Hợp Đồng Ba Năm Yêu Đương

Chương 4:




Editor: Chow
15.
Rạng sáng, 1 giờ 35 phút.
Bệnh viện không có ai, đèn từ tầng hai trở lên căn bản đều đã tắt, đêm hôm khuya khoắt an tĩnh đến mức tiếng kim rơi cũng có thể nghe thấy.
Đèn trong phòng đối diện đại sảnh truyền dịch cũng tắt, một khoảng không gian đen tối, nhờ có ánh đèn ngoài hành lang hắt vào mới miễn cưỡng nhìn thấy hình dạng đường viền của mấy tấm vải bố màu trắng. Thông qua lớp kính trong suốt của sảnh truyền dịch, nó gần như giống với một cái bệnh viện bỏ hoang đáng sợ trong phim kinh dị.
Nhất là trong cái sảnh to như vậy chỉ có đúng một người đang ngồi.
Mu bàn tay trái của Cố Việt Ngưng cắm kim tiêm, tay phải đỡ sau gáy. Khúc Phiếm đã đi vào WC rồi, cậu chán chết nhìn hình ảnh phản chiếu của mình qua tấm kính trong suốt cứ y như cảnh quay kinh điển của phim kinh dị, không nhịn được mà liên tưởng tới Bloody Mary, cái gì mà câu chuyện chủ nghĩa duy tâm tìm đường chết khi đứng trước gương lúc nửa đêm.
*Bloody Mary là một thử thách kinh dị nổi tiếng, người thực hiện thử thách phải đứng trước một tấm gương trong căn phòng tối hoàn toàn hoặc được thắp nến và nói “Bloody Mary” ba lần và bà ta sẽ xuất hiện.
Bình thường nếu không là kết cục R18G* thì cũng là kiểu gần giống với R18G. Cố Việt Ngưng ngồi nghĩ, chẳng mấy chốc Khúc Phiếm đã quay lại.
*R18G, theo những gì tui biết thì R18G có vẻ nặng hơn R18 ở chỗ là nó có chứa mấy cảnh máu me, bạo lực,…
Cố Việt Ngưng suy yếu nói: “Ngày mai anh không cần đi làm à?”
Khúc Phiếm ngồi xuống chỗ bên trái cậu: “Mai là thứ bảy, anh cũng muốn nghỉ ngơi, vừa mới hoàn thành một hạng mục xong.”
Giọng nói nghe có vẻ vẫn còn rất tỉnh táo.
Cố Việt Ngưng: “Ngạc nhiên ghê, em cũng thế. Nhưng mà công sức của em trong hạng mục cũng chỉ nằm bét.”
Khúc Phiếm nhìn cánh tay trái của Cố Việt Ngưng: “Em khiêm tốn quá, người tài giỏi thường nhiều việc, em còn đã tăng ca đến nỗi sức chịu đựng yếu đến mức ý, dầm mưa một lúc đã ốm ngay.”
Cố Việt Ngưng vẫn nhìn chằm chằm vào cửa kính, nói: “Cơm ăn của em đó. Đi theo các tiền bối, em đã học hỏi được rất nhiều điều nhưng trong tổ em vẫn là kẻ kém cỏi nhất, làm tới làm lui cũng không biết bản thân có thể làm được gì. Lần này, một phần số liệu đã bị người khác làm hỏng, cả tổ phải tăng ca để theo kịp tiến độ cho nên mới phải thức đêm vậy đó chứ. Mà với lại, anh Khúc à, lâu lắm anh mới có được một ngày nghỉ, thế mà lại chẳng thể thoải mái nghỉ ngơi, phải đưa em tới bệnh viện. Em… cảm ơn anh.”
Tầm mắt Khúc Phiếm dời khỏi tay trái của Cố Việt Ngưng, di chuyển lên đôi mắt cậu. Đối phương cụp mắt, lông mi vừa dài vừa đậm che mất ánh sáng, phủ xuống làn da trắng nõn một cái bóng cong cong. Trông người nọ như thể đang nhìn về phía trước, song cũng như thể chỉ đang ngẩn người.
