Hồng Y Loạn Thế (Loạn Thế Hồng Dạ Tử)

Chương 7: Ai dám động đến ta!? (2)




“Nghiệt súc” Lâm Vĩnh Kha tức giận lao đến, thủ sẵn một bạt tay hướng thẳng vào Phong Tư Linh, nàng nhẹ nhàng né ra sau, miệng nhếch lên.
“Chiêu này của phụ thân sợ rằng đã cũ rồi, với lại trước mặt bao nhiêu người Lâm gia như vậy mà ra tay đánh người thì không hay.”
Lâm Vĩnh Kha tức đến đỏ mặt tía tai, định ra tay tiếp. Phí di nương nhanh chân bước đến chặn hắn lại, thì thầm vào tai Lâm Vĩnh Kha.
“Lão gia, phế vật này chắc bị thiếp phạt quỳ lâu như vậy nên hóa điên rồi, chàng không cần động thủ, đợi mấy ngày nữa Hùng nhi tu luyện trở về biết chuyện, phế vật Phong Tư Linh đó sẽ không còn một manh áo.”
Lâm Vĩnh Kha ngẫm lại thấy cũng có lí nên hạ lửa xuống. Một đám người Lâm gia kẻ uất ức, kẻ kinh sợ rời đi.
Phong Tư Linh đợi chúng đi hết mới quay sang chỗ Ngọc Miên hỏi han.
“Còn sợ?”
“... một chút... nhưng tiểu thư...” Ngọc Miên hơi run, chưa nói hết thì bị Phong Tư Linh chặn lại.
“Vào trong, ta sẽ nói cho ngươi biết.”
“Vâng…”
...
“Tiểu Miên, không giấu gì ngươi, thực ra ta đã trở thành một triệu hồi sư.” Phong Tư Linh ngồi xuống ghế rót một chén trà.
“Triệu hồi sư!? Không thể nào đâu,chắc chắn là tiểu thư đang đùa rồi, hay tại ta đang mơ.” Ngọc Miên lắc lắc đầu không tin.
“Lời ta nói đều là sự thật, ta đã không còn là phế vật ngốc nghếch dễ bị lợi dụng, sỉ nhục như trước nữa. Bây giờ ta có thể tự bảo vệ bản thân, ngươi không cần lo nữa.” Phong Tư Linh cười, đưa tay vuốt nhẹ đầu Ngọc Miên.
“Thật tốt quá! Nếu vậy thì sẽ không ai coi thường tiểu thư nữa, ta thực sự rất rất vui... Nhưng tiểu thư đánh Lâm Ngải trọng thương như vậy liệu có sao không? Nghe nói Lâm Hùng sắp trở về rồi, hắn ta rất thương em gái nên sẽ đến tìm tiểu thư mất.”
“Không cần phải lo, ta dễ dàng đối phó với hắn. Đúng rồi, hôm nay ta ra ngoài làm vệc kiếm được chút tiền, ngươi hãy đi mua ít dược liệu như ta bảo, còn lại thì cầm lấy, thích tiêu gì thì tiêu.” Phong Tư Linh lấy ra một túi kim tệ.
“A! Chỗ này cũng phải một vạn kim tệ đấy, tiểu thư lấy đâu ra nhiều tiền vậy?” thật từ khi Tử Ninh công chúa mất, nàng và Phong Tư Linh túng thiếu nặng nề.
“Ta đăng kí trở thành một dong binh, tiền thưởng của họ rất cao mà nhiệm vụ cũng không khó lắm. Ngươi hãy mua những dược liệu này, ta đi nghỉ một chút. Còn nữa, hãy giữ bí mật chuyện của ta, đừng để ai biết.” Phong Tư Linh đặt tờ giấy lên bàn rồi vào phòng ngủ.
“Vâng!” Ngọc Miên vui vẻ nhảy chân sáo ra ngoài “Phải mua đồ về nấu vài món mới được, tiểu thư sẽ rất vui cho mà xem."
