Hợp Đồng Ly Hôn Trước Khi Tôi Mất Trí Nhớ

Chương 115:




Đoàn Dự vừa vào lớp một, mỗi ngày ngoại trừ sách vở ra, còn có rất nhiều kiến thức gia tộc và các loại kỹ năng phải học.
Một lần từ lớp học thêm Olympic Toán về, vô tình phát hiện căn biệt thự ở đối diện đã đổi hàng xóm mới.
Nghe người giúp việc nói là một người mẹ đơn thân giàu có dẫn theo con trai, mới chuyển đến đây hôm nay.
Nhưng mà Đoàn Dự cũng chỉ là lơ đãng liếc qua một cái trên đường về nhà, cũng không quan tâm lắm.
Cuộc sống của anh ngoại trừ việc học tập trong sách vở và năng lực ở bên ngoài thì không còn cái gì nữa.
Rõ ràng cũng chỉ mới bảy tuổi, vẫn là độ tuổi làm nũng trong vòng tay cha mẹ, lý trí của Đoàn Dự lại sáng suốt đến đáng sợ.
Mỗi ngày của Đoàn Dự như được rập khuôn, mười giờ đi ngủ, sáu giờ thức dậy, ngay cả cuối tuần và ngày nghỉ cũng không có ngày nào được rảnh rỗi.
Đối với mọi thứ thay đổi xung quanh đều không thèm để ý, mới vài tuổi đầu anh đã biết cá lớn nuốt cá bé, Đoàn thị cũng không cần giấu người có tài.
Một lần Đoàn Dự học cưỡi ngựa trở về, vừa đến trước cổng đã nghe thấy âm thanh gào khóc thảm thương cách đó không xa.
Đoàn Dự nghe thấy tiếng ồn khẽ nhíu mày.
Âm thanh này cực kỳ ồn ào, hơn nữa càng lúc lại càng lớn, dường như thứ phát ra âm thanh cũng đang càng lúc càng gần.
Ngay sau đó một đứa nhóc được mẹ bao bọc kĩ càng như cái bánh bao bỗng nhiên xuất hiện trong tầm mắt của Đoàn Dự.
Đứa nhóc kia lùn lùn nhỏ nhắn, từ cách đó không xa chạy tới, phía sau còn có một con chó ngao Nhật chạy theo.
Nếu như nhìn không kĩ, còn tưởng rằng là quả cầu tuyết lớn đang lăn trên mặt đất.
Đoàn Dự giương mắt nhìn, chỉ thấy nhóc con kia bị quần áo mùa đông vừa dày vừa nặng bọc lại nhìn rất bụ bẫm vừa chạy vừa nhìn về phía sau, thấy con chó đen kia vẫn còn đuổi theo sau lưng, tiếng hét lại càng lớn hơn.
Khuôn mặt vốn trắng trẻo đáng yêu, bây giờ nước mắt nước mũi chảy tèm lem.
Thậm chí khóc ra tiếng heo.
Đôi chân ngắn cũn cỡn của Lộ Viễn Bạch thi nhau chuyển động, đang vô cùng hoảng loạn bỗng nhìn thấy đằng trước có một người cao hơn mình không biết bao nhiêu, hai mắt tròn xoe giống như nhìn thấy vị cứu tinh, bắt đầu chạy về phía Đoàn Dự.
Vừa chạy vừa khóc: “Anh trai nhỏ!”
Lộ Viễn Bạch như một viên đạn nhỏ đột nhiên đâm vào lòng ngực Đoàn Dự, tựa như bắt lấy một cọng rơm cứu mạng, giống như con rùa nhỏ đu lên người Đoàn Dự không muốn buông ra.
Đoàn Dự vẫn luôn đơ như khúc gỗ, không có phản ứng.
Con chó ngao Nhật kia vốn là của nhà Đoàn Dự, cũng không biết vì sao đột nhiên chạy ra ngoài, sau khi nhìn thấy Đoàn Dự con chó ngao Nhật quả thực cũng dừng lại.
Tay nhỏ của Lộ Viễn Bạch túm chặt quần áo của Đoàn Dự, tài xế ở bên cạnh thấy vậy, vội mang con chó vào nhà.