Khúc Phiếm: “Rốt cuộc em cũng chỉ mới tốt nghiệp chưa lâu, chưa có nhiều kinh nghiệm cũng là chuyện thường. Rất nhiều người mãi vẫn không biết được mình thực sự muốn làm việc gì trong tương lai, có thể thực hiện được lý tưởng của bản thân lại chỉ là một bộ phận người rất nhỏ.”
Hắn không định hỏi Cố Việt Ngưng đã tìm ra được ai là kẻ làm hỏng dữ liệu chưa, đây không phải là một ký ức đáng nhớ. Hắn tiếp tục nói: “Không cần phải cảm ơn anh, nếu em thực lòng muốn trả ơn thì cuối tuần về nhà anh đi? Dì cũng không có nhà, một mình em chắc chắn sẽ rất chán, anh ở một mình cũng thấy chán. Đã quen biết nhau lâu thế rồi, coi nhau như bạn bè, đồng ý được không em?”
Câu cuối hắn nói nửa thật nửa giả. Thâm tâm hắn cũng không muốn nghe Cố Việt Ngưng từ chối.
Nhưng bản thân hắn lại không rõ ràng vì sao mình lại không muốn bị từ chối.
Cố Việt Ngưng không nghĩ quá nhiều, nhanh chóng đồng ý: “Được.”
Trái tim treo lơ lửng của Khúc Phiếm rơi xuống.
16.
Khi ra khỏi bệnh viện thì đã là ba giờ sáng. Cố Việt Ngưng về nhà lấy vài bộ quần áo với chút đồ dùng sinh hoạt cá nhân, sau đó lại tới nhà Khúc Phiếm.
Đã quá đêm khuya, lúc bọn họ chìm vào giấc ngủ kim đồng hồ cũng đã điểm số bốn.
Bệnh nhân Cố thiếu ngủ trong một khoảng thời gian dài, giấc ngủ này cậu ngủ một mạch tới tận trưa.
Thời tiết chợ hoa bước vào thu, tạnh mưa là nhiệt độ ngày hôm sau thường hạ xuống thấp, hôm nay cũng không ngoại lệ. Một luồng không khí lạnh xâm nhập vào chợ hoa. May thay, quần áo Cố Việt Ngưng mang theo khá dày, nếu không bản thân vừa vất vả hạ sốt xong sẽ phải “tiến cung” lần thứ hai mất. Tuy nhiên mặc vậy cũng chỉ có thể miễn cưỡng chống lạnh, đầu ngón tay của cậu vẫn bị cóng.
Cậu rửa mặt xong, bước ra khỏi phòng nghỉ cho khách. Vừa mới xuống lầu đã thấy cửa dẫn ra sân sau mở rộng, bên ngoài vỉa hè có người im lặng ngồi đưa lưng về phía sảnh.
Sảnh là một bộ phận của sân sau, ở đó có trồng cây trúc, cây đào cùng với rất nhiều loại cây hoa khác mà cậu không biết tên. Chợ hoa nằm ở khu vực cận nhiệt đới, cây xanh trong sân sau này vẫn phát triển tươi tốt. Giữa sảnh với sân sau là một cái hành lang được thiết kế tao nhã cổ điển đẹp mắt. Sau cơn mưa trời xanh ngắt, mặc một chiếc áo dài màu sẫm đặt bàn cờ lên pha một ấm trà là đã có thể quay cảnh diễn cổ trang một kẻ ẩn sĩ sinh sống trên núi rồi.
Số người tới thăm biệt thự của Khúc tổng quanh năm suốt tháng chẳng tới năm người, chủ nhân cũng thường xuyên vệ sinh quét tước hành lang vô cùng sạch sẽ. Khúc Phiếm không chơi cờ cũng không pha trà, hắn cứ lẳng lặng ngồi đó. Dường như hắn không cảm nhận được cái lạnh, trên người chỉ mặc hai cái áo mỏng. Cố Việt Ngưng nhìn mà lo liệu hắn có bị cảm không.
Nghe thấy tiếng bước chân vang lên từ phía cầu thang, Khúc Phiếm quay đầu nhìn Cố Việt Ngưng, mỉm cười: “Giờ nên nói là chào buổi sáng hay chào buổi trưa đây?”
