Hồng Mông Linh Bảo

Chương 81:






Chương 81 Luyện quyền cước

Thấy Minh và Tuân không dùng vũ khí hai tên tóc quăn ngoại qưốc mừng thầm, vì bọn hắn sở trường quyền cước rất ít khi dùng đến vũ khí, nay thấy có người dám dùng quyền cuớc tranh đấu vớì mình thì mình nắm cắc phần thắng.
Nguyên vừa rồi Minh dùng đao khí từ cạnh bàn tay chém ra quá nhanh, bọn này không nhìn ra đoán là chàng dùng đoản đao chém hai con Tam Đầu Điểu nên mới xem thường quyền cước của Minh, lại ỷ mình xem như vô địch về môn quyền cước thì xá gì quyền cước vô danh của đối thủ.

Vừa nhập trận Minh đã nhận thấy tên tóc quăn thân pháp nhanh như gió, quyền cước mẫnh liệt, đôi tay mười ngón cứng như sắt thép, như dùi đục lúc lại uyển chuyển từ xa phất vào các yếu huyệt trên người mình, đôi chân thì dùng thứ cước pháp giống như của Thái Quyền, chuyên dùng ống quyển, và đầu gối mỗi khí kề cận.

- „Lăng không phất Huyệt?“

Minh cũng theo tốc độ của đối thủ theo bát quái phương vị chuyển thật nhanh, hai tay đỡ gạt thủ ảnh thành một mạng lưới khí vô hình ngăn chặn những chiêu „Lăng không phất huyệt“ của đối phương. Chàng vẫn dùng thần thức xem chừng Tuân có gặp nguy hiểm gì không?

Quả nhiên thấy hai người đối chiêu vừa tách ra đối thủ đã tay đã phất ra. Tuân liền bị trúng một chiêu Lăng không phất huyệt của đối thủ, toàn thân tê dại, trong kinh mạch như có hàng ngàn con kiến bò qua lại lui về phía sau, tên tóc quăn lớn con thừa dịp nhanh nhẹn xông đến đang dùng đôi tay định bẻ trật khớp, chặt gân cắt mạch của Tuân khiến Tuân muốn lấy phù ra trợ giúp cũng không kịp. Thấy Tuân bị nguy Minh cách không nhắm ngay đầu gối hắn đánh ra một chiêu Xuyên Nguyệt chỉ.

- Hự!

Tên tóc quăn lớn bị chỉ công đánh thủng đầu gối cả người đổ xuống, không hiểu chuyện gì xảy ra tưởng có ai núp trong bóng tối dùng súng bắn đầu gối mình, hắn xem lại đầu gối thì cả kinh, một lỗ thủng đen như bị khoan cháy, biết chân mình không thể nào chữa khỏi được, từ nay tàn tật. Nỗi đau bên ngoài lẫn tuyệt vọng trong tâm hắnn chịu không được chết ngất

Tuân vừa vào trận tấn công ào ạt, song đối thủ nhanh chóng tránh né, thân thủ nhanh tuyệt luân, thỉnh thoảng đánh trúng đối phương một chiêu nhưng cảm thấy hắn không hề hấn gì, thì biết hắn luyện thân thể đã đến trình độ như kim cương bất toại, đột nhiên đối phương dùng hai bàn tay mềm mại các ngón tay trái lại cứng nhọn như dùi đục phất vào các huyệt đạo của mình, Tuân liền cảm thấy từ huyệt đạo tê tái, ngứa ngáy truyền lan khắp cả thân người. Lúc lâm nguy chỉ còn biết lùi lại, song cũng không kịp tránh đối phương lòng thầm kêu „Nguy!!“ thì thấy tay mình bị đối phương chộp được khớp chỏ tay trái bị bẻ trật bỗng đối thủ té nhào trên mặt đất ôm đầu gối xem rồi bất tỉnh thì biết ngay Minh ra tay cứu giúp trong lòng thầm nhủ Tiên thiên võ học cao thủ thân thể thật cường đại, mình đánh trúng hắn mười mấy quyền cước mà hắn chẳng hề hấn gì.


