Hồng Mông Linh Bảo

Chương 83:






Chương 83 Tình cảnh vượt khống chế

Minh đem nàng giới thiệu với Dì Hoa, lúc này Dì làm riêng một căn nhà trong thôn ở với đệ tử là hai anh em. Dì Hoa tưởng nàng nói hiểu tiếng Việt đến khi nói thấy nàng ngơ ngác thấy vậy Minh trực tiếp đem trí nhớ tiếng Việt vào thức hải cho nàng. Để hai người nói chuyện làm quen chàng ra khỏi Hồng Mông Linh Châu giới thì thấy cuộc chiến vẫn còn tiếp diễn yêu thú đông đảo nên chiếm thượng phong, Minh thấy vậy nghĩ “nếu không có ai trợ chiến thì chỉ trong chốc lát nguyên anh kỳ còn lại chẳng còn được mấy người, bây giờ hơn ba phần nguyên anh kỳ bị thương loại ra khỏi cuộc chiến, chàng thấy không còn chờ được nữa vội bố trí trận pháp ảo trận lồng khốn trận , trận pháp vừa khởi động, chàng truyền âm chỉ dẫn cho các nguyên anh kỳ ngừng đánh rời khỏi trận pháp.

- Cám ơn tiền bối hỗ trợ.

- Các ngươi chăm lo cho đồng bọn bị thương đi. Còn mấy chục tên yêu thú này bị trận pháp vây khốn, các ngươi muốn xử bọn họ thế nào?

- Đánh chết hết bọn chúng!

- Giết hết bọn chúng các ngươi không sợ yêu nhân nổi giận tràn quân vào thành tiêu diệt cả thành hay sao? Các ngươi trụ nổi nơi này không, có thể bảo vệ dân chúng trong thành an toàn không?

Đang nói chuyện thì họ dẫn tới một vị trung niên nguyên anh kỳ giới thiệu:

- Xin giới thiệu tiền bối, vị này là thành chủ chúng tôi.

- Các ngươi đã thăm dò kỹ gốc gác thực lực của bọn yêu nhân này chưa?

- Dạ, chỉ tìm hiểu sơ lược không chính xác lắm.

- Ngươi kể sơ lược cho ta nghe xem.


Bọn yêu thú này ở khu vực phía bắc Tây Thắng châu sống theo từng bộ tộc, Lang tộc có khoảng nửa vạn, hồ tộc hai trăm ngàn, hầu tộc hai trăm ngàn, xà tộc một trăm ngàn. Không biết Lang tộc lần này dùng cách nào mời được nhiều cao thủ của các tộc khác như vậy.

- Vậy những yêu tộc không thể giết được vì nếu làm như vậy các yêu tộc sẽ đoàn kết với nhau họp lại tấn công nhân loại thì không những thành này bị hại sợ rằng cả Tây Thắng châu sẽ bị nạn. Các ngươi có đủ lược lượng ngăn lại chăng?

- Vậy bây giờ phải làm sao?

- Ngươi kể xem trận chiến này có bởi vì đâu?

Hắn kể lại đúng như dự đoán của Minh. Minh ngẫm nghĩ một hồi rồi nói:

- Thôi được rồi để ta giúp bọn ngươi một phen cũng xem như giúp dân thành các ngươi. Ta bắt bọn chúng xoá sửa một số trí nhớ bọn chúng, khiến chúng mơ hồ không còn nhớ ai là kẻ thù ai là bạn rồi đem chúng ra khỏi thành thả ra.

- Như vậy không biết có được không?

- Không được cũng phải làm thử. Ta đoán cũng kéo dài được một thời gian, trong lúc đó các ngươi phải lo tăng cường lực lượng cho mình sau này nhất định phải cần đến. Thôi ta đi đây

