Hồng Mông Linh Bảo

Chương 412:






Hồng Mông Linh Bảo
Tác giả: daoky
Chương 412
Phát hiện Thanh Bích Liên Hoa và cóc vương yêu tinh
Bọn Tiểu Hương mười hai người bị mang xuống hầm đem vào phòng nhốt, nam bị nhốt vào một phòng nữ nhốt vào một phòng, phòng nữ lại có năm thằng thú nhân, phòng nam có ba nàng thú nhân. Trước khi được đem đi nhốt họ còn nhớ lời lão già áo vàng hỏi Tĩnh Minh thấy tình cảnh của mình không hỏi sợ hãi, hét lên:
- Thả ta ra! Bọn súc sinh dâm tặc bỉ ổi, khốn nạn.
- Cứ la to lên, chút nữa mấy nàng liền cảm thấy sung sướng rên lên chẳng kém...
- Mau thả ta ra!
Thấy bọn nam nhân này ánh mắt phát ra tia dục vọng thèm khát dán trên ngực, và nơi kín đáo. Hoa Anh-Đài và năm nữ đồng môn càng sợ hãi hét lên, bỗng nghĩ đến Tĩnh Minh không biết chàng ra sao Hoa Anh-Đài lại hét lên:
- Mau thả ta ra. Anh Tĩnh Minh mau cứu mạng!

