Hồng Mông Linh Bảo

Chương 487:






Hồng Mông Linh Bảo
Tác giả: daoky
Chương 487 Tâm tình hỗn loạn Thiên Ma Thần Nữ
Trong khi Hàn Tinh vui vẻ cùng Hư Vô lão tổ cùng vợ chồng lão Cao, nơi xa vạn dặm Thiên Ma thần nữ Hà Băng Châu đang thở dài, dung nhan thần sắc đượm buồn chẳng biết vì đâu.
Nàng cùng tám tỳ nữ bất đắc dĩ rời khỏi Thiên ma tông lưu lạc nơi tương đối hẻo lánh này còn chưa biết tin tức về Hàn Tinh thoát ngục.
Thấy nữ chủ của mình buồn sầu, thời gian vừa qua gặp ai chướng mắt là giết. Đáng chết bọn thanh niên phong lưu đàng điếm thấy một đoàn người đẹp tưởng bở bám theo tán tỉnh, bi tiểu thư giết sạch. Băng Nguyệt một trong tám tỳ nữ của nàng lên tiếng an ủi:
- Cơ sở của Thiên ma tông bị huỷ sẽ được nhanh chóng xây dựng lại thôi. Với bản lãnh của lão gia chỉ là chuyện nhỏ.
Băng Yên, một tỳ nữ khác khẽ hừ một tiếng:
- Ai bảo em là tiểu thư lo buồn vì chuyện này?

