Hồng Mông Linh Bảo

Chương 457:






Hồng Mông Linh Bảo
Tác giả: daoky
Ủng hộ Kim Bút, ủng hộ truyện Việt
Chương 457 Bổ cứu sai lầm
Lê Thái Tổ bị Hàn Tinh cất giữ nguyên thần, chẳng khác nào mình phải chịu lệ thuộc vào hắn cũng may hắn không có ý hại mình. Một lần động lòng tham hành động thất bại, cũng may mình khôn khéo đổ tất cả tội cho phần thần nhập ma. Bây giờ phải nói sao cho hợp lý đòi lại phân thân mới yên.
Hàn Tinh đâu biết trong lòng lão lê Thái tổ có quỷ, chàng nhận định rằng phân thân bị ma tộc cường giả để lại tay chân nên suy nghĩ cách thanh trừ. Chàng nghĩ đến nguyên ma thần mình giải quyết giải tán, ngưng đọng thành châu liền có chủ ý. Chàng nghe Lê Thái tổ giải thích cho Mỵ Lan liền lên tiếng:
- Lê tiền bối đã muốn thu lại hồn phách thì tôi đồng ý.
Chàng vừa đem phân nguyên thần ra liền khởi động Cổ Loa Quyết bắt đầu quá trình Tán Nguyên lực. Không ngờ lần này ra tay nhanh gọn hơn khi Tán Nguyên Lực bọn Ma nguyên thần gấp bội, thoáng vái ba phút đã thu một hạt năng lượng vào Trữ nhẫn, trong khi người bên ngoài chỉ thấy một vòng xoáy cơn lốc bạch quang, còn lại linh hồn lão chàng định dùng Nhật Nguyệt kính ra soi, chẳng dè tìm mãi không thấy kính đâu bèn nghĩ trong lúc thức hải bị sụp đổ đã không kịp thu Nhật Nguyệt kính vô ý để nó phân hủy. Đang còn lúng túng bỗng thánh anh chuyển đến sát tâm mi chàng phát hiện ra bóng hồn lão thái tổ đang sợ hãi ẩn trốn.
Lê Thái tổ linh hồn không ngớt đau lòng gào lên:
- Nguyên thần lực của ta, ta mới là bổn nguyên thần...!

Thái tổ thu nhận hồn phách bị nguyên lực bị phân tán bóc ra. Hàn Tinh lúc này mới có theê nhận định chắc chắn không khỏi kinh hô: „Chết tiệt! Quả thật đây mới là bổn nguyên, chân chính nhị hồn ngũ phách. Lão Lê thái tổ phân thân lúc này cười như điên ánh mắt tà ác chằm chằm nhìn vào Hàn Tinh:
- Hừ, thằng ranh con. Cho mày nhận thức lực lượng thần vương so với thần tướng mạnh yếu như thế nào. Mau chịu chết đi.
Thái tổ lúc này phân nguyên thần đã hợp nhất bản thể, thần vương sơ kỳ sao cần phải e ngại Hàn Tinh, trên tay xuất ra một cây trường côn màu trắng như sữa như ngọc bóng như gương.
Bóng côn loé lên muôn vàn ánh quang chớp giật đồng thời phóng ra cường đại uy áp, khiến cả thạch động không gian vỡ vụn, ai nấy hít thở không thông, Lê Trọng, Lê Tuấn và Mỵ Lan vội thuấn di ra khỏi thạch động trốn tránh.
Hàn Tinh thấy ngàn vạn bóng côn dầy đặc không gian áp đến, chàng cũng không sợ trái lại hưng phấn, xem bá vương thương hay Ngọc Trường côn, món nào mạnh hơn.
- Phanh! Phanh, phanh …
Bá Vương Thương xuất chiêu đơn giản, Hoành Tỏa Thiên Vạn quân quét đến đâu phá đến đó côn ảnh bị tách dạt ra. Tuy vậy Hàn Tinh cảm giác mấy chục côn lọt qua đánh trên vai, ngực, lưng của mình lực đạo thấu xuất lớp quang nhu khí bảo hộ đau nóng rát như lửa bỏng. Thần thể bắn ngược ra chạm phải thạch động bức tường chấn đổ bay ra ngoài.
- Không ngờ thần vương hậu kỳ nguyên lực uy mãnh đến thế, so với thần tướng quả nhiên mạnh không ít.
