Hồng Mông Linh Bảo

Chương 68:






Chương 68 Như Ánh Sao Rơi

Hôm sau buổi chiều Hàn Tinh đón Tiêu Khắc vào Hồng Mông Linh Châu giới rồi theo thông đạo đi về phàm giới, vừa về đến khu rừng AMARZON chàng thấy thời gian lúc này đang buổi chiều sáng, 6 giờ sáng chim ra khỏi tổ không được bao lâu, thấy nơi này chim muông, thú vật nhiều loài kỳ lạ chưa từng thấy ở Đắc Lắc, chàng lấy Thanh Vân Tiêu ra tấu một khúc kêu gọi bọn chúng, những loài chàng thấy đẹp thì thu vào mỗi loài một cặp, nhiều nhất là những loài chim, gà rừng, chim trĩ, công, ngỗng trời, cò, hồng hạc sau đến là loài bò sát...

Thu thập chọn lọc khoảng hai tiếng chàng giải tán số còn lại, sau đó dùng thần thức quét ra tám hướng. Chàng phát hiện khoảng 70 km về phía bắc có một thác nước, chàng đến bản đồ gần đó tra thì ra là San Rafael Falls, Quijos River liền tò mò đến xem, thác cao 150 m trông thật hùng vĩ, tiếng nước tuôn xuống vỗ vào mặt đá dưới đáy vang lên ầm ầm, lúc này còn sớm nên chẳng thấy một bóng người.

Khí hậu vùng Amazon nóng, mặt trời phương đông vừa lên nhiệt độ đã tăng lên nhanh chóng, Hàn Tinh nhảy xuống đáy thác lấy tay thử nước thì thấy mát lạnh, nước rất sạch sẽ, chàng cởi lấy hết quần áo ra cất vào trong trữ vật nhẫn, thân để trần truồng như nhộng nhảy xuống hồ nước dưới chân thác nước tắm một hồi, dưới nước thấy mấy con cá bơi qua thì ngạc nhiên nghĩ „nước động mạnh như vậy mà cũng có cá sống dưới hồ“, chàng đứng yên thì người chìm xuống ngập đầu, chàng nhớ trong trữ vật nhẫn mình có viên tị thủy châu của Dương Khôn đại ca tặng vội trồi người lên lấy ra chú quán vào một tia chân khí, viên tị thuỷ châu biến lớn ra trong suốt như quả cầu lớn, ý vừa niệm vào trong đó người chàng đã ở phía trong, chàng ngồi xếp bằng xuống quan sát cảnh chung quanh thấy đàn cá bơi ngay trước mắt mình, thỉnh thoảng lại có tép, rắn nước..

Khi vào phía trong lại phát hiện mấy loại thủy sinh, dương xỉ, tiêu thảo, hoàng quan thảo, nhiều loại rêu, trông rất bắt mắt chàng tiện tay lấy bỏ vào Hồng Mông Linh Châu giới trong hồ làm giống.

Dạo trong hồ một hồi Hàn Tinh đã chán, chàng thu tị thuỷ châu lại thì nghe dường như có tiếng nói phía trên, chàng dùng thần thức xem thì đã có mấy nhóm người du lịch đến xem thác, chàng thừa lúc không ai để ý nhảy vọt lên cao trên mặt nước bảy tám thước, người đang còn trên không, thân người rung mạnh một cái, cho tất cả nước trên người ráo bớt vận hoả khí ra làn da cho khô, rồi lấy quần áo mặc vào người bay chéo lên đứng trên một mỏm đá, bốn động tác nhanh không thể tưởng tượng kịp, chớp mắt đã xong. Bỗng chàng nghe có giọng con gái nói tiếng Anh hỏi:
- Các bạn vừa rồi có thấy gì không?

Không ai nói gì một lúc sau một người hỏi lại, vậy cô vừa thấy gì?

- Không biết có phải tôi quáng mắt hay không, vừa rồi tôi thấy trên mặt hồ nước khoảng mười mét có một người đàn ông ở trần truồng lơ lửng thoáng qua một hai giây, chớp mắt nhìn đã không còn thấy nữa. Chẳng lẽ dưới thác có ma, không đúng, giữa ban ngày sao có thể có ma được?

