Hồng Y Loạn Thế (Loạn Thế Hồng Dạ Tử)

Chương 5: Mạc Tử Hiên




"Thứ khí lực này càng đi vào càng hỗn loạn, chẳng lẽ..." Phong Tư Linh ngẫm một chút, chợt nhận ra gì đó rồi nhanh chân chạy tiếp.
"Thiên Độc Vương Xà đó đang gặp rắc rối!"
Linh thú nàng đã ưng ý thì tuyết đối phải nguyên vẹn không trầy xước!
...
"Không hổ danh là Thiên Độc Vương Xà, khí lực của nó đúng là lợi hại, muốn tiến nhanh vào trong cũng chẳng phải chuyện dễ dàng gì." Phong Nguyên Khai vận chút nguyên khí nhằm đẩy khí lực của Thiên Độc Vương Xà ra, khí lực của nó có độc, tiếp xúc nhiều không mang lại hậu quả tốt đẹp.
Tuy vậy nhưng ai đó lại có thể dễ dàng vượt qua.
Phong Tư Linh lần theo luồng khí nồng đậm nhất vượt qua màn sương, hồi còn ở hiện đại, trong quá trình huấn luyện, nàng đã phải thử không biết bao nhiêu loại kịch độc của các thế gia có tiếng trong thế giới ngầm, so với chút khí độc này còn muốn lợi hại hơn gấp nhiều lần, sớm đã hình thành một cơ thể bách độc bất xâm.
Nàng đi thêm một đoạn thì thấy một cửa hang, áp lực lớn từ đó tỏa ra. Thiên Độc Vương Xà có lẽ ở trong đó. Không chút lo sợ nàng bước vào hang động.
Cái hang này cũng khá sâu, càng đi vào càng thấy âm u lạnh lẽo, thi thoảng lại có những trận gió buốt ùa vào, không khỏi ghê rợn.
Đi được thêm một đoạn, ánh sáng màu tím phát ra, Phong Tư Linh nhẹ nhàng di chuyển tới gần quan sát. Thiên Độc Vương Xà một thân tử sắc to lớn, dài chục trượng, quấn quanh tảng đá to, đôi mắt nó ánh lên vẻ mệt mỏi, kêu lên tiếng "khè khè". Dưới đầu nó là một vết thương không tầm thường, máu nhỏ giọt thành vũng dưới đất. Hai mắt nàng ánh lên vẻ ngạc nhiên, nghĩ.
"Bị thương sao? Vậy mà khí tức Thiên Độc Vương Xà vẫn mạnh như vậy, ta nhất định phải có được nó!"
Ý thức được có kẻ xâm nhập, Thiên Độc Vương Xà khè một tiếng.
"Là kẻ nào!?" Tiếng nó ồm ồm đầy uy lực, đôi mắt hổ phách lớn trừng lên, thể hiện rõ địch ý.
Phong Tư Linh không ngại ngần mà bước ra, Thiên Độc Vương Xà có chút ngạc nhiên khi nàng chỉ là một đứa trẻ, lại có thể vượt qua màn sương kia.
"Chỉ là một con người bé nhỏ lại có thể vượt qua màn sương độc của ta." Thiên Độc Vương Xà cảnh giác, tuyệt đối không thể coi thường kẻ này, nó lại đang bị thương.
Phong Tư Linh tới gần nó, mặt không biến sắc ngẩng đầu lên giáp mặt với con rắn to lớn.
"Ngươi bị thương, ta sẽ giúp ngươi." Nàng cười nửa miệng, thích thú nhìn linh thú trước mắt, khí tức nó tỏa ra tuy yếu hơn bình thường nhưng vẫn có uy lực hơn Bạo Hắc Kỳ Lân, Thiên Độc Vương Xà tuyệt nhiên không phải loại siêu cấp linh thú bình thường.
Thiên Độc Vương Xà ngạc nhiên, giúp nó ư? Không phải nàng đến giết nó sao?
"Tại sao ta phải tin tiểu nha đầu ngươi?"
"Ta đối y thuật biết chút ít, vết thương đó không ảnh hưởng nhiều đến khí lực nhưng lại phá hủy ý thức của ngươi, nếu cứ để như vậy thì ngươi sẽ chết, chi bằng tin ta lần này chẳng phải tốt hơn sao?
Thiên Độc Vương Xà có chút do dự, nhìn ánh mắt nàng không hề có sát ý nó lại quyết.
"Được! Lần này ta giao mạng cho ngươi, với thương tích thế này để lâu hơn thì ta cũng sẽ chết thôi."
Phong Tư Linh khẽ cười, lấy ra trong người lọ dược chứa Tam Sinh thủy, hôm qua nàng dùng cho Ngọc Miên vẫn còn một ít, tính ra nó cũng là linh dược, trọng thương nặng nề của Thiên Độc Vương Xà chắc có thể hồi phục.
