Hồng Mông Linh Bảo

Chương 56:






Chương 56 Gặp Lại Như Xuân

Chẳng mấy chốc kỳ thi học kỳ 2 cuối năm đã qua, đối với khối lớp 9 cũng là thi tốt nghiệp trung học cấp II, liền chuẩn bị làm đơn thi tuyển sinh vào trung học cấp III. Minh bàn với Lê Tuân:

- Mày xem trung học cấp 3 chỉ có ba năm, nếu ba năm trung học kém chất lượng thì mình khó mà thi vào đại học. Mấy năm nay thi vào đại học càng ngày càng khó, năm nay khó hơn năm ngoái, năm tới khó hơn năm nay.... Nếu muốn sau này có cơ hội lớn để cạnh tranh với bao nhiêu thí sinh để vào đại học thì phải chuẩn bị ngay từ bây giờ. Tao dự định kiếm một trường trung học thật vừa ý ở Sài Gòn để học mày thấy sao?

- Mày thật là biết lo xa, lại thật là chí lý. Nếu cứ học ở Buôn Ma Thuột ba năm trung học cấp 3 thì sau này cơ hội thi đậu đại học ít lắm.

- Ba mẹ mày chắc đồng ý thôi. Và từ khi bắt đầu khóa học tới mày cũng được tự do, và cũng có nghĩa là tự lập hay tự lo lấy cho mình.

Tuân ngẫm nghĩ một lát nói:

- Tao muốn nói chuyện này cho Huyền-Trâm và Ánh Tuyết mày thấy thế nào?

Minh nhìn vào mắt Tuân một lúc rồi mỉm cười nói:

- Cũng hay đấy nhưng không biết cha mẹ các nàng có đồng ý không, phải biết họ là con gái, không như chúng ta nam nhân. Nếu có hai nàng cùng đi Sài Gòn học thì vui lắm nhưng cũng không tránh khỏi những phiền toái.

Minh chia tay Lê Tuân về nhà vào Inte tìm các trường phổ thông, các trang web của trường, chọn ra khoảng 10 trường. Hôm sau chàng lại dùng ẩn thân thuật ngự đao bay thẳng đến các trường này tham quan một vòng. Sau cùng chàng chọn hai trường để làm đơn xin thi tuyển sinh là trường LÊ QUÝ ÐÔN, 9B Võ Văn Tân Phường 6 - Quận 3 và trường CHU VĂN AN -Quận 5.
Một tuần sau Lê Tuân, hai nàng Huyền-Trâm và Ánh Tuyết thuyết phục được sự đồng ý của cha mẹ họ cho đi học ở Sài Gòn. Nghe đến lợi thế để mai sau thi vào đại học cha mẹ nào chẳng động lòng, nếu không có vấn đền kinh tế eo hẹp thì cũng sẵn sàng.


Còn Minh từ biến cố bị bắt cóc bốn năm trước, Mai Nhị tin tưởng Minh có dư khả năng tự vệ và cần phải được màì dũa, ra ngoài đời học hỏi, trải qua va chạm sóng gió cuộc đời mới trưởng thành chín chắn được nên vừa nghe Minh giải bày ý kiến và dự định nàng liền đồng ý với điều kiện phải liên lạc thường xuyên với nàng.

Bốn đứa làm ba bộ đơn, mỗi người hai bộ Minh thu lấy đem đi nộp ở hai trường ở Sài Gòn còn mỗi người một bộ đưa cho Tuân đem đi nộp ở trường trung học cấp 3 ở Buôn Ma Thuột, phòng hờ nếu có trắc trở khi thi 2 trường ở Sài Gòn thì vẫn có thể về học ở tỉnh nhà.

Hôm sau Minh lại dùng ẩn thân thuật bay đến trước cổng trường Trung học hu Văn An, chàng cất Đao đi thừa lúc không có ai để ý thu lại ẩn thân thuật rồi đi vào nộp đơn,sau đó thấy ngoài cổng trường có một dãy xe ôm đang ngóng chờ khách Minh hỏi:

- Này Bác, cháu muốn đi đến trường Trung Học Lê Quý Đôn bác chở giá bao nhiêu?

- Năm chục ngàn.

- Sao nhiều vậy bác? Bác nói thách quá!