Đoàn Dự từ nhỏ đến lớn cũng chưa từng ôm ai, đột nhiên bị người khác ôm lấy không kịp thích ứng, huống hồ đứa nhóc trên tay cũng không phải nặng như bình thường.
Đoàn Dự cơ hồ là có chút ghét bỏ đẩy Lộ Viễn Bạch từ lòng ngực ra, Lộ Viễn Bạch buộc phải rời đi nhưng nước mắt nước mũi trên mặt lại dính hết lên quần áo của Đoàn Dự.
Đoàn Dự: “…”
Gương mặt bánh bao của Đoàn Dự khẽ chau lại.
Ai ngờ ngay sau đó bên tai lại nghe thấy một câu khen ngợi, “Anh trai nhỏ, anh thật lợi hại!!!”
Đoàn Dự sửng sốt, cúi đầu nhìn cục bột nhỏ đang đứng trước mặt.
Chỉ thấy cái mũi khóc đến mức đỏ lên trên khuôn mặt nhỏ nhắn của nhóc con, đang ngước nhìn mình sùng bái không nỡ dứt ra.
Đoàn Dự sửng sốt, từ nhỏ đến lớn cho dù anh có làm tốt đến mấy, trong nhà cũng chưa bao giờ khen anh một câu, lần nào đối với anh cũng chỉ có đốc thúc và nghiêm khắc.
Trên gương mặt của Lộ Viễn Bạch mang theo nụ cười tươi rói, nhất thời cảm thấy anh trai nhỏ trước mặt thuần khiết như một vị anh hùng.
Vươn tay kéo lấy bàn tay hơi ửng đỏ vì kéo dây cương lúc cưỡi ngựa của Đoàn Dự, “Anh trai nhỏ, anh thật lợi hại!”
Chỉ một câu này, đã xuyên thẳng vào tim Đoàn Dự.
Trước giờ Đoàn Dự luôn trầm mặc ít nói, không thích trò chuyện với người khác, lại đứng ở trước cổng nghe cục bột trắng trắng tròn tròn lảm nhảm hết nửa tiếng đồng hồ.
Cuối cùng cũng biết được, cục bột trắng tên Lộ Viễn Bạch, là hàng xóm mới chuyển đến đối diện nhà anh.
Đoàn Dự cướp người từ miệng chó, Lộ Viễn Bạch vì vậy mà nhớ kĩ anh trai nhỏ ở đối diện.
Lộ Viễn Bạch còn nhỏ, chỉ mới được năm tuổi, bây giờ đang là thời điểm nghỉ đông ở nhà trẻ, mỗi lần Lộ Viễn Bạch ra ngoài chơi hầu như đều là đi tìm anh trai nhỏ ở đối diện.
Nhưng Lộ Viễn Bạch nhát gan, người nhà của anh trai nhỏ nhìn rất dữ, cậu không dám, mỗi lần đều dựa vào thân hình nhỏ nhắn, chui từ khe hở của bụi hoa vào nhà họ Đoàn.
Cục bột nhỏ biết cửa sổ của Đoàn Dự, bởi vì tối nào Lộ Viễn Bạch cũng thấy phòng của Đoàn Dự sáng đèn, nếu như không phải đối phương học bài thì chính là đang đọc sách.
Lần nào cậu đi ngủ rồi, đèn trong phòng Đoàn Dự vẫn chưa tắt.
Lộ Viễn Bạch thường xuyên lén chui vào Đoàn gia tìm Đoàn Dự, lúc mới đầu Đoàn Dự cũng không thân thiện với đứa nhóc này cho lắm, thậm chí còn không nói chuyện với người ta, nhưng không hiểu vì sao đứa nhóc kia thật sự nhiệt tình quá mức, dần dà Đoàn Dự cũng sẽ cùng người ta nói một hai câu.
Mỗi lần Lộ Viễn Bạch đến tìm Đoàn Dự đều sẽ đem theo một ít bảo bối của mình cho đối phương, hôm nay mang đến chiếc nhẫn kẹo đeo lên tay, ngày mai thì mang con gấu bông mà cậu ôm đi ngủ.
Đoàn Dự cảm thấy đứa nhóc này rất kỳ lạ, rõ ràng lần nào cùng bày ra dáng vẻ lưu luyến không rời, nhưng lại cho anh hết lần này đến lần khác.