Tên nhỏ con tấn công Minh tới tấp, lăng không phất huyệt của mình không thấy tác dụng gì thì ngạc nhiên vô cùng, nên vội đổi chiến thuật cận chiến, bám sát đối thủ, đá, gối liên tục bị đối thủ dùng cạnh bàn tay gạt đỡ, bất chợt tay phải hắn nắm được vai đối thủ thì cả mừng thầm nhủ“ lần này ngươi không bể vai cũng bị đứt gân cánh tay. Hắn vận chân khí vào các ngón tay biến chúng thành cứng như thép, sắc bén như mũi đao bóp mạnh vào thì cảm thấy tay mình như bóp vào sắt thép đang nung nóng, tay hắn tự động phản ứng buông ra lui nhanh lại phía sau, ý niện vừa thành chân chưa bước đã bị một quyền bật ngược ngay thái dương thân ngã xuống chưa kịp chạm đất đã bị một cước đá tung lên không bay ra đàng xa mười mấy thước nằm yên không biết còn sốngđược không .

Minh vội đến chỗ Tuân đang ngồi, lấy lại khớp tay, dồn chân khí chữa trị huyệt đạo vừa bị tổn thương và trục hết xú khí ra ngoài, lúc này chân khí hắn bị nghịch chuyển đau đớn khó chịu mồ hôi đổ như tắm, mặt máy tái mét, huyệt đao vừa được chữa trị liền cảm thấy cơn đau chấm dứt song sức lực tiêu hao rồi đem Tuân vào trong ẩn thân trận, hai nàng và kim miêu ở trong ẩn thân trận nhìn ra ngoài rõ như đứng bên cạnh nhưng không cảm được khí thế ở ngoài, chứng kiến theo dõi trận đấu từ đầu, thấy Tuân bị thương được cấp cứu đưa vào trong trận liền ân cần chăm sóc rồi để Tuân ngồi xuống xếp bằng lấy lại chân khí tiêu hao.

Minh thần thức phát hiện ra có cao thủ đang đến, chàng vội đem hai cái xác không dở sống dở chết vào Hồng Mông Linh Châu giới rồi đứng chờ.

Trong phút chốc một bóng người thấp thoáng, thân ảnh chưa dừng Minh đã nhận ra một lão già vận trường bào màu lục trạc sáu mươi, tóc bạc muối tiêu dài được búi gọn ra phía sau, da ngăm, mũi cao mắt sáng. Thân hình vừa đứng ổn định đã nhìn thẳng vào mắt Minh hỏi:

- Các hạ là ai? Có gặp hai đệ tử của tôi không?

- Ông muốn hỏi hai tên tóc quăn phải không?

- Đúng vậy!

- Hai tên đó bị ta đánh chết mất xác rồi.

- Ngươi cũng là người đánh trọng thương hai con Tam Đầu Điểu của ta?

- Phải rồi!

Lão già lúc này cả giận, hai tên đệ tử đắc ý nhất đã được truyền tám chín thành võ học của lão. Khi nghe hai đệ tử mình đêm nay hẹn quyết đấu thì lão tìn tưởng tất thắng, lại tặng hai đứa hai con Tam Đầu đìểu làm vật cưỡi vừa hỗ trợ khi cần, chẳng dè chưa đầy một tiếng hai con chim bay về thảm thương chỉ còn hai đầu. Lúc đó lão giật mình sợ đồ đệ thất thủ vội bay lại đây, song đã trễ một bước. Lão trong lòng bốc hỏa nhưng vẫn cố kiềm chế bên ngoài biểu hiện ôn hòa nói:

- Ngươi có biết giết người phải đền mạng không, có nợ phải trả không?


- Cái đó cũng phải xem giết hạng người nào? Có đáng chết hay không?


- Ngươi đã giết hai đồ đệ của ta, mau đền mạng đi thôi!


- Ta hỏi ngươi, ngươi còn sư phụ sư tổ chăng?


- Ngươi hỏi sư phụ, sư tổ ta làm gì?


- Ta giết đệ tử ngươi, ngươi muốn trả thù, nếu ta giết ngươi, sư phụ ngươi đến trả thù, nếu ta giết luôn sư phụ ngươi, phải chăng sư tổ ngươi cũng đến trả thù? Nên ta hỏi cho biết sự việc còn kéo dài dây dưa bao lâu.


- Ngươi!


- Ngươi ngươi cái gì, ngươi có đệ tử không biết dậy dỗ võ đức cho bọn chúng, nên thấy bảo vật thì chúng nổi lòng tham đòi cướp giết ta nên ra nông nỗi.


- Nhiều lời dư thừa, đã là người luyện võ thì có bản lãnh, có sức mạnh thì cướp có gì là sai, ai dám chống đối.


- Hừ, ta hiểu rồi thì ra bọn ngươi không có võ đức, chỉ là võ phu lỗ mãng… Nói chuyện với ngươi thật là vô ích.