- Vậy ba chục ngàn đi.

Minh cười nhẹ nói:

- Vẫn còn nhiều. Hai chục ngàn thì cháu mới đi.

- Được rồi, lên đi.

Minh vào Sài Gòn lần thứ hai nhưng trực tiếp dùng ngự đao bay đến tận cửa trường. Bây giờ lên xe ôm ngồi nhìn cảnh giao thông thì cảm thấy giật mình, sao mà nhiều xe đến thế, nếu tinh thần không khoẻ thì lần đầu tiên gặp cảnh này choáng váng chứ chẳng phải chuyện chơi. Xe hai bánh, bốn bánh, vận tải, xe buýt, đủ các loại bấm chuông inh ỏi, nhiều chỗ đường sửa thì bụi như sương mù, thỉnh thoảng thấy những cặp tình nhân đi xe Honda, hay Vespa ôm sát nhau trông tình tứ, thân mật, lãng mạn làm chàng thấy cũng phát thèm.

Vào trong trường Lê Quý Đôn nộp đơn xong đang đi ra thì Minh khựng lại vì trước mắt một người quen đang đi vào.

- Như Xuân!

Như Xuân mặt tươi cười hớn hở hỏi:

- Anh Minh! Sao anh lại ở Sài Gòn?

- Anh đi nộp đơn xin thi tuyển sinh cho khóa học tới. Còn em sao em lại ở đây?

- Em học ở đây mà! Hôm nay xin ít giấy tờ để nộp đơn xin thi đại học.

Minh thầm quan sát Như Xuân, mới xa cách mười tháng, một năm nàng đã có nhiều thay đổi, tính thành thục gợi cảm tăng lên rất nhiều bây giờ đúng là tư cách của một thiếu nữ trưởng thành, mặt đẹp hơn mười tháng trước nhiều, tóc dài búi lên kẹp bím khéo léo để lộ cái cổ trắng dài làm tăng lên vẻ quý phái, đặc biệt hơn nữa đôi mắt sáng với hàng lông mi cong dài,hoà hợp với chiếc mũi nhỏ cao thẳng và đôi môi nhỏ khiêu gợi. Những lúc nàng cười hai mắt với làn lông mi nhíu lại, lộ ra hàm răng nhỏ đều đặn xinh xinh trông rung động lòng người.

- „Tám tháng trước ta nhìn nàng đâu gợi cảm hấp dẫn lôi cuốn như hôm nay, trước kia thân hình nàng đáng kể là lôi cuốn còn khuân mặt, cổ, vai cũng bình thường. Sao chỉ mười tháng nàng đã như trở thành một người khác như thế.“

Minh lại quan sát thân hình nàng, bây giờ nàng đã cao 171cm, làm cho thân hình thêm thon mềm, chân dài, eo nhỏ, kích thước mông ngực trội hơn các thiếu nữ thường gặp rất nhiều, yếu tố này tạo thành một thân thể nóng bỏng sức quyến rũ kinh người làm cho chàng dù đã có định lực khá cao thâm tim cũng phải rung động, bất giác hai mắt dán chặt vào thân thể nàng.

- Anh Minh! Sao nhìn em dữ vậy.

- Nhìn thấy em sau mười tháng thay đổi nhiều thế này, em đẹp hơn trước, gợi cảm, lôi cuốn hơn rất nhiều.