Minh trả tiền rượu và các món ăn đã dùng rồi thu cả trận pháp lẫn mấy chục yêu thú vào Hồng Mông Linh Châu giới, chàng khống chế từng con nghiên cứu trí nhớ của bọn chúng thì thấy khác hẳn của nhân loại, cấu tạo đơn giản hơn nhiều, gồm trí nhớ truyền thừa và trí nhớ sinh hoạt cuộc sống, ngắn hạn, dài hạn, cấu tạo óc não cũng đơn giản chẳng trách tâm trí kém hơn nhân loại rất nhiều. Chẳng mấy chốc chàng xử xong ba mươi mấy con Lang yêu, những trí nhớ liên quan đến nhân loại bị xoá hết, cóp nhặt lại truyền thừa của bọn chúng, riêng có năm con trực tiếp liên quan đến cái chết của người thân nó Minh không những xoá còn sửa lại là bị Hổ tộc giết chết. Sau đó đem các yêu nhân hồ tộc, hầu tộc và xà tộc cũng làm như vậy. Minh sung sướng thấy mình chiếm được mấy chục bộ truyền thừa võ công Lang Hình bát thức, Lang thể luyện pháp quyết, Hồ Phong Vân thập bát thức, Hồ thổ nạp quyết, Hầu ảnh tam thập lục quyền, hầu côn trượng pháp, Xà quyền….. Tuy đối với bản thân không lợi ích bao nhiêu nhưng cho người thân dùng thì dồi dào vô cùng. Chàng đem chúng đến một khu rừng thả hết ra

Mất một nửa ngày dây dưa chuyện yêu nhân song thu hoạch nhiều trên mức chờ mong nên Minh cũng mãn nguyện, vào Hồng Mông Linh Châu giới thì thấy Mỵ Điệp đang chỉ điểm cho Dì Hoa tu luyện, Minh vừa lòng âm thầm rút lui vào thông đạo trở về phàm giới. Lần này chàng không theo đường cũ bay về mà đổi đường qua Âu châu, trong các giờ học đã được học hỏi nhiều về các nước Âu châu, dân giầu có, làm việc kỷ luật cao, hưởng thụ các môn giải trí và thể thao cũng điệu nghệ hơn các châu khác. Minh chấm điểm đi đến dùng phi xa bay mới năm phút đã đến, từ trên cao nhìn xuống phía dưới trung tâm một thành phố nhỏ có một bãi tắm ngoài trời tuyệt đẹp. Chàng liền quyết định hạ xuống đó, sau khi thu phi xa chàng vào Hồng Mông Linh Châu giới thì thấy Mỵ Điệp đã chỉ điểm cho Dì Hoa xong liền bước đến hỏi thăm.

Dì Hoa được Nguyên Anh kỳ chỉ điểm cho tu đạo thu thập được không ít lợi ích thấy chàng đến hớn hở khoe:

- Này cháu xem, vị tiền bối Nguyên anh kỳ này chỉ điểm rất nhiều điều hữu ích cho Dì, Dì muốn nhận nàng làm sư tôn nhưng nàng nhất định không chịu cháu khuyên nàng cho Dì đi!

- Đương nhiên nàng không chịu nhận, cháu gọi Dì còn Dì là đệ tử nàng mà nàng gọi cháu là Hàn Tinh ân nhân tiền bối gì đó, thân phân chưa định rõ, sao nàng dám nhận Dì là đệ tử được. Thôi chuyện này để sau này giải quyết, bây giờ miễn nàng chịu chỉ điểm cho Dì là tốt rồi.

- Mỵ Điệp ngươi có muốn theo ta đi ra ngoài giải trí không?

- Ta cũng muốn đi.

- Ta cũng muốn đi.

Minh nhìn hai anh em Liễu Phong và Liễu Linh-Lan nay đã lớn mười ba mười bốn tuổi.

- Ta đem các ngươi đi sao quản hết được, Dì Hoa hay là Dì đi theo ra ngoài luôn đi trông coi hai đứa dùm cháu.

- Ra ngoài có cái gì hay mà chơi?

- Dì ra ngoài sẽ biết.

- Thôi được! Chúng ta đi cả ra ngoài đi.

Minh đem bốn người ra ngoài, đi đến hồ tắm thì đúng là một hồ tắm nước mặn nhân tạo rộng lớn ba hécta, có nhiều hồ, hồ sóng, hồ phun nước, hồ yên tĩnh thư giãn (hồ này độ muối đậm hơn nên nằm ngửa lên không cần bơi cũg nổi, có thể nằm đọc báo, nếu hai tai đặt dưới nước thì có thể nghe nhạc) ba hồ đấm bóp, hồ trụt ống, hồ cho trẻ em, hồ ngoài trời, hồ tắm nước lạnh, khu vực tắm hơi, phơi nắng, khu vực đấm bóp… Thành phố này thuộc nước Đức, dùng ngôn ngữ Đức và phần đông có thể dùng Anh ngữ, chàng mua cho mỗi người một bộ quần áo tắm, khăn tắm, dầu xà bông tắm, rồi mua vé vào tắm. Hai anh em họ Liễu theo Dì Hoa, còn Mỵ Điệp theo Minh từng bước.