Trong khi Bá Vương Thương trong lúc giao thủ mũi nhọn tung hoành chém thái tổ mười mấy chỗ y phục rách nát, máu tươi phun ra liền bị Bá Vương Thương thôn phệ.., tự biến sang thế đâm như con thoi đưa, tốc độ mười ngàn thương một giây, chỉ còn thấy quang ảnh chớp lên như lôi điện xẹt qua, chạy lại.
Hàn Tinh sử dụng Bá Vương Thương qua cách luyện thương thế đạt được ổn định như núi trầm ổn bất động, ngay trong khi thần thể vị chấn bay, thương chiêu vẫn giữ nguyên bản quỹ tích phát ra cường mãnh uy lực, chuẩn xác tinh thâm. Tiếc thay về mặt linh hoạt, nhanh nhẹn chưa đủ, chàng đã nhận ra khiếm khuyết từ lâu trong lòng không thoả mãn nhưng chẳng buồn để tâm tìm cách luyện sao xuất chiêu cho nhanh. Nay Bá Vương Thương như tâm ý tương thông với chủ, hiểu ý rồi tự ra chiêu tốc độ khiến Hàn Tinh chóng cả mặt. Bá Vương Thương rời tay bay ra tiếp tục công kích.
Hàn Tinh cả kinh „Bá Vương Thương hấp huyết tà môn ma đạo, sao lại có thể xảy ra?“ Chàng chưa biết phải làm gì ngăn chặn, Bá Vương Thương phát quang bừng bừng, lúc này thái tổ không bị lực phản chấn như Màn Tinh, trái lại bị ngoại thương, lão vội thuấn di chữa trị, khống chế không cho máu phun trào..
Bá Vương Thương mất mục tiêu hấp huyết chuyển thế quay tít như con vụ thôn phệ côn ảnh. Hàn Tinh sững sờ chưa kịp nghĩ đến, thương chiêu đã tự hành động chẳng khác như đã quen đường xưa lối cũ, một mạch ba thế nối tiếp tự nhiên hài hòa nước chảy mây trôi vọt đến Lê Thái tổ vừa xuất hiện.
Thái tổ thu côn lại xuất bảo khí khác, chàng thấy một hấp lực không kém Cổ Loa vòng xoáy cơn lốc lôi dẫn đi khi nhìn lại thì ra một cái cối giã gạo ba chân bằng đá khổng lồ vừa xuất đã phóng đại, chàng cảm giác quen thuộc dường như đã thấy rồi nhưng nhất thời không nhớ lại được đã gặp khi nào, ở đâu.
- Bảo Thạch Cối có tính thôn phệ không tệ, phẩm chất cực phẩm thần khí. Nếu thôn phệ được nhiều cực phẩm thần khí may ra có ngày tiến giai thông thiên bảo khí.
Hàn Tinh biết người biết của, Bá Vương Thương của mình không sao sánh nổi nên không dám liều lĩnh thu hồi Bá Vương Thương trở về ngay lập tức.
Không ngờ Bá Vương Thương thu về, lực cản bị mất, lực thôn phệ của Bảo Thạch Cối bạo tăng, Hàn Tinh thân ảnh nghiêng ngả như đã uống quá chén, chân vẹo chân siêu. Chàng bực mình chưa biết giải quyết làm sao, thuấn di bỏ chạy ra ngoài thì không muốn, sức hấp nạp quá cường mạnh, chẳng mấy chốc chàng mất hết tự chủ bay vào vòng lôi hút. Hàn Tinh bình tĩnh than „Không ngờ mình cũng có ngày này, chuyên dùng Cổ Loa vòng xoáy cơn lốc thôn phệ năng lượng linh khí, tiên khí thần khí nay chính mình cũng bị làm con mồi, khí vị mất tự chủ thật khó nếm“ Bỗng chàng nhớ đến mình có mấy trăm viên ma châu ngưng tụ được từ Ma nguyên thần lực hẳn là sức phá khổng lồ, hay là ném một viên cho nó hấp xem sao rồi thuấn di chạy ra.