Như Xuân mỉm cuời trong lòng một nỗi vui sướng khó tả. Minh tuổi nhỏ hơn nàng nhưng đối với nàng chàng như là một ân nhân, bản lãnh cao thâm, thần thông quảng đại không biết gấp bao nhiêu lần so với bản lãnh của nàng. Ở bên chàng luôn cảm giác an toàn, ấm áp dễ chịu. Tu vi bản lãnh của nàng, những gì nàng có phần nhiều nhờ mấy năm ở trong không gian của chàng mà có và được phát triển thêm. Nguyên lai sau khi bị bắt cóc trở về, nàng tiếp tục việc học. Nàng cũng học bù như Minh và Tuân sau đó tiếp tục lên lớp 12, nhờ năm năm tu luyện trong Hồng Mông Linh Châu giới đã đem những kết quả không ngờ không chỉ tu vi ở cấp một luyện khí, mà cả tâm trí kiên định, trí nhớ cũng tăng trưởng, trước kia bất quá đứng ở hạng dưới hai mươi, sau đó nhảny vọt lên top 10, sau nửa học kỳ lên top 5. Thêm vào thân hình, đường cong lồ lộ, nhan sắc kiều diễm từ làn da, nét mặt đến điệu bộ phong cách biến đổi khiến cho bao nhiêu nam sinh theo đuổi, tranh dành lộn xộn, có người còn đề nghị nàng đăng ký đi thi hoa hậu thì nàng thẳng thừng từ chối „em tập trung vào việc học chứ không muốn mất giờ vì việc tranh đua đó“. Trong trường bị nhiều nam sinh theo đuổi gây ra phiền toái, ở nhà trọ cũng không yên, không ít những sinh viên đại học, người đã có sự nghiệp trong tay cũng theo đuổi tán tỉnh, tỏ tình, viết thư tặng quà liên miên.
Lần này tình cờ gặp lại Minh thấy chàng lớn lên không ít, ít nhất cũng cao hơn mình năm phân, khí thế vẫn như xưa nhưng từ trên người tỏa ra một loại ôn khí vô hình vô sắc làm người đứng gần cảm thấy ấm áp dễ chịu, mặc dù trời Sài Gòn đang nóng 30 độ nhưng khi nàng đứng bên không cảm nóng hơn trái lại có cảm giác mát mẻ mới khiến nàng ngạc nhiên.


- Anh chờ em xin xong giấy tờ rồi em mời anh một bữa ăn nhà hàng.

- Được lắm, vậy chúng mình đi xin giấy tờ đi.

Như Xuân nghe chàng nói hai tiếng „chúng mình“ thì mừng rỡ tươi cười suy nghĩ „Cái tiếng chúng mình nghe thật êm tai, chẳng phải của kẻ xa lạ dùng để gọi nhau“

- Dạ!

Nàng xin xong giấy tờ rời khỏi trường thì hỏi:

- Anh đi đến đây bằng xe gì?

- Xe ôm.

- Vậy bây giờ anh đi xe em.

Nàng mặt nóng hồng lên, nhịp tim bất giác gia tốc một chút, vì trong lòng vừa nghĩ „vậy bây giờ anh đi xe ôm em“.

Nàng đi lấy xe Piaggio Liberty chở Minh đi, vì chàng còn dưới tuổi chưa có bằng lái. Vừa định lên xe thì nhận ra mình chưa có mũ bảo hiểm, chàng nói:

- Chờ anh đi mua một cái mũ bảo hiểm đã.

Lời vừa dứt đã không thấy bóng chàng đâu, mới chờ hai ba phút đã nghe tiếng Minh.

- Xong rồi, đi thôi.

Như Xuân quay lại nhìn đã thấy chàng đội một chiếc mũ bảo hiểm màu đỏ.
Nàng vội ngồi lên xe đề máy thì Minh cũng lên ngồi phía sau, lưng nàng dán vào ngực chàng khiến cả hai trái tim đập loạn lên một hồi, cả hai đều đèn nén xúc động, nàng chỉ cảm thấy hơi ấm kỳ diệu kia từ người chàng bao bọc lấy lưng mình khiến cả tinh thần rung động lại có cảm giác nâng nâng nhẹ nhàng. Chàng cảm thấy lưng nàng mềm mại hơi dựa vào ngực chàng, một mùi thơm nhẹ nhàng từ người nàng toả lan bay vào mũi, khứu giác bất giác làm việc hăng say như chưa bao giờ hết. Hai người ngồi yên lặng một lúc, chẳng ai bảo ai, ai cũng muốn tình trạng đam mê đắm đuối, thoải mái động lòng người này giữ mãi không rời.

Cuối cùng Như Xuân tỉnh giấc vội vào số lên ga, chiếc xe vọt tới Minh giật mình tỉnh giấc tay phải vội vòng qua eo nàng ôm chặt lấy. Như Xuân cảm thấy một cánh tay Minh mạnh mẽ vòng qua bụng ôm chặt nàng làm nàng một lần nữa rung động nhưng ý thức mình đang lái xe không dám phân tâm vội vàng tập trung hết tinh thần lái xe.

