Hồng Mông Linh Bảo

Chương 78:






Chương 78 Hắc Tháp dọa người

Bây giờ là 24 giờ bắt đầu một ngày mới Minh lên sân thượng hít một hơi dưỡng khí thanh tân, thần thức bắt đầu thả ra đi về hướng xx Thảo viên thì đã thấy mấy chục chiếc xe Honda, Motor dựng trong thảo viên trên một trăm thanh niên thiếu nữ tụ tập nhộn nhịp, chính giữa kê một cái bàn bốn cái ghế gấp, bốn anh em Hùng, Dũng, Can và Trường ngồi chung quanh bàn trong lòng ôm bốn người đẹp trẻ trẻ, nhỏ nhỏ xinh xinh, không biết đã tới tuổi trưởng thành chưa. Trên bàn bày đồ nhắm, bia và rượu. Bốn nàng kia không ngừng tiếp đồ ăn và bia, tất cả được đút mớm cẩn thận.

- Không biết tên kia có dám đến đúng hẹn không, nếu đến chúng ta xử hắn như thế nào?

- Còn thế nào nữa, bắt hắn dần một trận nhừ như con giun, sau đó bắt hắn bồi thường mười lần tiền chi phí nhà thương cho anh em.

- Chị Bạch Hạc đến nay vẫn chưa có ý trung nhân, hay là hôm nay bắt tên đó làm nô tình cho chị Bạch Hạc.

- Chắc Bạch Hạc không dám đâu, hôm qua năm đứa bị tiểu quỷ đó hành hạ cho chết khiếp bây giờ còn sợ hãi, nghe chúng ta nói về tên tiểu quỷ này đã tái mặt rồi.

- Tiểu quỷ đó đến bây giờ vẫn chưa dám ra mặt, chỉ dùng tiếng tiêu và thú vật tấn công chúng ta.

Ngay lúc này một nông dân sau lưng đeo một cái gùi của người dân tộc tiến vào thảo cầm viên bỗng một thanh niên chận lại hỏi:

- Này tên nhà quê, muốn đi đâu đó!

- À, tôi chỗ này có ít rượu cần không biết ở đây có ai muốn mua không?


Bỗng nghe giọng từ phía trong:

- Mau dắt thằng nhà quê bán rượu vào đây.

- Dạ vâng!

- Mọi người nhìn thì thấy một thằng nhà quê trung niên sau lưng đeo một cái gùi dân tộc nhỏ tiến vào thì khinh thường không xem ra gì.

- Thằng kia, mày ngoan ngoãn đem hết rượu cần đưa cho chúng ông, thì ông tha cho mày được an toàn rời khỏi nơi đây.

- Cậu nhỏ nói gì, tôi đang đi bán rượu chứ không phải cúng rượu đâu. Không được đâu!

- Mày còn ngoan cố à, mày tưởng chúng ta hiền lành không làm gì được mày à? Mày nên biết thằng nào làm trái ý tao thì trả giá cái gì không? Cái Chết! Xem như mày không biết chưa phạm tội bây giờ tao đã giải thích rõ rồi. Tao ra lệnh một lần nữa “Mày mau nộp rượu ra đây cho chúng anh dùng.”

- Không được! Rượu này tôi chỉ bán, không cho.

- Mày muốn chết phải không? Xuân, Hạ, Thu, Đông đâu! Mau ra làm việc.

- Đánh chết thằng cù lần ngoan cố này cho ta.

Xuân, Hạ, Thu, Đông không phải là bốn anh em mà là tên trùng hợp Hạ và Thu là hai đứa con gái Nhật-Hạ Mộng-Thu, Xuân và Đông là hai đứa con trai Quang-Xuân Cảnh-Đông được cha mẹ đặt tên đẹp đến thế không ngờ lớn lên tuổi thiếu niên lại adua theo băng đảng.

Xuân và Đông xông lại trước mặt trung niên nhà nông một đứa đấm thẳng vào mặt một đứa đá vào hạ bàn. Chờ quyền cước đến sát còn cách 1 tấc nhà nông chợt bước xoay qua trái một 270 độ tránh được cú đá quét hạ bàn cú đấm thì trúng ngay cái gùi phía sau nhà nông, Xuân chỉ thấy tay mình như đánh vào một tấm lưới sắt ẩn tàng đầy co giãn thân mình liền bị sức bật của tấm lưới đẩy bắn ra năm thước, hai chân vội xuống tấn nhưng vẫn còn bị tiếp tục đẩy lui năm sáu bước nữa đụng vào mấy tên đang đứng xem té lăn xuống đất chồng hất lên nhau thành một đống.

