Hồng Mông Linh Bảo

Chương 464:






Hồng Mông Linh Bảo
Tác giả: daoky
Chương 464 Mời về Thiên ma tông một chuyến
Qua lần trải nghiệm này Hàn Tinh tự nhủ cần phải thận trọng, trên đời bọn ma nữ không ít, bọn Thủy Mẫu nương nương của Đại Thủy giới, lần trước đã bị bại trước mụ Quỳnh Hương kia nay lại gặp Thiên ma thần nữ này. Nàng tuy nhỏ tuổi lại có nguyên thần cường mãnh, tu luyện dường như băng hàn nguyên khí. Nếu không trải qua thử thách vừa rồi nhìn dáng bề ngoài e rằng đánh giá nàng tầm thường, Hàn Tinh cảm giác nàng nguy hiểm không thua kém Thủy mẫu nương nương, chưa kể phía sau nàng còn có thế lực điểm tựa.
Nhớ đến tình cảnh thoát nạn vừa rồi Hàn Tinh nhớ vợ hiền, nếu không nhờ tình cảm khắc sâu tận đáy lòng, giây phút cuối hình ảnh nàng hiển hiện, bây giờ mình nguy hiểm ra sao khó đoán được.
Chàng dùng thần thức quét một lượt, phát hiện Lê gia mấy chục thanh niên tuổi trẻ bị Thiên Ma khúc công kích nguyên thần biến mất, họ chỉ còn cái cái xác không hồn khiến chàng không khỏi rùng mình, phần nhiều nạn nhân thần quân còn có hai thần tướng. Chàng đến tận nơi xem, thấy có một tên rất hợp với hình dáng Lê Tường nên thừa lúc không ai để ý thu cất cho Lê Tường nguyên thần dùng.
Thiên Đạo Hội cũng bị tổn thất một số thần quân, ai nấy cảm thấy lực bất tòng tâm lực lượng nghiêng hẳn về phía ma đạo nhưng ai cũng sẵn sàng chiến đấu..
Thiên ma thần nữ bỗng lên tiếng:
- Các vị chú bác, lần này để tiểu nữ ra mặt đặt điều kiện với họ được không?
Hồng Tham Du, một vị truởng lão của Thiên ma tông lắc đầu:
- Băng Châu tiểu thư, đừng làm cho chúng ta khó xử, lệnh của cha cháu nhất định phải được hoàn thành, việc này hệ trọng liên quan đến đại cuộc ma đạo thượng giới.
- Việc của cháu định làm cũng là việc Thiên ma tông ảnh hưởng đến đại cuộc sau này.
- Việc gì..