Cố Việt Ngưng đi tới bên cạnh hắn, ngồi xuống: “Anh thích nói như nào thì như thế.”
Khúc Phiếm tiếp tục nhìn sân trong, hỏi: “Em đã đói chưa?”
“Vẫn ổn, mới tỉnh dậy nên em không muốn ăn lắm.”
“Anh cũng không đói, thế ngồi đây cùng anh?”
“Ừm.”
Nhưng đây hiển nhiên không phải kịch bản phim hai thằng đàn ông im lặng ngồi trong một không gian im lặng ngắm nhìn mây cuộn mây tan, ngắm nhìn hoa nở hoa tàn. Căn bản Khúc Phiếm sẽ thất thần, trong lòng ngập tràn những cảm xúc khó tả, tựa như một chú chim chu du bay lượn khắp thế giới nhưng lại chẳng thể tìm được nơi để hạ cánh.
Bằng không hắn sẽ chẳng ngồi lì ở đây từ lúc sáng sớm, dù nhàn hạ không có việc gì làm cũng không thể giết chết thời gian như thế được.
Hắn làm bộ lơ đãng hỏi: “Cố Việt Ngưng, đột nhiên anh muốn hỏi em một vấn đề liên quan tới triết học. Em cảm thấy ý nghĩa của sinh mệnh này là gì?”
Sau một hồi im lặng, người bên cạnh cũng lên tiếng: “Sao anh lại hỏi thế?”
“Không, anh chỉ tùy tiện hỏi chút thôi. Có thể là do trời vào thu, ngắm nhìn cây cỏ vẫn còn xanh tốt nên thấy hơi xúc động.” Khúc Phiếm nghiêng đầu chăm chú nhìn Cố Việt Ngưng, lại hỏi lại lần nữa: “Em thấy ý nghĩa sinh mệnh là gì?”
Người trẻ tuổi mới ngoài hai mươi không thích hợp để trả lời câu hỏi này, nhưng hắn cứ như con bạc đặt hết số tiền còn lại cho một lần cược, được ăn cả ngã về không, trông mong một đáp án.
Làn gió ướt lạnh khe khẽ thổi qua hành lang, lướt qua đám cỏ xanh mướt trước hiên nhà, những giọt nước trong veo từ trên những chiếc lá trượt xuống. Thanh âm của Cố Việt Ngưng trong vắt lại có phần réo rắt*: “Sinh chẳng mang theo, chết chẳng cầm đi. Cái gọi là ý nghĩa sau khi chết cũng không có ý nghĩa gì cả. Anh Khúc, em không thể trả lời câu hỏi này của anh. Nếu anh có chuyện không vui muốn nói thì cứ nói với em, em nguyện ý trở thành nơi đón nghe những cảm xúc, anh yên tâm, em sẽ không thấy phiền.”
*Réo rắt: Tiếng cao và thanh, lúc to lúc nhỏ, lúc nhanh, lúc chậm, nghe êm tai.
Khúc Phiếm nhẹ giọng cười.
Nếu không phải là một đáp án tràn ngập tính chất triết lý, vậy hắn cũng không cần.
Nhưng tựa như một người đang đi trên một cây cầu nguy hiểm, vào khoảnh khắc bị rơi xuống lại được ai đó giữ lấy. Chỉ cần ngẩng đầu lên sẽ không phải thấy cảnh tượng vực thẳm kinh hoàng nữa, mà đập vào mắt chính là một bầu trời quang đãng cùng nhân gian tốt đẹp.
Con bạc đánh cược được ăn cả ngã về không chạm đến thứ mình muốn nhất trên chiếu bạc, lấy hết can đảm thấp giọng hỏi: “Cho anh ôm một chút, được không?”
Dứt lời cũng chẳng cho người ta cơ hội từ chối, lập tức ôm chặt thiếu niên xinh đẹp trì độn về mặt tình cảm vào lòng.
Người trong lồng ngực thực ấm áp.
Khúc Phiếm giống một chú chim bôn ba ngàn dặm để tìm về tổ ấm của mình, và cuối cùng cũng đã tìm thấy sau một hành trình dài vất vả.
Hóa ra vòng đi vòng lại biết bao nhiêu năm, bản thân chỉ thiếu đúng một người làm bạn. 

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.