- Chuyện xảy ra trước mắt như vậy, chẳng lẽ còn sai?
- Ta nghĩ, tiểu thư buồn vì chuyện Bất bại thần ma vương trả thù thất bại mới là nguyên nhân. Tên Hàn Tinh trẻ tuổi kia không ngờ lợi hại như vậy, chẳng những không chết còn giết ngược lại. Nhưng cuối cùng cũng bị lão tổ đem làm tài liệu tế luyện thần công.
- Ô hay! Chẳng lẽ tiểu thư buồn vì …
Băng Ngọc nói đến đây tinh quang chợt loé hướng tiểu thư.
- Buồn vì chuyện gì, nói tiếp đi.
- Thôi ta không dám nói, sợ tiểu thư nổi nóng thì khốn.
Băng Ngọc vẻ mặt tinh ranh cười thầm, nàng đoán tiểu thư có thể vì cái chết của tên Hàn Tinh kia. Nàng đã tự hỏi phân tích đầy đủ cẩn thận, tiểu thư trước nay máu lạnh, tuy bên ngoài đối với người thân thỉnh thoảng nồng nhiệt vui vẻ, nhưng thực ra cô đơn lạnh lùng. Nàng nhớ lại tình cảnh giết người lần đầu của tiểu thư, ấn tượng lạnh như băng, tàn nhẫn độc ác không thể tưởng tượng được mà run sợ. Nên nhất định tiểu thư không thể vì nguyên nhân nho nhỏ bên ngoài làm quấy nhiễu tâm tình được. Như vậy chỉ còn anh chàng Hàn Tinh kia.
Băng Ngọc nhớ lại bóng dáng thân thủ của anh chàng trẻ tuổi Hàn Tinh kia, bình thường chẳng có gì là đặc biệt hơn người, nhưng trong lúc đối mặt với hoàn cảnh nguy hiểm khí phách biến đổi tăng vọt trở thành người khác hẳn, thần uy lẫm lẫm, thần thông tầng tầng lớp lớp phát huy khiến ngay cả Bất Bại thần vương cũng phải thất bại mặc dù đã triệu hoán mười mấy tên ác quỷ trợ thủ.
Băng Phương Tâm trái lại lạnh lùng nhìn Băng Ngọc, vốn là tiểu tỳ cận thân tiểu thư lâu nhất nhất, khi có trí khôn đã ở bên nữ chủ nhân rồi. Tâm tình chủ nhân sao nàng không hiểu nên ánh mắt vừa trao đổi với Băng Ngọc nàng càng trở nên lạnh lùng.
Tính khí tiểu thư thế nào, một khi không vừa lòng chuyện gì, nổi giận là giết người. Băng Phương Tâm không dám tỏ ra chút cảm tình sợ chủ nhân nổi điên giết cả lũ thì khốn.
Băng Ngọc thấy biểu hiện của Băng Phương Tâm liền đề phòng càng không dám thốt ra lời nào nên chốc lát bầu khí trở nên ngưng đọng buồn tẻ. Mọi người trầm mặc theo ý riêng mà suy diễn.
Bên ngoài cảnh vật mùa thu buổi chiều, từng cơn gió mạnh đùa lá vàng bay lả tả rồi lại trở nên yên tĩnh.
- Ầm Ầm....
Tiếng ầm vang từ xa dội lại, không gian ba động một hồi. Mọi người nhìn nhau tự hỏi, không biết đàng xa đang xảy ra chuyện gì. Hà Băng Châu như tỉnh giấc hô nhẹ:
- Chúng ta mau đến xem.
Mười thiếu nữ đẹp như thiên thần hộ tống Thiên ma nữ trên một chiếc Ngọc Phi Thuyền mười phần sang trọng quý phái. Khi Ngọc Phi thuyền đến nơi này đã trở nên vắng lặng, chung quanh trở thành bình địa, núi đá cây cối một vùng hỗn độn.
Bọn nữ tỳ vội khám xét rồi mang về hai thi thể Thiên ma Tông đệ tử nói:
- Tất cả có ba thi thể trong số đó hai cỗ là đệ tử bổn tông.
Hà Băng Châu nhíu mày xem xét thi thể một cách qua loa, bỗng ngạc nhiên ồ một tiếngrồi thốt:
- Nữ đệ tử này chưa chết hẳn. Băng Phương Tâm, mau cứu nó tỉnh hỏi xem chuyện gì?
Băng Thương Tâm vâng lời coi thoáng qua rồi dồn thần khí vào người nạn nhân. Một hồi có kết quả, nạn nhân mở mắt nhìn mọi người mệt nhọc nhẹ giọng thốt:
- Hàn Tinh tên kia chưa chết …. còn đột phá …. Thần Vương.
Nói xong ngoẻo đầu chết tại chỗ.
- Cái gì! Hắn chưa chết...
Băng Ngọc xấn tới chộp vào vai nạn nhân lay mạnh.
- Nó chết rồi, không trả lời được. Đáng tiếc vết thương quá trầm trọng không duy trì được lâu, nếu không chúng ta hỏi thêm được nhiều điều quan trọng khác.
Băng Phương Tâm thoáng để ý phản ứng của tiểu thư, quả nhiên thấy khác thường khi biết tin Hàn Tinh chưa chết nên càng nhận định ý tưởng của mình là đúng. Nàng vẫn bình tâm giả bộ nói:
- Tên Hàn Tinh đáng chết này, thế mà lại thoát khỏi tay lão tổ còn đột phá nữa. Chuyện này nên điều tra kỹ tiểu thư chớ vộì tin.
Hà Băng Châu gật đầu đồng ý, mấy tháng nay đầu óc quanh quẩn hình bóng Hàn Tinh. Quá trình tử đấu nàng chứng kiến từ đầu đến cuối không bỏ sót một chi tiết nào, lúc đầu tưởng rằng bọn Vạn Trường Thọ, Nhâm Long cũng đủ giải quyết Hàn Tinh, chẳng ngờ Hàn Tinh ẩn dấu quá sâu, càng lúc càng mạnh đến nỗi ác quỷ triệu hồi cũng không làm gì được hắn, cuối cùng Bất Bại thần vương cũng bị hại lành ít dữ nhiều không biết còn sống hay đã chết.
Khi mới gặp Băng Châu đã có dự cảm Hàn Tinh nguy hiểm, nhưng sau khi đồng hành với hắn mấy ngày khiến Băng Châu mất dần cảm giác nguy hiểm, ngược lại thấy hắn ôn nhu hiền lành. Bây giờ càng suy nghĩ càng tức, càng nghĩ đến càng thấm lại có lúc thấy nuối tiếc một nhân tài như thế phải chết non trong tay lão tổ, lâu ngày tâm tính trở thành lãnh đạm độc ác lúc nào không biết nên mới hơi chút là nổi sát tâm tà khí giết người. Bây giờ nghe tin Hàn Tinh vẫn sống Băng Châu trong lòng buồn vui lẫn lộn, không sao hiểu mình muốn gì, nữa muốn kiếm Hàn Tinh trả thù cho Thiên ma tông, nửa muốn nhìn sau khi đột phá đã biến thành dạng nào.
- Tiểu thư! Nếu hắn chưa chết thật chúng ta nên làm gì?
Hà Băng Châu nét mặt âm trầm một hồi nói:
- Nếu đã đột phá thì hắn trở nên càng lợi hại, chúng ta theo dõi rồi tính sau không nên ra tay bừa bãi.
- Tốt nhất nên dẩn dụ kẻ khác ra tay chúng ta âm thầm theo dõi.
Trên đường Hà Băng Châu không giết người bừa bãi như trước, chủ yếu nghe tin tức, và dùng cầm ma âm khống chế tâm thần cao thủ trẻ tuổi bị mấy nàng làm cho mê mẩn tâm thần cấp tướng để sai việc. Những kẻ bản lãnh kém liềm bị hành hạ một trận, bị cướp hết bảo vật trên người.
Hôm nay khi vào đến tửu lâu, bọn Hà Băng Châu vừa ngồi xuống đã nghe có người bắt đầu bàn tán đến Hàn Tinh:
- Mấy ngàn năm nay mới xuất hiện một vị anh hùng xuất chúng. Các vị đoán xem vị này là ai?
- Thời buổi loạn lạc tan hoang dưới bóng ác ma Thiên ma tông, đã xuất hiện Thiên Đạo Hội dám đứng ra triêu tập quần hùng chống lại kẻ thù, anh hùng hẳn là thiên tài trẻ tuổi mà đã có địa vị tối cao, hẳn chính là Thiên Đạo Hội chủ Trần Chí Thanh. Tôi nói có phải không các vị.

