Hồng Trần Nhân Đế

Chương 28: Tốt thôi, ta đổi ý




Trong sân bóng cây loang lổ, xung quanh cái đình nhỏ mà Dunkel đang ngồi có khoảng mười mấy gốc cổ thụ không rõ chủng loài, mỗi cây đều rất lớn, vài người nối tay nhau cũng chưa chắc đã ôm hết. Dưới tán cây, trên thảm cỏ xanh tốt là con đường lát đá dẫn thẳng vào trong dinh thự, những bụi hoa hồng, hoa cúc rực rỡ sắc màu được trồng thành khóm dọc hai bên đường điểm tô thêm cho quang cảnh. Chỉ là trong không khí tĩnh lặng nơi này lại ngập tràn cảm giác lạnh lùng xơ xác, mặc cho gió có thổi thế nào cũng không tiêu tán.
Dunkel nhàm chán gõ gõ ngón tay lên mặt bàn, cậu đã đợi ở đây hơn nửa giờ đồng hồ nhưng đừng nói là bóng người, cả một bóng chim còn chẳng có.
Không phải là không có ai đến, trái lại bọn họ đã đến từ lâu rồi, từ ngay khi cậu mới đặt chân vào cái đình này. Chỉ là bọn họ không trực tiếp xuất hiện trước mặt cậu mà lựa chọn dùng phép ẩn thân, trốn ở một góc vườn trộm quan sát cậu.
Nói là phép ẩn thân, nhưng thực chất phép này chỉ tạo ra một ảo ảnh ghi đè hình ảnh của quang cảnh lên tồn tại của bọn họ mà thôi, hoàn toàn không thể so sánh với cách mà Celina giấu mình vào không gian. Vì vậy mà Dunkel có thể dễ dàng nhận ra sự tồn tại của họ, liếc qua một cái là thấy, thậm chí còn chẳng cần dùng tới năng lực. Chỉ có thể nói khả năng che giấu của mấy người này quá tệ.
Có hai người đến, một phụ nữ đã có tuổi ăn mặc sang trọng và một thiếu nữ mặc đồ hầu nữ, ai chủ ai tớ dựa vào trang phục nhìn là biết ngay.
Hai người này không chỉ trộm quan sát mà còn đang đánh giá cậu ngay bên cạnh cậu nữa, đại khái thì Dunkel có thể nghe được mấy câu này:
"Trang phục nhìn có vẻ quê mùa quá, không giống như người ở nơi thành đô, giống như chui ra từ cái nơi hẻo lánh nào hơn. Không, cái này không quan trọng, thiếu niên kia chỉ là một người thường sao?"
"Dạ phải, thiết bị đo lường ma lực không đo được ma lực từ cậu ta, tuy ở khoảng cách này thì không hoàn toàn chính xác nhưng có thể chắc chắn một điều là cậu ta không phải một pháp sư. Đã không có ma lực, cơ thể lại mảnh khảnh như vậy việc thiếu niên đó là đấu sĩ lại càng không thể. Có vẻ cậu ta còn chưa thức tỉnh mạch ma lực."
"Bao nhiêu tuổi rồi?"
"Trong thư đề cập tới là 17."
"Lớn như vậy mà vẫn chưa thức tỉnh mạch ma lực, quả thật chỉ có thể xem là người thường, dù cho sau này có thức tỉnh thì cũng chỉ tầm tầm không thế nào nổi bật, tương lai không rộng mở."
"Phu nhân, lẽ nào thật sự có hôn ước này sao?"
"Tín vật do cậu ta mang tới là thật, hiển nhiên hôn ước cũng là thật. Ta đã từng nghe cha nhắc tới. Chỉ là..."
"Tại sao đại công tước lại có thể lập ra thứ khế ước nực cười và vô lý như vậy? Người như thế vớ đại một cái cũng được một nắm, thả vào đám đông là chìm nghỉm. Tầm thường tới không thể tầm thường hơn, nếu không muốn nói là quá tệ, như hoàn toàn đâu xứng với tiểu thư."