Thái tổ nắm chắc phần thắng, trừ khi đối phương thuấn di bỏ chạy hay đột nhiên thi triển lĩnh vực thần thông thì không kể. Lão cố thao tác bảo thạch cối khiến Hàn Tinh không cách nào thuấn di, lão cũng biết rõ lĩnh vực thần thông của Hàn Tinh rất cường mạnh, tinh thần lực vô cùng cường đại, ngay cả tam ma vương hợp công cũng không thắng được nên lão không dám bêu xấu, huống chi bây giờ phân nửa nguyên thần lực đã bị mất.
- Ha ha, thằng nhóc! Sáng mắt chưa, thấy thế nào là thông thiên bảo khí chưa...?
Mỵ Lan thấy thái lão tổ đánh với Hàn Tinh, nàng cuống quít tay chân, lòng không khỏi sầu khổ không biết làm sao cho khỏi. Nguy hơn nữa nàng còn nghe lảng vảng dư âm truyền lại „Ta mới là bổn nguyên thần“, chẳng lẽ Hàn Tinh đã sai lầm nhận định bổn nguyên thần của Thái lão tổ. „Chắc chắn là như vậy, Thái Lão tổ vừa rồi ánh mắt thật tà ác, không giống Thái lão tổ chân chính.“
Khi nàng thấy Hàn Tinh bị thu cuốn vào Bảo Thạch cối khổng lồ của Thái Lão tổ, nàng giật mình bất kể nguy hiểm gào thét: „Hàn Tinh!!“ rồi vọt mình lao vào.
Không ngờ vừa động nàng cảm thấy cả thân người bị không gian nắm giữ không còn nhúc nhích được. Nàng đem thần thức thăm dò thì ra bị hai bác Lê Trọng và Lê Tuấn ra tay cản trở.
- Mỵ Lan, cháu bình tĩnh. Không được xông vào nguy hiểm. Lão tổ nổi điên thi triển bảo thạch cối không nhận ra cháu đâu..
- Nhưng Hàn Tinh bị cuốn vào trong đó nguy hiểm, không biết ra sao?
- Phải xem vào bản lãnh của hắn, nếu hắn không tiếp nổi chiêu này thì không đáng cho chúng ta xem trọng.
- Thôi chết! Bọn kia nghe được động tĩnh đang thuấn di lại đây..
- Bùng!
Một tiếng nổ rung động trời đất, một cột khói đen khổng lồ bay thẳng lên trời cao, hai bác họ Lê bị một lực phản chấn bắn ngược mười mấy dặm. Mỵ Lan không gian đổng kết bị vỡ tan bị đánh sang hướng khác rồi bị cuốn bay vọt lên rồi bị một lực lượng khác lôi kéo nhanh như chớp thoáng cảm giác vừa thấy đã ổn định dừng lại.
- Hàn Tinh!
Nàng vừa định thân liền nhận ra phía sau Hàn Tinh, lúc này toàn thân vết máu loang lỗ.
- Anh bị thương, có sao không?
- Im đã, có nhiều người đang lại đây.
Thần thức Hàn Tinh phát hiện gần ngàn cường giả kẻ dùng thần thức thăm dò, một số người thuấn di lại đây. Chàng nhìn cụm khói đen, bảo thạch cối bay thẳng xuống tay Lê Thái tổ, lão thu cất nó rồi hướng về phía chàng vọt đến.
- Không ngờ Bảo thạch cói này cứng rắn, bị ma nguyên châu tạc nổ mà không bị tổn hại.
Hàn Tinh đã biết nguyên lực của mình không bằng đối phương, và cũng không muốn làm tổn hại đến thần thể của lão, nên quyết định dùng Quang Minh lĩnh vực khống chế lão. Ta phải giải quyết thật mau trước khi bọn kia đến kịp. Chàng hừ một tiếng thánh thai phóng ra qua mi tâm một đạo bạch sắc quang mang. Lê Thái tổ bị Quang Minh lĩnh vực khống chế ngay trong lúc thần thể đang bay đến bị ngưng đọng nay trong không gian như đóng băng tại chỗ không còn nhúch nhích được, chỗ đó cách chỗ Hàn Tinh và Mỵ Lan chỉ còn ba bước.
Hàn Tinh vội tráo đổi nguyên thần. Hồn Phách bổn nguyên thần lực bị chàng phân giải đã được chàng thu cất chung vào bình cũ, lúc này đang dung hợp chàng không đợi thêm dùng niệm lực chuyển nhập thể.