Thời gian dài, Đoàn Dự tự nhiên cũng sẽ đáp lại một ít, chẳng hạn như một vài cuốn sách Toán…
Dần dần Đoàn Dự cũng bắt đầu quen với sự xâm nhập đột ngột của cục bột nhỏ trong cuộc sống của mình, mỗi ngày sau khi thức dậy đều sẽ giống như Juliet nhìn ra cửa sổ xem Romeo bé nhỏ của mình có đến hay không.
Tuy rằng Đoàn Dự lạnh lùng, nhưng cũng không thể ngăn được lòng nhiệt huyết của Lộ Viễn Bạch.
Lộ Viễn Bạch vẫn luôn đem anh trai nhỏ Đoàn Dự ghi nhớ trong lòng.
Thời gian trôi nhanh, chớp mắt đã trở thành những thiếu niên tràn đầy sức sống.
Mà tính cách của Lộ Viễn Bạch vẫn rụt rè, sợ chuyện như cũ, nhưng mọi người ở trường ai ai cũng biết Đoàn Dự lớp 12, gia đình có quyền có thế là chỗ dựa vững chắc của Lộ Viễn Bạch.
Ngày nào Lộ Viễn Bạch cũng đợi Đoàn Dự cùng nhau tan học, đi dạo vài phút, sau đó Đoàn Dự lại đến nơi khác học thêm.
Ai ngờ hôm nay trông trước ngóng sau cũng chưa thấy anh đến, thời gian đi bộ cùng nhau đã ít đi vài phút.
Bởi vì điện thoại hết pin, Lộ Viễn Bạch chỉ có thể ngả đầu nhìn xung quanh, lại nghe thấy học sinh đi ngang qua nói trong trường có người tỏ tình, mọi người đều đi xem náo nhiệt.
Lộ Viễn Bạch nghe vậy cũng có chút muốn đi xem, nhưng nghĩ phải đợi Đoàn Dự nên nhịn xuống.
không ngờ sau đó chợt nghe thấy học sinh đi ngang qua nói: “Còn có thể tỏ tình với ai, Đoàn học bá lớp mười hai, ngoại trừ nhân vật này ra, còn có ai có thể khiến cho hoa khôi tỏ tình chứ.”
Lộ Viễn Bạch nghe xong, lập tức ngây ngốc tại chỗ.
Vội vàng kéo học sinh đi ngang qua, “Anh…học trưởng Đoàn đồng ý rồi sao?”
Bạn học sinh kia sửng sốt, sau đó nói, “Chắc là vậy, người kia là hoa khôi mà.”
Lộ Viễn Bạch đứng ở tại chỗ, không biết tại sao trong lòng lại có cảm giác kỳ lạ, nghẹn đến mức hoảng loạn.
Nụ cười hay treo trên mặt cũng dần dần vơi đi.
Giống như Juliet ngày ngày ngồi bên cửa sổ đợi Romeo bé nhỏ đến chạy trốn cùng minh.
Lộ Viễn Bạch mím môi, nhìn xuống mũi chân, mấy phút ngắn ngủi hai người có thể cùng nhau đi trên đường sau giờ tan học cũng hết rồi.
Lộ Viễn Bạch đeo cặp sách, gục đầu trở về nhà
Đoàn Dự từ chối, giữ thể diện cho bạn học nữ sau đó đi ra cổng trường, nhưng hôm nay lại không thấy bóng dáng đứng đợi ở trước cổng.
Lấy điện thoại gọi cho đối phương, nhưng lại nhận được thông báo đối phương tắt máy.
Sau khi Lộ Viễn Bạch về nhà thì bĩu môi nằm sấp trên giường, trong lòng có một trăm thứ không vui, bởi vì Đoàn Dự không thích gần gũi với ai, từ nhỏ đến lớn trừ cậu ra thì không có chơi với ai khác, dần dần Lộ Viễn Bạch đã cảm thấy Đoàn Dự là của một mình cậu.
Nhưng mà hôm nay ý nghĩ vẫn luôn ăn sâu bén rễ trong lòng cậu lại bị người khác nhổ tận gốc không chút thương tiếc.
Lộ Viễn Bạch nằm trên giường, hai mắt dần dần nhắm lại, giấc ngủ này vừa tỉnh dậy bên ngoài đã chuyển thành đêm tối.