- Hừ! Trần Chí Thanh nghe nói dùng độc kế chiếm vị Thiên Đạo hội trưởng xem như có chút thủ đoạn, đánh giá hắn là thiên tài thì chưa xứng đáng.
- Vậy thế hệ tuổi trẻ ngày nay còn có kẻ mạnh hơn cả Trần Chí Thanh này hay sao? Ta không tin.
- Hừ! Đúng là thiển cận, thiếu kiến thức. Trần Chí Thanh tuy là Thiên Đạo hội trưởng nhưng tài năng chưa chắc gì đã hơn được Thiên Ma tông công chúa,Thiên Ma Thần Nữ Hà Băng Châu. Ma nữ này tuy là phái yếu nhưng Cầm kỹ đã tinh tiến đến trình độ khống chế nhân tâm, vượt cấp tâm thân, nguyên thần công kích khiến ngay cả Thần Vương cũng phải nể mặt.
- À Phải tôi nghĩ ra rồi. Trước đây không lâu có một nhân vật vô danh mới xuất hiện, có thể thưởng thức mấy bản Thiên Ma Vũ Tuyệt khúc gì đó nhưng vẫn không hề hấn gì, còn theo ma nữ kia vào tận Thiên Ma Tông náo loạn một trận long trời lở đất khiến ngay cả Thiên ma lão tổ quái vật, thần đế lão ma cũng phải ra mặt. Hắn họ Hàn thì phải, không biết Vạn Thông lão hữu có phải muốn nói vị anh hùng này không?
- Phải rồi, chính là vị Hàn Tinh này, khi ấy tu vi của vị trẻ tuổi này chỉ là Thần Tướng như chúng ta. Vậy mà dám vào tận Thiên ma Tông giao thủ với mười mấy Thiên ma tông cao thủ cấp tướng, sau đó còn hạ thêm bảy tên thần tướng triệu hồi quỷ sứ và Bất Diệt thần ma vương.
- Vạn đạo hữu đề cập vị Hàn Tinh này làm gì, đáng tiếc nghe nói đã bị chết trong tay Thiên ma Tông lão ma Ninh Quang Hàn.
- Như vậy tin tức của đạo hữu đã cũ rồi đó.
- Chẳng lẽ còn có tin tức khác đề cập đến vị Hàn Tinh tuổi trẻ này? Hắn chết rồi mà còn tin gì...
- Đúng vậy! Hàn Tinh không chết, chẳng những thoát khỏi Hắc ngục tháp của Thiêm ma lão tổ Ninh Quảng Hàn còn cứu hàng trăm tù nhân trong đó ra khiến lão ma tức hộc máu thiếu chút nữa tẩu hỏa nhập ma trở thành điên cuồng.
Nói đến đây Vạn Thông nâng chén rượu trong tay nốc cạn sạch, mắt nhìn hũ rượu trống rỗng trước mặt, yên lặng không nói thêm.
- Chuyện này thật không?
Nên biết Hắc Tháp của Thiên Ma tông đã nổi danh khắp chín châu, do ma khí ngưng đọng trong đan mà thành, từng bước gian nan mấy ngàn năm mới trở thành kiện hắc tháp bảo vật không gian, họ thường được dùng để làm ngục giam kẻ thù của mình để thôn phệ dần. Độ cứng chắc, bền bỉ của Hắc Tháp không ai dám đáng giá tầm thường tuy kém Thông Thiên bảo nhưng tuyệt đối không kém Cực Phẩm Thần khí. Nay có người thoát ra khỏi Hắc Tháp đã khó tin, còn là Hắc Ngục tháp của Thiên Ma lão tổ cấp đế cực đỉnh, nhân vật độc nhất vô nhị chí tôn thần thoại của Thiên Ma tông thì không thể nào tin được. Người này chẳng những tự thoát ra khỏi còn cứu trăm người đi ra thì không biết đã làm cách nào?
Mọi người trầm mặc một hồi lâu, rồi bàn tán xôn xao.
Phía bên trái, bọn Hà Băng Châu chiếm một góc lầu mười mấy bàn sửng sốt ánh mắt nhìn nhau tự nhủ:
- Thì ra Hàn Tinh khôg biết làm cách nào trốn thoát khỏi Hắc Tháp của lão tổ còn cứu 98 tế phẩm của Thiên Ma tông, khiến lão tổ tấn cấp Thần ma tôn thât bại.



Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.