Vừa xoay tránh né hai tên con trai đã thấy hai cô bé mặc váy ngắn một vàng một hồng vung gót chân lái vào mặt và cổ mình, nhà nông vội xuống thiên cân trụy trọng lượng cả người dồn xuống hai bàn chân và ống quyển người ngả gập về phía sau đến khi chiếc gùi sắp chạm đất thì thân như lò xo bật thẳng trở lại, đã thấy tên con trai còn lại xông đến phía sau đá thẳng, người nhà nông nhảy lên xoay nhanh người lại vừa chân vừa chạm đất, chân trái đá quét ra trúng chân đang đá tới, chiêu đá lập tức bị chặn đứng thì chân từ thế quét nửa chừng bỗng đổi thành đạp, tên kia đang đà đá bị đạp vào bụng người gập lại văng bổng ra phía sau, mấy tên phía sau vội chạy tránh né khiến hắn rơì xuống đất nằm yên bất tỉnh.

Người nhà nông lại nghe thấy gió phía sau thì biết hai cô bé từ phía sau tấn công tới liền nhảy lên cao tránh né xoay người ba bốn vòng liền, nhìn xuống quả nhiên như dự đoán hai cô bé chuyên phối hợp đá chiêu đắc ý nhất Giò lái, khi hai cô đá năm cái liên hoàn liền phải thu chân phải lại thì Nhật-Hạ đã thấy chân phải của mình bị người nhà nông cúi xuống dùng tay trái ôm lấy đẩy chúi đầu xuồng, mông xoay về hướng đối thủ, nàng cả kinh chưa kịp giãy dụa gì thì đã nghe “bẹp” một tiếng đồng thời cảm thấy một bên mông đau rát chịu không nổi rên lên một tiếng “ự” sau đó chân phải được tự do, nàng vội đứng dậy lấy tay xoa mông không ngớt.

Người nông dân sau khi đánh vào mông cô bé thì cảm thấy tay đánh vào mơi mềm mại, độ đàn hồi co giãn khác thường chưa từng thấy thì lẩm bẩm “đánh đã tay thật, êm thật”. Trong lúc đó cô bé còn lại một mình chiến đấu thì lại có lệnh:

- Tất cả chú ý năm tên một lần xông lên cho ta!

Bỗng thân ảnh người nông dân biến mất, lại nhe thấy hai tiếng “bẹp, bẹp” nhìn lại thì đã thấy cô bé Mộng-Thu mông đang bị người nông dân kê lên đùi đánh hai cái. Thấy vậy năm tên xông vào thì bóng người người nông dân lại biến mất bên tai nghe hai cô bé nghe “Hai con bé mất dạy này, để cho ta thay ba các ngươi dạy dỗ, còn nhỏ phải ở nhà với ba má, ngoan ngoãn đi học. Nghe chưa! Hai đứa đi về đi, lần sau chớ để ta bắt gặp mặt trong băng đảng, nếu không, Hừ.” trong khi cả bọn kia không nghe không thấy gì.

Trong khi đang ngơ ngác tìm kiếm chung quanh thì một trăm mấy chục đứa, chỉ chừa hai cô bé lúc nãy giao thủ với người nông dân, số còn lại chỉ cảm thấy trời tối sầm lại, giơ tay lên không thấy ngón bào, không khí lẽo khiến ai nấy người run lên lẩy bẩy, răng đánh vào nhau đồng thời nghe thấy nhiều tiếng lạch cạch chung quanh.

- Đây là đâu?

- E rằng chúng ta đã bị bắt nhốt ở một nơi bí mật.

- Phải chăng đây là âm phủ, chúng ta đã chết cả lũ với nhau?

- Hu, hu! Ta chưa muốn chết. Ta còn ba mẹ ở nhà …

Hai cô bé mông còn đau rát nghe thấy giọng cảnh cáo nhưng vẫn đang còn bướng bỉnh ngoan cố không phục thì thấy chung quang bạn bè biến mất hết chỉ còn trơ trọi hai đứa, lúc này sợ quá la to:

- Có ma! Có ma!

Rồi cắm đầu chạy mất không dám quay đầu lại thì tai lại nghe:

- Này hai cô bé sao không lấy xe mà chạy về.

Hai cô bé nghe thấy càng chạy nhanh hơn không dám quay đầu trở lại.

Thì ra Minh giả trang người nhà nông dọa hai cô bé sợ hãi chạy thục mạng. Còn lại hơn trăm tên bị chàng bắt nhốt vào kiện Hắc Tháp, vốn là nơi nhốt âm hồn nên tất cả thấy tối đen lại lạnh lẽo. Minh nhìn quanh thấy còn ngổn ngang mấy chục chiếc xe hai bánh và bàn ghế gấp vội thu hết vào trữ vật nhẫn. Chàng nhẩn nha đi bộ về thì nghe thấy nhiều tiếng khóc từ một căn nhà vọng lại vộì ẩn thân vào xem chuyện gì, thì thấy năm bảy người tập trung ở gần một cái giường ba bốn người đàn bà khóc lóc thảm thiết.

- Ông ơi là ông sao sớm bỏ tôi lại một mình trên đời!

- Ba ơi!

