Hồng Trần Vạn Kiếp

Chương 10: Thủy Quái 2





[Bích Hải Hồ]Kỳ Lân bứt vảy mình biến ra một chiếc thuyền để băng qua Bích Hải Hồ.Mặt nước xanh vẩn đục, xương cốt trôi lềnh bềnh, sương mù thì nồng nặc u ám, họ căn bản không thể nhìn rõ hướng đi.Chiếc thuyền đến giữa hồ thì dừng lại, Kỳ Lân có thi phép cỡ nào nó cũng không lay động.
Màn sương ngày càng nồng, che khuất cả bầu trời.
Tiếng hài nhi khóc thét ẩn hiện vang lên, hòng đánh lừa phương hướng của họ.Tiếng lạch cạch lạch cạch truyền từ dưới thuyền.
Nếu nhìn từ trên cao sẽ thấy thể tạng con thuỷ quái to bằng hai chiếc thuyền nhỏ, núp sâu dưới mặt hồ, chờ đợi thời cơ tấn công.Nó bất thình lình gấm to một tiếng, dùng cái đuôi gai góc quật nát chiếc thuyền, họ lập tức ngự kiếm bay lên trời.Tử Vân thi phép đánh tan sương mù, phát hiện cự hình của thủy quái núp sâu dưới nước.Lạc Phong xuất kiếm, Hàng Ma bay xuống hồ chém xước con thủy quái.
Nó rống lên ầm ĩ, phóng kịch độc lan khắp bầu trời.Vì phải né tránh độc khí nên họ mất thăng bằng ngã xuống nước.

Làn nước vẩn đục, Tử Vân và Đại Thất không thuộc thủy tính, họ không thể dùng phép bay lên.Tích D ịch Thủy Quái hung tàn lao vào tấn công, Kỳ Lân thi phép khoá chặt đuôi nó, phần đuôi là nơi tập trung toàn bộ sức mạnh, rất khó khống chế.Lạc Phong dùng kiếm đâm vào thân nó nhưng thất bại.
Vảy nó cứng cáp, vạn tiễn bất xuyên, chàng đang trong trạng thái lơ lửng dưới hồ nước, căn bản không thể phát huy chiến lực.Tích Dịch phát điên gấm lên, dồn toàn bộ lực lượng vào phần đuôi quật Kỳ Lân văng khỏi mặt nước, nó quật thêm một phát khiến hắn bay mất trong làn sương mù mịt.
Nó dùng chân đá Lạc Phong chìm sâu xuống đáy hồ.Họ phải nhanh chóng ngự kiếm bay lên trời, đấu dưới nước chỉ tổn thiệt hại.Tích Dịch há to hàm răng sắc nhọn lao vào cắn Đại Thất.Hắn phải hóa tay sói chặn lại, ngàn chiếc răng xuyên da xẻ thịt của nó đâm thủng tay hắn, máu đỏ không ngừng chảy ra, hòa vào hồ nước vẩn đục.Tích Dịch ngửi thấy mùi máu tanh liền cuồng tính đại phát, điên cuồng cấu xé muốn cắn chết Đại Thất.Tử Vân dùng Linh Lung Bảo Kiếm đâm mù mắt nó, Hàng Ma xuyên thủng vòm họng.
Nó gào thét quật ra cường thủy, lóc nước xoáy ba người họ nhìn không rõ trời đất.___Mặt trời đang lặn xuống núi, khung cảnh ngày càng tăm tối, u ám.
Sương mù nồng nặc hơn ban sáng, mặt hồ một màu đen tối tịch.Đôi mắt khó khăn mở lên, toàn thân đau nhức, Lạc Phong phát hiện bản thân đang nằm trên bờ hoang đảo đối diện Thanh Hải.
Cả người chàng ướt sũng, đứng dậy nặng nề, đi gọi tên họ khắp nơi.“Tiểu Vân… Kỳ Lân….
Đại Thất."“Các người đang ở đâu?”Chàng thi phép đánh cho sương mù tan bớt thì thấy Tử Vân nằm bất động bên cạnh một hòn đá lớn.
Chàng lập tức chạy đến lay nàng tỉnh dậy.“Tử Vân, mau tỉnh dậy đi."Tử Vân bị cuồng thuỷ xoáy đến mơ mơ màng màng, trên cổ tẩm ra vết máu đỏ tươi.
Hóa ra ban nãy giao chiến với thuỷ quái, chiếc vảy độc của nó đã đâm vào cổ nàng.
Tích Dịch toàn thân đều là nọc độc, so với kịch độc chí mạng phóng ra từ miệng thì vảy nó có độc tính nhẹ hơn, chỉ khiến toàn thân tê liệt, không có sức chống trả.“Lạc Phong à… toàn thân ta… không còn sức lực nữa."Ngay lúc này, con thuỷ quái xông lên bờ điên cuồng cắn xé.

Lạc Phong dùng Hàng Ma chém cỡ nào cũng không thể đâm xuyên lớp da cứng cáp đó.
Trời đã tối, con thuỷ quái ẩn hiện trong màn đêm, nếu giao chiến trong lúc này chỉ tổn thiệt thòi.Chàng bung tấm lưới điện ra vây lại Tích Dịch, thi phép cho tấm lưới siết chặt nó.Chàng nhanh chóng bế Tử Vân chạy vào hang động sau vách núi để lẩn trốn một đêm.Tích Dịch rất nhanh thoát khỏi tấm lưới, nó lao thẳng vào hang động nhưng vách núi hẹp đã cản nó lại.
Nó vào mãi không được, đành bỏ cuộc quay về hồ.___Lạc Phong đặt nàng dựa vào vách tường, lo lắng nhìn xem vết thương trên cổ nàng.
Độc tính rất chậm, nhưng không cách nào đẩy ra được.
Nó phản ứng nhạy cảm với linh lực, nếu kiên quyết dùng phép đẩy ra sẽ khiến độc tính phát tán dữ dội hơn.Sắc mặt của nàng tái nhợt, đau đến trán đẫm mồ hôi, toàn thân tê liệt.Lạc Phong do dự không dám động thủ, dùng cách này khác gì hủy đi thanh danh của nàng.
Nhưng mạng người quan trọng hơn, tình thế cấp bách, hy vọng nàng sẽ cảm thông.Chàng vén áo Tử Vân thấp xuống, nhẹ nhàng rút chiếc vảy đầy máu ra, chàng dùng tay ôm lấy sau gáy nàng, áp môi lên cổ, dùng sức hút ra nọc độc.Đôi môi và hơi thở chàng áp sát vào chỗ nhạy cảm của nàng, cử chỉ thân mật mờ ám.

Trái tim nàng loạn xạ nhịp đập, gương mặt ửng đỏ, hai tay nắm chặt hai bên váy.
Cảm giác rất kỳ diệu, nàng chưa bao giờ có cảm giác bối rối, rung động đến thế.Lạc Phong hút ra toàn bộ nọc độc đen sau đó xé miếng vải bên tà áo mình để lau mồ hôi và vết thương cho nàng.“Không sao rồi."Tử Vân cảm thấy rất mệt mỏi, nàng ngã vào lòng Lạc Phong ngủ thiếp đi.
Chàng ngoan ngoãn tựa vào tường, cho nàng ôm ngủ thoải mái.
Chàng biến ra một nhóm lửa, sửi ấm cho hai người lạnh lẽo trong hang động.
Tuy không khí lạnh băng, nhưng trái tim của chàng lại nóng ran, thổn thức không nguôi..



Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.