Dùng một chiếc khăn nhỏ, nàng thấm Tam Sinh thủy vào rồi lau lên vết thương, so với việc ngâm trong bồn nước thì trực tiếp dùng Tam Sinh thủy sẽ tạo một loại đau đớn không tầm thường. Thiên Độc Vương Xà co quắp mình, vết thương của nó mạnh mẽ thắt lại, tựa như một quả pháo chỉ chực chờ nổ tung, da thịt truyền đến cảm giác đau nhói dai dẳng.
Mất một khắc sau thương thế cùng thần thức nó hoàn toàn hồi phục, biết thứ Phong Tư Linh dùng là Tam Sinh thủy, nó ý thức thân phận của nàng không hề tầm thường, trong lòng biết ơn, dập đầu cảm tạ rối rít.
"Cảm ơn ngươi! Cảm ơn ngươi a!"
Phong Tư Linh toát mồ hôi, người ta nói quả không sai, Thiên Độc Vương Xà là linh thú cường đại nhất trong Thất linh nhưng cũng đồng thời là linh thú trọng tình nghĩa nhất, tính cánh này, nàng thích!
"Tiểu cô nương, ngươi muốn ta đền đáp ân tình này thế nào? Ta có thể kí khế ước với ngươi." Thiên Độc Vương Xà nhanh chóng đổi cách xưng hô với nàng, ngữ khí cũng thoải mái hơn rất nhiều.
"So với khế ước... ta muốn ngươi... phục tùng ta hơn." Phong Tư Linh xoa xoa cằm, nàng cười lạnh, bộ dáng toát lên vẻ kiêu ngạo lạ thường.
"Hả? Phục tùng, ngươi có hay không đang nói đùa a? Ta làm sao có thể phục tùng một hài tử?" Thiên Độc Vương Xà phá lên cười, nó đường đường là linh thú đứng đầu Thất linh, làm sao tùy tiện nói muốn nó phục tùng là phục tùng a.
"Linh thú các ngươi trời sinh cao ngạo, trừ phi bị đánh bại sẽ không bao giờ chịu quỳ dưới chân nhân loại... Chi bằng để ta đánh bại ngươi, như vậy người liền có thể phục tùng ta a." Phong Tư Linh ngữ điệu bình thản, Thiên Độc Vương Xà nghe nàng nói, một mặt kinh hãi, một mặt tức giận, thanh âm có phần khó chịu.
"Tiểu cô nương ngươi làm sao mơ tưởng đánh bại ta a, ngươi ấy là còn chưa đủ tuổi lang thang như vậy."
"Đợi đến khi ngươi kêu ta một tiếng chủ nhân rồi hãy nói tiếp."
Phong Tư Linh phóng xuất sát khí trừng mắt nhìn Thiên Độc Vương Xà, nó có chút mất cảnh giác. Nàng nhân cơ hội đó nhảy lên đầu nó, giáng một chưởng đau điếng.
"Ầm!" Thiên Độc Vương Xà nhận trọn cú đấm của Phong Tư Linh, hàm dập xuống đất, tưởng như sắp vỡ ra. Nó toát mồ hôi lo sợ, ngước nhìn Phong Tư Linh.
"Thế nào? Hiện tai đổi ý… vẫn còn kịp.” Phong Tư Linh sát khí ngùn ngụt tỏa khắp động, đôi mắt xám cuồng bạo chết người, tay nàng bóp chặt cổ Thiên Độc Vương Xà.
Nàng vẫn luôn thu phục linh thú như vậy, thậm chí từ năm 6 tuổi một con hổ cũng chẳng là gì đối với nàng. Thiên Độc Vương Xà run cầm cập, thân thể nó mềm nhũn, loại con người gì thế này? Đến siêu cấp linh thú như nó cũng chẳng làm được gì, triệu hồi sư như nàng ít nhất cũng phải từ Địa tinh trở lên!
"Xin chủ nhân tha mạng! Ta nguyện phục tùng người suốt đời suốt kiếp!" Thiên Độc Vương Xà gắng gượng lắm mới thốt nên lời, trước giờ nó chưa từng thấy nhân loại nào kinh khủng như Phong Tư Linh, loại sát khí của nàng rất đặc biệt, khiến mọi giác quan của nó tê liệt, không cách nào cử động, hơn nữa, trông vẻ ngoài nàng gầy yếu nhơ nhác nhưng thể lực hoàn toàn không tầm thường, lớp vảy cứng bên ngoài của linh thú đứng đầu Thất linh... không thể bị tổn thương dễ dàng như vậy.
Sát khí tản đi, Phong Tư Linh trở về bộ dáng bình thường, nàng thả Thiên Độc Vương Xà ra rồi nhảy xuống.