- Chắc cô quáng mắt thì đúng hơn.


Hàn Tinh nghe vậy cười thầm:

- May thật, chậm một chút là bị phát hiện.

Hàn Tinh đi trong rừng AMAZON gặp cây gỗ quý thì thâu một cây làm giống, thỉnh thoảng nhặt cả hạt. Chẳng mấy chốc đã đến giữa trưa, chàng muốn khởi hành về Đắc Lắc, nghĩ lần trước mình với sự trợ giúp của Hoả Vũ cần một đêm mới về tới, bây giờ đem phi xa ra sử dụng tốc độ tối đa xem cần bao lâu.
Quyết định như vậy chàng xuất phi toa ra khởi động, linh thạch trong ngăn nguyên liệu vẫn còn nhiều chàng vào phòng lái điều chỉnh hướng bay, độ cao chàng lấy bừa 1000 km, phi xa vừa được chàng chỉnh xong, ấn vào nút khởi hành, phi xa vọt lên cao so với hỏa tiễn còn nhanh hơn có lẽ không kém vận tốc ánh sáng bao lâu chưa được mười phút đã thấy trời tối, mười phút nữa phi xa chúi đầu bay xuống, Hàn Tinh vội chỉnh vận tốc chậm lại, phi xa đã đáp xuống mặtt đất, chàng vội thu phi xa lại.

Chưa kịp nhìn chung quanh đã nghe tiếng đàn ông nói:

- Mày vừa thấy gì không?

- Dường như một sao băng.

- Không phải sao băng mà là sao rơi, rõ ràng tao thấy một ngôi sao xẹt xuống ngay trên đầu chúng ta.

- Nói bậy, nếu rơi ngay trên đầu chúng ta sao ta không nghe thấy tiếng động.

Minh dùng thần thức quan sát thì thấy trên sân thượng một toà cao tầng có mười bảy người, trong số đó ngườì lớn có, con nít có, đàn bà cũng có. Mọi ngườì đang chuẩn bị bữa ăn trên sân thượng, thật là một tình cảnh không khí thiên nhiên đoàn tụ hạnh phúc hưởng thụ.

Đêm nay trăng sáng cảnh đẹp như tranh, chị hằng tròn trịa mập mạp to lớn hơn mọi ngày khiến khi người ta nhìn lên bầu trời tưởng như mâm vầng sáng êm dịu treo ngay trước mặt, chung quanh ngàn vạn sao lấp lánh lung linh như tranh sức so tài, tỏ hết ra quang lượng vốn có của mình.

Hàn Tinh nhìn lên bầu trời cao tưởng tượng thầm nhủ, ta dường như cũng vừa trên đó xuống đây, hưởng thụ một chút cảnh đêm trăng chàng quan sát đường xá nhận định thì ra đang đứng ngay một góc phố Buôn Ma Thuột, chàng vội bay đến nhà Tuân. Đem hắn ra khỏi Hồng Mông Linh Châu giới nói:

- Tới nhà mày rồi, mày về ôn bài nếu nhắm không kịp thì gọi tao. Còn đúng ba ngày nữa là thi, nếu tao không lầm.

Nói xong không chờ Tuân nói gì đã biến mất như nhập làm một với bóng trăng.
Nghĩ lại kiện Phi Xa làm Minh vui mừng vui sướng, không ngờ tiện lợi như vậy, từ AMAZON về Buôn Ma Thuột chỉ mất hai mươi phút, thật là so với ngự đao nhanh hơn nhiều lắm, so với máy bay thì không chỉ nhanh gấp mấy chục lần.

Có kiện phi xa này ta muốn đi Tu Chân giới thì sáng đi chiều về cũng không thành vấn đề. Thật là thứ tốt, lúc nào hứng thú thì nghiên cứu thêm có khi tự luyện ra phi xa loại nhỏ hơn làm phương tiện di chuyển trong nước thì tiện lợi và vui sướng biết mấy.

Minh về đến nhà thì mới chín giờ tối. Mọi người đang xum họp thì thấy Minh bước vào nhà, không khí liền trở nên nhộn nhịp vui vẻ hẳn lên, trong số đó nhất là thằng Rần, hai mắt sáng lên, hai tháng nay không có chỗ học lén võ công buồn rầu nay thấy chàng về trong lòng như bắt được của báu, chẳng khác gì món đồ chơi đã mất nay đã tìm được trở lại.