Lộ Viễn Bạch nheo nheo mắt, bỗng nhiên bên tai truyền đến từng hồi âm thanh, Lộ Viễn Bạch hướng theo âm thanh mở cửa sổ sát đất ra, chỉ thấy Đoàn Dự đứng trên bãi cỏ trước sân, đang ngẩng đầu nhìn lên.
Hai người đột ngột đối mặt mà không kịp phòng bị, Lộ Viễn Bạch không nén được chuyện trong lòng, vừa nhìn thấy Đoàn Dự trong lòng đã cảm thấy tủi thân, “Anh đồng ý lời tỏ tình của người ta rồi?”
Không đợi Đoàn Dự trả lời, Lộ Viễn Bạch đã nói tiếp, “Nếu như anh đồng ý rồi thì đem hết mấy thứ em đưa anh trả lại cho em.”
Lộ Viễn Bạch biết mấy thứ mà cậu đưa cho Đoàn Dự đều bị Đoàn Dự bỏ vào một cái rương lớn.
Lộ Viễn Bạch càng nói càng tủi thân, cũng không biết mấy cảm xúc khó hiểu này từ đâu mà đến, từ nhỏ cậu đã đem hết mấy thứ mà mình thích nhất, tốt nhất đưa cho Đoàn Dự.
Khi còn nhỏ, kẹo mà cậu không nỡ ăn đều đưa hết cho Đoàn Dự, ai ngờ bây giờ người đàn ông đã là của người khác rồi.
Lộ Viễn Bạch càng nói càng tủi thân, ngay sau đó Đoàn Dự đứng bên dưới bâng quơ nói, “Không đồng ý, không trả.”
Lộ Viễn Bạch sửng sốt, “Không đồng ý?!”
Biết được kết quả này, Lộ Viễn Bạch lập tức cười một cái, “Thật sao, anh trai!”
Nếu đồng ý thì là anh, anh, anh, không đồng ý thì là anh trai tốt, không có ai tiêu chuẩn kép kỳ cục hơn Lộ Viễn Bạch.
Lộ Viễn Bạch gần như chạy ra chỗ Đoàn Dự trong nháy mắt, cả người trực tiếp bổ nhào vào anh.
Ánh mắt của Đoàn Dự mịt mờ, duỗi tay ôm cậu vào lòng.
Lộ Viên Bạch ôm người không buông tay, trong miệng liên tục gọi anh trai tốt.
Đoàn Dự: “Em thích anh?”
Đôi mắt của Lộ Viễn Bạch sáng ngời: “Thích.”
“Kiểu thích nào?”
Lộ Viễn Bạch sửng sốt, nhất thời không nói ra được.
Ai ngờ giây tiếp theo đã cảm thấy trên môi nóng lên, Đoàn Dự cúi đầu hôn lên môi Lộ Viễn Bạch.
“Kiểu này?”
Lộ Viễn Bạch lập tức mở to hai mắt, giãy dụa trong ngực Đoàn Dự.
“Không phải…không phải!”
Lộ Viễn Bạch cũng không biết bản thân đối với Đoàn Dự có tình cảm gì, nhưng lúc này trái tim của cậu như muốn nhảy ra ngoài, vừa rồi Đoàn Dự hôn cậu, bây giờ người cậu nóng ran, từ đầu đến cuối không dám nhìn anh.
“Không phải sao?” Đoàn Dự rũ mắt nhìn, “Vậy anh đi tìm người khác.”
Lời này vừa nói ra, Lộ Viễn Bạch vốn còn đang giãy dụa trong lòng người ta lập tức trở nên thành thật, tay chân gắt gao ôm lấy Đoàn Dự, sợ đối phương đi tìm người khác, “Không được!”
“Vậy em đối với anh là kiểu thích nào?”
Ánh mắt của Đoàn Dự sáng lên, Lộ Viễn Bạch đỏ mặt nhìn đối phương, hôn lên môi người nọ, sau đó nhanh chóng vùi đầu xuống, “Kiểu thích này.”
Khóe miệng Đoàn Dự có độ cong.
Đêm nay hai thiếu niên ngây ngô ôm nhau trong màn đêm, không biết đã hôn nhau dưới ánh trăng bao lâu.
Đã giữ được Romeo bé nhỏ của cậu.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.