- Kẻ nào đến đây phá quấy Bạch Thiên thạch động?
Hàn Tinh vừa hoàn thành hoàn đổi nguyên thần Lê thái tổ, mở miêng hỏi:
- Các vị là ai? Đến đây làm gì?
Chàng vận quang lực chữa thương vì vừa rồi bị nổ chàng cũng bị ngoại thương mấy nơi, đồng thời thanh tẩy tất cả cá vết máu trên y phục. Cả người phát sáng một vài giây rồi hết, cả người chàng biến dạng trở nên sạch sẽ sáng láng. Tiểu Đạo và Âu-Hải lúc này cũng chạy đến đứng bên cạnh, hai bác Lê Trọng, Lê Tuấn cũng đã trở lại.
- Đương nhiên là hộ vệ của tổng thủ lãnh Vân Nhiên thần đế... và có toàn quyền xuất lệnh trong Bạch Thiên thạch động này.
- Cái gì ở đây có Thần đế! Sao ta không biết.
Lê Trọng thấy chàng hiểu lầm nên vội giải thích.
- Tổng thủ lĩnh tự xưng là thần đế, chứ không phải là có tu vi thần đế. Vân Nhiên cũng là thần vương hậu kỳ như Lê Thái tổ thôi.

- Thì ra vậy, sao lại có người không biết xấu hổ lạm danh tự xưng thần đế, nếu gặp thần đế chân chính có phải là tự vận không?
- Trong Bạch Thiên thạch động này Tổng thủ lĩnh của chúng ta là đệ nhất nhân, xưng hô thế nào chẳng được, ai dám quản.
- Ha ha! Tức cười một tên chỉ là tù nhân của Bạch Thiên Thành cũng dám ngang ngược xưng bá, xưng đế. Thật là tự cao tự đại không xem ai ra gì.
- Thằng nhóc là ai? Dám chống lại tổng thủ lãnh...
- Hắn chính là Hàn Tinh Bạch Thiên thành chủ.
- Nói láo! Mày là ai, đồng bọn với nó phải không. Ha haha, các ngươi nghe chuyện cười chỉ có kẻ ngu mới tin..
- Đúng là chuyện ngu đáng cười...
- Nơi này đã mấy ngàn năm không ai thoát ra được, chỉ có vào không có ra, Bạch Thiên cổ tàn thành đã bị tàn hủy đến mức tận, bị cường giả đến thám hiễm thu bảo, phá hủy càng lúc càng nghiêm trọng. Bạch Thành chủ đã vẫn từ lâu, sao lại bảo Hàn Tinh này là Bạch Thiên thành chủ...
- Lão già ngươi mới là ngu, sư phụ ta nói toàn lời sự thật lão không tin..
- Uý thằng con nít.. Sao trong này lại có con nít. Đôi đạo lữ nào rảnh rỗi đã âm thầm sinh hạ con nít.
- Thôi hộ vệ, thằng nhỏ này tên Tiểu Đạo họ Bạch là đệ tử của Hàn Tinh, còn vị này là Âu-Hải Chiêu, cô nương này Lê Mỵ Lan là con cháu Lê gia chúng tôi, bốn người bọn họ vừa mới từ bên ngoài xông vào.
- Lê Tuấn, mày nói họ mới từ ngoài đến, xem cũng giống. Vậy ở đây đã xảy ra chuyên gì, lão Chư Tông sao lại động thủ với thằng nhóc Hàn Tinh này.
- Không được vô lễ với sư phụ ta, dám xưng hô hỗn láo như vậy. Phải gọi là Hàn thành chủ.
- Thành chủ cái rắm, so tuổi tác hắn còn chưa đáng chắt chít của ta, so bản lãnh tu vi thua một đại thần cấp, ta gọi hắn là thằng nhóc đã là lịch sự lắm rồi.
- Tiểu Đạo, chuyện của người lớn, con đứng yên đó nghe không được lên tiếng nữa.
- Nói đi chuyện gì đã xảy ra, nếu không vừa lòng đừng trách chúng ta ngược đãi.
Lúc này Lê thái tổ Chư Tông bỗng mở mắt hoạt động roi nhẹ xuống đất vừa định thân đã lên tiếng
- Các vị hộ vệ, chuyện này liên quan đến ta, để ta trình bày được không?



Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.