Minh vừa vào phòng đi thẳng đến chỗ Mai-Nhị ngồi nói:

- Mẹ, nhớ mẹ quá đi thôi!

Nói xong ôm mẹ hôn ba bốn cái vào hai má.

Mai-Nhị vừa thấy Minh về, thấy con mình mới xa hai tháng đã khác hẳn lớn thêm không ít, dáng vẻ một thanh niên hiên ngang hùng dũng, lại không kém phần phong nhã tiêu sái, trong lòng ấm áp lẫn vui mừng hạnh phúc. Bỗng thấy nghe con mình nói câu “Nhớ mẹ quá đi thôi!” thì đôi mắt ấm lên hai giòng lệ rưng, thì đã được con mình tới ôm hôn mấy cái. Lúc này nàng chợt nhớ tới chung quanh trẻ mồ côi nhận mình làm mẹ đang xum vầy nên ngượng ngùng mỉm cười trong niềm hạnh phúc, hai làn mi đã ươn ướt nói:

- Cái thằng này, đi chơi đâu bây giờ mới mò về còn nói nhớ nhớ mẹ. Ai tin được.

Minh đỏ mặt múa tay chân ra dấu nói:

- Con nhớ mẹ thật mà. Đi xa hai tháng tưởng như hai năm.

Cả bọn nhỏ thấy cảnh vừa rồi trợn mắt ngạc nhiên nhìn một màn tỏ lòng yêu mến, tự nhủ chính mình còn chưa bao giờ ôm hôn mẹ hay được ôm hôn thân thiết như vậy, nhất là mấy đứa con gái. Sau lại thấy hai mẹ con đều ngượng ngùng nên nhịn không được cười ầm lên.

Minh thấy vậy liền nhìn bọn nhỏ, bất chợt đưa tay bắt được đứa con gái nhỏ nhất mới lên ba, bế vào lòng hôn nó một chút. Con bé giãy dụa nói:

- Thả em ra....ah

Nói đến đây mặt đỏ bừng, bất chợt cảm thấy nằm trong lòng chàng thật thỏa mái, như có một tia nóng xâm nhập vào người, phân tán trong người khắp các kinh mạch, huyết mạch, lại cảm thấy một nỗi an bình chưa bao giờ có, con bé chẳng hiểu gì chỉ cảm thấy thích được nằm mãi trong lòng Minh, hai mắt nhắm lại hưởng thụ.

Minh không ngờ con bé phản ứng như vậy vội thả nó xuống đất thì thấy nó tỏ vẻ luyến tiếc nhưng không dám nói gì.

Minh lại chộp bắt được một thằng con trai, nhìn lại thì nhận ra ngay thằng Rần, chàng cũng ôm hôn nó như con bé kia. Thằng Rần hoảng hồn kinh hãi hét lên:

- Thả em ra...

Minh nghe nó hét thì cười thầm nghĩ:

- “Đời nào ta chịu thả ngươi”.


Thằng Rần giẫy mấy cái thấy người tê rần lên, khí nóng tràn vào thân thể, tim đập bập bùng gia tốc nhanh như ngựa phi nước đại. Luồng khí nóng mãnh liệt theo kinh mạch bất giác nhâm mạch huyệt khí hải, hạ uyển, trung uyển, cự khuyết, cưu vĩ, chiên trung, thiên đột, hơn một nửa số huyệt thuộc nhâm mạnh được đánh thông. Minh vừa ôm nó vừa nội soi thằng Rần thấy một loạt huyệt đả thông thì mừng dùm cho nó, nhờ chuyên cần lén lút luyện võ thân thể đã mạnh lên không ít, trùng hợp được một tia chân khí của Minh hỗ trợ làm cho Rần gặp cơ duyên lớn. Minh thấy chuyện tốt xảy ra cho nó liền dẫn dắt tia chân khí vận hành đúng đường lại tryền âm cho nó:

- Mau ghi nhớ đường lối chân khí nóng đang chuyển động trong kinh mạch, lúc rảnh ngươi ngồi xếp bằng luyện tập dẫn dắt khí chạy theo đường lối đó là được.