Tiếng hét chỉ cầu may, vì nàng biết Tĩnh Minh còn bị sáu người hạch hỏi, e rằng đã chết rồi vì hắn đã trắng trợn cự tuyệt yêu cầu tên lão già áo vàng kia.
Bỗng một ánh quang giống như thân ản một người vọt đến chộp xuống năm tên thú nhân chỉ nghe năm tiếng hét trước mắt đã thấy năm con bạch hồ tiên thú nằm bất động, các nàng lập tức có hoạt động tự do, bao nhiêu trói buộc trên thân biến mất. Rồi bên ngoài có người chạy đến hô:
- Ai vừa gọi tên ta muốn cứu mạng! À thì ra các cô ở bị nhốt ở đây.
Thì ra Tĩnh Minh thần thức thăm dò thấy cảnh dâm ô hợp hoan trong các phòng khiến chàng rung động, nhiều phòng có người ngã xuống, rồi một bạch quang loé lên trước mắt, phảng phất nghe tiếng nữ từ gọi mình cấu cứu, thần thức tìm kiếm chàng chạy lại gặp bọn Anh-Đài.
Tiểu Hương thấy Tĩnh Minh vẫn bình an còn chạy xuống hầm tìm đế nơi liền vui mừng nói:
- Anh Tĩnh Minh, mau phá cánh cửa phong ấn. Chúng ta không muốn ở đây thêm một giây phút nào.
- Cánh cửa ở chỗ nào, sao ta thấy nơi nào cũng giống nhau.
- Chính là ở bên trái, sát tường đó.
Tĩnh Minh theo hướng tay nàng chỉ, bắt đầu sờ thử. Quả nhiên một nguồn năng lượng điện lôi phản kích đánh vào bàn tay chàng tê rần, rồi truyền vào người. Tĩnh Minh giật nẩy mình vội vận chuyển cổ loa quyết chuyển hóa năng lượng, chàng thấy lôi điện năng lượng bị chuyển hoán hấp thụ sạch sẽ mừng rỡ thầm hô lên: „Càng đỡ phải mất công hình thành Cổ Loa vòng xoáy, trực tiếp hoán chuyển hấp thu. Thật là thứ tốt, của ăn mỹ vị đem dâng tới miệng!“
Thấy Tĩnh Minh bị phong ấn phản kích mọi người lo lắng hỏi:
- Có sao không?
- Không việc gì, các cô thịt năm con Bạch Hồ đi, đừng để nó tỉnh lại khó giải quyết, lại ngy hiểm nữa.
Thế là bảy người dùng phi kiếm chém giết. Chẳng những thế các phòng khác dường như nghe chàng nhắc nhở cũng động kiếm.
Tĩnh Minh lúc này mới bắt đầu hấp thụ lôi điện năng lượng cho đến khi gần hết mới mạnh mẽ đánh một chưởng, phá vỡ phong ấn cứu người ra. Sau đó thần thức tìm kiếm cứu các phòng khác, lần này có kinh nghiệm nên chàng phá phong ấn nhanh hơn nhiều. Chàng điên cuồng phá ấn nhưng cụng phải mất hai giờ mới phá hết ba trăm tám mươi phòng. Khi trở lên chàng thấy bọn người được cứu đang hung hăng tranh đoạt bảo vật trong cung điện, chàng thở dài đi ra khỏi cung điện nghĩ:
- Đáng tiếc trự thú và trữ vật nhẫn không gian có hạn nên không thể thu cả cung điện vào đó.
Bỗng nghe giọng mơ hồ ai phát ra:
- Đại thiếu chủ, là Khổng Tuyết Như Băng đây! Cổ Loa thành đã tiến vào trong Tiên Thú bí cảnh, ngay ở phía trên. Thiếu chủ dùng thần thức hợp với tinh thần lực di chuyển cung điện này vào Cổ Loa thành là được.
- Cái này! Ta không biết làm được không?
- Có gì không được, đại thiếu chủ cứ xem như là di chuyển một món đồ vào trữ vật túi, trước dùng thần thức bao trùm những gì cần di chuyển sau đó nhớ ngưng trọng dùng chính thành tinh thần dùng niệm lực của mình ra lệnh là được.
Tĩnh Minh nghe vậy nghi ngờ lui ra. Nghe thì dễ, di chuyển một tòa cung điện không phải chuyện đùa, vừa cần tinh thần ý chí cường mạnh, còn phải có lòng tự tin cường mạnh.
Chàng nghe xong làm theo lời dặn.
Cả toà cung điện lập tức rung chuyển ầm ầm như gẵp động đất rồi ngưng lại, bọn đệ tử đang tranh đoạt bảo vật liền tranh đường chen chúc chạy ùa ra cứu mạng. Không bao lâu bên trong không còn một ai..
Thì ra Tĩnh Minh chợt nhớ trong cung điện còn nhiều người nên không ra lệnh di chuyển cung điện về Cổ Loa Thành ngay, chàng thử niệm nhấc cả toà cung điện lên hai lần thấy có hiệu lực, rồi mới dùng thần thức tìm Cổ Loa thành, nhận ra bên phải cung điện của gia đình có khoảng đất trống nên quyết định đem cung điện dời đến nơi này.
Nghe lời Như Băng, dùng hết tinh thần ý chí, di chuyển ý động niệm!
Cung điện lại rung động rồi bất ngờ bị nhắc hổng bay lên, bên dưới mọi người kinh sợ nhìn lên, cung điện bay lên rồi tiếp tục trực tiếp gia tốc thăng vọt nhanh lên khiến trong chốc lát mọi người chỉ còn thấy một chấm đen.
Tĩnh Minh run rẩy vừa mừng vừa sợ, tim đập thình thịch chỉ muốn hét lên „Ta làmđược, thật tuyệt vời!!“.
Cả tòa cung điện, từ thảo cầm viên, tượng đá, cổng vào lẫn cung điện được nhổ sạch. Nhìn lại trước mắt một cái hố sâu hai mươi thước như hồ nước gần mười dặm vuông khiến chàng kích động không thôi.
Tĩnh Minh đang mừng rỡ như điên, bỗng cảm thấy trời đất quay cuồng chịu không nổi ngã ngồi xuống.
- Nguyên thần hao tổn quá mức. Mau uống một viên Bồi Nguyên đan.
Tĩnh Minh nghe lời lấy Bồi nguyên đan ra nuốt xuống.. phục hồi nguyên thần hao tổn, năm phút sau thấy nguyên thần đã phục hồi hơn phân nửa chàng đứng dậy nhìn trời đã không thấy Cổ Loa Thành đâu nữa rồi.
Chàng nhìn lại chung quanh vắng lặng chẳng còn một ai, ngoài một số thi thể của Huyêt Biển bức và hai mươi bảy thi thể đệ tử hai tông môn Vân Hà Tông, và Bát Huyền Tông. Bao nhiêu trang bị lẫn thu hoạch đều bị lấy đi sạch sẽ. Hai tên Chu Thành và Trương phú tuy là đồng môn cũng chẳng chôn cất chúng đàng hoàng.
Tĩnh-Minh khi ở Hồng Mông Linh Châu giới trưởng thành cùng sáu bà dì, mẹ nuôi trong số đó chịu ảnh hưởng của Hồng-Linh và Thùy-Nhung nhiều nhất, nên lịch lãm ở Tu Chân Giớì khi gặp thi thể đều đem chôn cất xem như làm một việc thiện. Từ khi phi thăng lên Tiên Giới đến nay chưa từng gặp thi thể, nay lại gặp thảm trạng này liền hành động theo thói quen.
Chàng dùng ý niệm đào huyệt rồi tự tay cẩn trọng đem từng người xuống huyệt, bỗng gặp một nữ tử thi thể trọng lực nặng ít nhất gấp hai khiến chàng thấy kỳ lạ tự hỏi:
Phải chăng cô ta còn mang thứ gì cất dấu trong người? Vừa rồi rõ ràng ta đã kiểm một lần, bao nhiêu trang bị đều bị người khác lột sạch, chẳng lẽ cô này cất dấu quá kỹ, khiến ai cũng không nhìn ra.
Tĩnh Minh khám xét kỹ một lần không tìm ra nguyên nhân, chàng dùng một tia nguyên thần nhập thể, nguyên thần vừa vào đến thức hải thấy cảnh nơi này xám xịt tối tăm, nhưng mùi hương thơm ngào ngạt, chính giữa một cụm Thanh Bích Liên trong một cái hồ nước tinh xảo mỹ lệ, Thanh Bích Liên có hoa đàng hoàng chứ không như cây non của chàng mới thu được.
Chàng ngạc nhiên đến gần xem, định đụng cánh hoa bỗng Thanh Bích Liên hoa đột ngột nở ra, một nữ tử nguyên thần bay ra chưa định thân đã hét to:
- Ngươi là ai, sao dám vào tận nơi đây.
- Cô nương phải chăng là chủ nhân của thi thể này?
- Lại còn phải hỏi, không giống sao?
- Tôi đi tình ngang qua đây thấy nhiều thi thể ngổn ngang nên dừng chân lại đào huyệt chôn, chẳng ngờ khi chuyển rời thi thể cô thấy trọng lượng bất thường nên mới vào đây tìm hiểu.
- Cút ra mau, ai cần ngươi tìm hiểu.