Vào đến phòng thay quần áo tắm, Minh nói:

- Mỵ Điệp, ngươi thay quần áo tắm vào đi, còn quần áo đang mặc cất hết vào trữ vật nhẫn.

Nàng nghe thấy vậy thì nhìn chung quanh, thấy một số nữ nhân mặc đồ tắm đi qua lại thì hỏi:

- Đó là người mang y phụ tắm ư?

- Phải rồi, dễ nhìn không?

- Đây là những phòng thay quần áo, nhớ cài cửa khi thay không có người khác xông vào nhìn thấy hết!!

Minh nói xong vào một phòng kế bên thay quần áo mình. Thay xong rồi đứng chờ Mỵ Điệp. Một lúc sau Mỵ Điệp đi ra, nàng không quen mặc đồ tắm nên bẽn lẽn ôm chỗ này che chỗ kia, lúc này nàng bỏ cả khăn che mặt ra khiến Minh nhìn nàng ngẩn ngơ. Thấy Minh nhìn mình chăm chú nàng càng xấu hổ nói:

- Sao ân nhân nhìn ngạc nhiên như vậy, có gì không đúng hay sao?

- Đúng hết, chỉ có một điều không ổn?

- Điều gì không ổn?

- Nếu ngươi để nguyên bộ mặt mị lực như vậy vào hồ bơi, sẽ có khối người đàn ông phải uống nước hồ vì họ ngắm nhìn ngươi quên vận động chân tay. Ngươi không có thuật cải dung à?

- Không có, nên trước nay phải dùng khăn che mặt.

Minh than thở ngắm nhìn nàng một hồi thấy khuôn mặt nàng cân đối đẹp khôn tả, một khi nhìn vào không muốn dời ánh mắt đi nơi khác nữa. Da trắng mịn không một tì vết so với da Bêbê (Baby) còn mịn và trắng hơn, chàng nhớ lại Nguyên Anh của nàng cũng có khuôn mặt giống y hệt.

- Đây là khuân mặt ngươi tu bổ lúc ngươi trở thành Nguyên Anh cao thủ phải không?

- Chín phần là từ bẩm sinh, một phần là tu bổ lúc phá đan thành anh

- Vậy ngươi có bộ mặt hoàn hảo này mang phiền hà không ít đi

- Hừm!

- Thôi được tiện nghi cho ngươi, ta truyền cho ngươi một đoạn khẩu quyết để Cải Dung, ngươi thử xem có thể dùng được không.

Minh nhớ lại hai bộ Xúc cốt công của Hỏa Vũ và Kim Miêu, tuy không đề cập đến cải dung thuật, song những lúc càng dùng thì có ý tưởng có thể theo thể thức khống chế da mặt sửa lại khi dùng xúc cốt thuật như trước đây đã dùng biến thành một nông dân, chàng sắp xếp lại đoạn kinh cần thiết truyền vào thức hải Mỵ Điệp. Mỵ Điệp nhắm mắt ngồi tĩnh tọa một lúc sử dụng không thành công, thấy vậy chàng nói:

- Ngươi thử lại lần nửa ta đem chân khí phụ trợ cho!


Nàng vừa nghe đã cảm thấy một luồng khí ấm áp mãnh liệt từ vai truyền đến đả thông mấy huyệt đạo đưa đến da mặt làm nhăn mấy chỗ da, thay đỗi đôi má. Sau đó luồng khí ấm tan biến mất.

Nàng vội đến trước gương xem lại thì thấy đôi má hồng đã đổi sang xanh, khoé mắt và miệng có mấy nếp nhăn, thấy kết quả khuôn mặt mình không còn mị lực như trước nữa thì nghe Minh nói:

- Lần sau sử dụng ngươi dùng ý niệm theo cách vừa rồi mà sửa đổi là được. Ta cũng không chuyên về môn này lắm nên chỉ có thể làm như thế.