"Không rõ, không ai có thể đoán được suy nghĩ của cha cả. Hơn nữa hiện tại ông ấy lại không có ở đây..."
Đoạn sau Dunkel không có hứng nghe, thái độ của những người ở đây còn tệ hơn cậu tưởng, nhưng nhờ mấy câu này mà suy đoán ban đầu của Dunkel đã được kiểm chứng. Thế hệ này của người bạn kia của lão già đúng thật là có một cô gái trạc tuổi mình, chính xác là trạc tuổi với khoảng thời gian "Dunkel Ciel" tồn tại.
Hai người kia thì không rõ sự tồn tại của mình đã bị Dunkel phát hiện từ lâu, vẫn ở một bên đánh giá cậu. Nhưng bị người khác chỉ trỏ mãi như thế, sự kiên nhẫn của Dunkel cũng đã tới giới hạn, cậu quyết định đánh gãy cuộc trò chuyện của bọn nhọ.
Ngay lúc cậu vừa định đứng lên để qua đó, thì hai người đã trước một bước hóa giải phép ẩn thân, thản nhiên đi tới chỗ cậu.
Dunkel thôi không muốn đứng lên nữa, cậu nhìn về phía hai người phụ nữ đang tới, gật đầu một cái xem như chào hỏi. Đối với cái bọn người núp sau lưng kẻ khác chỉ trỏ nói xấu, thái độ này đã là lễ phép lắm rồi.
Nhưng hành động đó lại không được lòng hai người bên kia cho lắm
"Vô lễ, ngươi có biết người đang đứng trước mặt ngươi là ai hay không?"
Thiếu nữ ăn mặc như hầu gái quát lên một tiếng, nhưng người phụ nữ sang trọng phía trước đã giơ tay lên ngăn lại. Tuy cũng không hài lòng với thái độ của Dunkel, nhưng nghĩ tới cậu chỉ là một kẻ quê mùa không được dạy dỗ đàng hoàng, thái độ như vậy là dễ hiểu.
Cô ta đi đến vị trí trước mặt Dunkel, từ tốn ngồi xuống, rồi lại phất tay một cái ra hiệu, cô hầu gái hiểu ý, lấy ra một bộ ấm chén từ không gian thứ nguyên và chuyên nghiệp rót hai chén trà, một đặt trước mặt Dunkel, một đặt trước mặt chủ mình.
"Cậu vừa tới đế đô phải không? Cảm thấy nơi này ra sao? Đã thử đi dạo nơi nào chưa?"
Nhấc chén trà trước mặt mình lên nhấp một ngụm, cô ta lạnh nhạt lên tiếng hỏi liên tiếp mấy câu.
Dunkel cảm thấy giờ không phải lúc nói mấy chuyện này mới phải, nhưng người ta đã mở miệng hỏi, cậu cũng chẳng thể im lặng không để ý tới được.
"Rất phồn hoa, không tệ nhưng ta còn chưa đi xem, không có thời gian, chuyện này quan trọng hơn."
Trong câu trả lời của cậu còn xen lẫn chút bất mãn khi bị bắt phải chờ đợi vô nghĩa.
Chỉ là người phụ nữ trung niên thì lại nghe ra một hàm ý khác, cô ta cho rằng một kẻ quê mùa như Dunkel lại tới đây ngay thay vì bị sự xa hoa của đế đô hấp dẫn, chỉ có thể là vì tâm lý gấp rút muốn hoàn thành mối hôn sự kia mà thôi. Vội vả muốn bám vào cây cổ thụ đại công tước như vậy, thứ tâm lý này thật đáng khinh, cũng thật đáng buồn.
Bi ai của kẻ yếu.
"Cậu có gấp như vậy cũng chẳng được kết quả gì, ta sẽ không đồng ý mối hôn sự này." Cô ta lắc đầu, điềm nhiên nói.
Tuy đã đoán trước là mình không được chào đón, khỏi nghĩ nhiều thì cũng biết đám người này không đồng ý với mối hôn sự vô lý kia, nhưng Dunkel ngạc nhiên là mình còn chưa nhắc gì tới việc đó kia mà, người phụ nữ ngồi đối diện này có vẻ như đang hiểu lầm gì đó.