- Các bác cứ để cháu quyết định việc hôm nay sau sẽ biết.
Hoa Nhược Vân cẩn thận tò mò muốn biết nên ép nhẹ :
- Cháu không chịu nêu ra việc gì thì sao chúng ta có thể buông tha được. Cháu định làm gì có thể nói sơ qua được không?
- Tình trạng đôi bên hiện giờ, nếu chúng ta quyết tru diệt Lê gia thì nhất định bọn Thiên đạo hội sẽ liều mạng nhúng tay, lúc đó dù chúng ta thành công cũng thắng thảm. Các bác có nhận ra tên thanh nhiên kia không?
- Hắn là ai, chỉ là thần tướng chắc không có gì đặc sắc?
- Các vị có biết Bất bại thần ma vương Mạc Am, và Bất Bại Thần Vương Mạc Kha lúc trước còn là Ma Quân ở Tiên giới bị bại vào tay ai chăng?
- Hàn Tinh, chẳng lẽ tên thần tướng đó là Hàn Tinh. Trông hắn cũng bình thường chẳng có gì là nguy hiểm cả.
Hà Băng Châu hừ bỉu môi khinh thường:
- Nếu hắn phô trương thực lực thì còn gì là nguy hiểm nữa.
- Nghe nói hắn có liên quan mật thiết với Lê Trân Trân thần vương...
Hoa Nhược Vân nói đến đây bỗng đoán ra ý định của thiên ma thần nữ Hà Băng Châu, nên nói:
- Được! Ta đồng ý, nhưng đừng để cho hắn chạy thoát. Ta nghe đồn tên này thần thông chạy trốn nhanh lắm, quỷ dị vạn phần không ai nắm được cái đuôi hắn. Không biết ý kiến mấy vị thế nào?
Hồng Tham Du ngẫm một lúc rồi nói:
- Nếu cô ta có cách bắt được tên Hàn Tinh ta đương nhiên đồng ý.
- Lão Tham Du và Nhược Vân đã đồng ý chúng ta cũng đành theo.
- Như vậy tốt lắm.
Thiên ma thần nữ Hà Băng Châu vui mừng thốt xong rồi lại quay sang đối phương cất giọng lanh ảnh hô:
- Nơi này ai lãnh đạo có thể quyết định việc quan trọng mời ra đây nói chuyện, xin mời cả người đại diện của Lê gia tộc luôn.
Lý Quang Nhạc lần này cầm đầu Thiên Đạo hội nghe một cô nương trẻ tuổi có người nhận ra là Thiên ma thần nữ là lên giọng hô, không khỏi sửng sốt lão đã biết nhưng giả vờ hỏi:
- Cô nương là ai, kêu réo lên như vậy có ý gì?
Ý Lý Quang Nhạc tức là, cô là ai có tư cách gì đòi bàn chuyện quyết định với chúng ta.
- Ta chính là Thiên Ma thần nữ Hà Băng Châu, bây giờ tạm thời nhận quyền quyết định nơi đây. Các ngươi đã nhận ra tình trạng hạ phong nguy kịch của mình rồi chứ, chỉ cần ta ra lệnh Lê gia lập tức bị tru diệt, và ngay cả Thiên đạo hội của các vị đang có mặt cũng khó tránh qua khỏi tai kiếp.
- Chuyện đó khó nói lắm! Chưa đánh thì không ai biết chắc được thắng bại.
Chúng ta số thần vương nhiều gấp hai, như vậy tru diệt Lê gia không khó gì, cho nên ta đề ra một điều kiện cho Lê gia, nếu đồng ý chúng ra rút lui ngay trận chiến hôm nay không tiếp tục nữa.
Lê Tông Chư nghe nàng nói thì ra muốn đưa điều kiện cho Lê gia ta nên hỏi trước:
- Điều kiện gì, cô nương thử nêu ra nếu không quá mức chịu đựng của chúng ta, chúng ta sẽ suy nghĩ quyết định.
- Ta muốn, vị Hàn Tinh này theo chúng ta về Thiên Ma tông một chuyến.
Thân nữ vương Trân Trân và Mỵ Lan vội phản ứng:
- Không được! Hắn không phải là người Lê gia tộc.
- Như vậy càng tốt chứ sao! Không gây tổn hại gì cho Lê gia cả..
Lê Chư Tông trong lòng đã quyết chỉ cần hỏi Hàn Tinh nữa, nếu hắn không chịu thì nói khích hắn vài câu là xong:
- Chờ một chút, chờ tôi hỏi ý kiến hắn một chút.
Hàn tiên sinh, không biết tiên sinh tính sao. Chỉ cần tiên sinh lần này đồng ý cứu Lê gia tộc chúng tôi, bao nhiêu nợ lần với Lê gia xem như thanh toán đã xong.
Hàn Tinh nghe vậy cười khẩy không nói thì thần nữ vương Trân Trân lên tiếng:
- Hàn Tiên sinh không có nợ gì Lê gia, trái lại Lê gia nợ tiên sinh một món ân tình. Thái tổ đã trở về bình an hợp đồng của chúng ta đã hoàn thành không ai nợ ai, nên tiên sinh không cần phải vì Lê gia bán mạng.
- Trân Trân! Cháu nói gì vậy. Muốn phản gia tộc phải không?
- Nói lên sự thật!
- Sao Hàn tiên sinh, một chuyện nhỏ như vậy làm cho Lê gia cũng không được à?
Hàn Tinh không ngờ lão Chư Tông này tiểu nhân bỉ ổi như vậy, mình cứu lão mấy phen, lại không tính toán khi lão ra tay hãm hại mình còn nỗ lực thanh tẩy ma ấn trên nguyên thần phân thân của lão, không ngờ lão hẹp lượng thừa dịp này muốn dồn mình vào chỗ nguy hiểm, giao nộp mình cho kẻ thù.
Hừ, Thiên ma tông là đầm rồng hang cọp, ta ma quỷ dữ gì ta cũng không sợ, chẳng lẽ họ bắt giữ được ta. Thôi tiện dịp này cứ đồng ý xem chúng định giở trò gì.
- Được rồi! Ta đồng ý, thuận dịp đi dạo một lần không sao.
Trân Trân, Mỵ Lan, Huỳnh Nghị và Đặng Nhất Kình trong lòng muốn nói. Chàng giơ tay ngăn lại truyền âm trấn an rồi truyền cho Huỳnh Nghị và Đặng Nhất Kình tạm thời trở về Bạch Thiên thành.
Hà Băng Châu thấy mình thành công bước đầu trong lòng vui như mở hội, mỉm cười nét mặt tươi như hoa. Tay bỗng bắt ấn xuất một một bảo vật bằng ngọc hình chiếc thuyền, Thuyền ngọc liền phóng đại bề dài bảy thước rộng bốn thước chung quanh kết hoa thật lộng lẫy xa hoa.
- Mời Hàn tiên sinh lên thuyền.
Nàng nhẹ nhàng chuyển thân tà tà bay lên như thần nữ, không ai trong lòng còn tưởng đây là ma nữ vừa rồi giết người như ngoé.
- Phong cách mời khách thật xa hoa phô trương.
- Hàn tiên sinh còn chưa biết, đây là lần đầu tiên tiểu thư chúng ta mời nam nhân lên thuyền hoa. Thật là có phúc...
- Phúc này không biết nên hưởng hay không?
- Để xem Hàn tiên sinh có đủ gan không!
- Tôi đã lỡ nhận lời Thiên ma thần nữ rồi, không có gan cũng phải phải có.
Nói xong chàng tung mình bay vọt lên thuyền. Bốn tỳ nữ cũng lên theo.
Hoa Nhược Vân ngạc nhiên thốt:
- Không biết tiểu thư định giở trò gì, ngay thuyền hoa cũng đem ra sử dụng mời Hàn Tinh làm khách đầu tiên, vinh dự này bao nhiêu nhân vật anh tài mong mà không được phúc này.
Hồn Tham Du trưởng lão lắc đầu khó hiểu:

- Có lẽ đối với người sắp chết như hắn, tiểu thư rộng lượng mở tay bố thí lần cuối.
Mọi người nghe vậy đều đồng tình với lão, cũng tạm hiểu như vậy. Thần Ma nữ này đối với nam nhân trẻ tuổi là sát tinh, không biết bao nhiêu thanh thiếu niên đã biến thành quỷ phong lưu rồi, tên Hàn Tinh này đúng là vào quỷ môn quan rồi còn không biết.
Tiếng đàn cầm giọng ca cất lên du dương thuyền hoa loé biến mất giữa bầu trời, một bạch sắc quang ảnh và tiếng nhạc dư âm còn vuơng.
Mỵ Lan, Trân Trân nhìn theo khẽ thở dài lòng như vừa đánh mất một bảo vật vô giá.

- Hàn tiên sinh cho rằng tiểu nữ độc ác tàn nhẫn quá phải không?
- Sao cô cho là như thế?
- Nam nhân biết ác danh Thiên ma thần nữ của tiểu nữ, đều xem tiểu nữ một là độc ác như rắn rết, coi mạng người như cỏ rác, hai là ác ma truyền thừa từ ma tộc.
- Thì vừa rồi cô giết vài chục người ta đã chứng kiến còn ác ma truyền thừa ma tộc ta không biết nên không khẳng định.
- Tiên sinh cũng khá thành thật, cũng dám nói ta hiếu sát vì đã chứng kiến. Thật ra những kẻ đó đáng chết vì khi bị ảnh hưởng thiên ma vũ khúc biểu lộ lòng ta dâm, không một tia chống trả cám dỗ chỉ biết hưởng thụ, rõ ràng dám hạ nhục nữ giới.
- Thì ra cô nương cũng có chừng mực, thật khiến cho người ta khó tin quá.
- Thiên ma tông chúng tiểu nữ một khi ra tay giết người sẽ không biện bạch, nhưng đối với Hàn tiên sinh tiểu nữ một phần kính trọng nên mới có lời giải bày.
- Tôi có là gì đâu mà được cô nương kính trọng.
- Tiểu nữ vẫn còn thắc mắc, không hiểu tiên sinh làm sao có thể vượt qua cơn mê kia, lại thanh tỉnh ngay lúc mấu chốt.
- Không có gì, vì trong tim tôi có tình yêu. Bị một hình ảnh khắc sâu trong tim làm cho thức tỉnh.
- Thì ra thế, người yêu của Hàn tiên sinh thật là diễm phúc.
- Khi yêu, ai cũng là người diễm phúc, dù trong đau khổ hay vui sướng.
- Tiểu nữ hiểu, nhưng không hiểu rõ lắm ...
- Cô nương nghĩ nhiều làm gì...
- Làm gì à. Còn không phải là để bổ sung thiên vũ khúc kia..
- Chúng ta trước tiên ghé tửu lâu đồng ẩm vài chén nên chăng?
- Tuỳ cô nương!



Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.