đủ cho lão ma ở hạ giới, không bị ám toán. 
Ánh mắt của Ninh Phàm mang cảm kích, rơi vào trên mặt Độc Cô. Hắn tử tế quan sát nữ tử u độc, trong trẻo lạnh lùng. 
Bất luận là đùa mà thành thật, hay che giấu tai mắt người, cô gái này ở danh phận mà nói, coi như là vợ của mình. 
Người như tiên tử như vậy, nhân vật như trong bức họa như vậy, lại cùng một kẻ mãng phu như mình có mối dây liên hệ qua lại. 
Nhưng mình đối mặt tiên tử tuyệt thế thế này lại không còn mặt đỏ nhịp tim thất thố nữa. 
Hắn nhớ khi còn bé, lúc còn ở Hải Ninh, có lần không cẩn thận thấy một tiểu thư của chủ gia trong hồ tắm, bởi vì tiểu thư quá mức xinh đẹp, mà kêu lên thất thố... Tiểu thư ấy dù chưa trách tội mình, nhưng mình thực sự bởi vì nhìn lén xuân sắc của nàng, bị không ít chủ gia công tử, âm thầm làm khó, mưu hại. 
Thay đổi, thay đổi rồi...! Số mạng của Ninh Phàm thay đổi, lòng cũng đổi rồi... Hắn không còn là thiếu niên tình hoài bất tái, từng trận sát phạt, huyết chiến, sau khi hắn trải qua Minh La quả năm mươi năm mộng cảnh, khiến lòng của Ninh Phàm trở nên già nua, chìm đắm. 
Sự theo dõi của hắn khiến cho tiểu Độc Cô dung nhan lạnh như băng bỗng nhiên xấu hổ, sau khi ánh mắt từ biệt âm thầm trách móc ánh mắt của Ninh Phàm khinh bạc. 
Hắn liền cung tay, chợt thi lễ với Độc Cô. 
- Đa tạ. Kiếm khí của nàng đã cứu ta mấy lần... Hôm nay nàng lại hứa hẹn bảo vệ sư tôn của ta, là Ninh Phàm ta thiếu nàng hai ân tình!
- Vậy sao..?
Độc Cô độn nhiên lại xoay người đi, môi nhạt hơi mím, tựa như đang do dự. 
Lúc nàng xoay người, lại từ trong ngực móc một ra một cuốn sách cổ. 
- Cho ngươi đó...
Nàng chỉ nói nhàn nhạt, nhưng trong mắt mơ hồ thoáng qua vẻ khẩn trương, khiến cho nàng lập tức nói tiếp. 
- Chẳng qua là cho ngươi mượn nhìn một chút, không phải đưa ngươi... Ngươi không cần nhớ nhiều...
Nhận lấy sách cổ, trên đó mang một tia nhiệt độ cơ thể, cùng với một luồng mùi thơm xử tử. 
Điều khiến Ninh Phàm... để ý nhất cũng không phải là mùi thơm này mà là nội dung của sách cổ. 
Hắn nhẹ nhàng lật mấy tờ sách cổ, nhưng bất chợt liền lộ ra vẻ chấn kinh, tức khắc khép lại sách cổ, trả cho Độc Cô. 
- Đại lễ như vậy, ta không thể nhận!
- Ta nói cho ngươi mượn nhìn một chút mà thôi, ngươi không nói cho người khác biết là được. Sách cổ này là ta tình cờ đạt được từ trong kiếm tổ thực tập, trừ ta chính là phụ hoàng cũng chưa thấy qua! Cho ngươi xem, ngươi cứ xem đi! Dài dòng cái gì!
Độc Cô tựa hồ tức giận, chẳng biết tại sao, nhìn thấy Ninh Phàm khách khí như vậy, nàng rất tức giận, cũng không biết tức giận từ đâu tới. 
Nàng giậm chân một cái, hương hồn chợt tản ra, trở lại trong mộ phần. 
- Ngươi đi đi, ta không muốn nhìn thấy ngươi!
Nàng hạ lệnh đuổi khách. 
Tay cầm sách cổ, Ninh Phàm mắt lộ ra cảm thán, nhìn mộ phần. 
Trong tiếng đuổi của Độc Cô, hắn chỉ có yên lặng. 
Quyển sách cổ này là lễ trọng... 
“Kiếm chỉ”... tương truyền là một trong bí kiếm của kiếm tổ truyền thừa. Yếu quyết của nó là xem thân thể của tu sĩ như là kiếm tới tế luyện, cuối cùng tu luyện tới cảnh giới thân tức là kiếm, tay không cầm kiếm, mà lấy thân chém địch. 