Minh nhìn lên giường thì thấy một ông già khoảng 60 tuổi vừa tắt thở. Đang định bỏ đi thì thấy một âm hồn nửa trắng nửa đen từ xác ông già bay ra. Hồn ông già vừa ra thì đã Minh cảm thấy không khí ba động thấy ba bóng đen, Minh đã quen nên nhận ngay ra bọn quỷ mình đã gặp mấy lần. Ba bóng quỷ xông tới bao vây âm hồn lão già kia khiến lão kinh hồn đáng tởm run giọng hỏi:

- Ba ngươi là ai, tới đây làm gì?

- Làm gì à ngươi còn không hiểu à? Đương nhiên là đem ngươi đi địa ngục. Ngươi chẳng là cùng bọn với chúng ta là gì, kỳ trước ngươi đã nghe lời làm theo lời của chúng ta ha ha, tham nhũng mấy tỷ, lại ngoại tình thông dâm đúng như ý của bọn ta, một khi ngươi làm theo cũng có nghĩa là ngươi thuộc về chúng ta. Thôi đi thôi Satan, cùng quý quỷ vương, Quỷ phán quan…đang chờ chúng ta đưa ngươi về.

- Đồ lừa gạt, đồ đểu cáng, tôi cả đời ngu ngốc ngốc, có mắt như mù.

- Thôi đừng tự trách nữa, ngươi được hưởng bao nhiêu niềm vui sướng trên đời, em đẹp lại trẻ măng tơ, nhởn nhơ ngươi cũng đã được hưởng không biết bao nhiêu, tiền bạc đầy dẫy là chúng tao dẫn tới đưa cơ hội cho ngươi.
- Tao không muốn đi theo chúng quỷ tụi bay.

- Ngươi muốn chống lại mà được à.

- Ahh, ai cứu tôi với, cứu tôi với.


Minh lại thấy không khí ba động thì thấy hai bóng trắng bay lại, khi tới gần thì thấy hai trẻ nhỏ đàng sau có cánh, không khác gì thiên thần chàng hay tạc tượng Hang Đá Giáng Sinh, chỉ khác một điều ánh sáng từ thân Thiên Thần không ngừng tỏa ra đẹp tuyệt vời, không có gì ở phàm giới hay Tiên giới có thể sánh bằng. Chàng mừng thầm “không ngờ hôm nay có cơ duyên gặp được Linh hồn, Quỷ và Thiên Thần chắc là có một màn tranh chấp”. Hai thiên thần bay chưa đến đã quát:

- Dừng tay! Ba tên quỷ kia đừng hòng giành giật linh hồn của chúng ta.

- Cái gì, tên này rõ ràng là của chúng ta, hai ngươi xem toàn thân hắn đen mun như thế này sao lại thuộc về các ngươi cơ chứ?

- Nói bậy, vừa rồi ta còn nửa trắng nửa đen, ba tên quỷ các ngươi vừa động tay chân làm gì vào thân tôi.

Minh ngạc nhiên nhìn kỹ, quả nhiên hồn lão bây giờ đen kín toàn thân thì nghĩ:

- Quả nhiên ba tên quỷ này vừa động tay chân trên thân lão, may mà có ta ở đây chứng kiến.

- Nói bậy, bọn ta kéo tay chân ngươi đi theo bọn ta thôi chứ có làm gì ngươi. Ha ha, ngươi lấy gì làm chứng đây. Đi theo chúng ta thôi cho khoẻ.

Một trong hai Thiên Thần nói:

- Chờ đã, chúng ta tìm được nhân chứng rồi. Mời vị Tinh Quân ra mặt làm chứng cho Linh hồn tội nghiệp này được như vậy chúng ta hết sức cảm tạ.

Minh giật mình thầm nghĩ:

- “Chẳng lẽ mình bị lộ, phải chăng vị Thiên Thần này phát hiện thấy mình?”

Sau đó liều mạng thu lại ẩn thuật bước đến nói:

- Đúng vậy! Ta có mặt ở đây xem lâu rồi, lúc linh hồn này vừa ra khỏi xác thì ta thấy nửa trắng nửa đen, sau đó ba tên quỷ này chạy đến bao vây rồi nắm tay chân làm thật pháp quỷ gì đó sau đó linh hồn này trở thành đen đủi như bây giờ.

Lúc này chẳng những hai thiên thần, ba tên quỷ, linh hồn lão già còn có tất cả mọi người đang khóc lóc bỗng thấy một trung niên người nhà quê hiển hiện trước mặt mọi người khiến cả những người đang khóc cũng giật mình thất kinh. Kẻ nào yếu vía liền bị dọa té xỉu, những người còn lại im phăng thin thít, tim dập thình thịch, lông tơ khắp người cùng tóc gáy dựng đứng lên hết thảy.



Góp ý cho truyện Hồng Mông Linh Bảo: tangthuvie/forum/showthread.php?t=58123



Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.