...
Phong Tư Linh ngồi xuống giường, thử tụ nguyên khí. Nguyên khí đi vào trong cơ thể nàng thì lập tức biến mất, không hấp thụ nổi.
“Trời ạ! Đúng là phế vật thật mà, đến cả nguyên khí cũng không tụ nổi.” Phong Tư Linh tự đánh mạnh vào đầu “Thử lại lần nữa vậy.”
Nguyên khí tạo thành vòng tròn trong suốt, một lần nữa đi vào trong cơ thể Phong Tư Linh nhưng vẫn biến mất không vết tích.
Đột nhiên xuất hiện một luồng nguyên khí khác... mà cũng không hẳn là nguyên khí, nó đi vào trong cơ thể nàng, kì lạ là nàng lại có thể dễ dàng hấp thụ nó, cảm giác thanh khiết và ấm áp hơn rất nhiều. Trước đây, nàng nhớ chỉ có duy nhất một lần cảm nhận được cảm giác này... là linh khí!
Phong Tư Linh chợt mở mắy, ánh sáng xanh từ đâu phát ra khiến nàng giật mình, luồng linh khí cũng tan biến.
“Cái quỷ gì thế này!? Trán... trán của ta...” Nàng nhìn vào hình ảnh phản chiếu qua chậu nước đặt trên bàn, tóc nàng lại biến thành màu đỏ, một cái bớt hình hoa sen xanh hiện trên trán, linh khí màu xanh tỏa ra từ đó, cái bớt này...
“Là của lão già họ Ất...” lúc gặp Ất thượng tiên nàng cũng nhìn thấy cái bớt này trên trán hắn, nhớ trước khi nàng đến đây hắn còn chạm một cái vào trán nàng, chẳng lẽ mục đích là tặng cho nàng cái bớt phi thường vi diệu này?
Phong Tư Linh cười nhẹ, lão già đó đúng thật là người tốt, không chỉ cứu nàng mà còn tặng nàng thứ quý giá như vậy, tuy chưa hiểu gì nhưng nhất định nàng sẽ thực hiện cái "sứ mệnh" hắn giao phó. So với nguyên khí dành cho người luyện võ thì linh khí chính là khí lực của người tu tiên, từ khi Nhân giới thống nhất thì linh khí đã bị trung hòa với các loại khí lực khác, làm giảm bớt sự thuần khiết của nó, có cái Liên ấn này thì tốc độ tu luyện của nàng sẽ tăng vọt!
Lát sau Phong Tư Linh trở về hình dáng cũ, cái bớt cũng "biến mất", cảm giác như thứ này có linh tính vậy, lúc nào nàng cần thì nó sẽ xuất hiện.
"Giờ thì khỏi lo về vụ nguyên khí rồi, tuy không hiểu lắm nhưng có lẽ cái bớt này có thể liên kết thời gian, nó giúp linh hồn ta dễ dàng hòa nhập với thân thể của Quận chúa Phong Tư Linh hơn.” Phong Tư Linh nghĩ, dù sao vẫn nên chăm chỉ tu luyện, ở thời đại này thì thứ nàng cần nhất chính là thực lực, phải không ngừng nâng cao thực lực bản thân.
...
Vài giờ trước.
Sau khi ra khỏi hang.
“Này, ngươi có tên không?” Phong Tư Linh đứng trên lưng Thiên Độc Vương Xà, cúi xuống hỏi.
“Trước giờ ta chưa kí khế ước với ai nên không có tên, chủ nhân có thể gọi ta thế nào cũng được”.
“Vậy... Tiểu Xà đi!”
“Đa tạ chủ nhân ban tên...” Tiểu Xà khẽ toát mồ hôi, có lẽ nó vẫn còn sợ nàng.
“Được rồi, Tiểu Xà...” Phong Tư Linh ngồi bệt xuống. “Mà tại sao ngươi lại để bị thương?”