Lão già trong khi nói chuyện đánh giá Minh, lúc này chàng dùng thân phận nông dân, không nhận ra chỗ lợi hại của chàng. Hai mươi năm nay lão đã không còn đối thủ với tuyệt nghệ Hiên Viên thập bát Chảo, một môn lăng không phất huyệt, cũng là môn dùng chặt gân, cắt mạch, bẻ khớp xương đối thủ. Không biết bao nhiêu kẻ thù bị thảm bại với tuyệt kỷ này của thầy trò lão. Một khi đối thủ bị trúng đòn, thì đau khổ còn hơn cái chết, gân mạch dứt các khớp xương trật hết ra ngoài sống không được muốn chết không xong nên ai biết thầy trò lão đều tránh xa, hôm nay không ngờ lại có kẻ ngông cuồng dám đem đạo lý ra đòi dậy mình thì càng căm giận thầm nhủ:

- „Để chút nữa ta chặt gân chân tay ngươi, bẻ trật ba mươi sáu khớp xương của ngươi xem còn dám đem đạo lý ra dậy đời hay không?“

Chốc lát khí thế lão già biến đổi, vẻ già yếu biến thành oai phong mạnh mẽ khí thế áp người, hai mắt như hai vì sao sáng chiếu thẳng vào mặt đối thủ, linh khí chung quanh hội tụ như bị lão hấp dẫn cuồn cuộn. Nếu như tinh thần đối phương không đủ kiên định hẳn là bị khí thế lão trấn ấp không sai, chưa đánh đã thua chịu chết.

Minh thấy khí thế lão áp đến như sóng thần cuộn trào, nặng như núi đè xuống, tinh khí thần tự động phản ứng đứng lên tương ứng trong lòng nghĩ „quả nhiên cường mạnh hơn hai tên đệ tử lão mấy lần, có lẽ đã có ba bốn tầng tiên thiên võ giả, chàng cũng không biết mình có bao nhiêu tầng tiên thiên, vì sau khi đột phá thành tiên thiên thành Thánh Thai, bao nhiêu tiên thiên chân khí cung ứng cho thánh thai, và viên châu trung tâm chân khí vòng xoáy nơi đan điền, một số lại cung cấp cho Hồng Mông Linh Châu không rõ thân thể mình cường bao nhiêu nên không biết so với đối phương mạnh yếu bao nhiêu“

Vừa ra tay đã thấy lão dùng tay phải phất đi phất lại mấy vòng chân khí hội tụ đẩy đến một luồng kình khí vô hình cực mạnh theo thế „di sơn điền hải“ ép đến.

Minh dùng hai theo thế trong côn pháp „Hoành sơn thù võng,thần ngư vũ thủy“ (Ngang núi giăng màng nhện, Cá Thần Phun Nước) Một mạng lưới dẻo dai nhu nhuyễn vô hình bao bọc đón trọn lấy luồng khí đang tiến tới, luồng kình khí lập tức bị tinh thần chàng khống chế, bị đưa thẳng lên không trung xoay một vòng chuyển hướng vào đối thủ từ trên cao đổ dốc chéo xuống.
Lão già thấy kình khí của mình bỗng bị một luồng khí nhu hoà của đối phương đón đỡ rồi cuốn mất không kịp thu hồi, lại thấy một luồng khí cực mạnh từ trên cao đánh xuống, kình khí chưa đến áp khí đã bức lão nghẹt thở, lão vội vàng dùng hết tốc độ của mình lui lại phía sau mười trượng nhanh chóng tránh khỏi.

Tuy kịp thời tránh khỏi, tim lão không khỏi đập lên thình thịch, huyết mạch vận hành gia tốc. Chưa kịp ổn định đã thấy đối thủ tung người lên cao vọt đến hai chân liên hoàn tam cước đá tới, cước kình lớp sau mạnh nhanh hơn lớp trước đẩy tới như mạnh sóng dồn nhanh như sấm sét. Lão thấy không kịp tránh vội bắt chéo hay tay trên ngực vận hết khí lực theo thế Phiên Thiên Tháp Thác tay vẫn bắt chéo đẩy mạnh ra, hai luồng kình khí chạm nhau chỉ nghe:

- „Bùng“

Một tiếng vang dội, một nửa phần kình khí ép dội xuống đất biến thành một cái mương sâu hai thước, chung quang bao nhiêu cây cối bị dư kình ép chấn đổ gãy. Lão già bị đẩy lui về phía sau bảy tám bước, còn Minh bị đẩy ra xa hơn mười thước mới đáp xuống đất.

