Hồng Mông Linh Bảo

Chương 490:






Hồng Mông Linh Bảo
Tác giả: daoky
Chương 490 Cao thủ Liên gia xuất hiện
๑๑۩+۩๑๑
Đọc convert, VP có thể gây lậm VP trong ngôn ngữ. Chúng ta nên biết cách cân bằng để phòng chống
Sát khí còn chưa tan, ở vạn dặm xa xăm một thanh âm gầm lên rung động cả thần giới tầng nhất, rồi một đạo lực lượng bộc phát hướng lên trời cao, phát tán ra bốn phương tám hướng.
- Ai đã giết người Liên gia.
Liên Thành lão nhân. Từ khi tấn Thần Đế lão không thiết gì đến danh vọng quyền uy, đã ngồi tọa trấn cho gia tộc hai nghìn năm nay, nên ai nấy trong tộc không những được sống an ổn còn có thể kiêu ngạo với thiên hạ. Ai cũng không dại dột chọc giận và đối đầu với Liên gia vì chỗ dựa vững như cổ thụ khổng lồ. Liên gia con cháu hành động thần bí âm thầm, không phô trương, nên danh vang không xa chẳng trách ít người biết đến.
Liên Thành vừa phát hiện hai nhân tộc Thần Tướng sinh cơ bị dập tắt, thân thể bị diệt hoàn toàn liền phản ứng.
Liên tộc trưởng một hồi mới cảm ứng được con trai Liên Hoà và đệ tử Liên Châu bị kẻ thù diệt sát cả thân thể lẫn nguyên thần, lão giận như điên, sát khí bộc phát trùng thiên.
Thiên Ma Thần nữ đang sát khí bừng bừng vì bị Thạch Thanh chạy thoát, chợt bị một lực lượng vô hình áp đến khiến hít thở không thông, cảm giác không gian bị cao thủ khủng khiếp nắm giữ. Nàng kinh sợ nhìn bọn nữ tỳ thì thấy cả bọn máu tươi đầy người.
- Tiểu ma nữ dám giết người Liên gia....
- Không phải ta, là Bạch Quang Thành sứ giả giết.
Thiên ma thân nữ Hà bảo Châu trong lúc kinh khiếp, đầu óc vận dụng cực nhanh nghĩ ra kẻ chịu tội cho mình.