“Chuyện này xảy ra thực sự bất ngờ, lúc trước ta sống sâu trong U Minh rừng rậm, linh thú ở đó tuy cấp độ cao nhưng nước sông không phạm nước giềng, vừa mới hai ngày trước thôi xuất hiện một tên triệu hồi sư rất mạnh...” Tiểu Xà giọng trầm trọng hẳn.
“Triệu hồi sư?”
“Triệu hồi thú của hắn chính là Huyền Vương, nó là một con thần thú Lục giai, chúng đã đả thương rất nhiều linh thú, nhưng không linh thú nào dám đánh lại. Ta khó khăn lắm mới trốn ra được bìa rừng...” Tiểu Xà bộc lộ rõ sự khó chịu, nó đường đường đứng đầu Thất linh uy vũ lại có ngày chật vật như vậy
“Huyền Vương!? Ngươi có nhớ mặt tên triệu hồi sư đó không?” Phong Tư Linh ngạc nhiên không thôi. Theo như nàng biết thì triệu hồi sư có Huyền Vương... chỉ có ở Huyết Minh thành.
“Hắn căn bản ăn mặc rất kín đáo, thực lực lại sâu không lường được... chỉ sợ sau này ta gặp lại hắn còn nhìn không có ra...”
...
Bảy ngày sau.
Chiếc kiệu đỗ trước cổng Tam Công chúa phủ, tên gia nô nhanh chóng chạy đến vén rèm.
“Mừng Nhị thiếu gia trở về.”
Từ trong kiệu một nam nhân anh tuấn bước ra, đôi đồng tử xanh toát lên vẻ dũng mãnh, trên người hắn có vài vết thương trong quá trình tu luyện, bên hông là một thanh băng thạch bảo kiếm, có thể đoán ra hắn là triệu hồi sư tính chất băng.
“Mấy ngày ta đi, trong phủ có xảy ra chuyện gì không?” Lâm Hùng bước trên con đường đến hoa viên diện kiến phụ thân và lão gia tử.
“Dạ chuyện này...”
*Linh thú mỗi loại đều được chia thành 12 cấp bậc từ Nhất giai đến Thập Nhị giai. Nhưng Thất linh như Độc Tử Xà và Bạo Hắc Kỳ Lân thì lại nằm ở một đẳng cấp khác, chúng không có bất cứ cấp độ nào và là độc nhất vô nhị. Mỗi Thất linh tượng trưng cho một loại nguyên tố, một điều ít ai biết là chúng còn có một nguyên tố phụ khác nữa.
Trên cả linh thú cường đại nhất chính là một loài thú khác, thần thú, sức mạnh của thần thú thực rất khủng bố, số lượng cũng không nhiều và kể cả khi chỉ là một ấu thú thì thần thú vẫn tỏa ra thứ khí lực đáng sợ.
Khác linh thú một chút là thần thú được chia cấp độ theo loài từ Nhất giai đến Thập Nhị giai, ví dụ Huyền Vương là một trong số các loài thần thú Lục giai, sức mạnh siêu cường đại. Thần thú Thập Nhị giai trên toàn Nhân giới có thể nói là ít một cách đáng thương.
Linh thú và thần thú khi còn non chưa bộc lộ được hết sức mạnh,thực lực của chúng sẽ mạnh lên gấp nhiều lần sau khi tiến hóa.
*Huyết Minh thành là một tổ chức hắc ám tồn tại từ rất lâu trên Nhân giới. Từ hơn 1 vạn năm trước, Huyết Minh thành xuất hiện và làm náo loạn cả Nhân giới, chúng là những kẻ cuồng sát, không ai biết chúng tập trung ở đâu, hoạt động thế nào... chỉ biết mỗi khi chúng xuất hiện với chiếc áo choàng đẫm máu cùng hoa văn Hắc Long... tai ương sẽ ập đến.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.