Thấy lực lượng không kém gì mình, cứ xem chiêu đầu của đối thủ thì biết chiêu số chỉ có hơn không kém mình, lão liền quyết định đem tuyệt kỷ Hiên Viên thập bát chảo ra tranh thắng.

Lão già nhảy cao xông lại như thế „đại bằng tróc thử“ hay bàn tay mười ngón vươn ra múa máy như gảy đàn, như nhồi bột mười chỉ khí vừa hình thành, mười ngón biến thành trăm trăm ngàn ngàn ngón tay, ngập trời ngón tay dài nhọn như dùi đục tạo thành một không gian chỉ khí rộng bốn năm trượng vuông, phóng đến Minh.


- Hừ! Quả nhiên lợi hại nhưng đáng tiếc gặp ta nên không gặt hái được gì!

Thấy chảo khí đã đến gần, không ngừng uy hiếp các huyệt đạo trên người đồng thời khóa cứng thân mình lại như khống chế không gian vô số sợi dây vô hình trói buộc lấy mình. Minh hét lên một tiếng thân người bỗng thu nhỏ lại, hai cạnh bàn tay đưa ra múa lên mấy thế kỳ diệu, quỹ tích khó hiểu, những khí kình sắc bén từ cạnh bàn tay lập tức hình thành một bức tường đao khí, bức tường từ từ mở rộng ra, thân thể Minh cũng từ nhỏ biến thành lớn dần, lúc này cao đến hai thước tư. Chảo khí đụng phải bức tường đao khí liền bị cắt đứt thành nhiều mảnh chỉ khí bị cắt từng khúc không còn một tia, chỉ nghe thấy những tiếng „xịt, xèo“ liên thanh một hồi rồi tắt. Không chờ phá hết chiêu Minh đã bay nhanh đến, hình ảnh nơi đang đứng trở thành tàn ảnh biến mất, thân hình thành một bóng mờ xông đến gần hai tay biến thành chảo xuất liên tiếp hai chiêu „Thập chỉ liệp thử“và „Lưỡng kích xung thiên“trong Miêu Tẩy Diện quyền pháp đánh tới.

- Hự!
Lão già tránh không kịp bị mười chỉ khí của mười ngón đánh trúng cắt mười đường từ mặt xuống ngực thành chữ X lớn, trúng đòn vội lùì nhanh lại quả nhiên hai cạnh bàn tay như bóng với hình theo xương sườn từ dưới đánh thốc lên hai tay chưa đánh tới, kình khí đả đánh trúng khiến lão cả thân người bị đẩy lên khỏi mặt đấy bay đi năm sáu thuớc. Lão già thấy mặt và ngực đau rát, lại thấy hai bên sườn lão đau quặn, ruột gan sôi trào, biết mình đã bị nội ngoại thương, ngoại thương không tính là gì nhưng nội thương cũng cần phải chữa trị ngay không thể để lâu nên không tiếp tục trận đấu nữa nói:


- Trận này tôi xin nhận thua! Việc hai đứa đệ tử cũng đành bỏ đó, mai này gặp lại tiếp tục lãnh giáo.


- Nếu ông đã thua thì nghe một yêu cầu của ta.


- Nói đi!


- Khi nào ngươi chưa thắng nổi ta, ngươi không được cho người của ngươi hay mướn người đến làm phiền ta.


- Dĩ nhiên!


Thực ra lão cũng không phải là người hay gây chuyện, lần này chỉ là hai tên đệ tử của lão đi gây chuyện nên vui lòng nhận lời, lão quyết định ẩn danh tu luyện thêm võ công phục hồi danh dự của mình. Không ngờ hai mươi năm không đối thủ nay lại phải bại trong tay Minh, nếu lão biết mình thua trong tay một thiếu niên thì lại càng đau đớn thảm thương hơn, có thể chán nản mất hết chí phấn đấu…


Minh đối với lão già này cũng không muốn đuổi tận giết tuyệt, nếu có cơ hội thêm để thí nghiệm những chiêu võ mới thì vui sướng hơn nhiều, vừa rồi sau khi lão đánh chiêu đắc ý thì quá tự tin không phòng thủ nghiêm ngặt bị mình xuất kỳ bất ý phản công trở tay không kịp nên mới thắng được hai chiêu. Lần sau lão cảnh giác thì chưa chắc dễ dàng thắng lợi. Đây là nói về so chiêu quyền cước võ kỹ không dùng tinh thần lực và các công pháp bá đạo từ tu chân giới.



Góp ý cho truyện Hồng Mông Linh Bảo: tangthuvie/forum/showthread.php?t=58123



Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.