"Trước tiên không nói tới thân phận của cậu, mối hôn sự này từ đầu chỉ là một chuyện vô lý, vô ích và vô nghĩa mà thôi. Nó chỉ là một lời hứa suông không có chứng từ hay giấy tờ gì của cha ta và một người bạn không biết là ai đấy, dù cậu có mang tín vật tới đi nữa cũng chẳng có nghĩa lý gì cả. Nhiều lắm thì ta cũng chỉ có thể xét về mặt tình bạn đã từng tồn tại giữa cha mình và trưởng bối trong nhà của ngươi, cho cậu chút ít tiền tài thôi. Cậu thấy thế nào?"
Người phụ nữ trung niên tiếp tục nói, vẫn một mực giữ thái độ ung dung và điềm tĩnh.
"Nếu nó thật sự vô lý, vô ích và vô nghĩa thì ngươi đã chẳng ngồi đây nói nhảm với ta như vậy mà trực tiếp gọi người đuổi đi rồi. Để ta đoán, ngươi không có quyền quyết định nên muốn dùng lời lẽ để đuổi ta đi, đúng không?"
Đã không được tôn trọng, Dunkel chẳng mắc mớ gì phải tôn trọng lại, cậu thẳng thừng vạch mặt tại trận.
Không ngờ tới người thiếu niên trẻ tuổi trước mắt này lại nhạy bén như vậy, lời nói dối của mình vậy mà lại bị đâm thủng ngay lập tức, người phụ nữ trung niên không khỏi xem trọng Dunkel thêm vài phần.
"Không ngờ đấy, cậu có vẻ thông minh hơn bề ngoài của mình nhiều. Đã vậy thì chúng ta nói chuyện như những người thông minh đi."
Bất ngờ thì bất ngờ, nhưng trong tình huống này không thể để bản thân rơi vào thế yếu được.
"Là một người thông minh, cậu chắc phải rõ một điều, chênh lệch của ngươi và con gái ta lớn như lạch trời vậy. Hơn nữa con bé cũng đã có đối tượng thích hợp rồi, cậu không lọt nổi vào mắt con bé, con bé chắc chắn cũng không chấp nhận hôn sự này. Thay vì cố chấp vịn vào khế ước vốn chẳng thể nào thực hiện, sao cậu không đàm phán xem mình sẽ đạt được chỗ tốt gì nếu từ bỏ nó?"
Không lừa gạt được thì chuyển qua đàm phán, lợi ích đủ lớn thì chuyện gì cũng có thể giải quyết.
Hóa ra người này là mẹ của đối tượng kết hôn. Dunkel nghe ra được chút tin tức trong lời nói của người phụ nữ trung niên, nhưng cẫu vẫn chưa nói gì, chỉ lẳng lặng nhìn xem cô ta.
"Một việc làm dễ dàng lương lại cao, một căn nhà ngay trong đế đô này, hoặc cả hai. Nếu cậu không thích hiện vật thì ta có thể đưa tiền mặt cho cậu. Thấy thế nào, ra giá đi."
Trước biểu cảm lạnh lùng kiêu ngạo và sự khinh miệt ẩn trong ánh mắt của người đối diện, Dunkel chỉ cười nhạt một tiếng.
"Ngươi nghĩ con gái mình đáng giá bao nhiêu? Lẽ nào chỉ rẻ rúng như vậy thôi sao?" Cậu nói.
Người phụ nữ trung niên ngay lập tức lạnh mặt xuống, điệu bộ của thiếu niên kia rõ ràng là không hài lòng với mấy thứ này, cậu ta rõ ràng là muốn được nhiều chỗ tốt hơn.
"Có vẻ như cậu không biết lúc nào là nên dừng lại nhỉ?"
Nghe thấy câu này, Dunkel biết là cô ta lại hiểu lầm ý mỉa mai trong câu nói của mình rồi, nhưng cậu lười giải thích, cũng không có ý định giải thích. Cậu đưa tay ra với lấy chén trà trước mặt, nói chuyện với loại người thượng đẳng tự cho mình là đúng này chỉ mới mấy câu thôi đã khiến cậu thấy khát rồi.