Lúc dầu thằng Rần người tê dại giẫy dụa cũng không được, sau lại thấy luồng khí ấm chạy lung tung trong người, rồi cảm thấy “bùng” đau nhói một cái sau đó người thoải mái dễ chịu chưa được bao lâu lại đến chỗ khác trong người cứ vậy lập đi lập lại bảy lần, sau đó nghe tiếng Minh chỉ dẫn ghi nhớ đường vận chuyển khí ấm kia.

Minh khống chế cho khí chạy đúng đường năm bảy lần rồi buông thằng Rần ra. Nó đứng dậy tay chân hoạt động mấy cái liền cảm thấy trong người tiềm tàng không biết bao nhiêu sức mạnh, lại cảm thấy hơi thở của mình mạnh mẽ và dài hơn trước nhiều. Rần mừng rỡ quay lại nhìn Minh nói:

- Cám ơn Minh ca!

Minh thấy nó cám ơn thì thấy vừa lòng khẽ gật đầu không nói gì, những đứa kia thấy nó tự nhiên nói “cám ơn”thì ngạc nhiên không hiểu chuyện gì đã xảy ra.


Mọi người về phòng nghỉ ngơi, Minh mời mẹ đến phòng mình thưa chuyện mấy tháng nay, Mai Nhị nghe đến khúc chàng tỏ tình với Như Xuân thì ngạc nhiên sau đó thở dài thấy vậy Minh hỏi:

- Mẹ con yêu em Xuân mẹ không vừa ý hay sao?

- Con đã trưởng thành rồi nên yêu ai mẹ cũng đồng ý, nhưng con yêu Như Xuân thì có lẽ con gặp khó khăn trắc trở, mẹ có linh cảm như thế nên thở dài thôi.

- Xin mẹ yên tâm, dù gặp khó khăn đau khổ nào con cũng chịu được.

- Con tự tin thế, đừng nói mạnh, để đến lúc đó mẹ xem con ra sao.

Minh lấy một viên Dưỡng nhan đan, một viên Thọ Nguyên đan ra tặng mẹ:

- Đây là viên Dưỡng Nhan đan và thọ nguyên đan, mẹ dùng nó thì sắc đẹp tuổi trẻ được giữ lâu dài và sống thọ hơn.

Mai-Nhị ngạc nhiên nói:

- Thứ này chỉ nghe trong cổ tích thần tiên, không ngờ có thật.

Sau đó trầm ngâm suy nghĩ rồi nói:

- Minh con! Cám ơn lòng hiếu thảo của con. Song mẹ không nghĩ đến sẽ dùng nó.

- Tại sao mẹ không muốn dùng nó?

- Con không nghe sư tổ dậy sao, cuộc đời sống theo tự nhiên là tốt nhất, quan trọng là phải sống sao nên người, có đầy đủ các nhân đức là được, còn kéo dài tuổi thọ thì không cần, trái lại làm như vậy còn sai ý trời là khác, còn Dưỡng Nhan đan mẹ cũng không dùng, mẹ muốn để tự nhiên, người già thì có nét đẹp của người già. Những người già trải đời trên mặt có nhiều nếp nhăn, biểu lộ những gian nan khổ cực lẫn đắng cay chồng chất cả đời tạo thành, người hời hợt nhìn vào xem thường không hiểu được nét đẹp cho là xấu xí, người tế nhị sẽ nhận ra những điều cao đẹp ẩn tàng trong đó biết giá trị đau khổ thì kính nể thêm và nhìn ra vẻ đẹp của nó.

Minh nghe vậy liền hiểu ngay mẹ sống theo tự nhiên hợp với ý trời, khiêm nhường, không tham lam kể cả sắc đẹp lẫn tuổi thọ thì không buồn trái lại càng thêm kính mến, hôm nay lại phát hiện nơi mẹ thêm nhân đức này, có lẽ nhờ thấm nhuần tinh thần của sư tổ hay tinh thần phục vụ trẻ mồ côi mà có.



Góp ý cho truyện Hồng Mông Linh Bảo: tangthuvie/forum/showthread.php?t=58123



Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.