Nàng chở Minh vào một quán nhậu lớn, quán nhậu khá thông thoáng, chung quanh trồng nhiều cây cảnh, trong quán cũng để nhiều chậu cảnh lại có hồ nước phun nên nhiệt độ mát hơn ở ngoàì đôi chút.
Lúc này mới gần 11 giờ trưa nên quán còn khá trống, hai người ngồi nhâm nhi lai rai cốc bia với đĩa thịt nai nướng, kể chuyện những chuyện xảy ra trong mười tháng vừa qua nhất là chuyện học đường. Nghe Minh kể chàng xin học nhảy lớp nàng mỉm cười có thể hình dung ra được, sau lại nghe khi học lớp 9 lại học chương trình lớp 10, lớp 11.

- Sau khi vào cấp III anh có tính học rút ngắn không?

- Có lẽ thử một vài lần, để xem tiến trình học tập ra sao đã.


- Còn em ở Bình Dương, sao lại lên đây đi học?

- Anh biết rồi đấy, thi đại học càng lúc càng khó, trường thì ít thí sinh thì nhiều không đủ chỗ nên phải chuẩn bị từ cấp 3 mới mong thi tuyển vào được.
- Em định thi vào đại học nào?

- Đại Học Bách khoa và đại học Kinh Tế.

Chẳng mấy chốc quán nhậu tấp nập ồn ào, khói từ các lò nướng bay lên nghi ngút. Minh định uống hết chai bia rồi hai người rời khỏi nơi đây thì tai nghe từ một bàn cách đó mười mấy thước tục tĩu nói:

- Đại ca xem con bé ngồi bên kia xem quá đã, như thế mới đáng gọi là „ngực tấn công, mông phòng thủ“ đúng ý nghĩa của nó, mẹ nữa, lợi hại muốn chết. Ta mà là chồng nàng thì thật là sướng muốn chết „ngày ngày ta sờ sờ, đêm đêm ta bóp bóp“

- Thật là mê người đéo chịu được, toàn là đất màu mỡ, đồi núi cao vút ngạo nghễ bệ vệ thiên hạ. Đây đúng là của trời đưa đến cho tao.

- Đại ca, coi chừng hoa đã có chủ thì nguy.

- Có chủ cái đếch. Địt mẹ sợ gì, tao thịt cả chủ nó trước.

Minh thấy tên đại ca đầu trọc lại để râu hải cẩu, trông thật nửa giống hải cẩu nửa giống con dê, tướng cao ráo to ngang trông mười phần oai phong lẫm liệt.

Thấy hắn nhanh nhẹn chạy đến, Minh nhanh mắt thấy bên hồ nước đang phun có một tảng đá làm ghế để ngồi còn trống, chàng liền dùng ý niệm bố trí chung quanh hòn đá ẩn thân trận. Sau đó hướng ngay phía trước hắn niệm „chuyển“.
Chờ ba giây lại niệm „trở lại“ , sau cùng thu ẩn thận trận trên hòn đá.

Hòn đá vừa biến mất thì đã nghe „ầm...ầm“ một tiếng.
Mọi người giật mình ngơ ngác không biết chuyện gì xảy ra chỉ thấy tên râu hải cẩu té nằm xoài dưới đất, đồ ăn trên bàn bên cạnh hắn bị va đổ, đồ ăn nóng thức uống dính đầy người hắn.

Có người lên tiếng:

- Hà, hà... Trong này chật hẹp chạy nhảy như thế làm chi?

Tên râu hải cẩu đau quá, đom đóm bay đầy trời nằm xoa chân, nhìn lại trên đường đi thấy trống rỗng, thì dụi mắt mấy lần. Rõ ràng vừa rồi ta vấp phải vật gì như hòn đá sao bây giờ xem lại không thấy. Hắn bò dậy đứng lên thì đầu gối cứng đơ lại té nằm sấp xuống đất, máu mũi chảy ra, mặt trầy mấy chỗ.

Lúc này Như Xuân và Minh đang tính tiền rời khỏi nơi này. Như Xuân thấy chuyện xảy ra kỳ lạ nghi ngờ nhìn Minh nghĩ „không lẽ chàng đã giở trò trị thằng râu lưu manh đó.“


Góp ý cho truyện Hồng Mông Linh Bảo: tangthuvie/forum/showthread.php?t=58123



Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.