Đây là Thượng cổ Thần ma luyện thể thuật, thuộc về Thái Cổ thất lạc thần thông! Lại không biết vì sao bị tiểu Độc Cô thu được. Cô gái này thật là cơ duyên không nhỏ. 
Kiếm thể thuật, phân thành “Kiếm chỉ”, “Kiếm cốt”, “Kiếm mục”, “Kiến tâm” cùng nhiều vô số hơn mười cuốn, trong đó cuốn”Kiếm chỉ” ký thuật chính là tu chỉ vi kiếm thần thông. 
Tu sĩ có mười ngón tay, mười ngón tay nếu thành kiếm, giữa lúc bắn ra là kiếm chém Thần Ma. Thuật này là tàn quyển, lại tế luyện ngón tay thành kiếm, chỗ đau không nói, độ khó cực lớn, vật chủ yếu chính là lấy địa mạch linh mạch trui luyện chỉ lực kiếm mang. 
Ninh Phàm nhớ đến ngày đó Niết Hoàng vạn trượng bạch cốt chi thân, bạch cốt chỉ một cái có uy thế hủy thiên diệt địa. 
Thần Ma luyện thể thuật, theo thân thể tăng cường, uy lực sẽ càng ngày càng kinh khủng. 
Ninh Phàm có ngân cốt đệ nhất cảnh giới thân thể, nhưng luyện thể thuật lại chỉ là “Trượng lục chi thân” là loại thuật tầm thường thuộc hàng bày đầy đường phố. “Cự Cốt quyết” hắn chưa tu luyện, mà cho dù tu luyện, trong đó thần thông hơn phân nửa cũng không bằng uy lực một chỉ của “Kiếm chỉ”! 
Từ trong giọng nói của Độc Cô, loáng thoáng có thể nghe ra, cô gái này đạt được thuật này, là từ trong kiếm tổ thực tập đạt được. 
Kiếm tổ thực tập là cái gì đó, Ninh Phàm không biết, nhưng có thể tưởng tượng, đấy nhất định là một trong thực tập cực kỳ long trọng của Kiếm giới, thậm chí vô cùng khả năng, trong đó có cơ duyên xảo hợp đạt được kiếm tổ truyền thừa, mà bị tất cả lão quái điên cuồng truy phủng. 
Mà “Kiếm chỉ chi thuật” đạt được trong đó, nếu khiến cho Kiếm giới các lão quái biết được, nhất định từng người sinh lòng tham niệm. 
Vật trân quý như vậy, tiểu Độc Cô lại giơ tay lên đưa cho mình... Đây khiến trong lòng Ninh Phàm nhất thời cực kỳ phức tạp. 
Cô gái này đối với mình hữu tình... Nếu hắn ngay cả điều này cũng không nhìn ra, thì xem như thật uổng sinh làm người. 
- Trăm năm sau, nếu ta không chết tất đi Kiếm giới...
Ninh Phàm nói xong lời này, độn quang chợt lóe, tiêu tán trong phong tuyết. 
Trong mộ phần, Độc Cô nghe lời này, sau khi yên tĩnh thật lâu, bỗng nhiên lộ ra một đạo cười thật tươi. 
- Hừ, Ninh tiểu ma, coi như ngươi có lương tâm... Nếu ngươi không đến, ta nhất định hận ngươi cả đời...
... 
Ba ngày sau, trong phong tuyết, Ninh Phàm đưa mắt nhìn Độc Cô, cùng quần tu cưỡi kiếm mà đi. 
Lão ma ngược lại là đi rất không câu chấp, bật cười ha hả, nhưng cẩn thận trông chừng trữ vật đại. Trong trữ vật đại chứa một hỏa quan đối với lão mà nói là trọng yếu nhất. 
Không ít Việt quốc tu sĩ nghe đồn đãi tới vây xem cảnh tượng khó gặp này. Có người nhận ra lão ma, có người nhận ra Kiếm giới tu sĩ, còn có lão quái nhận ra Độc Cô ngoan nhân nữ tử mười mấy năm trước, một người một kiếm bại hết Việt quốc tu sĩ. 
Từng người câm như hến, âm thầm nghĩ, Hàn Nguyên Cực có liên hệ quan hệ thế nào cùng Kiếm giới đại nhân vật. 
Người có lòng, mơ hồ nhìn ra tình trạng khác thường ở tu vi của lão ma. Nhưng hôm nay, Ninh Phàm đệ tử của lão ở Việt Quốc như mặt trời ban trưa, chỉ có kẻ ngu mới sẽ đi hỏi dò lai lịch của lão ma... 