Nhưng Dunkel chỉ vừa mới nhấc chén trà lên, còn chưa kịp đưa nó tới gần mặt, cô hầu gái phía sau đã lóe lên một cái, từ đằng sau người phụ nữ trung niên xuất hiện ngay bên cạnh bàn đá, trong tay không biết từ lúc nào đã xuất hiện một con dao, chém thẳng xuống, nhanh như điện chớp.
Dunkel không phản ứng, vì cậu không cảm thấy sát ý, nhát chém này không nhằm vào cậu mà nhằm vào tách trà trên tay cậu. Tách trà và tay cầm bị chém đứt rời, phần thân không còn được nâng đỡ chịu tác động của trọng lực rơi xuống sàn, đánh choang một tiếng rồi vỡ tan, mảnh vỡ và nước trà văng tung tóe.
"Cậu không thể bước vào dinh thự là bởi vì cậu không có tư cách đó. Tách trà này được làm từ bạch ngọc, trà bên trong là lá trà thượng hạng được ngập khẩu từ nước ngoài về, cậu không uống được bởi vì ngươi không có số để uống. Cũng như việc cậu không thể với tới con gái ta vậy, nếu như cậu còn cố chấp, thì kết quả cuối cùng chính là như vậy."
Vừa nói, người phụ nữ trung niên vừa thả luôn tách trà trong tay mình xuống, để nó cũng vỡ tan tành.
"Lừa gạt, dụ dỗ không được thì chuyển thành đe dọa à? Tốt thôi..."
Dunkel đứng dậy, lấy tay vuốt ngược tóc mái lên lên.
"Ngươi không có quyền quyết định, nói nhảm với ngươi như thế đã là đủ nhiều rồi."
Cậu vung tay ném phần tay cầm của tách trà trên tay đi, sau đó xoay người bước ra khỏi đình nhỏ.
"Ta vốn chỉ định tới đây từ hôn cho nhanh để còn về. Nhưng giờ ta đổi ý rồi, tín vật ta sẽ gửi tạm ở chỗ các người, bức thư kia ta cũng sẽ không thu lại nữa."
Dứt lời, cậu giẫm chân xuống đất, cả người bay thẳng lên như một viên đạn pháo, rất nhanh chỉ còn là một chấm nhỏ trên bầu trời rồi biến mất hút.
"Cái..."
Hành động của Dunkel khiến người phụ nữ trung niên và cô hầu gái mở to mắt, kinh ngạc không nói được gì. Cả hai nhận ra mình đã đánh giá sai thiếu niên này một cách trầm trọng, không chỉ có vậy, nếu như lời thiếu đó nói khi nãy là thật, vậy thì bọn họ còn vừa phạm phải một sai lầm cực lớn chỉ vì sự kiêu ngạo của mình.
"Phu nhân..."
Cô hầu gái ái ngại nhìn về hướng chủ nhân mình.
"Có vẻ như chúng ta nhìn nhầm rồi. Cậu ta không chỉ thông minh mà còn ưu tú hơn vẻ ngoài của mình nhiều."
Người phụ nữ trung niên nhắm mắt lại, thở dài một hơi.
"Nhưng thế thì sao? Ta vẫn không hối hận với quyết định của mình, có ưu tú thế nào thì chẳng lẽ còn ưu tú hơn được "người đó" hay sao?"
Khi mở mắt ra, ánh mắt cô ta cũng đã trở nên nghiêm túc hơn.
"Có chút thực lực, chẳng trách lại kiêu ngạo, nhưng như vậy là chưa đủ. Chuẩn bị một chút, để cho cậu ta nhận rõ hiện thực đi."
"Đã rõ."
Cô hầu gái lễ phép cúi đầu, sau đó cũng xoay người bỏ đi để lại người phụ nữ trung niên một mình ở lại, không biết cô ta đang suy nghĩ cái gì.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.