- Cô làm gì dữ vậy, thân xác chết rồi chỉ còn nguyên thần còn hung hăng. Hay là cô không phải là nguyên thần của người chết này.
- Phải hay không liên quan gì đến ngươi, mau cút đi.
Nếu nguyên thần nữ tử này ăn nói lịch sự mời chàng ra thì có lẽ Tĩnh Minh ra ngay nhưng nàng một hai đuổi cút như vậy vô tình càng gợi tính tò mò nên nói:
- Tôi không cút cô làm gì được tôi... Nơi này sắp sập đổ vỡ nát, thi thể ta cũng sẽ chôn trong lòng đất. Nếu để bảo vật này ở đây uổng phí đi thôi để ta thu mang đi khỏi đây.
- Ah! Bây giờ mới lòi ra bản chất thật của ngươi, thì ra muốn cướp Thanh Bích Liên Hoa của ta..
- Nói bừa bãi! Ta vừa không nói rồi là gì, thi thể này ta an táng, bảo vật chôn cùng uổng phí của trời ban nên ta tạm thu.
- Còn nói nhảm, chết đi cho ta...
Nữ Tử nguyên thần bỗng chốc trở nên hung dữ, mặt biến thành hình ảnh hao hao giống cóc nhái màu xanh lục pha tạp màu vàng, miệng trở lên rộng to lạ thường. Tĩnh Minh nguyên thần thấy không ổn vội rút lui ra khỏi thức hải của nữ tử thi thể. Ai dè nguyên thần nữ tử hung ác không tha bám theo sát nút, bay thẳng vào trong thức hải của Tĩnh Minh.
Tĩnh Minh lúc này mới tỉnh ngộ hừ một tiếng:
- Thì ra ngươi nguyên thần ẩn dấu trong Thanh Bích Liên Hoa, chiếm cứ thức hải của nữ đệ tử Vân Hà Tông, nếu ta không lầm thì ngươi đã thôn phệ nguyên thần của nàng. Bây giờ nhân dịp này muốn diệt trừ nguyên thần của ta chiếm luôn tiên thể này...
- Ha ha... Thằng ranh khá thông minh đoán đúng ý định của ta! Đáng đời thằng ranh con, ai bảo nhân loại các ngươi năm xưa huỷ đi yêu thể của ta.
- Ngươi là ai, thứ yêu thú gì?
- Ngươi chết đến nơi rồi còn hỏi kỹ làm gì... tôi được cho mày mãn nguyện trước khi chết, ta chính là thứ tiên thú nhân loại các ngươi khinh dể xem thường nhất, cóc vương... Mày ra đi vui vẻ mau thôi....
Cóc Vương Yêu Tinh xuống tấn thủ thế thân phình to rồi lại hóp lại, rồi phình to hơn nữa... Xả Nạp khí lập đi lập lại năm bẩy lần nhảy xổ lại về phía nguyên thần của Tĩnh Minh miệng hộc ra một luồng cương khí, nguyên thần Tĩnh Minh thấy chiêu công kích quá mãnh liệt nên vội né tránh, cương khí đán hụt khí kình đánh vào não bộ khiến Tĩnh Minh cảm thấy choáng váng , tai vang lên tiếng ong ong không ngớt. Chàng không khỏi sợ hãi, kinh hoảng và thầm nhủ may mắn thức hải của mình rộng rãi, chiều sâu trên hai chục mét nếu không, thiệt hại tàm khốc không sao chịu được. Chàng kinh hãi vội vận Cổ Loa quyết, trong thức hải trước mặt nguyên thần lập tức tụ thành vòng xoáy...trong khi chân nguyên kinh mạch toàn thân vận hành cung cấp đáp ứng nhu cầu nguyên lực cho nguyên thần.
Vòng xoáy vừa đủ dày niệm ý động, lập tứ vòng xoáy chộp xuống cóc vương tiên linh nhốt vào... Cóc Vương Yêu tinh lại tiếp tục xả nạp tiên khí, vòng xoáy lập tức nhấc bổng lên bay vọt qua tâm mi huyệt ra ngoài.
Chàng cười ha hả chửi thầm thằng này ngu, nếu còn là thân cóc nạp khí cho đầy đánh ra chiêu Hàm Mô Công mới đáng sợ, bây giờ ở dạng tinh linh thì nạp khí nhiều chiêu này cũng vô dụng. Vừa rồi chuyện xảy ra qua bất ngờ khiến mình không kịp nhớ ra khiến mình chịu một phen kinh hoảng... bây giờ đến phiên tao thịt mày, cóc vương tinh cũng là năng lượng..



Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.