- Còn chối quanh. Không đúng, tia nguyên thần tin tức nói rõ cho biết chính là tiểu ma nữ ngươi. Bạch Quang Thành sứ giả kia chỉ có chút liên quan. Đừng tưởng nói dối lừa gạt ta. Chết đi!
Liên Thành lão chửi thầm con nhỏ điêu ngoa, xảo quyệt định lấy Bạch Quang Thành ra thế tội.
Hà bảo Châu cảm giác áp lực tăng lên, huyết mạch dâng trào, tuôn ra thất khiếu. Trong lúc đó mắt nổ đom đóm, tinh quang đầy trời, mất dần cảm giác trong tai nghe dường như có cao thủ xuất hiện.
- Ha ha, đường đuờng cao cao tại thượng Thần Đế sao lại đi đối phó với một con bé, thật là chướng mắt.
- Thiên ma lão tổ!
- Nó giết người bừa bãi, cả con cháu cũng dám vô cớ giết thì phải đền mạng.
- Hừ! Nhân tộc các ngươi do Ma chúng ta giết có sao đâu, còn con bé này thân phân cao quý, ngươi không thể giết được.
Hai bên vừa nói, tranh thủ khống chế không gian, cũng chẳng xuất hiện. Trong lúc đôi bên giằng co dùng thần thông tranh đấu Hà Bảo Châu tỉnh lại mới biết được lão tổ cứu kịp, liền âm thâm đem cả bọn trốn mất.
๑๑۩+۩๑๑
Thạch Thanh thức tỉnh nhận ra mình đang ở nơi phố lạ, chung quanh ít người thực là tráng lệ, từ bờ tường đến hàng cây thẳng tắp sạch sẽ, các khoảng trống đều được trồng cỏ hay lát gạch. Không khí trong lành tinh khiết khiến hắn hít vào một ngụm thật sâu rồi hô khẽ:
- Thật tươi mát dễ chịu, linh khí, thần khí dầy đặc.
Giọng hắn rất nhỏ nhưng có tiếng đối đáp:
- Đương nhiên rồi. Nơi đây gọi là An Dưỡng khu phố, dành cho những kẻ yếu đuối bệnh hoạn.
- Cái gì? Tôi có bệnh gì đâu, sao bị đem vào đây.
Một giọng cười giòn trong trẻo vang lên đánh tan bầu khí yên lặng:
- Còn chối nữa. Rõ ràng vừa rồi còn nằm như xác chết, không còn một tia sinh lực.
Lời vừa dứt một thiếu nữ tuổi chừng hai mươi bước ra. Nàng vận võ y màu xanh dương sạch sẽ, phía sau đeo kiếm nhìn như một hiệp nữ kiếm khách.
Thạch Thanh thấy có người liên hỏi:
- Đây là đâu? Cô là ai.
- Bạch Quang Thành, ngươi đã nghe qua chưa? Còn ta là Tiên-Tuyền.
Thạch Thanh nghe Bạch Quang Thành liền ngẩn người, không ngờ trong lúc nguy hiểm không còn biết gì được người ta đem đến nơi thần bí này.
- Đã nghe từ lâu nhưng...
Thạch Thanh đang còn lắp bắp bỗng trước mắt một thanh niên cao lớn xuất hiện, vừa nhìn thấy dáng vóc và tướng mạo hung dữ của người này, hắn không khỏi giật mình kinh hãi, bất giác vô thức lui lại phía sau mấy bước.
- Ha. Ha hắc hắc....
Tiếng cười cô gái lại trổi lên một hồi khiến mặt Thạch Thanh đang tái xanh ửng đỏ lên.
- Có gì đáng cười đâu đệ Tam Hung tướng mạo đặc sắc. Ngay cả Tiểu Mộng-Hằng và Tiên Tuyền cô bé lúc đầu gặp tôi kinh hoảng run lên, trông còn thảm ...
Thanh niên nghiêm giọng mỉm cười nói, nhưng trông càng dọa người.
- Anh không được nói tiếp...sao lại bêu xấu người ta cho kẻ lạ xem.
- Trước lạ sau quen.
Cô gái tên Tiên Tuyền, mặc dù đã trổ mã mượt mà, phong cách chưa theo kịp còn đậm tính trẻ nít, vừa nghe Tam Hung Trần Điện nói liền vọt thẳng đến bên Thạch Thanh cầm tay hắn lôi kéo nói:
- Đi theo chị, không cần sợ cũng đừng nhìn tên hung dữ này làm gì.
- Đi đâu, tôi phải về Thạch gia ngay, mấy người bệnh nặng của Thạch gia mới cần đến đây cứu chữa gấp.
- Còn người bệnh. Sao không nói, vậy mau kêu họ đến đây. Họ đang ở ngoài cổng thành phải không?
- Hắn chẳng vừa nói là gì? Ở Thạch gia.
- Chuyện này tôi không giúp được. Anh Trần Điện mau nghĩ cách đi, hay là anh đi cầu dì Nhược Tố xem.
- Ta ngại lắm, không biết mở lời ra sao..
- Chúng ta cùng đi … lúc đó ta bắt đầu gợi chuyện, nhưng anh vẫn phải nói phần chính mới được.
- Sao lạ chưa, đến lúc đó sẽ tự nhiên bộc phát liền nói được. Chẳng lẽ anh sợ dì Nhược Tố.
- Nói bậy, đàn ông con trai sao lại phải sợ đàn bà con gái? Bảo vệ cho thì có.
- Thật không, ta thấy đàn ông sợ vợ chiếm đa số, nói thì mạnh nhưng thật ra sợ.
- Cô còn nhỏ biết gì? Đó là họ yêu vợ nên nhường nhịn sau này chờ cô trưởng thành sẽ hiểu.
Ba người thong thả vừa đi vừa nói chuyện. Thạch Thanh vừa đi vừa quan sát chung quanh, âm thầm ngạc nhiên đường phố sạch sẽ, hai bên vệ đường cây cối được trồng thẳng tắp, nhà cửa hai bên còn cách hàng cây một khu sân nhỏ, được lát gạch hoặc trồng hoa, cây cảnh, điều ngạc nhiên hơn nữa còn thấy cả thảo dược quý giá. Thạch Thanh tự hỏi: “Chẳng lẽ ở đây không có kẻ trộm, ăn cắp?” Bảo vật cứ phô trương ra ngoài như vậy sao ổn.
Tiểu Tuyền, Trần Điện thấy hắn hơi ngẩn người cũng không hỏi, nhưng thắc mắc trong lòng đang còn thì nghe phía bên trái có động tĩnh.
Tiểu Tuyền lắc đầu lên tiếng:
- Lại có kẻ gian vào thành bị trừng trị và trục xuất ra ngoài. Chắc là trộm nhỏ cắp vặt của cải người khác.
Trần Điện trâm ngâm như không nghe lại chuyển hướng sang bên trái. Đến nơi gặp một đám đông hai ba chục người đang còn bàn tán xôn xao.
- Trong Bạch Quang Thành còn dám thu dược vật của người khác. Thật là tham lam, ngu ngốc.
- Nhưng tại sao trồng thảo dược nhất định phải đem ra sân trước nhà mà trồng? Như vậy chẳng khác nào mời gọi cám dỗ kẻ gian.
- Các ngươi mới đến chắc còn chưa biết nguyên nhân..
Ánh mắt nhiều người đang chờ mong sự giải thích, người vận y phục màu vàng vừa hỏi.
- Các ngươi không biết, điều này chỉ là ngoài ý muốn nhưng cách đó xem như hiệu quả nhất.
- Hiệu quả gì?
Các ngươi không cảm giác được hay sao? Dọc theo trên đường có những hàng cây nay có điều gì đặc biệt hơn những nơi khác?
Mọi người không nghĩ ra cuối cùng nghi ngờ một người hỏi lại.
- Chẳng lẽ có gì khác? Thần Linh Khí nơi này quả có khác một chút, ngoài ra không có gì lạ.
- Nói đúng được một phần. Hai hàng cây này thực ra mới trồng được một tuần, tuần trước còn là cây con cao chừng nửa thước. Một tuần liền trở thành cổ thụ, thử hỏi rằng linh khí nơi này có khác chỉ môt chút không.
- Vì nguyên nhân này người dân nơi đây đem dược thảo ra phía trước trồng?
- Phải rồi. Chẳng những thế mỗi buổi chiều tối trẻ con ra ngoài đường, ngồi vỉa hè chơi hấp thụ linh khí cũng có ích lợi không ít. Còn có người đem chiếu ra vỉa hè ngủ thay vì ngủ trong nhà. Ban chiều, qua đêm cho đến sáng, Thần Linh khí dầy đặc không chỉ gâp vài lần.
- Tại sao có chuyện này, ai đã gây nên.
- Đương nhiên thành chủ truyền lệnh cho làm, ta khuyên các vị đừng bỏ qua cơ hội ra đường mỗi đêm hấp thụ. Nếu không chờ cây lớn đủ rồi cơ hội sẽ qua.