Bên ngoài Thất Mai thành, trong phong tuyết, sau lưng Ninh Phàm có bốn tên dung linh đi theo, đưa mắt nhìn lão ma, cho đến không cách nào nhìn thấy, đều lộ ra vẻ than thở. 
Bốn tộc tộc trưởng không có lão ma trong lòng không còn một mống, mà không lâu sau đó Ninh Phàm cũng rời khỏi đây... Thất Mai, không có lão ma huyên náo, thật giống như thành một tòa thành trống không. 
- Thiếu chủ, Thất Mai ta kể từ hôm nay phải làm gì...? 
Mặc Như Thủy thành thực thi lễ, cung kính hỏi. 
- Bốn vị gia chủ theo sư tôn vất vả nửa đời, hôm nay không phải là cơ hội buông xuống tục vụ dốc lòng tu luyện sao...? Những đan dược, công pháp, cùng tâm đắc tu luyện, luyện khí luyện đan lãnh hội này là ta chuẩn bị trong ba ngày, có lẽ có chút vội vàng, nhưng đối với chư vị mà nói hẳn là rất có trợ giúp.
Ninh Phàm đem một cái trữ vật đại giao cho trên tay Mặc Như Thủy, ánh mắt của hắn cuối cùng quét qua Thất Mai thành, khẽ mỉm cười, xoay người rời khỏi. 
Sau khi hắn đi, bốn tộc tộc trưởng mở trữ vật đại ra, từng người lộ ra ánh mắt kinh hãi. 
Thăng Linh đan! Cố Linh đan! Thậm chí có thật nhiều đan dược đột phá kim đan tu vi! 
Trong đó, đan dược phẩm cấp cao nhất thậm chí đạt tới tứ chuyển! 
Còn tâm đắc tu luyện mà Ninh Phàm lưu lại, là từ dung linh một đường giảng giải đến nguyên anh, khắc sâu thể ngộ như vậy, mỗi một bước đều có giải thích cặn kẽ. Có tâm đắc như thế, bốn người tu luyện cơ hồ có thể ít đi vô số đường quanh co! 
Bốn người tư chất vốn cũng không yếu, tuy nhiên đem tâm tư dùng trên luyện khí, bày trận, luyện vân, phụ linh, có những thứ tâm đắc tu luyện, đan dược này, bốn người trong vòng mười năm tu luyện tới cảnh giới dung linh điên phong tuyệt đối không khó! 
Vả lại những thứ thể ngộ này khiến cho mọi người kết đan cũng không là vấn đề, thậm chí nếu có cơ duyên, cuộc đời này có hy vọng... kết thành nguyên anh! 
Cái trữ vật đại này là tâm ý nho nhỏ của Ninh Phàm, lại quả thực là đại lễ! 
Mà càng làm cho bốn tộc tộc trưởng để ý là Ninh Phàm vẫy tay lấy ra nhiều đại lễ như vậy, tu vi thật sự của hắn rốt cuộc là cảnh giới gì? Thuật luyện đan của hắn đến độ cao nào? 
- Sâu không lường được!
Bốn tộc tộc trưởng đồng loạt cảm thán, mà sau khi thần niệm của bốn người tất cả quét qua ngọc giản, nó liền ầm ầm vỡ vụn thành tro. 
Ngọc giản này, bị bố trí một loại trận thức đặc thù, bị thần niệm của bốn người quét qua là tự hủy. 
Ninh Phàm dường như lo lắng, những thứ tâm đắc tu luyện này sẽ đưa tới một ít kim đan lão quái theo dõi, thì Thất Mai thành rước lấy phiền toái không cần thiết, cho nên sau khi mọi người xem xét, liền tự hủy ngọc giản. 
Điều này khiến cho bốn tộc tộc trưởng lần nữa cảm thán một tiếng. 
Tâm trí của thiếu chủ cũng cực cao... Người tài như vậy, lại đến Vô Tận hải có danh xưng là “Tu phần”, sợ rằng cũng khuấy động một mảnh phong vân. 
- Đa tạ Thiếu chủ! Có bọn ta ở đây, Thất Mai nhất định yên ổn dài lâu!
Thanh âm của bốn người, hoặc cao hoặc thấp, nhưng vận đủ pháp lực, vang dội tiêu vân. 
Ninh Phàm ngoài mấy trăm dặm, thần niệm vừa thu lại, khẽ mỉm cười. 
Như vậy tốt rồi... 
Thất Mai coi như an ổn.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.