Hai người vào hồ bơi thấy Mỵ Điệp không biết bơi thì lấy làm lạ, chàng kiên nhẫn giải thích chỉ một hồi cho nàng tập bơi, rất nhanh nàng có thể bơi, thấy Minh làm sao thì làm theo, Minh nhảy xuống hồ bơi lặn nhào lộn thoải mái như trên không, nàng thấy Minh hoạt động trong nước dễ dàng thoải mái như ý thì cũng làm theo thì cảm thấy vui sướng thoải mái vô cùng mỉm cười không ngớt. Đang bơi lội bỗng nghe báo đến giờ mở sóng, thì thấy nước dân lên từng đợt sóng đập vào thành hồ ầm ầm, hai người mặc người chung quanh chơi đùa ngụp lặn, trồi lên chung quanh người vào hồ chơi sóng không ít, tiếng la hét xen lẫn tiếng sóng vỗ nghe nhộn nhịp như cái chợ. Hết giờ sóng vỗ thấy mấy đứa trẻ chơi trò trèo lên vai rồi nhảy lộn mèo xuống nước, Mỵ Điệp thấy vậy thích thú cũng đòi học đòi làm theo, Minh đi đến chỗ sâu đến ngực để nàng trèo lên vai lấy đà nhảy, chàng phụ lực bằng cách ngồi hụp xuống rồi bất thình lình đứng lên, thân nàng vọt thẳng lên không cao sáu bảy thước, mấy chục người chung quanh thấy vậy cả kinh, thì đã thấy nàng uốn thân mình lộn ba bốn vòng trên không rồi mới ngụp lặn xuống nước, mấy đứa trẻ thấy một màn đẹp mắt vỗ tay hô đòi xem lại không ngớt “Zugabe!!!Zugabe!!!Zugabe” Mỵ Điệp hứng thú biểu diễn của chục lần mới chịu thôi. Chờ nàng nghỉ Minh thử nhảy vọt lên một mình, ngồi sát xuống đáy theo thế của con ếch vận hết sức nhảy vọt lên hay tay giang ra vung mạnh, cả thân người vọt lên mười mấy thước muốn chọc thủng trần nhà chàng cả kinh vội dùng Thiên cân trụy, cho người lắng xuống rồi lộn mấy vòng chậm trãi như lăng không, bọn trẻ lại nhìn một màn, với tư thế lộn trên không như phim quay chậm bảy tám vòng rồi chúi đầu xuống nước êm như ru, chỉ để lại trên mặt nước một gợn sóng toả lan, mọi người vội nhìn xuống hồ thì thấy thân hình kia đã vọt nhanh nơi cầu thang bước bờ. Lại một chàng vỗ tay và tiếng hô vang đòi xem lại không ngớt “Zugabe!!!Zugabe!!!Zugabe.” song Minh đã đi sang hồ nước đấm bóp bằng vòi phun nước ngồi, Mỵ Điệp thấy vậy cũng đi theo ngồi bên cạnh, hồ này đường kính khoảng ba mét, các vòi phun nước ngầm phun mạnh vào lưng, có những ốngvòi phun dưới bàn chân, và ống vòi phun vào hai đùi.

Ngồi một lát rồi ra hồ dẫn ra ngoài trời, tại hồ quanh bờ cũng được bố trí các vòi đấm bóp, thêm vào năm ống vòi nước từ lớn trên cao phun xuống, người ta đứng dưới vòi nước cho nước phun trên vai, trên ngực. Minh và Mỵ Điệp thử một vài lần rồi lại đổi sang ống trụt nước, có khi hai người trụt chung, Mỵ Điệp ngồi trước lưng ngả lên ngực, Minh ngồi phía sau ngả nằm xuống cho nước đẩy đi xuống. Thử ống trượt bốn năm lần hai người đổi sang hồ thư giãn thả nổi, quả nhiên chẳng cần phải biết bơi cứ nằm thẳng cẳng giơ hai tay rộng ra để giữ thăng bằng thì người cứ nổi mãi. Mỵ Điệp nằm kề bên Minh nói:

- Ở Phàm giới ngươi ta biết bày đủ loại hưởng thụ, chỉ với các hồ nước mặn mà đã bao nhiêu trò! Họ không cần giờ tu luyện chắc.

- Phàm giới linh khí không đầy đủ như Tu Chân Giới nên ít ai lo tu luyện.