Thạch Thanh nghe vậy ghi nhớ, nhưng nỗi lo trong lòng khiến hắn phải giải quyết trước đã, sau đó yên tâm mới nói đến hấp thụ. Thạch Thanh hít thở mấy lần quả nhiên linh khí nơi này đặc biệt, toàn thân sảng khoái còn hơn khu vực trong phòng mình vừa rời khỏi.
Ba người lại trở lại hành trình, nhưng chưa đi được bao lâu lại cảm thấy dưới chân rung động, như bị động đất.
Trần Điện nhíu mày, ngưng trọng dường như đang trao đổi tin tức với ai.
- Tiên Tuyền dẫn Thạch Thanh trở về đi. Bên ngoài có địch thủ tấn công, ta phải đi hỗ trợ.
- Còn chuyện Thạch Thanh người nhà thì sao?
- Chuyện này phó thành chủ đã biết không cần phải lo lắng nữa. Cô phụ trách hướng dẫn hắn, ngoài ra để ý nhiệm vụ của mình.
Trần Điện nói xong không chờ Tiên-Tuyền đáp ứng biến đi chì để lại một tia quang ảnh tán ra chung quanh.
Thạch Thanh chứng kiến buột miệng.
- Quang độn!
- Anh cũng nhận thức Quang độn?
- Có từng thấy một lần, chính là của Bạch Quang Thành vị sứ giả kia thi triển.
- Thì ra anh đã gặp Lã Quang Phụng, đệ nhất thuấn di thiên tài của bổn thành.
- Đệ nhất thuấn di! Rõ ràng là Quang độn mà.
- Vậy là anh chưa thấy hắn thi triển Quang thuấn di. Đáng tiếc.
- Thần kỳ lắm hay sao?
- Phải, môn này hắn chỉ kém thành chủ.
- Thành chủ? Chẳng lẽ hai người đã so tài với nhau.
- Sự thật như thế nào ta không biết, nghe nói lúc đầu hắn khôg phục sau đó bị thành chủ bắt dễ như trò đùa, mặc kệ cho hắn muốn thi triển độn quang, hay thuấn di thần thông đắc ý như thế nào cũng không thoát được. Cứ vừa thoát định thân là thấy thành chủ ở trước mắt.
- Lợi hại như vậy, hay là thành chủ có cảnh giới ao hơn.
- Không phải, trái ngược lại thì có. Thần vương sơ kỳ so với thần vương trung kỳ.
- Bị thua một môn liền bái phục hay sao?
- Không đâu, sau đó có người đề nghị thành chủ giảng đạo lý Quang Đạo. Thành chủ giảng thuyết cùng giải thích những thắc mắc tất cả ba ngày đêm, khiến nhiều người thu được lợi ích. Trong số đó Lã Quang Phụng thu lợi khá nhiều, khiến thuấn di và quang độn của hắn tăng mạnh và chịu toàn tâm khuất phục.
- Phải chăng ân nhân cứu ta về đây là Lã Quang Đạo?
- Không phải, là một vị thần vương khác được Lã Quang Đạo ủy nhiệm.



Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.