"Tốt! Bây giờ thì dẹp đám sương bên ngoài rồi đưa ta ra khỏi đây, nghe nói ngươi có thể bay."
"Vâng!" Thiên Độc Vương Xà ngoan ngoãn nghe theo, đem tử sướng tất cả dẹp hết.
Nó "khè" một tiếng, luồng sáng tím bao bọc lấy thân nó rồi tụ lại ở lưng, tạo thành một đôi tử dực. Phong Tư Linh trèo lên thân Thiên Độc Vương Xà, để nó đưa ra ngoài.
...
"Sương độc... tan rồi." Nguyên Khai nhìn xung quanh, toàn bộ sương độc đều đã biến mất, áp lực khi nãy cũng không còn. "Ngươi thấy sao, Lân?"
"Đến ta cũng không đoán được chuyện gì đã xảy ra. Lát nữa trở về ngươi vẫn nên ngâm thảo dược một chút, để phòng trừ."
Nguyên Khai khẽ gật đầu, vốn dĩ hắn đã hay nghe theo lời khuyên của Bạo Hắc Kỳ Lân, nó chính là cộng sự ăn ý nhất đối với hắn.
Cả hai trở về chỗ kị sĩ đoàn, lòng vẫn hiếu kì không yên.
Khè...
Tiếng Thiên Độc Vương Xà từ trên cao, thân ảnh to lớn của nó che đi ánh sáng trên kị sĩ đoàn.
"Đó... Đó... là Thiên Độc Vương Xà!!!" Đám kị sĩ loạn cả lên, Nguyên Khai và Bạo Hắc Kỳ Lân cũng tránh không khỏi ngạc nhiên.
"Thưa Nhị hoàng tử! Trên lưng Thiên Độc Vương Xà có người."
"Là ai!?" Nguyên Khai đưa mắt nhìn, đó... đứa trẻ ban nãy, nàng là triệu hồi sư sao?
Phong Tư Linh uy uy vũ vũ đứng trên lưng Thiên Độc Vương Xà, mái tóc của nàng từ lúc ở trong hang đã biến thành màu đỏ rực.
"Lạ thật! Từ khi tiếp xúc với Tiểu Xà, tóc của ta lại biến thành màu đỏ như trước, khó hiểu thật đấy!" Phong Tư Linh nghĩ, song đành phẩy tay cho qua, dù là bí mật gì, nàng cũng sẽ tìm ra.
"Tiểu Xà, xuống dưới."
"Thưa Nhị hoàng tử, thực lực như vậy... thực không dưới Thiên tinh đâu a." Tên cố vấn đi theo Phong Nguyên Khai ngạc nhiên nói.
"Thiên tinh!? Thực lực ngang bằng với Nhị hoàng tử sao?" Hắc kị sĩ đoàn kinh hô, nguyên lai nàng là cường giả Thiên tinh, mới dám trước mặt Nhị hoàng tử mà kiêu ngạo.
"Thiên tinh? Ta ít nhất cũng phải Địa tinh ấy chứ." Phong Tư Linh nghĩ, bản thân nàng cũng không ngờ chút ít nguyên khí nàng luyện hóa được từ kiếp trước lại có thể đưa nàng lên Địa tinh triệu hồi sư ở thời đại này. Phong Tư Linh hơi nhíu mày, nàng nhớ tới tình cảnh chủ thể của mình, hiện tai khi đứng trên đỉnh cao, nàng lại không khỏi tỏ ra khó chịu thay Phong Tư Linh Quận chúa, nếu nàng ta sinh ra thừa hưởng chút thiên phú từ Tử Ninh Công chúa, có phải tương lai sẽ bớt khổ hơn, cũng sẽ không chết thảm như vậy.
"Tiểu Xà, từ đây ta muốn đi bộ, ta lại không có nạp giới* nên ngươi đành tạm ẩn thân ở đâu đó, khi nào ta gọi thì đến."
"Vâng, chủ nhân!" Thiên Độc Vương Xà bay đi. Nàng thản nhiên cước bộ đi qua Hắc kị sĩ đoàn.
"Các hạ xin dừng bước!" Nguyên Khai chặn trước nàng.
"Việc gì sao?" Phong Tư Linh lạnh giọng, hắn liền biết nàng không muốn bị làm phiền.
"Xin hỏi quý danh các hạ?" Hắn kính cẩn nói. Phong Tư Linh nàng chưa từng nghĩ tới điều này, quả thật nàng cần một cái tên để hành tẩu giang hồ, không thể cứ thế để người khác biết mình với thân phận Quận chúa Phong Tư Linh. Một cái tên?
"... Mạc Tử Hiên."
*Không gian nhân tạo cao cấp dùng để chứa vật phẩm và là nơi ẩn thân của linh thú. Thường thì chỉ có cường giả triệu hồi sư mới có thể tự tạo nạp giới cho chính mình.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.