Bỗng có mấy cặp thanh niên thiếu nữ vào hồ, mấy cặp tình nhân xuống hồ ôm nhau hôn môi thắm thiết. Mỵ Điệp thấy thế tính tò mò nổi lên „không biết làm như thế sẽ có cảm giác gì hay ho nhỉ”. Nàng sống ở Tây Thắng Châu mấy chục năm trời chỉ chăm lo tu luyện, sau khi đạt đến Kim Đan Kỳ nhiều người theo đuổi ngỏ lời làm bạn song tu nhưng nàng cảm nhận mỗi khi những người này nhìn thấy nàng thì như thú đói rõ ràng không có ý tốt nên từ chối tất cả, có kẻ ngang ngược thì lại bây nên tranh chấp, Buồn cho nàng mấy chục tuổi đầu nhưng không hiểu tình yêu nam nữ, và song tu ở Tu Chân Giới lại mang ý nghĩa chẳng tốt lành gì, lợi dụng lẫn nhau để tăng tiến tu vi, sau nữa nếu hợp tính nhau thì có tình yêu nẩy nở, song trường hợp này có rất ít.

Mỵ Điệp nhìn cảnh trai gái cứ ở trước mặt mình ôm hôn nhau làm lòng nàng xốn xang, hai mắt nàng thỉnh thoảng lại liếc Minh đầy tình ý, chỉ mong được cùng chàng như những cặp tình nhân kia. Đúng lúc Minh hai mắt mở ra nhìn vào hai mắt nàng như nhìn thấu suốt tâm tư nàng, Mỵ Điệp cảm thấy như mọi tâm tư thầm kín bị chàng thấy hết, hai má đỏ bừng, nhắm hờ hai mắt ngửa mặt đôi môi mọng hé nở như đón mời Minh.

Minh trong lòng chỉ chứa Như Xuân, sáu bảy tháng không được gặp mặt người yêu bây giờ bị Mỵ Điệp một Đại Mỹ Nữ ở bên cạnh mấy ngày, từ khuôn mặt đẹp đến thân hình và mùi hương từ thân nàng tỏa lân làm cho Minh bị cám dỗ chịu không nổi, bây giờ lại bị nàng đưa đôi môi quyến rũ đón mời, những gì được kiềm chế đến nay bỗng như quả bóng quá căng bùng nổ, không còn khống chế được nữa. Minh ôm thân người ngọc đặt vào lòng mình, khẽ hôn nhẹ đôi môi của nàng một nụ, vừa hôn một cái bỗng cảm thấy cổ mình bị tay nàng kéo đến khẩn khoản mời một lần nữa, chàng lại hôn đôi môi nàng, lần này bốn bờ môi dán chặt, đủ vị ngọt ngào có, vị mặn của muối có xen lẫn hương thơm từ hơi thở của nàng càng làm chàng bị lôi cuốn đến sôi trào, thấy có chút vị mặn của muối chàng đưa lưởi ra khỏi môi tìm một vòng, tìm nửa đường đụng phải ngay đầu lưỡi của đối phương đang đi lạc đâu đây, bất giác hai giác quan không hẹn gặp nhau tại một điểm lại chẳng hề muốn xa nhau nên dây dưa không dứt không rời. Thính giác tinh nhạy lại nghe tiếng rên nhỏ từ miệng nàng khiến chàng càng bị kích thích. Khi hai người buông nhau ra thì thấy chung quanh không còn ai, những cặp tình nhân kia đã rời khỏi hồ này từ bao giờ. Minh thấy người nàng còn mềm nhũn trong lòng mình thì ngạc nhiên hỏi:

- Em có sao không?

- Không! Em hạnh phúc sung suớng quá, từ nay cho em theo anh đi.

Minh giật mình nghĩ “không ngờ mới chuyển cho nàng trí nhớ tiếng Việt mới có nửa ngày mà nàng đã có thể nói ngọt như vậy.”

- Em còn chưa biết, anh đã có người yêu rồi. Đáng tiếc anh gặp em hơi trễ.

- Em không cần biết điều đó! Chỉ cần anh yêu em và em yêu anh là đủ.

Minh thở dài sau đó ôm dìu nàng đi ra khỏi hồ bơi.



Góp ý cho truyện Hồng Mông Linh Bảo: tangthuvie/forum/showthread.php?t=58123



Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.